Cô Lâu Quái Kiệt

Chuyện gì đã làm cho Gia Cát Ngọc phải biến hẳn sắc mặt như thế.

Chuyện gì đã làm cho thâm thần của chàng phải xúc động mạnh mẽ như vậy?

Thì ra sau khi mở banh những hạt núi áo ấy xong thì một việc bất ngờ mà chính chàng không ngờ đến được đã phơi bày ra trước mắt. Trước tiên, mũi chàng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng khiến tâm hồn phải say sưa ngây ngất, kế đến chàng đã thấy rõ lồng ngực của Hận Phác thư sinh nhô cao lên, như hai đỉnh non bồng...

Y là một thư sinh? Thư sinh tại sao lại...?

Gia Cát Ngọc hết sức kinh ngạc, nhanh như chớp gỡ chiếc mũ nho sinh của người ấy đang đội trên đầu tức thì một mớ tóc dài óng mượt liền xõa xuống đến vai bay lả tả theo chiều gió đêm lạnh lùng trông chẳng khác nào tột vầng mây xanh biếc.

Thế là rõ ràng người đang nằm yên dưới bóng trăng đây không phải là thư sinh mà chính là một cô gái xinh đẹp kiều diễm phi thường. Thân hình đầy đặn của nàng đã làm cho Gia Cát Ngọc không khỏi rung động mạnh mẽ.

Cô gái giả dạng thư sinh này là ai? Cô ta có một đôi mày ngài, một cặp mắt bồ câu, một chiếc mũi dọc dừa và đôi mắt anh đào xinh xắn. Tuy sắc mặt của nàng đang tái nhợt nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng không ai khác hơn là Băng Tâm Ma Nữ, một cô gái bình nhật tỏ ra rất kiêu căng lạnh lùng.

Sắp đẹp của Băng Tâm Ma Nữ thực có thể so sánh với tiên nga trên trời, khiến ai nhìn đến cũng phải lâng lâng rung động. Quả tim của Gia Cát Ngọc không ngớt nhảy thình thịch, hơi thở cũng trở thành hổn hển, hồn vía như muốn bay lìa khỏi xác. Đồng thời, một luông hơi nóng từ đơn điền cũng dậy lên không thua chi một vừng lửa đỏ trong lòng núi lửa sắp đến hồi bùng nổ.

Với một trình độ cao tuyệt như chàng, đáng lẽ ra hiện tượng ấy không thể xảy đến mới phải. Thế nhưng chàng phải hít vào hai hơi thực dài rồi vận dụng chân khí trong người đè nén xuống mới tạm dằn được cơn xúc động ấy trở xuống. Chàng biết, sở dĩ mình có một sự xúc động như thế chính là hoàn toàn do đôi môi anh đào khả ái của nàng phơi bày dưới mắt gây ra, nên thầm tự trách rằng :

- Gia Cát Ngọc ơi. Gia Cát Ngọc. Ngươi chính là một đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất thế sao vừa trông thấy sắc đẹp thì tâm thần lại xao xuyến hoang mang, nếu thế thì nào còn xứng đáng là tu mi nam tử nữa.

Nhưng thân hình chàng vừa mới yên thì trong lòng lại cảm thấy rõ một sự băn khoăn, khổ sở...

Băng Tâm Ma Nữ đã có cái ơn cứu nguy cho Uyển tỷ tỷ, thế mà giờ đây nàng bị Tích Hoa công tử đánh trọng thương, không biết chừng đấy cũng chính là vì trước kia nàng cứu nguy cho Uyển tỷ tỷ nên mới gây thành mối hận với Tích Hoa công tử. Vậy, chả lẽ trông thấy nàng bị lâm nguy mà đành bỏ rơi không tiếp cứu hay sao?

Chàng đưa đôi mắt nhìn trân trối vào đôi má tái nhợt của Băng Tâm Ma Nữ và chợt nhớ đến mối tình thiết tha của nàng đối với mình. Do đó, chàng tự thấy không thể vì sự cách biệt giữa trai và gái mà lại không ra tay cứu chữa cho nàng.

Do đó, chàng bèn nhanh nhẹn mở xiêm y của Băng Tâm Ma Nữ. Dưới bóng trăng sáng, da thịt của Băng Tâm Ma Nữ trắng mịn màng, chẳng khác chi băng tuyết, đường cong xinh đẹp tuyệt trần, kiều diễm không thua một đóa hoa bá hợp đang nở và không ngớt bay ra một mùi thơm dịu dàng, thoang thoảng làm ngây ngất lòng người.

Bởi thế, Gia Cát Ngọc lại thấy quả tim của mình nhảy rộn lên, nên vội vàng ngồi bẹp xuống đất, nhắm nghiền đôi mắt, dùng “Cửu Cửu huyền công” để trấn tĩnh tâm thần xô đuổi những ý nghĩ tà dục. Kế đó, chàng mới thò đôi chưởng nóng bỏn như lửa ra, đè lên thân người mềm mại và đều đặn của Băng Tâm Ma Nữ.

Thân hình của nàng ấm áp như dòng nước mùa xuân, da thịt mịn màng trơn láng.. Gia Cát Ngọc tuy là không phải một người dâm tà, nhưng khổ vì trước đây, chàng đã uống vào bụng hai ngụm nước suối Đào Hoa, nên trong người chất thuần dương đang dồi dào. Do đó, dù những tà ý trong lòng được “Cửu Cửu huyền công” đè xuống, song nếu có một sự khiêu gợi chi bên ngoài là những tà ý ấy vẫn sống lại và tác quái một cách mạnh mẽ.

Đêm khuya mát lạnh, gió thu phe phẩy thổi...

Gia Cát Ngọc chỉ sốt ruột, không biết phải làm thế nào cứu tỉnh được Băng Tâm Ma Nữ cho sớm. Vì vậy nguồn nội lực trong người chàng không ngớt được vận chuyển cuồn cuộn, để đưa vào cơ thể của nàng, hầu giúp cho máu huyết trong người nàng lưu chuyển trở lại bình thường, cũng như đánh thông các huyệt đạo trong người nàng nữa.

Chẳng mấy chốc sau, sắc mặt của Băng Tâm Ma Nữ dần dần hồng hào trở lại, lồng ngực của nàng cũng nhấp nhô theo hơi thở, đôi hòn bồng đảo cũng khẽ lay động theo nhịp tim đập. Đôi mắt xinh đẹp của nàng đã hé mở, hơi thở từ đôi môi anh đào của nàng thoát ra, nghe ngọt ngào như mùi hoa lan hoa huệ. Gia Cát Ngọc đưa mắt nhìn thì quả tim lại không khỏi nhảy rộn lên, tâm thần lại say sưa ngây ngất.

Do đó chàng cố gắng vận dụng chân lực để trấn tĩnh tâm thần, nhưng vì qua việc cứu thương đã làm cho chân lực trong người chàng hao hụt quá nhiều nên chàng không thể nào điều động được nước suối Đào Hoa mà chàng uống vào người, đang tạo thành một luồng hơi nóng không ngớt cuộn chảy theo máu huyết trong người rồi tản mác xa khắp cơ thể.

Chính vì vậy, lòng dụng trong người chàng lại nổi lên mãnh liệt, chẳng khác chi lửa đỏ đang cháy ngùn ngụt, và cũng chẳng khác chi nước bị vỡ bờ, không thể nào chế ngự được nữa...

Nhưng giữa lúc hết sức nguy hiểm ấy, nếu chàng vì muốn chế ngự tà ý của mình, thu hồi chân lực không đếm xỉa chi đến việc chữa thương cho Băng Tâm Ma Nữ nữa, thì chắc chắn Băng Tâm Ma Nữ sẽ bị những luồng máu cuồng loạn chưa thông suốt hết trong người, công ngược trở về tạng phu, dù cho không chết tất cũng sẽ tàn phế suốt đời. Do đó, Gia Cát Ngọc cân nhắc sự lợi hại nên đành phải nghiến răng tiếp tục vận dụng chân lực để chữa trị vết thương cho nàng.

Trăng sao đều lặn, bầu trời đã trở thành tối tăm, báo hiệu một trận mưa to sắp đến...

Và, cuối cùng Băng Tâm Ma Nữ như một đóa hoa hải đường, đã từ từ bừng tỉnh trở lại, nàng cất giọng trong trẻo yếu đuối, khẽ rên lên một tiếng, rồi đôi mắt cũng hé mở, chống tay định ngồi dậy.

Con người nàng vốn dĩ đã xinh đẹp tuyệt vời, thế mà giờ đây qua cử chỉ yếu ớt rũ rượt, cũng như qua tiếng rên rỉ trong trẻo như tiếng hót của chim oanh thì lại càng khiến cho nàng trở thành xinh đẹp, kiều diễm tuyệt vời, khiến ai trông thấy cũng phải say sưa đắm đuối.

Gia Cát Ngọc đã bị tính thuần dương trong hai ngụm nước suối Đào Hoa kích động, khiến tâm hồn không ngớt xao xuyến, hoang mang khó tự kiềm chế được.

Vậy, thử hỏi đứng trước khung cảnh khiêu gợi đó, chàng làm thế nào dè nén được nữa.

Chính vì vậy, đôi mắt của chàng liền chiếu rực lên hai đốm lửa, và tâm thần chàng gần như mất cả lý trí, nhanh nhẹn chồm người tới ôm ngay thân hình kiều diễm và đang trịch cả xiêm y của Băng Tâm Ma Nữ chụp tới.

Trong người chàng đang mặc chiếc Cô Lâu bảo y, nên giữa đêm khuya, ánh sáng không ngớt chiếu lập lòe trên những đốt xương khô, trông hết sức ghê rợn. Vì thế Băng Tâm Ma Nữ vừa thoáng trông thấy liền cất tiếng kêu thét lên, rồi ngất lịm đi như trước.

Khắp chung quanh núi đồi hoang dã, trên nền trời tối tăm mù mịt, gió lạnh thổi vi vu, tiếng côn trùng kêu rả rích. Chính trong khung cảnh tối tăm ấy, đang ẩn chứa một tội ác rất đáng thương. Gia Cát Ngọc lúc đó chẳng khác nào một con ngựa chứng, không dây cương, đang nhắm ngay một cái hố sâu đáy lao thẳng xuống...

Mưa gió tơi bời, lá hoa rụng lả tả...

Băng Tâm Ma Nữ đang trong cơn mơ màng và có cảm giác đất trời đang chuyển động, tấm thân lâng lâng như bay bổng giữa áng mây tuyệt vời.

Ngươn âm của người trinh nữ đã dập tắt ngọn lửa dục tình cháy rực trong lòng của Gia Cát Ngọc. Và khi chàng bừng tỉnh cơn ác mộng thì bỗng lại hết sức hối hận buồn bã...

Gia Cát Ngọc cất tiếng kêu kinh hãi và xô Băng Tâm Ma Nữ ra và đứng phắt dậy vội vàng sửa lại y phục, rồi lắc mạnh đôi vai...

Một lỗi lầm to tát đã qua, vậy chả lẽ ta lại bỏ liều không đếm xỉa đến hay sao?

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua óc chàng, thì chàng liền nhanh nhẹn dừng chân đứng lại.

Ánh trăng sáng từ trong cụm mây đen lại ló ra. Gia Cát Ngọc chậm chạp quay người trở về phía Băng Tâm Ma Nữ. Chàng ngửa mặt nhìn lên một cách nặng nề, đưa đôi mắt quét qua, thì bất giác kinh hoàng, thối lui ra sau hai bước.

Băng Tâm Ma Nữ đã mặc lại xiêm y, đang đứng sững dưới ánh trăng sáng trông chẳng khác nào một pho tượng đá. Sắc mặt lạnh lùng như băng giá trước đây của nàng, giờ lại được hiện lên như cũ. Hơn nữa, qua sự lạnh lùng đó, mặt nàng lại tràn đầy sát khí, đôi mắt sáng quắc và đầy vẻ u buồn, tức giận...

Gia Cát Ngọc cảm thấy trong lòng áy náy vô cùng. Chàng im lặng cúi đầu.

Chàng muốn giải thích cho nàng hiểu, nhưng chàng biết nói sao bây giờ? Ai có thể tin được là chàng không có ý trêu hoa cợt liễu?

Chàng cảm thấy hết sức hối hận, hết sức xấu hổ, nên bất giác cất giọng não nề than dài...

Băng Tâm Ma Nữ trải qua một lúc im lặng, cuối cùng bèn cất giọng lạnh lùng không một tí tình cảm, nói :

- Anh hãy gỡ chiếc mặt nạ ấy xuống.

Giọng nói giá lạnh như một khối băng, sắc bén như một lưỡi dao thép và chứa đầy sự căm hờn, tức giận.

Gia Cát Ngọc không khỏi kinh hoàng, nhưng ngơ ngác không biết phải hành động ra sao. Chàng lên tiếng đáp :

- Cô nương, ý nghĩ ban đầu của tại hạ, thật ra chỉ là...

Băng Tâm Ma Nữ cười nhạt, nói :

- Ý nghĩ tốt, nhưng hành động xấu, thì cũng vẫn đáng bị giết chết. Cái ơn cứu mạng hôm nay, đâu đền bù được cái nhục làm ô mục thân thể của ta như vầy?

Sắc mặt của nàng lạnh lùng như sương mai, giọng nói căm hờn bực tức. Nói dứt lời, thì thân hình nàng tràn nhanh tới, vung chưởng ngọc lên, nhanh như chớp nhắm ngay lồng ngực của Gia Cát Ngọc giáng thẳng xuống.

Nhìn qua sắc mắt tức giận, đôi mày dựng đứng, đôi mắt tròn xoe của nàng, tựa hồ nàng đang căm hận Gia Cát Ngọc đến tận xương tủy. Bởi thế, khi chưởng ngọc của nàng đánh ra đã gãy thành một đạo cuồng phong bén như gươm đao, hiểm hóc khôn lường cuốn tới nhanh như một cơn gió lốc.

Võ công của nàng thực cao sâu khó tả, nhưng nếu đem so với Gia Cát Ngọc, thì vẫn hãy còn kém sút xa lắm. Chính vì thế khi chưởng lực của nàng vừa công tới, thì Gia Cát Ngọc vẫn đứng điềm nhiên không lách tránh mà cũng không chống trả, có vẻ bình thản như không hề trông thấy.

Nhưng lúc bấy giờ không rõ ý định của Gia Cát Ngọc ra sao, chàng có vẻ như đang nghĩ ngợi đến một việc gì và tâm trí như hoàn toàn mất hẳn. Mãi đến khi luồng chưởng phong cuốn tới lớp áo ngoài thì đôi mắt chàng bỗng nhắm nghiền lại, rồi ngửa mặt nhìn lên cất tiếng than dài.

Thì ra, cá tính của chàng lúc nào cũng quang minh chính đại, vì trong phút chốc không đè nén được dục vọng, đã gây ra lỗi lầm to lớn nên trong lòng đang hết sức khổ sở. Chàng càng nhìn Băng Tâm Ma Nữ thì nỗi khổ ấy lại càng chồng chất cao thêm. Do đó vừa trông thấy chưởng ngọc của Băng Tâm Ma Nữ công đến, thì một ý nghĩ liều lĩnh đã đến với chàng, chàng sẽ dâng tấm thân bảy thước của mình hầu trả lại món nợ oan nghiệt do mình gây ra.

Khi chưởng thế của Băng Tâm Ma Nữ chỉ còn cách lồng ngực chàng đọ năm tấc nữa và khi nàng trông thấy thái độ của chàng xem rất nhẹ tựa lông hồng thì không khỏi giật mình kinh hãi. Nàng hồi tâm thu chưởng lực trở về, rồi nhanh nhẹn nhảy lui ra sau ba bước.

Gia Cát Ngọc cảm thấy luồng kinh phong lướt mạnh qua trước ngực mình, rồi tất cả lại trở về với sự phẳng lặng thì hết sức lấy làm lạ, mở to đôi mắt ra nhìn.

Chừng ấy, chàng mới trông thấy Băng Tâm Ma Nữ đang đứng sững giữa bóng tôi lờ mờ, tà áo tung bay theo chiều gió, mớ tóc rối cũng bị gió thổi tung căng không ngớt, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn đăm đăm vào mình, chiếu ngời ánh sáng lạnh ngắt, tựa hồ đang suy nghĩ một điều chi trọng đại lắm.

Gia Cát Ngọc không hiểu nàng đang nghĩ ngợi gì, nên cũng nhìn thẳng vào nàng một lúc lâu, rồi bùi ngùi cất tiếng than rằng :

- Cô nương mới đánh ra nửa chừng sao lại thu thế chưởng trở về, chả lẽ là...?

Băng Tâm Ma Nữ nghe qua, thì sắc mặt lại biến hẳn, cất giọng lạnh lùng nói :

- Cái ơn cứu mạng ngày hôm nay ta chẳng hề dám xem thường, nhưng cái nhục của thân thể, dù cho có sát hại ngươi trăm nghìn lần, cũng chưa đáng tội. Vậy đến lúc nào đó, ta báo đền xong cái ân đối với ngươi, thì cũng chính là lúc ta sẽ lấy mạng ngươi để rửa mối hận thù ngày hôm nay vậy.

Giọng nói của nàng vừa hết sức lạnh lùng, gay gắt lại hết sức quả quyết. Dứt lời, nàng phi thân lên mình ngựa, rồi nhằm thẳng vào màn đêm phi nhanh đi xuống núi.

Những cái gì êm đềm nhất, đều bị ngọn gió lạnh vô tình thổi tan đi tất cả, giữa bầu trời tĩnh mịch của đêm khuy, chỉ còn lại sự u buồn đau khổ. Chàng cảm thấy hết sức bùi ngùi. Những cánh lá vàng không ngớt hay xào xạc theo chiều gió, chẳng khác nào đang thầm thì bàn tán với nhau và cũng tựa hồ chúng đang khinh bỉ cười nhạo chàng, đang trách móc chàng...

Trăng đã lặn, sao đã chìm, trước khi bình minh ló dạng. Gia Cát Ngọc bỗng nhìn thấy ngôi miếu mà đêm qua mình đã ngủ nhờ. Chàng muốn tìm đến nơi yên tĩnh nghỉ trong chốc lát, hầu cho tâm trạng đang rối rắm của mình được lắng dịu trở xuống. Do đó, chàng bèn...

Nào ngờ đâu, trong khi chàng định phi thân lướt thẳng vào ngôi miếu, thì đột nhiên chàng lại nghe từ ngôi miếu hoang vắng kia có một giọng nói rất quen thuộc hay đến bên tại.

- Cô nương chính là viên ngọc trên tay của Đại vương, về võ học hay về sắc đẹp đều tuyệt thế trên đời bình nhật chỉ sống cô độc và rất tự cao nên xem nam tử trong thiên hạ ra gì? Nào ngờ đâu, cô ấy đối với thằng ranh kia, lại có một tình thương tha thiết. Cô ta vừa nghe hắn bị thiệt mạng tại Hạ Lan sơn thì tỏ ra đau đớn vô cùng, hối hả lên đường đến đây, bất kể ngày đêm và cũng bất kể lộ trình vạn dặm...

Giọng nói ấy nghe vang rền ấm áp, chứng tỏ người đó là một nhân vật võ công tuyệt cao, giống như giọng nói của Đồng Chung đạo nhân, một trong Càn Khôn ngũ bá, đã đến đầu phục với Huyết Hải. Nghe qua giọng nói của lão ta, tựa hồ...

Gia Cát Ngọc liền nhanh nhẹn suy ngẫm câu nói vừa rồi của đối phương, và trong lòng không khỏi kinh hãi...

Viên ngọc của Đại vương. Chẳng lẽ Băng Tâm Ma Nữ chính là ái nữ của Huyết Hải Chuyển Luân Vương? Còn “thằng ranh” lão ta nói đó là ai? Hắn đã bị thiệt mạng tại Hạ Lan sơn chả lẽ... lão ta lại muốn ám chỉ đến...

Bởi thế, tâm trạng chàng không khỏi hoang mang. Nhưng ngay lúc ấy lại nghe một giọng nói khàn vọng đến rằng :

- Này lão đạo sĩ. Thằng bé ấy có chỗ nào cao tuyệt hơn người đáng cho cô nương phải ghé mắt xanh?

- Hà. Nói đến thằng ranh ấy, thì quả là một bậc kỳ tài trong võ lâm, trăm năm chưa gặp được một. Về võ học chẳng những hết sức cao tuyệt, lại thâm sâu khó lường, mà nội công cũng cao cường không thể tả. Đấy quả là một hiện tưởng dị kỳ hiếm có. Phương chỉ Âu Dương Thiên Lão Ma lại truyền dạy hết “Thiên Ma chỉ” một thứ võ công từng làm rung chuyển cả giang hồ cho hắn ta...

Gia Cát Ngọc nghe đến đây, thì biết hai người đang bàn bạc về mình. Nhưng tâm trạng của chàng lúc bấy giờ, đã chán nản, lạnh lùng như một đống tro tàn.

Ngay đến hình bóng của Uyển tỷ tỷ là người đầu tiên chàng yêu đương mà giờ đây chàng cũng có ý tránh không muốn gặp lại. Chàng cảm thấy mối tình éo le ấy, không hiểu sau này rồi phải thu xếp thế nào?

Suy nghĩ đến đây, thì chàng bỗng như thấy rõ lại đôi mắt tràn đầy căm hận và u buồn của Băng Tâm Ma Nữ. Đôi tia mắt ấy tựa hồ như kết thành một tấm lưới khổng lồ, trùm kín cả đêm tối, đồng thời đang từ trên cao chụp thẳng xuống đầu chàng, rít gió nghe vèo vèo.

Giữa lúc ấy, chàng vì đang nghĩ ngợi miên man, nên cơ hồ quên mất con người mình đang hiện diện trong hiện tại.

Chàng lại thầm nghĩ rằng :

- “Hận Phác thư sinh, tại sao nàng lại cải trang ra Thiên Phong như thế? Chả lẽ hai tiếng Hận Phác thư sinh là có nghĩa khó mong được Ngọc vào tay hay sao? Ồ. Cô nương. Gia Cát Ngọc đã gây ra một lỗi lầm to tát, vậy còn mặt mũi nào gặp nhau, chắc chắn là trong kiếp sống này, không còn mong chi dám nhìn đến nhau nữa. Chỉ có...”

Bỗng nhiên, một chuỗi cười dài đã cắt đứt những ý nghĩ miên man trong đầu óc chàng vọng đến rằng :

- Ha ha. Chỉ đáng tiếc là thằng bé ấy chết quá sớm, nếu chẳng thế thì ta đã có sẵn một tên môn đồ lỗi lạc rồi...

Giọng nói ấy tương tự như giọng nói của ân sư đã quá cố, khiến Gia Cát Ngọc vừa nghe lọt vào tai thì không khỏi kinh hãi. Chàng đang có ý định lướt thẳng vào trong để xem qua cho rõ thì tiếng nói của Đồng Chung đạo nhân lại vọng đến rằng :

- Lão quỷ. Ông chớ nên quên là ông đang mạo danh kẻ khác. Nếu thằng bé ấy may mắn thoát chết được và nhất đáng tìm hiểu rõ mọi hành động thực sự của ông thì chẳng phải ông bị lòi đuôi ra hay sao?

Gia Cát Ngọc nghe người ấy lại dám giả mạo danh nghĩa của ân sư mình thì trong lòng hết sức tức giận, thầm “Hừ” một tiếng lạnh lùng rồi nhanh như chớp vọi người bay lên, nhắm ngay phía trước lướt thẳng tới ba trượng như một ngọn gió hốt.

Chàng đã nhìn thấy rõ ràng khung cảnh bên trong gian miếu...

Chàng trông thấy bên cạnh bàn thờ đang để một cái chuông đồng cũ kỹ loang lổ đóng đen, đồng thời có một đạo sĩ già mình mặc áo đen đang dựa người vào chiếc chuông đó. Lão đạo sĩ ấy chính là Đồng Chung đạo nhân. Bên cạnh phía trái của lão ta lại có một lão già khác, thân hình to lớn, sắc mặt tái nhợt, không hề trông thấy có màu máu, đang đứng sững tại đó. Trên khuôn mặt nhợt nhạt của lão già ấy, lại còn có một vết trầy rướm máu to độ hai ngón tay, bắt từ chót chân mày phía trái kéo thẳng đến khóe miệng phía phải, trông hết sức ghê rợn, khiến ai nhìn đến cũng phải kinh hoàng. Vẻ mặt đó rõ ràng là vẻ mặt của Bát Chỉ Phi Ma hành đạo trong chốn giang hồ trước đây.

Gia Cát Ngọc thấy lão già ấy giả giạng ân sư mình từ diện mạo đến tiếng nói đều rất giống, chính chàng còn không làm sao phân biệt được sự khác nhau giữa hai người, vậy đừng nói chi là kẻ khác. Chàng đang cảm thấy hết sức kinh ngạc, thì lão già giả mạo Bát Chỉ Phi Ma ấy lại to tiếng cười nói :

- Này, lão đạo sĩ mũi trâu kia. Ông chớ nên lớn lối làm gì, chẳng nói chi về diện mạo của tôi, ngay đến thằng bé ấy cũng không thể biết được là giả mạo, hơn nữa dù cho nó có biết thì với tài nghệ của tôi nào phải là dễ trêu chọc?

- Lão quỷ. Ông biết thằng bé ấy đã chết rồi, nên mới dám khoác lác như vậy.

- Ha ha. Đạo sĩ mũi trâu kia. Việc này thì tôi đã đoán đúng ra rồi. Thôi...

Câu nói của lão ta chưa dứt thì Đồng Chung đạo nhân bỗng trợn to đôi mắt, quay đầu quát lớn rằng :

- Ai thế?

Giữa màn trời đêm có tiếng thét dài bất thần nổi lên vang dội, rồi lại thấy một cái bóng đen lao thoắt đến như tên bắn, nhẹ nhàng như một cánh hoa rơi đáp xuống đất không một tiếng động.

Đồng Chung đạo nhân tỏ ra hết sức kinh ngạc, nhanh nhẹn đỡ lấy chiếc đồng chung lên, phi thân lướt ra ngoài ngôi miếu.

Lão già mạo danh Bát Chỉ Phi Ma kia cũng cất tiếng cười ha hả rồi đưa chân lướt theo ra ngoài.

Giữa đêm gió lạnh lẽo, ba người yên lặng đứng ngó mặt nhau. Sáu con mắt chiếu ngời, không ngớt ngó đăm đăm vào nhau trông lạnh lùng đáng sợ. Gia Cát Ngọc cố nhiên là chẳng dám ra tay một cách liều lĩnh, nhưng Đồng Chung đạo nhân tựa hồ cũng hết sức hãi kinh trước thân pháp tuyệt diệu của đối phương, nên vẫn đứng yên không hề nhúc nhích. Chỉ riêng có lão già mạo danh Bát Chỉ Phi Ma là sau cơn kinh ngạc, liền cất tiếng cười to nói :

- Ngươi mặc y phục kín cả người, đến độ gió mưa cũng không lọt được, vậy chả lẽ ngươi đã làm một chuyện gì ân hận lắm hay sao?

Gia Cát Ngọc không khỏi giật bắn người, đôi mày nhướng cao, giận dữ :

- Ông là ai thế?

- Qua câu hỏi của ngươi cũng đủ biết người là một tên tiểu tốt trong giới giang hồ. Lão phu đây là người tên tuổi xếp vào hàng Càn Khôn ngũ bá, vậy nếu ngươi chưa được gặp lần nào thì có lý đâu ngươi cũng không nghe ai nói đến lần nào hay sao?

Một ý nghĩ liều lướt lên trong đầu óc của Gia Cát Ngọc, chàng bất thần nhớ lại lời nói của Thiết Chỉ Cái, nên đã đoán biết được người trước mặt mình một phần lớn rồi. Do đó chàng cất tiếng cười nhạt nói :

- Những việc mà tôi được nghe qua, sự thực là nhiều lắm. Nhưng chỉ e rồi nói ra sẽ khiến ông phải kinh hoàng sợ hãi mà thôi.

- Ha ha. Song chính ta lại muốn được nghe những chuyện ấy.

- Lệnh Cô Độc. Ông giả điện giả khùng như vậy là có ý định gạt ai thế?

Thì ra vừa rồi chàng đã thoáng nhìn thấy hai bàn tay của đối phương trời sinh chỉ có tám ngón, trông thấy y hệt ân sư mình lúc sinh tiền, nên liền chợt nhớ đến Bát Chỉ Thần Thâu Lệnh Cô Độc mà trước đây Thiết Chỉ Cái có nói đến do đó chàng mới buột miệng quát ra như vừa rồi.

Quả nhiên, người ấy sau khi nghe lời nói của chàng, không khỏi lộ vẻ giật mình. Tuy nhiên sau khi đôi tròng mắt chuyển qua một lượt thì lão ta liền cất tiếng to, cười ha hả nói :

- Trong võ lâm, người trời sinh chỉ có tám ngón tay, không phải là nhiều, vậy ngươi có thể đoán biết được chân diện mục của lão phu vẫn không có chi là lạ cả.

Qua giọng nói của ngươi tựa hồ câu chuyện giữa hai ta vừa rồi ngươi đã trộm nghe được tất cả. Với tài khinh công của ngươi thực đã khiến ta phải kinh ngạc, nhưng bảo là ta sợ hãi chăng? Vịt tất đúng như thế đâu.

Gia Cát Ngọc vừa nghe qua lão già trước mắt mặc nhiên nhìn nhận mình chính là Bát Chỉ Thần Thâu Lệnh Cô Độc thì trong lòng hết sức vui mừng, nhanh nhẹn tràn tới hai bước định truy hỏi tung tích về pho Lục Ngọc Di Đà. Nhưng Đồng Chung đạo nhân cũng bất thần phi thân tới khiến chàng nhanh nhẹn lách tránh về phía trái, gằn giọng nói :

- Ông muốn gì?

Đồng Chung đạo nhân cười nhạt nói :

- Ngươi đã biết rõ được người ấy, thì nào có thể sống còn để rời khỏi nơi đây chứ?

Nói đoạn lão ta vung chưởng lên nhắm ngay Gia Cát Ngọc xô thẳng tới một luồng kình phong ác liệt.

Gia Cát Ngọc cất tiếng cười lạnh lùng, trong khi đôi chân xoay tròn nhanh nhẹn và đã lách tránh khỏi thế công của đối phương một cách dễ dàng.

Lệnh Cô Độc trông thấy thế cất tiếng “Úy” lên đầy kinh ngạc. Trong khi đó Đồng Chung đạo nhân lại càng tỏ ra kinh ngạc gấp mấy lần Lệnh Cô Độc nữa. Lão ta quát to rằng :

- Bộ pháp ấy của ngươi, đã học được từ đâu thế?

- Ông không cần biết làm gì?

- Hừ, Nếu ngươi muốn chết thì ngươi chớ nên nói.

Qua một tiếng “Boong” tức thì chiếc chuông đồng trong tay của Đồng Chung đạo nhân đã bay thẳng ra, rít gió nghe vèo vèo, nhắm ngay sau lưng cua Gia Cát Ngọc quét tới.

Gia Cát Ngọc không dám chậm trễ, nhanh nhẹn lắc mạnh thân người và chỉ trong chớp mắt là chàng đã công trả lại ba chưởng nhắm quét thẳng vào bọng ngực và lưng của Đồng Chung đạo nhân một cách kỳ tuyệt.

Chàng vì muốn che giấu chận diện mục của mình nên mong khi nói chuyện với đối phương đã có ý sửa giọng nói cho thành khác đi. Hơn nữa lúc vung chưởng đánh ra, chàng rất cẩn thận, không cho đối phương biết được đấy là “Thiên Ma thập tam thức”, cũng như không cho đối phương nhận xét ra năm mươi bốn đường võ “Chính Phản Cửu Môn Tuyệt Hộ chưởng” của mình.

Đồng Chung đạo nhân thấy chàng đánh ra ba thế võ quái dị khó lường, nhưng nhất thời không thể hiểu được đấy là những thế võ gì, xuất phát từ môn phái nào, nên lão ta không khỏi hãi kinh, nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau tám bước, quát rằng :

- Ngươi vốn thực là ai? Hãy nói mau.

Gia Cát Ngọc nhướng cao đôi mày, cười to nói :

- Ông là người tên tuổi xếp vào hàng Càn Khôn ngũ bá, vậy chả lẽ không nhận ra mấy thế võ tầm thường này của tôi thuộc môn phái nào hay sao?

Đồng Chung đạo nhân tức giận cất tiếng “hừ” lạnh lùng rồi nhanh nhẹn xô mạnh chiếc đồng chung tấn công ra lần thứ hai trườn nhanh người tới đánh ra dồn dập ba thế võ về phía Gia Cát Ngọc.

Tức thì bóng chưởng chập chờn dày đặc cả không gian, gây thành một luồng kình phong mãnh liệt đè nặng xuống, khiến cho ai cũng cảm thấy ngột ngạt trùm kín cả Gia Cát Ngọc không còn một chỗ sơ hở.

Gia Cát Ngọc quát to lên một tiếng, rồi lấy hơi từ Đan điền, đưa chân bước theo “Thần Hành Quỷ Ảnh bộ”, đồng thời lại vung chưởng sử dụng thế võ thứ mười trong “Thiên Ma chỉ” là thế “Vạn Kiếp Lâm Đầu” tấn công chớp nhoáng về phía Đồng Chung đạo nhân.

Khi luồng chân lực của đôi bên vừa va chạm thẳng vào nhau thì liền gây nên một tiếng nổ “Ầm” thực to, cuồng phong dấy động ào ào, cát đá trong vòng mười trượng đều bị cuốn bay mịt mù, lá vàng rơi rụng lả tả. Trong khi đó, thì đôi bên mỗi người cũng bị hất lùi ra sau ba bước.

Nên biết trước đây chàng vì giải nguy cho Tiểu Thanh cô nương đã ra tay đánh nhau với Đồng Chung đạo nhân và chỉ trong ba thế đánh mạnh đỡ thẳng là máu huyết trong người chàng đều cuồng loạn tơi bời, tim nhảy thình thịch. Do đó giờ đây sau khi đỡ thẳng vào thế công của đối phương, chàng liền nhanh nhẹn vận dụng thần công để điều hòa máu huyết và đánh thông huyệt đạo trong người ngay, hầu đề phòng đối phó với tấn công khác.

Chàng đã trải qua một cơn đại nạn và may mắn nhờ đó đã đánh thông được “Sinh tử huyền quan” tài nghệ tiến lên vượt bực nên sau một lúc vận dụng thần công kinh mạch trong người chàng đều được thông suốt, hơi thỏ điều hòa trở lại.

Do đó lòng tự tin của nước cũng lại càng mạnh mẽ hơn.

Nhưng Đồng Chung đạo nhân quả là người kiến văn rộng rãi sau thế võ “Vạn Kiếp Lâm Đầu” của Gia Cát Ngọc đánh ra, mặc dù chàng đã khôn khéo diễn biến để che giấu nhưng vẫn không làm sao qua được mắt của lão ta.

Bởi thế sau khi đứng yên thân người lão ta liền lộ vẻ kinh ngạc nói :

- Thiên Ma chỉ của ngươi đã học được từ đâu thế?

Gia Cát Ngọc cười nhạt, nói :

- Ông có thể nhận ra thế võ của tôi là “Thiên Ma chỉ” hay sao?

Đồng Chung đạo nhân không khỏi sửng sốt, ngay đến Bát Chỉ Thần Thâu Lệnh Cô Độc đôi mắt cũng không khỏi tràn đầy sắc kinh ngạc nhanh nhẹn lách mình tràn tới trước tám thước, gằn giọng quát rằng :

- Ngươi còn chối được hay sao.

- Thiên Ma chỉ không phải là do Bát Chỉ Phi Ma ông sáng tạo ra, vậy ông định làm gì?

- Trong võ lâm ngày nay, ngươi biết được Thiên Ma chỉ, chỉ riêng có thầy trò của Bát Chỉ Phi Ma mà thôi. Hiện giờ, Bát Chỉ Phi Ma đã chết, Gia Cát Ngọc cũng vừa bị mất mạng tại Hạ Lan sơn vậy thằng bé ngươi là ai?

- Tại hạ chính là đứa tôi tớ trung thành của nhà họ Gia Cát danh hiệu là Kim...Cô... Lâu đây.

Đôi mắt của Lệnh Cô Độc chiếu ngời ánh sáng, vội vàng hỏi vặn lại rằng :

- Cái chi? Kim Cô Lâu? Ha ha. Ta chỉ biết Kim Cô Lâu chính là lịnh phù “Truy Hồn Đoạt Mệnh” của Bát Chỉ Phi Ma mà thôi, thật không ngờ nhà họ Gia Cát lại còn có một tên tôi tới trung thành như vậy? Hôm nay ta cần phải thử cho biết. Kim Cô Lâu ngươi có tài nghệ đến mức nào, hầu nhờ đó mở rộng tầm mắt.

Nói đoạn lão ta liền tràn nhanh tới, giương thẳng năm ngóng tay vung ra, nhắm ngay mặt Gia Cát Ngọc chụp thẳng xuống.

Gia Cát Ngọc trông thấy Thần Thâu, một nhân vật khét tiếng trong giang hồ, võ công không kém chi Đồng Chung đạo nhân thì trong lòng không khỏi kinh hãi.

Chàng vội vàng vung chưởng lên công trả liên tiếp ba thế chưởng về phía đối phương.

Tức thì, gió lạnh rít vèo vèo, bóng chưởng chập chờn dầy đặc như núi, ồ ạt chẳng thua chi muôn nghìn đợt sóng to ngoài bể cả chi thanh ba đường trên, giữa và dưới nhắm ngay Lệnh Cô Độc quét thẳng tới.

Bát Chỉ Thần Thâu Lệnh Cô Độc “Hự” lên một tiếng khô khan, hạ thấp cánh tay xuống, rồi đưa thân bước ngang để lách tránh, đồng thời xòe đứng bàn tay ra như một lưỡi dao, nhắm cánh tay vừa đánh tới của Gia Cát Ngọc chém thẳng xuống.

Gia Cát Ngọc cảm thấy chưởng lực của lão ta hết sức mạnh mẽ, chẳng thua một quả núi to sụp đổ thì định sẽ sử dụng đến toàn lực trong người đánh thẳng đỡ mạnh với lão ta qua một thế võ...

Nhưng bỗng ngay lúc ấy, đôi mắt của Bát Chỉ Thần Thâu không ngớt xoay chuyển, rồi chân lực bất thần mất cả đi đo đó lão ta bị luồng chưởng phong của Gia Cát Ngọc hất bắn ra sau, đôi chân loạng choạng thối lui liên tiếp năm bước dài.

Gia Cát Ngọc không khỏi hết sức kinh ngạc, nhanh nhẹn tràn người lướt tới, rùn thấp đôi vai vung mạnh đôi chưởng đồng thời búng những ngón tay ra gây thành những đạo kình lực bắn tới nghe vèo vèo, chẳng khác nào một trận mưa sa bão táp, bắn từ trên cao chụp thẳng xuống đối phương.

Bát Chỉ Thần Thâu tựa hồ không còn đủ sức để chống trả nên phải nhanh nhẹn lách mình ba lượt để tránh chuồn về phía trái năm bước.

Gia Cát Ngọc biết mọi bí mật về pho Lục Ngọc Di Đà hoàn toàn nằm nơi Bát Chỉ Thần Thâu. Chàng biết mình không đủ sức để chiếm lấy bảo vật đó nhưng riêng về cái chết kỳ lạ của Ngân Tu Tẩu Bành Hạo thì không thể không hỏi ra cho minh bạch.

Bởi thế chàng liền cất tiếng quát to, rồi nhanh nhẹn bám sát theo đối phương, chỉ trong chớp mắt là chàng đã đá thẳng ra ba đá và tiếng liên tiếp năm chưởng.

Trong khi chàng vừa đánh ra thế chưởng sau cùng thì bất thần nhanh nhẹn biến thế chưởng thành thế chụp, giương thẳng năm ngón tay như năm cái móc sắc nhắm ngay huyệt cổ tay của Bát Chỉ Thần Thâu siết mạnh lấy.

Trong giờ phút tối ư hiểm nguy đó thì bỗng nghe có tiếng chuông kêu boong boong, tức thì kình phong dấy động ầm ầm giữa không trung, đồng thời Đồng Chung đạo nhân cũng đã phi thân lao thoắt tới.

Bát Chỉ Thần Thâu thừa dịp đó thối lui ra sau ba bước. Gia Cát Ngọc trái lại lách mình sang ngang rồi vung chưởng đánh thẳng về phía Đồng Chung đạo nhân ba thế võ ồ ạt.

Giữa lúc cuồng phong dấy động ầm ầm thì bỗng nghe có hai tiếng gió rít vèo vèo tức thì đã thấy bóng người liền dang ra xa, mỗi bên nhảy lui bảy thước.

Đồng Chung đạo nhân một trong Càn Khôn ngũ bá đã bị luồng chỉ phong của Gia Cát Ngọc đánh toạc một đường dài năm tấc nơi tay áo rộng bay phất phơ trước ngọn gió đêm như một lá cờ bị rách nát.

Tấm lụa đen che mặt của Gia Cát Ngọc cũng bị Đồng Chung đạo nhân giật được xuống, bởi thế chiếc mặt nạ Cô Lâu của chàng không ngớt chiếu lập lòe ánh sáng dưới bóng trăng nhợt nhạt, đôi mắt lõm sâu, hàm răng lởm chởm trông hết sức ghê rợn dù người bạo dạn đến đâu nhìn thấy cũng không khỏi kinh hoàng.

Đồng Chung đạo nhân tuy đến tuổi được xếp vào hàng Ngũ bá nhưng vẫn không tránh khỏi buột miệng kêu lên thành tiếng trong khi thân hình đã liên tiếp thối lui ra sau hai bước dài.

Bát Chỉ Thần Thâu Lệnh Cô Độc cũng không khỏi giật bắn người đôi mắt chiếu ngời ánh sáng quái dị, tựa hồ lão ta đang có một cảm giác kinh hoàng khó tả.

Gia Cát Ngọc biết Đồng Chung đạo nhân đang đứng bên cạnh thì dù cho mình có muốn uy hiếp Bát Chỉ Thần Thâu tiết lộ về tung tích pho Lục Ngọc Di Đà cũng chắc chắn không làm sao đoạn được ý muốn nên liền dang rộng đôi cánh tay ra kéo thẳng chiếc choàng khoác lên người để lộ rõ một bộ xương khô chói rực màu vàng kim, qua ánh sáng bình minh rồi nhắm phía chân núi chạy bay đi như tên bắn.

Gia Cát Ngọc đã bỏ đi xa, nhưng qua thân thế và hành tung hoàn toàn bí mật của chàng đã làm cho Đồng Chung đạo nhân và Bát Chỉ Thần Thâu không ngớt băn khoăn nghĩ ngợi. Song hai lão ta vẫn không làm thế nào đoán biết được một tý chi về chàng cả.

Con chim ưng giương cánh bay về hướng Đông nam, tung mây lướt gió giữa trăng sao nên chẳng đến nửa tháng thì nó đã vượt qua hàng nghìn dặm quan sơn.

Ngày hôm ấy vào lúc hoàng hôn tại một gian tửu gia trong Tín Thành có một chàng thiếu niên khoác áo choàng đen, sắc mặt tái nhợt, chẳng hề thấy một tí màu máu. Đôi mắt sâu của chàng càng tỏ lộ một sự lạnh lùng ghê rợn.

Chàng ngồi tại một chiếc bàn kê sát cửa sổ, nâng ly uống rượu một mình mắt không hề nhìn đến những người chung quanh. Trái lại chàng ngửa mặt trầm ngâm, tựa hồ trong lòng đang có không biết bao nhiêu là tâm sự.

Khi hoa đăng vừa cháy tỏ thì chàng thiếu niên ấy bỗng lấy ra một vuông khăn đen rồi che kín cả khuôn mặt của mình lại.

Cử chỉ đó có vẻ rất lạ mắt đối với những người chung quanh nhưng chàng thiếu niên vẫn điềm nhiên, gọi hầu sáng tính tiền, rồi đứng lên đưa chân định bước thẳng đị. Chàng đã ăn uống no say, thanh toán tiền bạc đâu vào đấy đang định bước thẳng xuống lầu để đi ra ngoài, thì nào ngờ đôi chân của chàng mới vừa bước đi chưa tìm được một bước, bỗng đôi mắt không ngớt xoay chuyển, rồi dừng chân đứng lại và ngồi yên trở xuống vị trí cũ.

Ngay lúc ấy, tại thang lầu bỗng có tiếng chân bước đi, rồi thấy từ dưới có hai người đi thẳng lên. Người đi đầu là một gã đàn ông khỏe mạnh, tuổi độ ba mươi, người đi sau là một lão già bé nhỏ, tuổi trên dưới năm mươi.

Lão già bé nhỏ ấy da mặt đã nhăn nheo, trông chẳng khác chi một củ gừng khô. Đôi mắt bé nhỏ của lão ta trông âm u lạnh lùng nhưng lại chiếu sáng ngời, vừa gian manh vừa xảo trá, lại đầy vẻ hiểm độc.

Đôi mắt của chàng thiếu niên cũng liền sáng quắc, nhanh như chớp quay phắt người lại đồng thời đưa tia mắt lạnh lùng quét thẳng về phái lão già bé nhỏ kia một lượt.

Sau khi đã dùng xong ba ly rượu, thì gã đàn ông to lớn kia bèn lên tiếng nói tung cả bọt mép rằng :

- Lưu lão tiền bối, lần này tôi phụng mệnh đi đến Thiếu Lâm...

Lão già bé nhỏ kia không cho hắn ta nói hết lời, nhanh nhẹn trợn đôi mắt khiến gã đàn ông to lớn nọ liền im lặng ngay.

Chàng thiếu niên tuy đang đưa mắt ngó lơ đễnh ra ngoài cửa sổ, nhưng kỳ thực thì đã âm thầm theo dõi hai người vừa mới bước lên ấy và cũng đã thấy rõ tất cả những củ chỉ của họ. Do đó đôi mắt của chàng liền hiện lên một vẻ khinh miệt, rồi từ từ đứng dậy, bước thẳng xuống lầu.

Khi màn đêm vừa buông rũ, thì gã đàn ông to lớn kia và lão già bé nhỏ kia cũng bước khỏi gian tửu lâu, với dáng điệu say túy lúy. Họ cũng xầm xì nói nhỏ với nhau một lúc rồi cả hai liền chia tay mạnh ai nấy đi, lẩn khuất giữa trời đêm mờ mịt.

Lão già bé nhỏ đi thẳng ra cửa phía Nam, rồi nhắm hướng Thiên Tĩnh quan lướt tới, thái độ có vẻ thập thò, như sợ người khác trông thấy hành tung.

Nhưng trong lúc ấy có một cái bóng đen không ngớt bám sát theo sau lão ta, khi tung bay lên cao, khi rơi người xuống đất, nhẹ nhàng chẳng khác chi một cái bóng ma.

Sau lạnh lưa thưa, gió đêm xào xạc, giữa vùng núi đồi hoang dã đầy tĩnh mịch, bỗng có một chuỗi cười lạnh lùng vọng đến.

Chuỗi cười ấy tuy rất ngắn ngủi, nhưng lại sắc bén như dao tựa hồ xoi xỉa thẳng vào xương cốt của người nghe làm cho lão già không khỏi giật nẩy mình, xương sống lạnh buốt, mồ hôi lạnh toát khắp cả người, kinh hoàng không tả xiết.. Ồ. Lão ta buột miệng kêu lên một tiếng thất thanh, nghe chẳng khác chi tiếng tru thê thảm của một con chó chết chủ, rồi co giò chạy bay giữa đêm tối mờ mịt.

Nhưng thân hình của lão ta vừa mới di động là đã bị một luồng kình lực vô hình kéo lui nên dù lão ta có nhắm chạy về phương nào cũng vẫn trông thấy một bộ xương khô rùng rợn đang nhe nanh múa vuốt, cất tiếng kêu khè khè rất quái di, chập chờn mãi trước mắt...

Lão già trông thấy thế, thì cơ hồ hồn đã lìa khỏi xác, đôi chân mềm nhũn, té lăn quay ra đất, thở hổn hển cất tiếng nói :

- Ngươi... Ngươi là oan hồn từ phương nào? Ta... ta là Lưu Phi, không hề có mối oán thù chi với ngươi, vậy ngươi...?

Giọng nói của lão ta run rẩy, tim nhảy thình thịch, tuy lão ta không thể nói hết y mình, nhưng vẫn không làm thế nào tiếp tục nói thêm nữa.

Bộ xương khô chiếu ngời ánh sáng vàng liền há đôi hàm răng lởm chởm lên cười :

- Lưu đại ca. Anh không còn nhận ra tiểu đệ là Hàn Thất đây hay sao?

- Ngươi... Ngươi tìm ta để làm gì?

- Hừ, hừ. Trước kia tại Hàn Hải bọn chúng mình truy đuổi theo vợ yếu con thơ của Bát Đẩu thư sinh, hoàn toàn là chủ trương của anh, thế tại sao anh trông thấy tôi bị mỉm cười sát hại đã bỏ rơi không hề ra tay cứu nguy?

- Hàn hiền đệ. Tiểu huynh... cũng... cũng là kẻ chịu mệnh lệnh của người khác sai khiến mà thôi. Vậy, nếu hiền đệ linh thiêng, thì tại sao không tìm đến Bang chủ?

- Quan sơn nghìn dặm, tôi làm thế nào biết được Bang chủ hiện giờ ở đâu?

- Hàn hiền đệ. Bang chủ hiện nay tự xưng là Huyết Hải Chuyển Luân Vương, vậy ông ấy rời khỏi Huyết Hải Địa Khuyết bao giờ?

Kim Cô Lâu cất tiếng cười lạnh lùng, hỏi tiếp rằng :

- Thế còn Bát Đẩu thư sinh hiện giờ ở đâu?

- Bát Đẩu thư sinh...

Câu nói chưa dứt thì giữa màn đêm bất thần có một tiếng quát to vọng đến rằng :

- Lưu Phi, ngươi muốn chết mà.

Lão già bé nhỏ ấy vừa nghe qua tiếng quát thì không khỏi giật bán người, nhanh nhẹn im ngay tiếng nói. Và liền đó có hai bóng đen từ xa cùng lướt nhanh tới.

Kim Cô Lâu là ai? Lẽ tất nhiên đấy chính là Gia Cát Ngọc, người đã mặc Cô Lâu bảo y, mà cũng tức là chàng thiếu niên lạ lùng đã xuất hiện tại gian tửu lâu trong Tấn Thành hồi chiều này. Lúc ấy, chàng đưa mắt quét qua một lượt là đã trông thấy hai bóng đen nọ chính là hai Lệnh chủ trong Huyết Hải Địa Khuyết. Gã đến trước không ai khác hơn là Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo Phàn Giang và kẻ đến sau chính là Lãnh Hồn Cư Sĩ.

Hai người này vừa nhìn thấy Gia Cát Ngọc ăn mặc như thế không khỏi giật mình sửng sốt sắc mặt đầy nét kinh hoàng. Nhưng hai lão ta đều là những tay lăn lóc lâu năm trong giới giang hồ hơn nữa Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo Phàn Giang chính là kẻ thiện nghệ về mánh lới giả thần giả quỷ nên chỉ trong chớp mắt là cả hai đã giữ được sự bình tĩnh như thường.

Phàn Giang cất tiếng giọng lạnh lùng thấu tận xương tủy cười lên một tiếng rồi quay người nhắm phía lão già tên Lưu Phi dõng dạc bước tới.

Lưu Phi không khỏi kinh hãi. Thái độ của lão ta có vẻ còn sợ hãi gấp mấy lần khi vừa nhìn thấy Cô Lâu bảo y, đôi khóe miệng của lão ta đang mấp máy tựa hồ như muốn nói điều gì.

Nhưng Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo chẳng chờ cho lão ta nói ra lời nhanh nhẹn vung chưởng lên giáng thẳng xuống ngay người lão ta.

Tức thì một tiếng gào thảm thiết vang lên, Lưu Phi đã bị luồng chưởng lực hất bay ra xa và sau một tiếng “Phịch” nặng nề, lão ta đã té lăn quay ra đất chết tốt.

Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo điềm nhiên như chẳng có điều chi xảy ra, mỉm cười nói :

- Các hạ là ai?

- Tại hạ là Kim Cô Lâu.

- Kim Cô Lâu? Vậy các hạ có mối tương quan chi với Thiên Nhai Du Tử Gia Cát Ngọc?

- Tại hạ chính là người tôi tớ trung thành của gia đình họ Gia Cát. Sở dĩ hôm nay xuất hiện trong giới giang hồ chính là để thanh toán mối ân thù mà trước đây chủ nhân của tôi chưa thanh toán xong.

Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo đôi mắt đầy vẻ âm u, cất giọng ghê rợn cười nói :

- Ngươi sở dĩ hỏi thăm về tin tức của Huyết Hải, tìm hiểu mọi bí mật cũng chính là mục đích ấy chăng?

- Đúng thế.

- Ha ha, Gia Cát Ngọc đối với Huyết Hải còn thiếu bao nhiêu món nợ chồng chất, tuy hắn có chết cũng chưa gọi là trả xong, vậy hôm nay ngươi hãy trả thế cho hắn vậy.

Nói dứt lời thân hình y khẽ động, đôi chưởng vung lên tấn công ra nhanh như điện chớp quét mạnh về phía trên và giáng thẳng vào phía dưới, trùm kín cả bảy đại huyệt trên người Gia Cát Ngọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui