Tác giả: Mụ mị / Narcissus Olynthus
Trải qua muôn vàn biến cố, con người ta có thể thay đổi một cách chóng mặt, nhưng điều đó không có nghĩa nếu bạn biết hối lỗi thì mọi sai lầm đều được tha thứ. Hôm nay, Trần Lưu Nguyên Trang cuối cùng cũng thấm thía câu nói ấy.
Cái gì cũng có cái giá của nó cả!
Có lẽ ngay từ đầu linh hồn thiếu xót của cô đã không xứng có được một tri kỉ, một người bạn đời bình thường như bao người khác.
Mải đến tận khi mất hết tất cả thì Trang mới nhận ra bản thân thảm hại đến nhường nào, cô mải chạy theo một người, bỏ lỡ sự kì vọng của ba mẹ, bỏ cả những người yêu thương cô thật lòng, bỏ luôn tương lai xán lạn ngay trước mắt.
Có đáng không?
Câu hỏi đấy đã đi vào dĩ vàng, lặp đi lặp lại mãi nhưng không bao giờ có người nguyện ý trả lời.
...
Quãng thời gian theo đuổi người đó, ghen tuông, đánh mất giá trị của bản thân, vứt bỏ cả lí tưởng mà cô hằng theo đuổi, chỉ để níu giữ ánh mắt một người không trân trọng mình. Vậy cuối cùng đổi lại được gì? Đổi được một kết cục bi thảm, một cuộc đời tầm thường không tiền tài, danh vọng, thậm chí còn lưu lạc đến nỗi phải vào ở trong viện dưỡng lão suốt quãng đời còn lại.
Ai có thể ngờ học bá tiền đồ xán lạn ngày nào nay lại lâm vào con đường như thế. truyện tiên hiệp hay
Nhân vật chính của vở hài kịch ấy, giờ đây đang ngồi trước ô cửa sổ đã ngả vàng của bệnh viện dưỡng lão, ngóng trông về những kí ức thời trẻ bồng bột và nông nổi, không có vẻ đau khổ hay dằn vặt như người ta vẫn tưởng. Đúng vậy, cô đã từng là học bá xinh đẹp vừa có tài vừa có đức, gia đình lại danh giá, giàu có, muốn gì được nấy, biết bao nhiêu thiếu gia, doanh nhân thành đạt ngỏ lời kết duyên đều bị cô tinh tế từ chối, thế nhưng điều đó cũng không ngăn cản việc càng ngày càng có nhiều người muốn theo đuổi cô.
Sở dĩ Trang từ chối họ, không phải vì cô dở tính chảnh chọe tiểu thư hay bày trò làm giá, Trang chỉ đơn giản có một lí tưởng thôi thúc trong tim, là mong ước tự do, tự chủ và một tri kỉ luôn lắng nghe, thấu hiểu những bộn bề trong cuộc sống cùng cô, tất nhiên điều kiện kiên quyết là không được dính líu đến những cuộc hôn nhân sắp đặt vô vị ngoài kia. Một lí do nữa cũng vô cùng quan trọng trong việc hình thành nhận thức đó của Trang, ba mẹ ủng hộ cô hết mình, bởi lẽ cô có đủ năng lực, có đủ học thức để tự chủ lấy cuộc đời mình.
Thế nhưng, một cô gái ngoan cường, mạnh mẽ như thế cũng chẳng đủ sức mạnh thoát khỏi bàn tay định mệnh do ông trời sắp đặt.
Trần Lưu Nguyên Trang gặp Phạm Gia Phong.
Chỉ một câu nói đó thôi cũng đủ để tóm gọn những năm tháng theo đuổi điên cuồng sau đó.
Nghĩ lại chỉ thấy thật nực cười.
Nực cười đến đau thấu tim gan, nực cười đến mụ mị đầu óc!
Cứ như mất trí, yêu một người điên cuồng, từ một du học sinh danh giá lại trở thành một kẻ chợ búa hay ghen tuông, hãm hại người khác, để rồi chẳng đổi lại được gì mà còn tự mình vứt bỏ những cơ hội thăng tiến quý giá.
Người khác tiếc thương cho số phận một đóa phù dung xinh đẹp, lại chẳng biết cái kết này đối với Trang đã là tốt nhất rồi.
Đáng lẽ ra trong nguyên tác, nữ chính quay về trả thù, hại cô thân bại danh liệt, cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần, sau đó lại vì một lần phát bệnh mà đột ngột ra đi.
Nếu có ai đó hỏi Trang rằng cô năm đó sao lại thay đổi tính cách cay nghiệt như vậy, cô sẽ luôn cười mà trả lời:
"Tôi không biết nữa, chỉ là khi nhìn thấy anh ấy, bỗng tâm trí chẳng còn đủ tỉnh táo nữa."
Sau tất cả đối với Trang mọi thứ thật không chân thực, cô nói về chúng cứ như đó vốn không phải là cuộc đời của bản thân cô.
Thật vậy, trên thực tế đó không phải là cảm xúc thật của cô ấy, chỉ đơn giản là một cái búng tay của tác giả mà thôi.
Phận làm nữ phụ pháo hôi, dù có tài giỏi đến mức nào thì cũng không được yên thân, phải luôn xả thân làm bàn đạp cho tuyến tình cảm của nhân vật chính.
Đến cả Trang cũng không nhận ra, tình yêu thời trẻ điên cuồng và nồng cháy trong lời kể của cô luôn thật mơ hồ, và cô cũng chưa từng quá nhập tâm vào hồi ức ngày ấy.
Cái yêu đó chỉ nhẹ tựa như một sợi lông hồng, sượt qua để lại cảm giác bồi hồi một phút rồi thôi, thậm chí người ta cũng chẳng biết được nó xuất phát từ chân tâm hay bị tác động bởi ngoại lực nào khác.
Ánh chiều tà đổ bóng bên bậc thềm cửa sổ, vạt nắng len lỏi qua khung cửa chiếu lên khuôn mặt phúc hậu của một bà lão đầu đã bạc phơ, tuổi tác vẫn không thể che đậy đi những đường nét rõ ràng, thanh mảnh trên khuôn mặt đó. Bà nhìn về phía xa xa, nơi những áng mây trắng đượm màu nắng đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt trời đỏ chót rực rỡ ngoài kia, nở một nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi.
Tựa như thiếu nữ năm nào vẫn chưa bao giờ thay đổi, đứng bên gốc phượng bung nở những đóa hoa đỏ rực rỡ, chờ đợi hình bóng của một người không bao giờ quay đầu...
Ai cũng biết Trang yêu Phong nhưng lại có mấy người nghe được chính miệng cô ấy thốt ra một chữ "thích".
Chẳng ai nhận ra cô gái nhỏ ấy dường như chẳng bao giờ thổ lộ một lần nào, người ngoài chỉ thông qua những hành động, thái độ mà cô thể hiện để đưa ra kết luận. Chuyện thường tình mà, dù bị cốt truyện ảnh hưởng nặng nề thì vẫn có một số chi tiết rất khó để thay đổi, Trang tuy mạnh mẽ tự lập nhưng cô cũng là một con người rất dịu dàng, thế nên không có khả năng cô đối với những người đặc biệt trân trọng mà vồ vập bày tỏ.
Cơ mà liệu có người nào nguyện ý để tâm đến những tiểu tiết ấy không hay người ta chỉ chăm chăm vào việc bàn luận, sỉ vả người trong cuộc.
...
Trang không biết cô có thật sự nảy sinh tình cảm với Phong không, nếu có thì sao cái cảm giác đó lại mờ nhạt và gò bó đến như vậy, nỗi mơ hồ chống trải như bóng tối vô tận từ từ ăn mòn tâm trí, thể xác, linh hồn của cô. Rốt cuộc sau bao năm, kể cả khi đã rời xa với người ấy thì câu trả lời vẫn không thể được tìm ra, sự tự trách đã chiếm lấy cô sau những cơn ác mộng dài đằng đẵng.
Cô tốt bụng lắm, kể cả khi không hề biết nguyên do gì thì cô vẫn cứ mãi tựu vấn lương tâm về những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Người ta bị che mắt bởi nụ cười hiểu chuyện ngọt ngào tựa mật ngọt nhưng đâu ai biết trái tim kia đã bị nhuốm vì tội lỗi, thứ duy nhất ta nhìn thấy chỉ còn là chiếc vỏ rỗng tượng trưng bên ngoài, vẫn tươi sáng, vẫn vui vẻ.
Than ôi những kẻ nghĩ nhiều thì cả đời cũng chẳng thoát khỏi được tự trách bủa vây, đôi khi chính cái hiểu chuyện đấy lại là một nỗi bất hạnh dai dẳng.
- ---------Tác giả có lời muốn nói-----------
Mụ mị: Gào thét xin mọi người comment.