Edit: SCR0811
Phạm Âm thụ là loại duy nhất chí thuần chí thiện trong yêu tộc.
Hoặc có lẽ chúng nên được gọi là linh chứ không phải yêu.
Phạm Âm thu tu luyện dựa vào việc thu thập tín ngưỡng của con người, thế nên đại đa số Phạm Âm thụ đều đảm nhận chức vụ cây ước nguyện ở chùa miếu hoặc đạo quan.
Mỗi mười năm Phạm Âm thụ sẽ ra một cái lá, chứa đựng năng lực chúc phúc của Phạm Âm thụ, có thể dùng làm bùa hộ mệnh hoặc làm thuốc, còn hiệu quả được bao nhiêu thì phải dựa vào điều mà người đó đã ước với lá Phạm Âm thụ.
Người biết luyện loại thuốc này không nhiều, nhưng may là Mễ Uyển biết.
Mục tiêu hiện giờ của cô là tìm được một cái lá của Phạm Âm thụ, cầu giảm béo.
Lúc Mễ Uyển phóng ngang qua sân nhà Phàn Thần, anh đã nhận ra, còn thắc mắc sao đã được ra vào tự do mà cô vẫn tiếp tục trèo tường.
Nhưng anh chỉ thắc mắc vậy thôi chứ không định kéo người lại để hỏi, chắc do...!trèo nhiều thành nghiện.
Địa chỉ Lông Vàng đưa nằm ngay trung tâm Đông Giao, cách nhà cũ Mễ gia không xa, là một trong những thắng cảnh hiếm hoi của Đông Giao.
Nhờ có Phạm Âm thụ nên nơi này cũng khá nổi tiếng, xung quanh có không ít hàng quán.
Lúc Mễ Uyển tới thậm chí vẫn còn một quán trà sữa chưa đóng cửa, ông chủ đang cầm di động, thức đêm chơi game.
Nguyên chủ là một tín đồ trà sữa, vừa nhìn thấy biển hiệu thì cơ thể đã tự giác bước tới mua một ly.
Ông chủ nhìn dáng người Mễ Uyển, đoán chắc vị này có khả năng cao sẽ trở thành khách hàng tiềm năng, hồ hởi đưa phiếu tích điểm cho cô, nói: Mua sáu tặng một, nhớ đến mỗi ngày nha.
Mễ Uyển miễn cưỡng nhận phiếu tích điểm, thầm oán: Mỗi ngày đều phải tới đây sao? Nhưng vừa xoay người, cắm ông hút uống một ngụm, Mễ Uyển chẹp miệng híp mắt, đổi suy nghĩ: Tới mỗi ngày cũng không phải không được, ngon hơn trà sữa của cửa hàng tiện lợi nhiều.
"Cái cây trước mặt đó là cây ước nguyện hả?" Tuy đã thấy những dải lụa đỏ giăng đầy cây, Mễ Uyển vẫn muốn ông chủ tiệm trà sữa xác nhận lại.
"Đúng vậy, cháu cũng tới cầu nguyện sao?" Chủ tiệm trà sữa mở một ván game mới.
"Vâng." Mễ Uyển gật đầu, hỏi tiếp: "Cây cổ thụ này được bao nhiêu tuổi rồi, sao nhìn như sắp chết vậy."
Quanh cây ước nguyện là một quảng trường rộng, tiệm trà sữa cách đó một khoảng khá xa, nhưng nhìn từ đây Mễ Uyển vẫn thấy được nửa bên phải của cái cây chỉ còn lại những nhánh cây trơ trọi, được buộc rất nhiều dải lụa đỏ; còn nửa trái cành lá lại tươi tốt, thật quái dị.
Năm trăm năm trước, yêu tộc hoành hành, Phạm Âm thụ cũng có rất nhiều nhưng loại nửa khô nửa tươi thế này cô mới gặp lần đầu.
Chẳng lẽ thẩm mỹ của Phạm Âm thụ tiến hóa, thích kiểu tạo hình mới lạ này?
"Cái cây này cũng được vài trăm năm tuổi rồi, từ mười mấy năm trước đã thành như vậy.
Ai cũng nói nó sắp chết, nhưng mỗi năm nó đều kiên trì ra tược non.
Bộ dạng nửa héo nửa tươi này cũng trở thành một điểm đặc sắc của nó." Chủ quán trà sữa giải thích.
Ra là muốn tăng doanh số, xem ra hiện giờ đến tín ngưỡng cũng không dễ kiếm.
"Cái cây này có linh không?" Mức độ linh nghiệm tương quan với độ công hiệu của lá Phạm Âm thụ.
"Linh lắm, ngày nào cũng có người tới tạ lễ."
"Vậy à." Hút một ngụm lớn trà sữa, Mễ Uyển hạnh phúc híp mắt, hứa hẹn với ông chủ ngày mai sẽ tới mua tiếp rồi tới chỗ cây ước nguyện.
Phạm Âm thụ không có giống loài cố định, nó có thể là đa, có thể là tùng, thậm chí có khi còn là một cây ăn quả bình thường trong chùa miếu.
Chúng nó là những loài cây bình thường tình cờ có được năng lực hoành thành ước nguyện, nhờ đó mở được linh thức, trở thành Phạm Âm thụ.
Cái cây trước mắt này là một cây đa, Mễ Uyển ngửa đầu nhìn những dải lụa đỏ giăng đầy cây, bên trên dải lụa có những đốm sáng, chính là năng lực chúc phúc.
Những nguyện vọng đang được thắp sáng, như những ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm.
Chào Phạm Âm thụ, tôi là người bắt yêu Mễ Uyển, muốn dùng linh lực đổi lấy một cái lá Phạm Âm thụ.
Mễ Uyển chắp hai tay trước ngực, thành kính trò chuyện với Phạm Âm thụ.
Mỗi mười năm Phạm Âm thụ mới sinh ra một cái lá, nằm len lỏi dưới hàng ngàn hàng vạn cái lá khác, nếu Phạm Âm thụ không tự để nó rơi xuống thì người ngoài không cách nào tìm được.
Thế nên muốn có được lá của Phạm Âm thụ, phải nói chuyện được với nó.
Nhưng mà, một phút trôi qua...
Phạm Âm thụ hoàn toàn yên lặng, không đáp lại tiếng nào.
Mễ Uyển ngẩn người, bước tới vài bước, đặt tay phải lên thân cây, tặng nó một luồng linh thực tinh thuần.
Chào Phạm Âm thụ, tôi là người bắt yêu Mễ Uyển, tôi muốn dùng linh lực để đổi với ngài một cái lá.
"Vù"
Một trận gió thổi qua khiến cho cành lá lay động, có vài cái lá rơi xuống nhưng Mễ Uyển nhìn thoáng qua, không có cái nào có năng lực chúc phúc cả, chỉ trùng hợp bị gió thổi rơi xuống thôi.
"..." Đây là từ chối trong im lặng?
Ai cũng nói Phạm Âm thụ thích nhất dùng lá để đổi linh lực mà? Sao đến cô lại không được? Cô nhớ rõ trước kia nhị sư huynh của cô rất thích dùng linh lực để đổi lá Phạm Âm thụ, làm thành bùa hộ mệnh để đi lừa con gái, sao đến cô lại không được?
Sai chỗ nào chứ?
"Xào xạc..."
Ủa, không có gió sao lại có tiếng động? Mễ Uyển tò mò tìm kiếm, phát hiện một gốc cây nhỏ ở phía sau cổ thụ khoảng một mét.
Cây non tách ra từ Phạm Âm thụ?! Đồ tốt đó!
Mễ Uyển vui mừng, cây non tách ra từ Phạm Âm thụ chứa đầy sức mạnh chúc phúc của Phạm Âm thụ, là phần sức mạnh mà bản thể không hấp thụ hết nên được chuyển sang cây non.
Cây non này không ảnh hưởng đến bản thể của Phạm Âm thụ, nhưng đồng thời lại chứa đựng năng lực chúc phúc.
Tuy lá của cây non kém hơn lá của bản thể Phạm Âm thụ, nhưng nếu đem cả cái cây non này về, lấy thêm vài cái lá thì hiệu quả cũng tương đương.
Quan trọng hơn là, cây non tách ra từ Phạm Âm thụ chỉ tặng cho người có duyên.
Không cần đổi bằng linh lực, ai tình cờ gặp được đều có thể đem đi.
Phạm Âm thụ không trả lời, ra là muốn nhắc nhở mình lấy cây non, quả là một cái cây tốt bụng.
Không ngờ mình lại may mắn như vậy.
"Cậu yên tâm, dù tôi có lấy cây non cũng sẽ dùng linh lực để đổi."
Mễ Uyển hớn hở chạy về quán trà sữa mượn cái xẻng, quay lại đào cây.
Cô mới đào được một nửa, đang thở hổn hển thì thấy một cặp mẹ con đi tới dưới táng cây ước nguyện.
Người mẹ khoảng hơn ba mươi, tay cầm một dải lụa đỏ có viết chữ, bé gái thì khoảng năm sáu tuổi, mặc váy công chúa, đang ôm một con búp bê.
"Mạn Mạn, cùng cầu nguyện cho chị nào." Người mẹ nhỏ giọng nói chuyện với cô bé.
"Dạ, mong cho chị mau khỏe lại." Cô bé chắp tay cầu nguyện, nghiêm trang vái Phạm Âm thụ ba cái.
Mong cho chị mau khỏe lại, điều ước này quá sơ sài rồi, nhưng dù sao cũng chỉ là người thường, không biết cách cầu nguyện cũng không lạ.
Mễ Uyển vừa cảm thán vừa cúi đầu tiếp tục đào đất.
Lúc sắp đào được đến rễ, một giọng nói non nớt vang lên bên tai Mễ Uyển.
"Chị béo, chị đang làm gì vậy?"
Mễ Uyển quay đầu lại, thì ra là bé gái kia, không biết chạy tới cạnh cô lúc nào: "Chị thì chị, thêm chữ béo vào làm gì?" Không phải em cũng là một nhóc béo sao, nhưng thân là người lớn không chấp nhặt với một đứa nhóc, vậy nên Mễ Uyển không nói ra những lời này.
"Chị" EQ của cô bé không tồi, thấy Mễ Uyển không vui liền sửa miệng.
"Ừ, chị đang đào cây." Mễ Uyển tiếp tục vung xẻng đào thêm mấy phát, sắp được rồi.
"Chị định đem về nhà trồng sao?" Cô bé tò mò.
"Ừ" Rốt cuộc cũng đào xong, Mễ Uyển buông xẻng, hai tay ôm cây nhỏ, dùng sức nhổ lên khỏi đất.
Bỗng nhiên, hàng ngàn hàng vạn cái lá như bông tuyết đổ ập xuống đầu, Mễ Uyển còn chưa kịp ngẩng đầu đã nghe cô bé hét ầm lên.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, cây ước nguyện chết rồi." Cô bé ôm búp bê, vẻ mặt hoảng sợ.
Mễ Uyển ngẩng đầu, thấy lá cây Phạm Âm thụ nháy mắt đã rụng xuống hơn nửa, cành lá đang xanh tươi mơn mởn nhanh chóng héo úa với tốc độ mắt thường có thể thấy, biến thành màu đen, lan dọc theo thân cây từ rễ đến cành lá, như một con rắn đen đang bò dọc lên trên.
Gì đây, sao lại thế này? Mình đã làm gì sai sao?
Mễ Uyển nhìn thoáng qua cây non tách ra từ Phạm Âm thụ trong tay mình, theo bản năng đặt nó lại chỗ cũ.
Ngay lập tức lá ngừng rụng, thân cây màu đen cũng chuyển dần về màu xanh, cứ như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Sao thế Mạn Mạn?" Mẹ cô bé đang buộc dải lụa vào thân cây, nghe tiếng cô bé kêu thì nhìn sang, động tác trong tay bất giác cũng nhanh hơn vài phần.
"Chị hư!" Mễ Uyển ngẩng đầu, thấy cô bé đang trừng mắt với mình, chắc chắn là đã thấy việc mình vừa làm.
"Chị giết cây ước nguyện rồi." Quả nhiên cô bé đã thấy.
"Chị không có, đừng nói bậy." Mễ Uyển chột dạ, cô chỉ đào cây non thôi mà, sao bản thể lại chết luôn rồi? Chẳng lẽ vừa nãy không cẩn thận làm bản thể bị thương? Mễ Uyển quan sát kỹ cái hố mình vừa đào, xác định mình không làm hại đến bản thể.
"Nhưng vừa nãy..." Ngót úp mập mạp của cô bé chỉ nhánh cây khô héo, ơ, sao tươi lại rồi, lá cũng không rụng nữa?
"Mạn Mạn, con vừa nói gì?" Người mẹ đã treo dải lụa xong, đang đi về phía cô bé.
"Vừa nãy là do điều ước của em và mẹ quá lớn, cây ước nguyện vì hoàn thành điều ước của hai người mới rụng nhiều lá như vậy." Mễ Uyển lừa gạt.
"Thật sao?" Cô bé hồn nhiên mở to mắt, điều ước của mình hại cây ước nguyện bị héo, chẳng lẽ bệnh của chị không thể khỏi được?
"Đúng vậy." Đối diện với vẻ mặt hồn nhiên của cô bé, Mễ Uyển cảm thấy ngực mình hơi đau.
Chẳng lẽ lương tâm đang cắn rứt?
"Vậy chị em phải làm sao?" Hốc mắt của cô bé đỏ lên, hẳn là rất yêu thương chị gái.
"Em đừng khóc, mai em tới đây cầu nguyện lần nữa, đừng ước chị em mau khỏi bệnh, ước điều gì cụ thể một chút, chị em cần gì thì ước cái đó." Mỗi ngày Phạm Âm thụ phải tiếp nhận quá nhiều điều ước, nó chỉ có thể chúc phúc những điều ước mà nó nghe được, nhưng khả năng chúc phúc của nó không phải vạn năng.
Cho nên điều ước càng cụ thể thì khả năng thực hiện được càng lớn.
"Ba nói, chị đang chờ một bác sĩ giỏi." Cô bé nói.
"Vậy em hãy ước bác sĩ có thể chữa được cho chị mau tới đi." Mễ Uyển nói.
"Mạn Mạn?" Lúc này, mẹ của cô bé đã đi tới: "Con vừa nói gì?"
"Mẹ treo dải lụa xong chưa?" Cô bé không thể chia sẻ kỳ quan mình vừa thấy với mẹ, sốt ruột hỏi.
"Xong rồi, chúng ta về thôi." Người mẹ nắm tay cô bé.
"Mẹ, con cũng muốn treo một cái." Cô bé bỗng nhiên nói.
"Được." Người mẹ thấy cô bé quan tâm chị mình như vậy, đương nhiên sẽ không ngăn cản, quay vềi xe lấy thêm một dải lụa, hỏi: "Con muốn viết cái gì?"
"Bác sĩ mà chị đang đợi sẽ mau tới." Cô bé vội nói.
"Được, chúng ta cùng treo lên." Người mẹ trở lại chỗ tàng cây, treo dải lụa mới lên.
Cô bé thấy mẹ đã treo xong, quay đầu nhìn Mễ Uyển một cái như muốn chứng thực, Mễ Uyển thấy thế vội gật mạnh đầu.
"Mạn Mạn, chúng ta đi thôi." Người mẹ dắt tay cô bé đi khỏi, cô bé quay đầu phất tay tạm biệt Mễ Uyển.
Mễ Uyển vẫy vẫy hai cái cho có lệ, đến khi họ khuất hẳn mới ôm cây non lên lần nữa.
"Xào xạc..."
Lại một trận rơi rụng lả tả, nửa số lá còn lại trên cây cũng trụi nốt, thiếu chút chôn luôn Mễ Uyển.
Mà Phạm Âm thụ vốn chỉ héo có một nửa, giờ héo hẳn cả cây, không còn chút sức sống.
Mễ Uyển bất giác quay đầu, cũng còn may, quán trà sữa đã đóng cửa.
Nhưng cái cây này phải làm sao đây?
Mễ Uyển ngồi xổm xuống cạnh cái hố, một tay ôm cây non tách ra từ Phạm Âm Thụ, một tay cầm cái xẻng, cảm thấy mình vừa tạo ra một hiện trường phạm tội.
Mẹ nó, rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
***
"Cứu mạng..."
Mễ Uyển vọt một mạch tới nhà của anh trai thụ yêu, đấm bùm bụp vào cửa.
Cửa bị đập đến cái thứ ba thì mở ra, Phàn Thần khoác áo mang dép lê, vẻ mặt không chút ngạc nhiên nhìn cô gái mặc áo ngủ màu hồng nhạt ngoài cửa.
"Chuyện gì?" Phàn Thần hỏi.
"Cứu mạng...!không...!là cứu cây..." Mễ Uyển run rẩy đưa cây non tách ra từ Phạm Âm thụ trong lòng mình cho anh trai yêu tộc.
Thửhỏi ai có khả năng cứu cây giỏi bằng Phàn Thần nhà bên chứ.