"A thật tốt quá, ra là người đến xin việc, khách sạn vừa tiếp nhận lịch tổ chức một buổi lễ đính hôn lớn vào tháng sau, chỗ chúng tôi đúng là còn thiếu một vài vị trí phục vụ quan trọng, cô vào bên trong, đi theo hướng này sẽ gặp được quản lý khách sạn, ông ấy sẽ hướng dẫn cho cô. Mời."
Thẩm Nguy thở phào một hơi như trút được phần nào gánh nặng trên vai, theo lời nhân viên khách sạn, cô đi thẳng vào bên trong gặp được quản lý, trao đổi cùng ông ta một hồi, biết được lần tuyển nhân viên này chỉ là tạm thời mà thôi, một phần vì lễ đính hôn sắp tới phải chuẩn bị thật chu đáo, phần còn lại là xem xét thái độ làm việc của những người mới đến, xem xem họ có thật sự chuyên nghiệp, thật sự tháo vát không mới đưa ra quyết định nên giữ lại hay từ chối.
Yên lặng lắng nghe những lời ông ta nói, ánh mắt Thẩm Nguy dần dần chuyển từ hy vọng sang thấp thỏm, từ thấp thỏm đến thẫn thờ, sau đó hết thẫn thờ rồi lại tuyệt vọng...
Cái cô cần bây giờ là một công việc lâu dài, một công việc có đồng lương ổn định, nếu không thể gắn bó với cô cả đời, ít nhất cũng có thể duy trì cho tới khi Thẩm Nguyên Trừng tỉnh dậy.
Anh trai cô sắp sửa chuyển viện rồi, tiền viện phí ở một bệnh viện nằm gần ngoại ô thành phố đã đắt đỏ, hiện giờ dời đến trung tâm thành phố, Thẩm Nguy không tưởng tượng nổi con số ấy sẽ tăng lên bao nhiêu, càng không tính toán được các khoản chi phí phát sinh trong suốt quá trình điều trị và theo dõi.
Bàn tay khuất dưới ống tay áo âm thầm siết chặt, Thẩm Nguy ngẩng đầu nhìn quản lý, giống như dùng ánh mắt kiên định nhất từ trước tới nay của cô để thể hiện ra trước mặt ông, chần chừ lúc lâu, dẫu biết cơ hội được nhận vào làm sẽ rất thấp, có khi người nọ còn đang đợi chờ cô nói ra câu xin được nhận vào làm để từ chối, rốt cục cô vẫn quyết định ngỏ lời hỏi ông ta.
"Tôi... Có thể xin một công việc ở đây được không? Một công việc có thể làm lâu dài..."
Người quản lý nhìn cô một lượt, âm thầm đánh giá cách ăn mặc lẫn phong thái của cô, bằng ánh mắt của kẻ dày dặn kinh nghiệm đã từng tiếp xúc với vô số loại người, vô số nhân viên hiện đang thực tập và làm việc ở đây, có lẽ ông cảm thấy người phụ nữ trước mặt có điểm gì đó không giống người khác. Cô gái này mang một dáng vẻ giản dị nhưng lịch sự thanh thoát, mộc mạc nhưng không luộm thuộm sơ sài. Khuôn mặt chỉ tô một lớp trang điểm mỏng nhưng lại toát lên khí chất có phần sang trọng, vừa chín chắn cũng vừa trầm ổn hơn ai hết. Khí chất ấy thể hiện ở những người kiên định, rất giỏi thuyết phục lại luôn khiến người ta thấy an lòng.
Suy tư nghĩ ngợi một hồi, mặc dù số lượng nhân viên thực tập đã đủ rồi, quản lý vẫn quyết định cho Thẩm Nguy cơ hội, chỗ của bọn họ gọi là chuỗi khách sạn và nhà hàng cấp cao, là nơi tiếp nhận những người thuộc giới thượng lưu trong thành phố chứ không đơn thuần chỉ là dịch vụ thuê phòng bình thường... Vì vậy nếu Thẩm Nguy có thể giống với hình mẫu bọn họ đang tìm kiếm, quản lý cũng không ngần ngại gì mà nhận cô vào làm.
"Được rồi, một tháng thử việc, ngày mai cô bắt đầu đến đây làm đi, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô, có được nhận hay không còn tuỳ thuộc vào thái độ làm việc của cô."
"Cảm ơn quản lý."
Trong mắt Thẩm Nguy loé lên ánh sao, phút chốc ấy có trời biết cô gắng gượng thế nào mới tránh không cho bản thân vì vui mừng quá độ mà làm người ta hoảng hốt. Cô trấn tĩnh một lát, đồng ý với quản lý khách sạn sau đó đứng dậy cúi đầu chào ông ta rồi lấy túi xách rời đi.
Công việc ở chỗ làm tốt, công việc có mức lương đủ để xoay sở cuộc sống đầu tiên sau những ngày chật vật của Thẩm Nguy... Không giấu được hạnh phúc đang lan tràn nơi đáy mắt, cô vội vã cầm điện thoại gọi cho anh Lâm, hết kể với anh sáng nay cô vất vả bao nhiêu lại nói cho anh hay việc làm này tốt thế nào, nếu có cơ hội vào làm ở chỗ sang trọng như vậy, cuộc sống của bọn họ cũng không còn kham khổ quá độ nữa... Ít nhất có thể đợi đến khi Thẩm Nguyên Trừng tỉnh lại, ít nhất có thể trông mong kì tích xảy ra...
Mải mê kể chuyện, đắm chìm trong niềm vui như thế, lúc vẫy tay gọi taxi, Thẩm Nguy không để ý ở gần đấy cũng có một chiếc xế hộp xa hoa đỗ lại bên đường, giây phút cô lên xe là khi bọn người ồn ào kia cười cười nói nói bước xuống, Tôn Cảnh Ân đứng trong số đó đang tranh cãi chuyện gì với đám bạn đột nhiên dừng lại, ánh mắt dõi theo chiếc taxi rời đi, chăm chú mãi tới lúc có người hỏi chuyện gì xảy ra gã mới giật mình đáp lời:
"Mày bần thần cái gì đấy?"
"Không biết có nhìn lầm không... Tao thấy người vừa lên taxi lúc nãy có cảm giác rất quen thuộc."