Ngôn Nại quay đầu liếc mắt nhìn Tại Kiêu một cái, rồi lại nhìn Ngôn Diễn với ánh mắt khó hiểu.
Anh ta đang nói chuyện với ai thế? Có ý gì?
Ngôn Diễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Tại Kiêu, em ấy là tiểu Nại.” Nếu anh không lên tiếng, chắc chắn sẽ thành trò cười.
“Ngôn Nại?” Cố Tại Kiêu bày ra bộ dáng như nhìn thấy quỷ, hắn đối với Ngôn Nại vẫn là kính trọng nhưng không thể gần gũi, hắn không thể chịu nổi tính cánh điêu ngoa của cô.
Ngôn Nại hướng đến bạn tốt của anh trai, gật đầu cười, cô chính là Ngôn Nại.
Tiểu công chúa nhà họ Ngôn, ánh mắt của mọi người trong phòng liền thay đổi, lập tức liền tỏ ra bộ dạng lấy lòng.
Cố Tại Kiêu chỉ muốn khóc, khó khăn lắm mới có một cô gái khiến hắn động tâm, kết quả lại là da thỏ đội lốt hổ, thật sự hắn bị đả kích rất mạnh.
Lúc nãy, Ngôn Diễn nhìn thấy Ngôn Nại đi vào, hắn cũng có chút hoảng hốt, uống rượu nhiều quá xíu nữa thì cả em gái mình cũng nhận không ra.
“Tại Kiêu, trong nhà có việc, tôi đi trước.” Ngôn Diễn hướng Cố Tại Kiêu chào một tiếng, rồi quay đầu nhìn Ngôn Nại: “ Đi về thôi.” Hắn nghĩ là ba Ngôn gọi về, chỉ là không hiểu sao lại không gọi điện thoại, mà lại cử ma nữ đến?
Đi đến cửa của Mộng Sắc đã thấy xe của Ngôn Diễn đã được tiếp viên của Mộng Sắc đưa ra, đợi một hồi không thấy xe của Ngôn Nại.
“Xe của em đâu?”
“Em đi taxi đến đây.” Cô đang nghĩ sao anh ta lại ngốc nghếch đứng đây chờ, thì ra là đang đợi xe của cô.
“……..” Ngôn Nại mắng anh ta ngốc, Ngôn Diễn cũng đang nghĩ, anh ngây ngốc đứng đợi, cô cũng ngốc nghếch đứng đợi theo? Tại sao không nói sớm? Làm đứng chờ cả buổi.
“Em lái xe đi.
Anh uống nhiều rượu, cảm thấy có chút đau đầu.”
“Được.” Ngôn Nại có chút hưng phấn, cô sờ xe, cô không có cơ hội chạy xe nhiều, lại không dám chạy một mình, đối với lái xe lại có chút nghiện, dù sao cô cũng vừa mới học.
Hôm nay, Ngôn Nại không sẵn giọng với hắn như thường ngày, rất nghe lời, Ngôn Diễn cuối cùng có cảm giác của một người anh rồi, sai bảo em gái cảm giác rất tốt.
Ngồi trên ghế lái phụ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xe chầm chậm chạy, Ngôn Diễn nghỉ ngơi tốt liền tỉnh lại.
“Mấy giờ?” Sắc trời bên ngoài đã tối.
“Bảy giờ hơn, anh ngủ hơn ba giờ rồi.” Ngôn Nại chuyên chú nhìn phía trước.
Ngôn Diễn tỉnh táo lại, hắn nhìn con đường ngoài cửa xe, không giống như con đường về nhà.
“Đang đi đâu đó?” Trên đường lớn, từng chiếc từng chiếc xe lướt qua bọn họ, 25hm/h, Ngôn Nại không đùa hắn chứ? Trên trán Ngôn Diễn hiện lên vài vạch đen, hai bên thái dương nổi gân xanh.
“Khu nhà Tây Sơn.” Ngôn Nại trả lời.
“Không phải em nói phải về nhà sao?” Ngôn Diễn giận giữ nói, nhà họ Ngôn không phải khu nhà Tây Sơn.
“Khu nhà Tây Sơn không phải nhà anh sao?” Ngôn Nại cho Ngôn Diễn một ánh mắt ‘Anh thấy mình ngu chưa?”
Ngôn Diễn hít một hơi sâu, đem những gân xanh trên trán mất đi, hắn đã nghĩ sao Ngôn Nại không trở thành một em gái biết điều, thì ra là đổi cách thức chơi hắn, đoán chừng là Phương Đình Na ở trong bóng tối bày kế.
Na Na, lần này cậu nằm mà cũng trúng đạn………………….
Nửa giờ sau, kiên nhẫn của Ngôn Diễn sắp dùng hết bọn họ cũng đã về Tây Sơn, buổi chiều cô đi taxi khoảng 2 tiếng là tới hội quán Mộng Sắc, Ngôn Nại lái xe trở về khoảng 5 tiếng, cô lấy một cái cớ thật tốt cho mình, không biết đường, chính xác là vì có quá nhiều cầu vượt làm cho cô không thể nhìn ra đường đi…….
Ngôn Nại dừng xe, rồi đi theo Ngôn Diễn vào nhà, cửa vừa mở ra, một vật thể nhỏ màu trắng lao thẳng vào người Ngôn Nại, còn không ngừng hướng người xa lạ là Ngôn Diễn sủa lên.
“Đây là cái gì?” Ngôn Diễn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hàm Hàm Khuyên, là con chó nhỏ mà em nuôi.” Ngôn Nại ôm Hàm Hàm Khuyên về phía sô pha ngồi xuống, cuối đầu không ngừng chơi đùa với nó.
“Anh hỏi là vì sao nó lại ở trong này!” Trong phòng khách có ổ chó, chậu chó, còn có một con chó nhỏ màu trắng cùng một cô gái khiến người khác chán ghét.
“À, ba cùng mẹ đã đồng ý cho em ở cùng anh.” Ngôn Nại không mặn không nhạt nói.
“Anh không đồng ý! Em đừng hòng có ý nghĩ đó.”
“Vì tương lại của chúng ta, em nhất định phải ở chung với anh, không chỉ ở chung mà một tấc một thước em cũng phải bám sát anh.” Ngôn Nại nhíu mày, ưu sầu nói.
Lời này của một cô gái nói với một chàng trai sẽ có nhiều liên tưởng nhưng Ngôn Diễn nghe thấy máu nóng toàn thân sôi trào, gân xanh hiện lên, hắn nghĩ hắn sẽ đem tiểu ma nữ này ném ra ngoài thật xa thật xa.
“Anh có biết nhà họ Ngôn sắp xong đời? Nhà họ Ngôn sụp đổ anh lấy cái gì kiếm sống?
Cho nên từ bây giờ anh nên học tập thật tốt đi.” Ngôn Nại nghiêm túc nói tiếp.
Ngôn Diễn nghe cô nói, cảm thấy rất tức giận:
“Ai nói nhà họ Ngôn sụp đổ? Em sao lại nguyền rủa công ty của gia đình mình như vậy?”
“Lúc ba về hưu ai là người tiếp nhận công ty Ngôn thị? Anh suốt ngày sống không có lý tưởng, sẽ tiếp nhận được công ty sao? Hiện tại, Ngôn thị như có đàn sói bao vây, không đợi ba về hưu cũng đã rất nguy hiểm rồi.” Ngôn Nại không để ý đến thái độ ầm ĩ của Ngôn Diễn.
“Còn nữa, anh đã ly hôn với Thẩm Hoan Tình rồi thì đừng dây dưa nữa, không sẽ chết rất nhanh đó.” Cô cũng sẽ chết theo.
“Cô ta? Anh đã sớm không quan tâm rồi.” Ngôn Diễn ngồi xuống, bắt chéo chân khinh thường nói.
“Vậy sao? Vậy, nếu một ngày nào đó, cô ấy xinh đẹp rạng rỡ đứng trước mặt anh, anh thật sự sẽ không dao động? Cô ấy đứng bên cạnh người đàn ông khác cũng không ghen tị?” Cô hỏi.
Đời người không mãi như lúc ban đầu, chắc chắn lúc Ngôn Diễn gặp Thẩm Hoan Tình cô ta rất đẹp, nếu không người có nhiều mỹ nhân xoay quanh như anh ta sao có thể bất chấp mọi thứ cưới cô ta về nhà.
“Anh không hiểu em nói cái gì cả.” Ngôn Diễn không quan tâm đến Ngôn Nại, vì lời nói của cô gợi lên trong lòng hắn một chút gì đó không thoải mái.
“Anh nói em đó, em về Duyệt Thái đi,” Duyệt Thái là biệt thự của nhà họ Ngôn.
Ngôn Nại lắc đầu, cô phải ở bên hắn tùy thời điểm mà nhắc nhở, nam chính và nữ chính nhất định phải cách xa.
Hai anh em mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Ngôn Diễn chờ Ngôn Nại đi về, còn Ngôn Nại chờ Ngôn Diễn nấu cơm chiều, bây giờ đã chín giờ tối, Ngôn Nại đói bụng đã lâu rồi, cuộc sống của cô rất có quy luật, tới giờ cơm đi ăn, tới giờ ngủ đi ngủ.
Hiện tại phải đổi hoàn cảnh, cô rất uất ức.
Ngôn Diễn muốn hỏi Ngôn Nại sao giờ còn chưa đi? Còn chưa nói ra câu, Ngôn Nại đã cất lời:
“Anh mau đi nấu cơm đi.” Ngôn Nại nói như đó là chuyện đương nhiên, một là Ngôn Diễn lớn hơn cô chín tuổi, hai là cô không biết làm chỉ biết ăn.
Nói hắn đi nấu cơm? Tai hắn không bị hư chứ, nếu tai hắn không bị hư thì đầu óc của Ngôn Nại chắc chắn có vấn đề.
“Nhanh đi nha.” Ngôn Nại thấy Ngôn Diễn không động đậy liền mở miệng thúc giục.
“Tự em đi.” Ngôn Diễn lười tranh cãi với cô, hừ một tiếng.
“Em không biết nấu cơm.” Cô trả lời, nếu biết cô đã không nói hắn rồi.
“Anh cũng không biết.” Gặp qua hắn đứng trong bếp nấu cơm sao?
Ngôn Nại ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng hai cái bụng đó của hai anh em liền vang lên, mấy ngày nay cô đều ăn mỳ ăn liền, nấu nước nóng, rồi bỏ hương vị vào tô, không quản anh trai thích ăn ra sao, lấp đầy bụng vẫn quan trọng hơn.
Ngôn Diễn lần đầu ăn thức ăn nhanh này, sắc mặt đen khịt, Ngôn Nại hạ quyết tâm không đi, hắn gọi điện thoại cho ba Ngôn, biết được đáp án, hắn tưởng như trái đất sắp sụp đổ, có một loại dự cảm không lành nha.
Hai anh em không để ý đến nhau, Ngôn Diễn tức giận còn Ngôn Nại không có gì để nói, ăn xong ai về phòng nấy.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Diễn đã ra khỏi cửa.
Ngôn Nại ra cửa đi đến công ty Ngôn thị.
Ba Ngôn đang có một hội nghị từ sớm, tiếp đón Ngôn Nại chính là thư ký Clarence, trang phục tây âu đen chỉnh tề, mái tóc ngắn gọn ngàng, con mắt đen dưới mắt kính không xa lạ cũng không thân cận, dù có mắt kính che đi một nửa vẫn nhìn ra khuôn mặt anh tuấn.
Thời điểm hắn nhìn Ngôn Nại không kinh ngạc, không sợ hãi mà duy trì nở nụ cười với cô.
Clarence bưng cho cô một cốc trà nóng, Ngôn Nại lễ phép tiếp nhận hai tay, nói:
“Cảm ơn.”
“Đừng khách khí.
Hội nghị sắp kết thúc rồi, tổng giám đốc sẽ sớm ra thôi.” Clarence không phải lần đầu gặp Ngôn Nại, mỗi lần Ngôn Nại đến công ty đều xảy ra chuyện kinh thiên động địa, hắn phải đi sau lưng đại tiểu thư này giải quyết không biết bao nhiêu rắc rối.
Nay lại thấy bộ dáng này quả thật là hiếm có.
Hội nghị kết thúc, ba Ngôn từ phòng họp đi ra nhìn thấy con gái im lặng ngồi chờ bên ngoài, trong lòng gật đầu, con gái đúng là thay đổi rồi.
Ba Ngôn hướng Ngôn Nại vẫy tay, đem cô tiến vào văn phòng, Clarence ôm một đống tài liệu đặt ở trên bàn làm việc của tổng giám đốc, ba Ngôn cho Clarence làm việc trong phòng ông, lúc trước Ngôn Nại gọi đến để thông báo sẽ đến đây cũng là do Clarence bắt máy.
“Tiểu Nại con xác định muốn làm như vậy?” Khuôn mặt ba Ngôn không có biểu tình gì, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia cười.
Ngôn Nại gật đầu, nếu không dùng biện pháp cứng rắn sẽ không có hiệu quả, con người của anh trai này đối với việc giảng đạo lý là hoàn toàn vô vọng, chỉ có thể tàn nhẫn, không đánh không ra gì, đã đánh thì phải đánh bảy tấc, không có tiền xem hắn chơi bời thế nào.
Đóng băng các thẻ tín dụng, thu hồi các bất động sản, thông báo với các nơi tiêu tiền xa hoa Ngôn Diễn kí tên ghi nợ Ngôn thị không trả tiền, hơn nữa thông báo cho các bạn tốt của hắn không cho phép vay tiền cùng giúp đỡ Ngôn Diễn.
“Con làm gương tốt, cùng sẽ giống như Ngôn Diễn.” Ngôn Nại nghĩ, cô hi sinh như vậy Ngôn Diễn sẽ không có cớ để phản đối.
“Các con không sợ mất mặt, ba cũng sẽ mặt mo mà giúp đỡ.” Ba Ngôn ủng hộ ý kiến này, phân phó Clarence đi làm.
“Nhà Tây Sơn mà anh đang ở phong thủy không tốt, cách thành thị xa nữa, ba nhờ Clarence tìm cho con nhà trọ hai phòng ở đủ cho hai anh em là được, xe tốt cũng gửi đến người kia.” Ngôn Nại bổ sung nói.
“Chuyện này đơn giản.
Hào Đình có phòng hai người ở, đó là nơi ở chuẩn bị của nghệ sĩ, hai con qua đó cũng được.” Ba Ngôn lập tức liền nghĩ đến khu trung cư Hào Đình cách công ty không xa.
“Nhất định phải là tầng một.” Như vậy cô mới dễ dàng mang Hàm Hàm Khuyên đi dạo.
“Nếu anh ấy tới tìm ba?” Cô hỏi lại, chỉ sợ ba Ngôn thấy con liền đau lòng, trộm đưa tiền tiêu vặt cho anh ta.
“Không quan đến.
Để cho anh đến tìm con.” Ba Ngôn nghĩ đến vẻ mặt giận dữ của con trai, cười nói.
Khi Ngôn Nại ra về, Clarence tiễn cô đến tầng một, Ngôn Nại hướng Clarence vẫy tay chào tạm biệt, lúc đó môi bạc của Clarence khẽ nhếch lên.
Trong hai ngày, ba Ngôn chuẩn bị mọi thứ thật tốt, quá trình chậm chạp diễn ra, nhưng công tử nhà họ Ngôn vẫn chưa nhận ra tài sản của hắn đang bị ba mình từng chút từng chút thu hồi.
Ngôn Nại mang Hàm Hàm Khuyên chuyển vào nhà trọ mới, không chút khách khí chiếm căn phòng to nhất, giàn xếp chỗ ở của Hàm Hàm Khuyên ở phòng khách.
Điều đáng nói là Ân Lê cùng Lương Vũ Trạch cũng ở Hào Đình, cách Ngôn Nại rất gần, họ ở trên lầu hai.
Ba Ngôn tùy tiện tìm chỗ ở cho cô cũng là chung cư cao cấp, lúc trước cô còn nghĩ sẽ là loại bình thường cơ, đó mới gọi là tu luyện.
Bên kia, Ngôn Diễn ở sảnh nhà hàng cơm tây rút thẻ ra, hắn mới cùng mỹ nhân ăn cơm xong, chuẩn bị trả tiền, kết quả là thẻ không thể sử dụng, điện thoại hỏi ngân hàng thì được thông báo là tài khoản bị đóng băng rồi, mọi tài khoản của hắn đều bị đóng băng, hơn nữa quản lý nhà hàn còn nó hắn không thể ký tên ghi nợ.
Vẻ mặt của hắn lúng túng, xấu hổ để cho bạn gái trả tiền rồi nhanh chóng chạy đến công ty..