Edit: SCR0811
Đêm khuya thanh vắng, Mễ Uyển ôm theo ân sóc cứu mạng nhà mình, trèo tường sang nhà bên một cách thuần thục.
Phàn Thần đã được báo trước, biết Mễ Uyển sắp tới nên ngồi sẵn trong phòng khách pha trà.
Dụng cụ pha trà của Phàn Thần là một bộ đồ cổ được làm từ đất sét Tử Sa thượng hạng, mỗi một động tác đều bật lên phong thái tao nhã của người xưa, Mễ Uyển nhìn đến mức thất thần.
"Chỉ ngâm có mấy lá trà thôi, sao vào tay anh lại cảm thấy nó đắt hơn vậy." Mễ Uyển là một kẻ dung tục tầm thường, cô không biết phải diễn đạt mấy thứ tao nhã này như thế nào, đành dùng từ "đắt" để hình dung.
"Nếm thử đi." Phàn Thần bật cười, dùng kẹp gắp tách trà để xuống trước mặt Mễ Uyển.
Mễ Uyển bưng lên, nhấm nháp, sau đó ra vẻ thâm sâu ừ một tiếng, rung đùi đắc ý: "Tôi vẫn thấy trà sữa ngon hơn."
"Phung phí của trời" Phàn Thần cười mắng, nhưng cũng không tiếc chút trà ngon của mình, lại rót cho Mễ Uyển thêm một ly.
"Trà này đắt lắm sao?" Mễ Uyển nghe ra chút ý tứ.
"Bình thường thôi, ngang với giá vàng." Phàn Thần nói xong lại rót thêm một chén khác cho sóc con đang ngồi trên bàn cắn hạt thông.
"Khó trách, nhưng trừ đắt ra, tôi không nếm ra được vị gì khác cả." Mễ Uyển líu lưỡi, nhưng nghĩ lại dù sao cũng không phải mình bỏ tiền, thế là yên lòng, thoải mái uống tiếp.
"Xem ra cậu rất thích nơi này." Phàn Thần dùng ngón tay chọc chọc đầu sóc con.
"Chít chít" Sóc con vui vẻ gật đầu, tay cầm hạt thông giơ lên trước mặt Phàn Thần, miệng kêu chít chít, không rõ là đang nói cái gì.
"Hào phóng quá nhỉ, nỡ đưa hạt thông cho anh ăn luôn kìa." Mễ Uyển hơi ngạc nhiên, lúc nãy cô cho nó một bao hạt, nó liền kéo xuống sàng giấu, không cho cô chạm tới.
Mễ Uyển tức giận sai Diệp quản gia đem thêm một rương lên, nhìn bộ dạng muốn đẩy lại đẩy không nổi của sóc con mới thấy hả dạ.
"Nó nói cô cho nó nguyên một rương hạt, từ nhỏ tới lớn nó chưa bao giờ thấy nhiều hạt như vậy, định tối nay sẽ ngủ trên đống hạt đó." Phàn Thần cười phiên dịch.
"Đúng rồi, nó là đực hay cái vậy?" Mễ Uyển nhớ ra mình còn chưa biết giới tính của nó nữa.
"Chít chít"
"Nó kêu cô đoán." Khuyết điểm của động vừa khai trí chính là nó có thể hiểu bạn nói gì, nhưng bạn lại không hiểu nó nói gì, phải nhờ Phàn Thần phiên dịch.
"Đoán gì mà đoán chứ, nhìn là biết ngay thôi." Mễ Uyển đè sóc con xuống, banh chân ra định kiểm tra.
"Cô làm gì thế?" Phàn Thần nhìn con sóc kêu chít chít đầy thảm thiết, kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là xem nó có tiểu ** hay không."
"..." Phàn Thần đen mặt đẩy tay Mễ Uyển ra, giải cứu cho sóc con, nói giọng bất lực: "Nó là con cái."
"Ồ, bảo sao nó lại không có tiểu **"
"Cô có phải con gái hay không thế?" Phàn Thần tò mò, năm trăm năm trước còn là xã hội phong kiến, môn phái nào lại có thể dạy dỗ ra được một nữ bắt yêu "xông xáo" như Mễ Uyển.
"Cả cơ thể và linh hồn của tôi anh đều đã xem qua, anh còn hỏi?" Mễ Uyển buông tay, trên mặt viết năm chữ 'anh biết còn cố hỏi'.
"..." Phàn Thần bị Mễ Uyển hỏi đến nghẹn lời, hít thở không thông, ngượng ngùng dời mắt.
"Khụ...!chúng ta...!nói chuyện khác đi." Mễ Uyển phát hiện câu mình vừa nói còn có một tầng nghĩa khác, vội chuyển chủ đề: "Sao hôm nay anh lại có mặt ở thôn Cổ Nguyên vậy?"
"Mỗi một ngọn núi có linh khí biến mất tôi đều cảm nhận được." Nói tới việc chính, thần sắc của Phàn Thần khôi phục vẻ nghiêm túc thường ngày.
"Núi có linh khí, anh nói Thần Mộc hả?"
"Thần Mộc? Cái cây Bách kia?"
"Đúng, Lưu Cố, bạn học của tôi, bọn họ gọi cây Bách đó là Thần Mộc." Mễ Uyển giải thích.
Phàn Thần gật đầu: "Năm mươi năm trước, lúc cây Bách đó độ kiếp hóa hình tôi có cảm ứng được, tiếc là nó không thể vượt qua lôi kiếp."
"Nhưng nó vẫn chưa chết." Mễ Uyển tò mò, theo lý thuyết, sau khi trải qua lôi kiếp, hoặc là hóa hình thành công, hoặc là trực tiếp bị lôi kiếp đánh chết, không thể có chuyện không chết cũng không thể hóa hình như vậy được.
"Nó không chết có hai nguyên nhân." Phàn Thần giải thích: "Thứ nhất, nó hóa hình không thành không phải do tu vi của nó không đủ mà do linh khí của ngọn núi đó không đủ, dẫn đến việc nó không có đủ yêu lực để chống lại lôi kiếp.
Thế nên tuy không thể hóa hình nhưng căn cơ của nó vững chắc nên không bị lôi kiếp đánh chết.
Nguyên nhân thứ hai là, sau khi chịu lôi kiếp, con người bắt đầu tín ngưỡng nó, thành kính tế bái, hương khói không bị gián đoạn nên nó có thể kéo dài sinh mệnh.
Đáng tiếc...!hương khói lại không duy trì được lâu."
Mễ Uyển cái hiểu cái không, gật đầu: "Anh muốn tới đó để cứu nó?"
Phàn Thần lắc đầu, lo lắng nói: "Tôi đi cứu ngọn núi kia.
Mấy trăm năm nay, con người khai thác tài nguyên quá mức, những ngọn núi có thể sinh ra linh khí càng ngày càng ít.
Đặc biệt là những ngọn núi gần với nơi sinh sống của con người, cây cối bị chặt phá nghiêm trọng, ô nhiễm môi trường cũng ngày càng tăng cao, vừa đến mùa mưa là lại xảy ra hiện tượng sạt lở.
Một khi đất đá sạt lở, đặc biệt là tại những ngọn núi có thể sinh ra linh khí, cái mất đi không chỉ là một ngọn núi, mà còn là linh khí trong trời đất."
"Nếu linh khí trong trời đất biến mất, vậy thì người bắt yêu và yêu tộc cũng không còn tồn tại nữa." Mễ Uyển lập tức hiểu ra.
"Chỉ có yêu tộc và người bắt yêu thôi sao?" Phàn Thần hỏi ngược lại: "Cô đã quên sự kiện sạt lở hôm nay rồi sao? Nếu cây Bách kia không chết thì đã không có sạt lở."
"Cho nên..." Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Mễ Uyển, nhưng còn khá mơ hồ.
"Con người các cô chỉ biết là yêu tộc hại người, chỉ biết là không cùng một tộc, nhưng các cô có biết ý nghĩa tồn tại của yêu tộc không? Yêu tộc là những tinh linh sinh ra từ tự nhiên, nếu yêu tộc bị diệt sạch thì hệ sinh thái trên địa cầu cũng hoàn toàn biến mất." Phàn Thần nhìn dáng vẻ nghi ngờ của Mễ Uyển, nói rõ từng chữ: "Yêu tộc, con người và tự nhiên phải sống cộng sinh với nhau."
"Vậy...!vậy..." Nếu điều Phàn Thần nói là sự thật, vậy lúc người bắt yêu tiêu diệt yêu tộc chẳng phải là đang tiêu diệt chính con người.
Còn nguyên nhân chính dẫn đến sự diệt vong của yêu tộc không phải người bắt yêu mà hành động phá hoại môi trường của hàng ngàn hàng vạn con người trên trái đất.
"Cô có biết đại chiến hai tộc năm trăm năm trước bắt nguồn từ đâu không?" Biết Mễ Uyển không quá tin vào lời mình nói, Phàn Thần đưa ra thêm một ví dụ.
"Bởi vì yêu tộc tàn sát con người." Chuyện này Mễ Uyển biết, một ngày nào đó của năm trăm năm trước, yêu tộc bỗng nhiên giết hại con người một cách điên cuồng, lúc người bắt yêu nhận ra thì số lượng người chết đã hơn một vạn.
Người bắt yêu liền ban bố mệnh lệnh, hễ gặp yêu tộc là giết, chẳng cần phân biệt tốt xấu.
Đại chiến hai tộc cũng mở màn từ đó, tranh đấu giằng co suốt bảy năm, cuối cùng cả hai bên đều tử thương vô số.
"Đúng vậy, trong một đêm yêu tộc bỗng nhiên quyết định giết hại con người." Phàn Thần hỏi: "Vậy cô có biết nguyên nhân do đâu không?"
Mễ Uyển mờ mịt lắc đầu, yêu tộc khi đó con nào con nấy đều mất hết lý trí, la hét đòi tiêu diệt loài người, bọn họ tự bảo vệ đồng loại của mình còn không kịp, sao có thời gian đi tìm hiểu nguyên nhân.
"Bởi vì lúc đó có một đại yêu đánh đổi cả sinh mạng để đưa ra một lời tiên đoán." Ánh mắt Phàn Thần nhìn về phía xa xăm, như muốn xuyên qua thời gian về lại khi đó: "Không tới ngàn năm sau, yêu tộc sẽ bị loài người tận diệt."
"Cái gì?! Sao vậy được?" Mễ Uyển sẩy tay hất đổ tách trà trên bàn.
"Sao lại không được?" Phàn Thần nâng ly trà lên nhấp một ngụm: "Số lượng yêu tộc hiện giờ còn không bằng một phần mười của năm đó, mà bây giờ chỉ mới năm trăm năm thôi."
"Nhưng mà...!đó là do..."
"Do đâu, do đại chiến hai tộc sao?" Phàn Thần cười lạnh: "Năm trăm năm, nghỉ ngơi dưỡng sức suốt năm trăm năm rồi nhưng số lượng yêu tộc chẳng những không tăng mà khả năng sinh sản còn ngày càng giảm, linh khí trong trời đất cũng ngày càng loãng, gần như không còn bất kỳ động vật và cây cỏ trong tự nhiên nào thành tinh được.
Còn số lượng con người thì lại tăng lên không biết bao nhiêu lần."
Mễ Uyển nghe mà hết hồn, cho nên đây là nguyên nhân số lượng người bắt yêu thức tỉnh cũng ngày càng ít sao?
Như biết Mễ Uyển đang nghĩ cái gì, Phàn Thần nói thêm: "Số lượng con người ngày càng nhiều, người bắt yêu thức tỉnh lại ngày càng ít, cô cảm thấy nguyên nhân do đâu?"
"Nghĩa là, bởi vì số lượng yêu tộc ít, nên người bắt yêu cũng ít lại." Mễ Uyển kinh ngạc không thôi.
"Thiên đạo cân bằng, nó để tự nhiên sinh ra yêu tộc, cũng sẽ tạo ra chủng tộc có thể khống chế yêu tộc, chính là người bắt yêu.
Cho nên cô không cần sợ thế cân bằng giữa yêu tộc và người bắt yêu bị phá vỡ." Phàn Thần nhìn Mễ Uyển: "Bởi vì từ xưa đến nay, tỉ lệ giữa yêu tộc và người bắt yêu vẫn luôn cân bằng."
"Cho nên, dù tôi có chữa trị cho yêu tộc hay không đều không thể phá vỡ thế cân bằng hiện tại?" Nếu điều Phàn Thần nói là thật, bất luận cô làm cái gì cũng không ảnh hưởng đến cục diện cân bằng giữa hai tộc.
Bởi vì số lượng yêu tộc tăng thì số lượng người bắt yêu cũng sẽ tăng, và ngược lại.
"Thế cân bằng bị phá vỡ là do con người phá hoại môi trường sống tự nhiên, là do tín ngưỡng của con người ngày càng ít đi." Phàn Thần đưa sóc con tới trước mặt Mễ Uyển: "Là từng ngọn núi bị sập xuống, là ngày càng nhiều động vật không có nhà để về."
"Chít chít..." Sóc con kêu lên.
Lần này Mễ Uyển không cần Phàn Thần dịch cũng hiểu được ý của nó.
Núi Cổ Nguyệt sập, một ngọn núi ẩn chứa linh lực sập xuống, Thần Mộc chết, Sóc con cũng mất đi nơi có thể tu luyện.
"Cho nên anh mới mua đất xây công viên?" Đến tận lúc này Mễ Uyển mới hiểu, Phàn Thần xây công viên không phải vì kiếm tiền, cũng không phải vì anh là thụ yêu nên thích cây xanh, mà anh đang ra sức cứu lấy hoàn cảnh tự nhiên.
"Ừ." Phàn Thần gật đầu, tiếp đó lại chán nản nói: "Nhưng công viên nhân tạo, cuối cùng vẫn thiếu đi linh khí của tự nhiên."
"Vậy phải làm sao mới có thể làm cho linh khí trở lại được?" Mễ Uyển hỏi.
"Tôi cũng không biết, điều duy nhất tôi có thể làm là trồng cây." Phàn Thần nói: "Tôi thường nghĩ, nếu có một ngày diện tích mảng xanh trên địa cầu bằng với năm trăm năm trước, có phải hết thảy mọi thứ sẽ lại được như xưa."
"Được sao?" Mễ Uyển nhịn không được hỏi.
"Tôi đang cố gắng, cũng đang chờ đợi." Phàn Thần cười.
***
Sau cuộc nói chuyện với Phàn Thần, Mễ Uyển nằm mơ cả đêm, lúc thì mơ thấy yêu tộc giết người khắp nơi, lúc thì lại thấy tất cả núi non đều sụt lún, cô vừa muốn ngăn yêu tộc giết người, vừa muốn ngăn cảnh sạt lở, cả đêm đều chìm đắm trong sự mệt mỏi bất lực.
Thế nên, dù linh lực đã khôi phục cũng không ngăn được hàn khí hôm qua, vừa sáng dậy đã bị cảm một cách đầy vinh quang.
"Tối qua thím đã bảo cô uống hai viên thuốc ngừa cúm đi mà cô không nghe." Thím Trương vừa lải nhải vừa lấy thuốc cảm cho Mễ Uyển.
"Không sao đâu, ngủ một giấc là khỏe thôi." Mễ Uyển không mấy để tâm.
"Cô chủ, cô tự nghe giọng của mình đi, tôi thấy nên kêu bác sĩ Triệu tới tiêm cho cô hai mũi là tốt nhất."
"Ông ta là bác sĩ cai nghiện, còn có thể chữa bệnh sao?" Mễ Uyển kinh ngạc, bác sĩ Triệu thật đa tài.
"Cảm cúm bình thường vẫn chữa được." Diệp quản gia ôm một cái lồng sắt tới, thoăn thoắt nắm sóc con đang gặm hạt thông trên bàn ăn ném vào lồng, nhốt lại.
"Chít chít" Sóc con bỗng nhiên bị nhốt hoảng sợ nắm chặt song sắt, ngay cả hạt thông yêu dấu cũng không màng.
"Chú Diệp, chú làm gì thế?" Mễ Uyển khó hiểu hỏi.
"Không phải cô chủ muốn nuôi nó sao? Tôi chuẩn bị nhà cho nó, nhốt nó trong đó sẽ không sợ nó chạy mất." Làm một người quản gia đủ tư cách, đêm qua sau khi cô chủ về và thông báo sẽ nuôi một con sóc, ông liền lên mạng đặt mua cái lồng này ngay trong đêm.
"Chít chít" Sóc con hoảng sợ lắc đầu, không ngừng rít lên.
"Khụ..." Mễ Uyển nín cười, nói: "Chú Diệp, chú đừng nhốt nó trong lồng, Hạt Thông nhà chúng ta rất ngoan, không chạy mất đâu." Bởi vì sóc con thích ăn hạt thông nên Mễ Uyển quyết định gọi nó là Hạt Thông.
"Nhưng mà..." Diệp quản gia không tin một con sóc có thể ngoan đến mức nào, nhưng làm một người quản gia đủ tư cách, đương nhiên ông phải cố gắng thỏa mãn những yêu cầu hợp lý của cô chủ, lập tức mở lồng.
Hạt Thông thấy cửa vừa mở, phóng như chớp ra ngoài rồi trốn trên vai Mễ Uyển.
"Vậy để tôi làm cho Hạt Thông một cái nhà cây." Diệp quản gia cầm lồng sắt lên, quyết định trả lại hàng, dù sao thì Taobao cũng có chế độ đổi trả trong vòng bảy ngày.
Ông là một quản gia cần kiệm liêm chính, tuyệt đối sẽ không lãng phí một xu một cắc nào của chủ nhân.
"Hạt Thông, mau cảm ơn chú Diệp đi." Mễ Uyển vuốt ve đuôi của Hạt Thông.
"Chít chít" Sóc con lắc đầu thật mạnh, nó không thèm cảm ơn lão già định bắt nhốt mình đâu.
"Nhóc con này còn biết ghi thù nữa à." Diệp quản gia cười ha hả, cảm thấy con sóc này thật khôn, hình như còn hiểu bọn họ đang nói gì nữa.
Ăn sáng xong, Diệp quản gia đưa di động mới tới cho cô: "Cô chủ, đây là điện thoại mới, còn chưa làm lại sim, lát nữa cô tự đem chứng minh thư tới cửa hàng làm lại đi."
"Được."
Mễ Uyển nhận lấy, bật wifi định tải app Wechat, Diệp quản gia lại bất thình lình hỏi một câu: "Đúng rồi, chẳng phải hôm qua cô chủ đi làm nghiên cứu thực địa với bạn học sao?"
"Hả...!sao lại hỏi chuyện này?"
"Chiều qua núi Cổ Nguyên ở ngoài thành xảy ra sạt lở, may là không có thương vong.
Sáng nay tin tức có nói là do mấy sinh viên lên núi làm nghiên cứu thực địa thấy đá lăn, đoán là có thể xảy ra sạt lở, vội cảnh báo người dân nên mới tránh được một kiếp.
Tôi chợt nhớ không phải hôm qua cô chủ cũng đi nghiên cứu thực địa với bạn học sao, nên mới muốn hỏi hôm qua cô chủ đã đi đâu?" Diệp quản gia nói.
"Đúng đó, tôi cũng có xem tin này, may mà phát hiện sớm, không thì chẳng những nhà sập mà không biết còn có bao nhiêu người bị thương nữa." Thím Trương vẫn còn sợ hãi.
"Sao...!sao tôi có thể tới mấy nơi nguy hiểm như thế được, tôi với bạn học chỉ đi dạo mấy công viên quanh đây thôi." Mễ Uyển chột dạ.
"Vậy thì tốt." Tuy Mễ Uyển đã an toàn ngồi trước mặt ông nhưng biết hôm qua Mễ Uyển không tới núi Cổ Nguyên, Diệp quản gia vẫn thở phào một hơi.
Mễ Uyển thấy đã gạt được, ôm sóc con thở phào nhẹ nhõm.
***
Mễ Uyển đến trường, vừa vào phòng học đã thấy những cặp mắt nóng như lửa đang nhìn mình chằm chặp.
Do mất di động nên cô không biết hành động vĩ đại của mình trên núi Cổ Nguyên chiều qua đã được ba người Hàn Tiêu ca ngợi hết lời trên Wechat.
Nếu trước kia Mễ Uyển chỉ như một bóng ma vô hình trong lớp học thì giờ đây, cô đã thành một huyền thoại chẳng những cứu sống mấy trăm mạng người mà còn nghe được tiếng của Thần Mộc.
"Bạn học Mễ Uyển, bạn thật sự có thể nghe được tiếng của Thần Mộc sao?"
"Giọng nói của Thần Mộc như thế nào vậy, là giọng nam hay giọng nữ?"
"Giọng của nó lúc đó có phải rất nóng vội không?"
"Thần Mộc đã chết thật sao?"
.....
Thân hình một trăm bay mươi cân của Mễ Uyển bị mọi người dồn vào góc, bối rối không biết phải làm sao, may mà Hàn Tiêu và Kim Minh Hiên vừa lúc tới lớp giúp cô giải tán đám đông.
"Kỳ thật lúc ấy tôi cứ tỉnh tỉnh mê mê, như bị thôi miên vậy, giờ cố nhớ lại cũng nhớ không được." Tất cả bạn học đều đang hóng chuyện, Mễ Uyển cảm thấy nếu mình không nói gì đó thì chuyện này không cách nào cho qua được.
"Tôi biết rồi, chắc chắn vì trong bốn người chỉ có mình Mễ