Lần này thì hiệu quả tăng lên 99,9%, chẳng ai còn giám ho he gì nữa, vì từ trước đến giờ tuy họ biết Bảo là 1 tay anh chị nhưng cậu ta luôn cười giỡn với mọi người, nên ít ai sợ cậu ta, nhưng, lần này thấy cậu ta giận đúng là ghê thật, mắt cậu ta đang đỏ ngầu, xung quanh thì đằng đằng sát khí, tình hình giờ đây còn căng thẳng hơn chứ không giảm bớt, nó nắm cánh tay Bảo kéo kéo, có lẽ như đã hiểu, cậu nguôi giận đi phần nào nhưng vẫn cố nói.
_các người hãy liệu hồn đi, đừng có ăn cơm nhà mà lo chuyện người ta, rồi đến lúc bị người ta “xử” thì không biết nguyên nhân tại sao nha!_Bảo lạnh lùng nói.
Có lẽ đây là lần đầu cậu nói thế với bạn cùng lớp, nên ai cũng không khỏi ngạc nhiên, cả nó và Như, Hoàng cũng thế, ai cũng nghĩ Bảo là 1 người vui vẻ, hòa đồng chứ ai ngờ, ….
Nhưng trong số đó chỉ có Minh, cậu hiểu thằng bạn nhất nên không mấy ngạc nhiên vì chuyện này, mà không hẳn, Minh cũng thấy lạ 1 chỗ đó là, từ trước đến giờ hể có chuyện gì thì cậu bạn mình luôn bỏ mặc không thèm quan tâm đến chuyện bao đồng, nhưng bây giờ cậu ta đang đứng ra bên vực nó mới ghê chứ, thật khó hiểu quá đi.
_các em làm gì thế! Sao không vào lớp mà đứng đó làm gì?_cũng may là có cô tới nếu không thì chắc chết ngợp trong cái phòng này rồi.
Renggg…
Mấy tiết học rồi cũng qua, từ khi gặp Nam tới giờ nó chẳng nhét được 1 tí bài giảng nào vào được, nó cứ thơ thẩn gì gì đó, nhìn mà phát ngố, đến khi Hoàng gọi cô mới tỉnh mộng.
_nè, bà định ngồi đây tới chừng nào, người ta về hết rồi kìa!
_ờ, về liền nè!_nó lúi húi dọn tập sách vào giỏ.
_tui thấy bà kì lắm nha! Từ lúc gặp cái anh Nam gì đó thì bà cứ như người mất hồn ấy! Mà nè, sao cái anh Nam đó lại còn sống kìa, sao bà nói với tui cái anh đó chết rồi mà?_Như tò mò hỏi.
_ah`! chuyện đó tính sau đi, từ từ rồi tui nói ấy người biết!_nó mệt mỏi trả lời, thật sự bây giờ nó chẳng muốn nói gì hết.
_nè! 3 người nói chuyện xong chưa vậy! mau ra đây đi, tụi tui có chuyện cần nói._Minh lên tiếng vọng từ sau cửa lớp, mà không chịu ló cái bản mặt ra.
_có chuyện gì sao? Nãy giờ sao 2 người không về đi, còn đứng núp ở đây làm gì, hay định nghe lén gì à?_Hoàng nham nhở nói.
_tụi tui không phải là người như vậy đâu! Tại tụi tui thấy Hân có vẻ buồn buồn nên mới định rủ cậu ấy đi chơi cho tâm trạng thỏai mái hơn thôi mà!_Bảo vừa nói vừa nhìn sang nó, tỏ vẻ quan tâm “thái quá”.
_uhm, cũng được bây giờ tui đang rãnh thôi thì đi chơi với các cậu cho thay đổi tâm trạng vậy_nó cười đồng ý ngay.
_tui đi nữa, Hân mà không có tui đi cùng thì nhất định cậu ấy không vui nổi đâu_Như đập vào vai nó nói.
_thế chắc cậu sẽ không đi cùng chúng tôi chứ!_Minh liếc xéo Hoàng nói.
_sao lại có chuyện đó được, tôi là vệ sĩ của Hân mà, tui phải đi theo cậu ấy để tiện bề chăm sóc nữa chứ!_Hoàng cười duyên nói và kéo nó cùng Như xuống lầu.
5 người đi chầm chậm xuống bãi đỗ xe, chợt Minh gọi cho ai đó, khoảng vài phút sao đã có 1 chiếc ôtô đời mới nhất, màu đen bóng đợi ở cổng trường, cậu và mọi người bước ra xe, lúc đầu cậu định ngồi cạnh nó nhưng Bảo đã thừa dịp ngồi ngay bên cạnh che mất khoảng trống thì làm sao còn chỗ nữa, thiệt là bực quá đi mà, sao lại chiếm chỗ tiện nghi của tôi cơ chứ, cái thằng bạn chết bầm này. Cậu đành chạy qua bên kia để tìm chỗ ngồi cạnh nó nhưng…cái bà Như ở đâu đã ngồi bẹp ở đó không chịu cử động, không chịu nhút nhít làm sao mà chen vô giữa được đây. Đang định đi lên hàng ghế đầu thì nghe tiếng của nó.
_Minh! Cậu định vào đây ngồi à!_nó nói xong liền chỉ vào chỗ trống kế bên nó.Đúng như dự tính cậu gật đầu lia lịa ngay nhưng khi định chen chân bước vào thì… _chỗ đó chật lắm, hay Hân cậu xuống ngồi kế tui nè, để chỗ đó cho Minh ngồi đi, ngồi rộng mới thoải mái được._Hoàng cười nói.
_ưk, cũng được_thế là nó bay qua chỗ khác, chỗ cạnh Hoàng, nhường chỗ hồi nãy cho Minh.
Lúc này không chỉ mình Minh, mà còn cả Bảo bực mình vì không được ngồi cạnh nó và còn phải ngồi kế con heo ngủ này nữa chứ (chỉ Như ý mà), 2 người họ ngồi sao cứ cười cười nói nói làm ai đó nóng ran cả lên, cứ để trong tình thế này thật là nguy hết sức.
Trong lúc Minh đang hầm hầm vì cái mặt quá ư là dày của Hoàng, cậu đang suy nghĩ không hiểu sao cậu ta lại cứ đeo dính lấy nó như thế thì trước mặt cậu đã hiện lên chữ: “Khu Vui Chơi Gỉai Trí”.
_Đến rồi đấy, các cậu xuống xe đi._Bảo xoay ra phía sau nói với nó, kèm theo một nụ cười làm mưa làm nắng.
_tụi mình ra liền đây._Hoàng nói xong liền kéo tay nó bước ra làm mặt Bảo và Minh tối đen lại, đầu thì như bốc khói.
Minh thì lay lay chị heo ngủ Như dậy để kịp chạy theo nó, nhưng chưa kịp thì Như và nó lại muốn ăn kem, thế là nhóm con trai (Hoàng, Minh,Bảo) ai cũng nói này nói nói kia đều tránh né không chịu đi, điều họ muốn là được gần nó, thế là anh Minh đành “ra tay” để đi mua kem. Giờ nhìn anh ta như cái robot vậy! Hết làm việc này đến làm việc khác trông đến đáng thương, hên một cái là nãy giờ nó cũng chú ý đến anh, thấy anh tội tội, nó cũng thấy thương thương
_Hay mình đi cùng cậu nhá! Chứ mua nhiều vậy làm sao mà cậu cầm hết!_nó nói với giọng ngọt như mía.
_thôi, cậu cứ ở lại chơi đi, mình như thế này mà không cầm nổi mấy que kem hay sao!_tuy muốn nó đi chung lắm nhưng vẫn cố từ chối để lấy lòng nàng.
_Để mình đi cùng cậu đi mà, nha nha!!!_ôi con nhỏ này không biết đang làm nũng với ai không mà nói chuyện dẽo đến thế nhở, miệng thì đang chu chu lên, ui đáng yêu cực, làm ai ai cũng phải siêu “nòng”.
_Vậy tụi mình đi!_anh khẽ nắm tay nó, mặt nó hơi hồng hồng lên càng dễ thương hơn, nó khẽ gật đầu nhẹ nhàng bước theo cậu, chứ không còn năng động như hồi nãy nữa, không còn nhảy nhót như thường ngày, chỉ thấy thân ảnh nhỏ nhỏ bé bé “nhu mỳ” đang đi nép sau lưng anh.
Chuyện này thật khó tin à nha, từ lúc 2 người họ bước đi đến giờ, mặt ai cũng ngố ra, họ không biết Minh cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó lại biểu hiện rất ư là “kinh dị” đó. Chỉ là 1 cái nắm tay, 1 câu nói quá ư là bình thường mà lại làm cho cô nhox tinh nghịch, siêu quậy trở thành 1 vị tiểu thư hiền lành, ngoan ngoãn trong tít tắt thì không thể tưởng tượng được.
Họ không nghĩ nó lại có thể biểu hiện được đức tính của 1 đứa con gái dịu dàng, nết na mà với người lớn thì còn nhân nhượng được mà đối với Minh, 1 người xa lạ, nếu nói hơi bất công thì có thể xem là 1 người bạn, chỉ là 1 người bạn không thân cho lắm, lại biểu hiện vẻ mặt thẹn thùng, nếu đoán không sai thì nó đã “chấm” trúng chàng rùi. Vừa nghĩ tới đó ai cũng lắc đầu ngoâỳ ngoâỵ vì họ tin điều đó khó thể xảy ra
_____Ở chỗ nó______ _này cậu ăn loại kem nào?_miệng nó hỏi Minh nhưng mắt thì vẫn đăm đăm vào mấy li kem nhiều màu sắc.
_uhm, mình ăn kem vani dâu._Minh nói mà mắt thì nhìn nó không chớp mắt
_cậu cũng thích kem vani dâu à, mình cũng thích ăn loại kem đó đấy!_nó chợt nhận ra có người cùng ý thích với mình nên nó xoay qua anh, đụng ngay ánh mắt, 4 mắt nhìn nhau ,không ai nói một lời rồi nó cất tiếng hỏi_mặt tui…mặt tui dính gì sao!_nói xong nó xoa xoa mặt rồi ngước lên nhìn cậu.
_cậu cũng hơi lung túng vì hành động quá ư là vô duyên của mình, cậu ta đành cười nịn_tại mình nhìn cậu dễ thương quá nên…_cậu gãi gãi đầu y như đã lâu chưa gội ý
_câu nói đó làm nó hơi bất ngờ vì bây giờ nó đang hóa trang mà cậu ta vẫn khen nó dễ thương, làm nó vui 1 cách khó tả, nhìn dáng vẻ cậu ta bây giờ càng làm nó mến cậu ta hơn, nó chỉ ngồi nhìn anh rồi đầu hơi gụt xuống khẽ mỉm cười.
Hai anh chị này có vẻ sẽ nhìn nhau cười suốt nếu không có một thằng nhox chạy lại gần nó, trên tay còn cầm 1 que kem, dúi vào tay nó thằng bé nói.
_chị đừng khóc, em cho chị kem này!
Giờ nó mới chịu ngước lên, nó đâu có khóc sao thằng bé lại nói thế.
_chị, chị đâu có khóc đâu, nên chị không cần kem đâu, trả em này_nó nói rồi trả lại que kem cho thằng bé.
_chị đừng sợ, có em ở đây cái anh này không ăn hiếp chị được đâu, cho nên chị đừng khóc!_thằng bé lại dúi que kem vào tay nó, chống nạnh nói.
À ha, giờ này mới hiểu ra, nó nhìn Minh, Minh nhìn nó, 2 người nhìn nhau, rồi nhìn thằng bé và….cười, 2 người ôm bụng cười, cười đến não nề
_2 anh chị làm gì vậy? kì quá à, không thèm chơi với anh chị nữa, em đi trước đây._nói xong thằng bé chạy mất tiu làm nó kêu mãi để trả que kem mà không được.
_tại cậu làm những hành động kì quặc nên thằng nhỏ mới hiểu lầm đó!_nó xoay sang Minh trách móc.
_hy` mình đâu có biết đâu._anh lại gãi đầu và cười, trông đến ngây thơ vô cùng.
_nó lắc đầu với hành động trẻ con của Minh, khẽ nắm tay anh lại quầy bán, kẻo về trễ lại bị bọn kia tra tấn, chắc chết quá.
_lúc này Minh đang được nó nắm tay, bàn tay nó thật mềm mại làm cậu không muốn buông bàn tay này ra chút nào, thế là cậu nắm chặt lấy tay nó, kéo đi không cần để ý xung quanh đang có hàng trăm cặp mắt đang ngưỡng mộ lẫn ghen tị với nó.
_nó không phản kháng mà cũng ùa theo, cô cũng nắm lấy bàn tay đó, cười tươi bước theo sau, cô nghĩ_sao nắm bàn tay Minh mình lại có cảm giác ấm áp lạ lùng thế này, cảm giác này đã lâu mình không còn cảm nhận được nữa nhưng bây giờ lại…_cô lén nhìn sang Minh, cậu vẫn tươi cười như mọi ngày, vẫn hiên ngang bước đi như mọi ngày, nhưng sao trong trái tim nó lại có cảm giác khó tả đến thế, hạnh phúc khi được anh nắm tay, vui vui khi được nghe anh cười nói và đập nhanh khi bắt gặp ánh mắt anh, chuyện này cả nó cũng không biết là như thế nào…???
Khi 3 người họ thấy tụi nó đi tới thì tâm trạng trở nên nhẹ nhỏm hơn vì 2 người không gặp chuyện gì, nhưng….2 người họ…vẫn…tay trong tay…ôi trời ơi…không thể chịu nổi mà… sao có thể như vậy được..chắc chắc chỉ là nắm tay bình thường thôi, chẳng sao cả đúng thế, đúng thế._đó là tâm lí của 2 bạn Bảo và Hoàng, 2 anh chàng như đang ngồi trên bếp lửa, đứng lên ngồi xuống không yên về sự an toàn của nó vậy mà nó lại…
Không lẽ Băng thích Minh rồi sao? Sao có thể được, từ trước đến giờ cậu ta và Minh như kẻ thù không đội trời chung ý, làm sao mà có thể…? Nhưng 2 người họ đang…! Nếu 2 người họ thích nhau thật thì Hoàng sẽ là của mình như vậy thì tốt chứ sao! Nhưng mà Minh là đại ca của Hắc ban hội là kẻ định của Hải Âu làm sao 2 người có thể! Với lại Minh là 1 kẻ trăng hoa không thể vì lợi ích của mình mà phải để cho con bạn thân sa vào con đường “tội lỗi” được, vì vậy mình phải tách 2 con người này ra không thì nguy mất_còn đây là suy nghĩ của Như, có lẽ cô không thích tình trạng này xảy ra cho lắm. _tụi mình mua kem về rồi đây, Như thì thích ăn vani socola nà, còn Hoàng thì thích vani thôi, Bảo thì Minh nói cậu thích ăn vani cam nên mình mua lun rồi đây!_nó phân phát cho từng người một, môi thì vẫn nở 1 nụ cười tươi.
_tụi mình? Các cậu có biết bọn mình chờ 2 cậu lâu đến chừng nào không? Vậy mà cậu vẫn tươi cười được à!_Hoàng bực bội nói.
_sao cậu lại la cậu ấy! chuyện đâu có lớn lao gì, chỉ đợi 1 chút mà càm ràm hoài!_Minh nhăn nhó nói.
_càm ràm hoài là sao! Tôi chỉ mới nói có 1 tiếng chứ có nói nhiều đâu mà cậu lại giở thái độ đó ra với tôi!_Hoàng cũng không chịu thua, nhất định cãi lại.
_thôi mà, cho tui xin lỗi là được chứ gì_nó bắt đầu xìu xuống, mặt thì như cọng bún thiêu.
_thôi, thôi, có chuyện gì đâu mà làm cho lớn hông biết nữa hà, nãy giờ đến đây không lo chơi mà cứ cãi nhau hoài làm mất hết thời gian._Như gắt lên.
_đúng đó chúng ta đi chơi đi, đi đi!_nó la toáng lên, làm ai nấy đều nhìn bọn họ, cả nhóm đều vì thái độ vô tư của nó mà cơn giận trong người cũng dịu dần đi. Trở lại với tâm trạng ban đầu, họ chỉ có chơi và chơi.
Bọn nó chạy vòng vòng hết chỗ ngày đến chỗ kia, hết chơi hugo rồi chơi tàu lượn, hết chơi bắn súng rồi lại chơi vòng xoay, mệt cả hơi mà tụi nó vẫn cố quậy, giờ đây bọn nó đang chơi trò ly quay, mỗi ly ngồi 2 người, cả bọn xúm lại rồi phân chia.
_Hân thì ngồi chung với tôi, Như ngồi chung với Hoàng còn Bảo ngồi 1 mình_Minh lớn tiếng phân phó như ra lệnh.
_ô hay, cậu giỏi ghê á, tự mình phân chia mà chưa hỏi có ai đồng ý hay không sao?_Hoàng nhăn mặt nói.
_thì cậu cứ hỏi đi, coi mọi người có đồng ý không!_Minh tự tin nói.
_các cậu có đồng ý với ý kiến của Minh không hả?_Hoàng nghiến răng ken két biểu hiện vẻ mặt uy hiếp.
_đồng ý!_ lúc đầu họ không thích lắm về ý kiến của Minh nhưng khi thấy vẻ mặt cực kì cực kì đáng ghét đó của Hoàng thì những ý nghĩ tình thương mến thương hồi nãy cũng bay mất tiu hết, họ đồng thanh phản ứng kịch liệt làm Hoàng chới với.
_các cậu, các cậu_Hoàng chỉ sang nó và Như không nói thành lời, biết tình thế đó nó và Như làm như không biết cậu mà ngó sang chỗ khác, làm cậu tức ói máu, đúng là mấy đứa bạn “trọng xấu khinh đẹp mà”
Đang định tiến tới chỗ cái li to tướng lấp lánh ánh đèn thì phía sau có ai đó gọi lớn tiếng tên nó, nhưng sau lại là cái tên đó, cái tên mà nó luôn giấu giếm không cho ai biết, thật ra người đó là ai, nó, Như và Hoàng liền xoay người lại, trước mắt họ đó là…
Trước mặt nó không ai khác là Nam, nhưng cạnh anh còn có 1 cô gái, nhìn quen quen, à là cái cô gái tên gì ta à tên Thanh Thanh gì gì đó mà quên rồi, cô ta đang níu níu lấy cánh tay Nam, õng a õng ẹo nhìn phát ngứa mắt. Phía sau cũng có vài người là Ngân, rồi đằng kia nữa hình như còn có… à, là T.Băng với thằng nhox mà mình giúp hồi sáng đây mà, sao 2 người đó lại đi với nhau nhở, hay 2 người đó đang hẹn hò.
_Anh Nam, chị Thanh, 2 người không về sao còn đến đây!_Minh ngạc nhiên hỏi.
_ Anh cũng định về đó chứ! Tại chị em cứ nằng nặc đòi đi nên anh mới chở chị ấy đi nà!_Nam than thở nói, rồi nhìn sang cô bạn gái đang đeo dính mình, lắc đầu ngán ngẫm.
_Anh Minh!_ một giọng nói làm nó nổi cả da gà cất lên,cô nàng Ngân chạy tới bên cạnh Minh, nắm lấy tay anh ấy làm nó điên tiết lên
_Đúng là Trái Đất này tròn thật, cái thứ không muốn gặp mà cứ gặp hoài._Như lạnh giọng nói.
_cô nói ai thứ này thứ nọ vậy hả?_Ngân hét lên.
_Ô, tôi nói tới mấy người à, tự không lên tiếng là tự nhận rồi nhé!_Như giả nai nói.
_cái đồ…bám trai, sao cứ tối ngày các người cứ bám lấy anh Minh với anh Bảo thế hả? hay các người có ý đồ gì về gia tài nhà các anh ấy nên mới đeo theo như thế chứ gì!_Ngân hung hổ, sỉ vả Như và nó.
Chát… Không chờ Như ra tay, nó đã gián cho cô nàng luôn chảnh chọe này một cái tát như trời gián làm cô nàng té sõng soài ra đất trông mà thấy t.h.ư.ơ.n.g
_cô đừng có mà lên giọng khinh người đó ra với bọn tôi, cô chẳng là cái thá gì đừng có mà so sánh tôi với cô chứ!_nó chầm chậm nói, mà nghe lạnh cả sống lưng.
_mày…_cái cô Thanh gì đó định tát nó trả thù cho cô em mình thì bị Nam giữ tay lại.
_thôi mà em, dù sao Ngân nó cũng có lỗi với người ta trước mà!_Nam nhẹ nhàng khuyên nhủ nói.
_hừ!_Thanh nghe lời Nam nhưng mắt thì nhìn nó tóe lửa y như truyền đạt thông tin với nó rằng “cô sống không yên với tôi đâu”
_còn nó thì xuất hiện tia cười nhạt, môi nhết lên biểu hiện ý “cứ tự nhiên” .
Cả bọn đang im thin thít khi và nhìn “cuộc chiến thầm lặng” diễn ra giữa 2 người con gái này. Chợt phía trước nó, thằng nhox nắm tay T.Băng chạy lại chỗ nó và cười nói:
_sao các bạn không chơi đi mà đứng đây làm gì? Định làm kiểu à!
“Cốc”
_làm kiểu cái đầu cậu á, mà sao 2 người lại đến đây, hay 2 người…._nó tạm gát qua chuyện chiến tranh mà xoay sang thằng nhox, nó híp híp 2 mắt lại, môi thì cười khì khì, trông rất gian.
_kiểu cười như vậy là sao chứ, tại…tại tui muốn đi chơi nên mới kêu Tuấn Anh đưa đi chứ bộ!_T.Băng lúng túng nói.
_thôi thôi, có nói gì đâu mà chối bây bẫy hông biết nữa hà_nó vẫn cười nụ cười gian tà đó_vậy nếu đến đây rồi thì cùng chơi luôn đi.
_uhm_dù muốn giải thích tiếp nhưng khi thấy nó bắt sang chuyện khác thì thôi vậy,” không biết Minh có hiểu lầm mình không ta”_T.Băng suy nghĩ.
Bọn họ vừa đi tới chỗ cái li thì màng tranh cãi chỗ ngồi lại bùng phát.
_Giờ phân chia chỗ ngồi nha! Hân ngồi với tui, Hoàng ngồi với Như, anh Nam ngồi với chị Thanh, T.Băng ngồi với với…à nhox cậu tên gì thế._Minh luyên thuyên nói, rồi xoay sang thằng nhox.
_tôi tên Tuấn Anh đừng gọi tôi là nhox, nghe ớn lạnh quá_T.Anh lạnh lùng nói (lúc đầu nhìn thấy Minh là cậu đã không thích rồi, giờ lại nghe cậu đòi ngồi chung với nó làm cậu càng ghét anh hơn)
Nó cũng nhìn sang thằng nhox, sao bây giờ thằng nhox lại khác đến thế, hồi sáng còn vui vui vẻ vẻ với nó giờ lại lạnh lùng với mọi người , mà còn không cho người ta gọi là nhox nữa chứ! Thế mà hồi sáng nó đã gọi đấy, mà cậu nhox có nói gì đâu. Thật là người đa nhân cách mà.
_hy` làm gì mà cáu thế chú em, uhm thì T.Băng ngồi chung với T.Anh, còn Ngân thì ngồi chung với Bảo, như thế nhé!_Minh chấm dứt câu nói và sau đó là 1 nụ cười đểu.
_không được!_Bảo và Ngân hét lên.
_tôi không thích ngồi chung với cô ta!_Bảo nhanh miệng nói trước.
_tôi cũng không thích ngồi chung với anh, tôi thích ngồi chung với Minh hà, anh Minh cho em ngồi chung với anh đi đi anh!_cô nắm lấy bàn tay anh, nhìn anh với ánh mắt long lanh như sắp “khóc”.
_cô thôi đi, nhìn muốn ói quá rồi đó, tôi tính thế này, tôi ngồi với Như, Minh ngồi với…với anh Nam, Hoàng ngồi với Bảo, T.Băng ngồi với T.Anh, còn Ngân thì ngồi với Thanh, ok!_nó tự tin nói, vì nó nghĩ sắp xếp như thế là hợp lí nhất.
_ok!_trong số đó có Thanh và Ngân có vẻ tiếc tiếc vì không được ngồi gần mí anh kia nhưng dù sao thì cũng tạm được nên cũng ok luôn.
Bọn nó, chạy vòng vòng rồi đụng nhau rầm rầm mà phát tội mấy cái li luôn, chắc khi mấy anh chị này về thì tụi nó cũng đủ để vào sọt rác rồi.
Như thì ghét Ngân nên luôn cho li mình va chạm thật mạnh vào li của Ngân làm cô ta hét toáng lên, trông đến buồn cười, T.Anh thì không ưa gì Minh nên luôn gây chiến với anh, đụng muốn vở cả li mà không chịu dừng. Thấy T.A hăng quá nên Minh cũng chìu, anh và Bảo nháy mắt với nhau, xông vào làm “thịt” T.Anh làm cậu cứ than vãn kêu khổ.Còn những người còn lại không biết làm gì ngoài việc tung hô cổ vũ chiến tranh thế giới thứ 3 bùng nổ.Chơi rồi cũng mệt, ai về nhà nấy, nhưng nó chưa kịp đi thì Minh xoay sang hỏi Nam 1 câu làm nó xém té ngửa.
_à, hồi nãy anh gọi tên ai thế!_Minh tò mò nắm lấy tay Nam hỏi.
_uhm_Nam xoay sang nó cười rồi tiếp tục xoay sang Minh trả lời_không, tại anh gọi nhầm ấy mà, anh thấy bạn em giống 1 người bạn đã lâu không gặp của anh, nên anh định gọi thử xem thôi!
_thế anh đưa chị Thanh về giùm em nhá, em phải đưa nhóm bạn về nên không đi về chung với anh được._Minh gãi đầu giải thích.
_vậy anh đi trước_Nam nói xong xoay về phía nó, giơ tay lên chào tạm biệt rồi dẫn cô bạn gái cùng Ngân đang đứng giậm chân huỳnh huỵch đứng bên cạnh chiếc ôto đời mới chạy mất hút.
Khi Nam đi nó vẫn đứng thẫn thờ ở đó, không động đậy đến khi nghe tiếng Như kêu lên trong chiếc xe màu đen bóng của Minh thì nó mới hoàn hồn mới chạy ngay tới đó.Minh với nhiệm vụ là tài xế, chở ai về nhà nấy rồi mới chở nó về nhà, khi đến nhà anh còn làm ra 1 hành động rất ư là tao nhã đó là ra mở cửa xe cho nó, nó cũng nhẹ nhàng bước ra, cười với anh thật tươi rồi chào tạm biệt, vừa kịp lúc bước vào nhà, nó đã được Minh ta nắm lấy bàn tay rồi đưa lên mặt mình nói: