Có Lẽ Là Yêu

Edit: Ishtar

Sau khi Chu Dạ nhận được điện thoại của mẹ Vệ Khanh, giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, sống một ngày dài như một năm, cả ngày lo lắng đề phòng, mất hồn mất vía. Tất Thu Tĩnh đã hoàn thành xong luận văn, cũng đã lên thuyết trình xong, chỉ còn chờ tới Thanh Hoa báo danh, vì thế mới có thời gian nhàn rỗi quan tâm chuyện của Chu Dạ: “Chu Dạ, ngươi bị làm sao thế? Tốt nghiệp đại học rồi, mơ ước thi nghiên cứu sinh cũng đã hoàn thành, còn không đi ra ngoài chơi sao?”

Chu Dạ chán nản nhìn cô: “Vậy ngươi định đi đâu chơi thế?” Tất Thu Tĩnh đẩy gọng kính, nói: “Đang mùa hè, có thể đi đâu chứ, đương nhiên là đi nghỉ hè.” Chu Dạ chỉ “à” một tiếng, vẫn như trước, đắm chìm trong suy nghĩ.

Tất Thu Tĩnh đẩy đẩy Chu Dạ: “Chu Dạ, Chu Dạ, đừng có như củ cải trắng thế, vui vẻ lên đi, có việc gì thì cứ nói ra, cứ để mãi trong lòng rất khó chịu nha.” Cô cũng không phải người mù, đương nhiên có thể phát hiện ra mấy ngày nay Chu Dạ có tâm sự.

Chu Dạ ôm đầu than thở: “Ngươi nói tới nhà bạn trai, có ý nghĩa gì?” Tất Thu Tĩnh cười nhạo vài tiếng: “Chỉ vì chuyện này mà ngươi đau đầu sao? Có gì đâu nhỉ, cũng chỉ là tới chơi, chẳng có ý nghĩa gì.” Chu Dạ không đồng ý: “Sao lại không có ý nghĩa gì chứ! Đây chính là tới thăm cha mẹ hắn!”

Tất Thu Tĩnh cười: “Là tới gặp cha mẹ chồng chứ!” Chu Dạ thẹn quá thành giận, liều mạng đánh cô. Cô thấy Chu Dạ đỏ mặt, cười tới mức không thở nổi, giễu cợt: “Chu Dạ, không ngờ da ngươi trắng quá ha.” Lại nghiêm mặt nói: “Ta cũng từng tới nhà bạn trai chơi, còn ở nhà hắn mừng năm mới, mà bây giờ cũng đã chia tay. Cũng không phải là gặp người lớn rồi thì có thể cam đoan sau này sẽ ở bên nhau. Chuyện tình cảm, hay thay đổi.” Nhớ tới ngày trước thề non hẹn biển, lại nhớ tới hôm nay hai người xa lạ, không kiềm chế được nỗi xót xa. Trong lòng mỗi người đều có chuyện xưa.

Chu Dạ vẫn nói: “Nhưng mà người nhà anh ấy không như vậy…” Chỉ nhìn thấy chị dâu hắn từ xa đã làm cô hoảng sợ. Cô vẫn còn ít tuổi, còn nhiều băn khoăn.

Tất Thu Tĩnh lại nói: “Chu Dạ, ta biết so với bọn ta, ngươi kém vài tuổi, có lẽ chưa từng nghĩ xa như vậy. Nhưng có thể hay không thể tới nhà anh ta, chỉ là hai khái niệm khác nhau. Ngươi đã nói thích anh ta, vậy thì còn do dự cái gì?” Muốn làm dịu không khí, nên vừa cười vừa nói: “Đều là người cả, người ta có thể ăn thịt ngươi sao? Muốn ăn ngươi phải là cái người kia mới đúng…”

Chu Dạ cười mắng: “Tất Thu Tĩnh, ta không biết ngươi miệng lưỡi trơn tru từ khi nào vậy, trong đầu đen ngòm như thế, sao ngươi có thể thi đỗ Thanh Hoa nhỉ?” Cứ như vậy nô đùa, nhưng thật ra đã thả lỏng hơn nhiều. Đúng vậy, có gì đáng sợ đâu. Hơn nữa, thoạt nhìn mẹ Vệ Khanh cũng rất hòa ái dễ gần đấy thôi, không có cách nào khác, ai… xem ra là không tránh được, đành phải lấy dũng khí tiến lên phía trước.

Chu Dạ gọi điện hỏi Vệ Khanh xem cô nên mặc như thế nào, hắn thấy cô căng thẳng như vậy, an ủi bảo cô mặc như ngày thường là được. Chu Dạ liền nói: “Đã thế em cứ mặc sơ mi trắng với quần bò tới nhé!” Hắn vừa nghe cô nhắc tới quần bò, lại nhớ tối hôm trước, có chút oán hận, liền nói: “Mẹ anh thích có một cô con gái, thường nói sẽ mua váy cho con gái.” Cô liền gật đầu: “Vậy thì em mặc váy là được rồi.” Mặc váy càng mát mẻ.

Vì thế chọn một bộ váy liền thân màu xanh nhạt, càng làm nổi bật làn da tuyết trắng, thanh xuân xinh đẹp, càng tăng thêm khí chất tao nhã. Màu xanh nhạt rất kén người mặc, nhưng mặc trên người Chu Dạ lại rất hợp. Đúng là, tuổi trẻ mặc cái gì cũng đẹp. Chu Dạ vẫn phiền não mấy sợi tóc lởm chởm trên đầu, làm cách nào cũng không chịu ép xuống.

Vệ Khanh tới đón cô, cô đi xuống, vẻ mặt đau khổ nói: “Vệ Khanh, em muốn đi toilet…” Hắn buồn cười: “Đi nhanh về nhanh.” Một lúc sau, cô nói: “Vệ Khanh, đầu em choáng váng, không thở nổi.” Hắn trừng cô: “Đó là do bị nóng, mau lên xe.” Đứng dưới ánh mặt trời chói mắt như thế, không nóng mới lạ.

Nhìn thấy phải đi, Chu Dạ cũng không dám giả bệnh, đành phải nói: “Vệ Khanh, em khát nước, anh đi mua nước cho em đi!” Hắn lắc đầu: “Nhiều chuyện! Chu Dạ, em căng thẳng cái gì, chỉ là ăn một bữa cơm, em nghãi là chui vào hang cọp sao?” Không phải cô là người không sợ trời sợ đất sao?

Lòng bàn tay cô mướt mồ hôi, kéo kéo Vệ Khanh: “Em cũng không hiểu sao lại căng thẳng như vậy, giống như.. như là chuyện cả đời, haiz, em cũng không biết nữa… anh có đi mua nước cho em không?” Vệ Khanh biết cô để ý, nên mới lo lắng như vậy, hôn lên trán cô, trấn an nỗi sợ hãi.

Cô vươn người hôn lên môi hắn, ôm lấy cổ hắn, giống như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, liếm nhẹ cổ hắn, dần đần bình tĩnh trở lại. Hắn cũng không thừa cơ hội mà giở trò, chỉ lướt qua môi cô rồi dừng lại. Cô mềm mại dựa vào vai hắn, nỗi lo lắng biến mất, chỉ cần đơn giản rúc mình bên người hắn, cảm giác giống như có được cả thế giới. Đây rốt cuộc là gì nhỉ? Ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt chỉ có hình ảnh của hắn, khoảng khắc đó giống như là vĩnh cửu.

Cô dường như nghe thấy trong tâm khảm mình vang lên một tiếng nổ lớn, giống như một bông hoa xinh đẹp sáng lạn nở ra.

Vệ Khanh xoa đầu cô, từ trước tới nay chưa từng có cảm giác bình thản như vậy, mềm mại như thế, có phải là hạnh phúc không? Một lúc sau, mới khởi động xe. Chu Dạ vội kêu lên: “Đồ uống của em đâu?” Hắn trừng nàng, đúng là chỉ giỏi phá hỏng không khí. Không còn cách nào khác, đành phải xuống xe đi mua. Tiểu tổ tông này, coi như hắn thua cô rồi.

Rốt cuộc cũng tới nơi, Chu Dạ ngồi ở trong xe nửa ngày không nhúc nhích. Vệ Khanh thở dài: “Xuống xe đi, sợ cái gì chứ, mọi người đều tới hết rồi.” Nửa ôm nửa kéo cô xuống xe. Chu Dạ hít sâu một hơi, quay đầu lườm hắn: “Kéo cái gì mà kéo, em cũng sẽ không chạy.” Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiêu sái đi vào. Thực ra hắn vẫn đề phòng cô chạy trốn.

Chu Dạ đi theo hắn, ánh mắt liếc nhìn mọi nơi. “Vệ Khanh, đây là nhà anh sao?” Lớn như vậy? Kiến trúc cổ kính, đình đài lầu các, núi giả nước ao, không ngờ còn có vườn hoa, một cơn gió thoảng qua, mang theo mùi thơm nhè nhẹ, giống như trở về thời phong kiến, một biệt phủ độc lập với những tiếng động rầm rĩ ở bên ngoài.

Bên ngoài hành lang có một giàn nho, màu xanh mơn mởn, che khuất ánh mặt trời, đúng là một chỗ râm mát để thư giãn lúc mùa hè. Có một chum nho xanh rũ xuống, xanh tươi, quả tròn bóng, làm ánh mắt Chu Dạ sáng ngời, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Nho nhà anh có thể ăn không?”

Vệ Khanh cười thầm cô, quả nhiên vẫn tính trẻ con, nói chuyện ngây thơ như vậy, gõ gõ mũi cô: “Có thích nhà anh không?” Chu Dạ le lưỡi làm mặt quỷ: “Em chỉ thích nho nhà anh, muốn ăn.” Nhiều quả như vậy, cô nhìn đã chảy nước miếng. Vệ Khanh nhíu mày, dễ dàng lừa bán như vậy? Chỉ cần mấy chùm nho là đã có thể tóm cô làm tù binh? Đúng là trẻ con.

Vừa bước vào phòng khách, Chu Dạ liền nghiêm túc trở lại, hai tay đặt trước người, nhìn không chớp mắt: “Cháu chào hai bác.” Cố gắng duy trì nụ cười, nhưng lại không che giấu được vẻ ngượng ngùng. Mặc dù Vệ Thiệu lão đại tướng không nói gì, nhưng lại gật gật đầu. Xem ra ấn tượng với cô không tệ.

Vệ Khanh giới thiệu: “Đây là anh trai và chị dâu anh.” Cô xoay người, dịu dàng nói: “Em chào anh chị.” Giọng nhẹ ngàng, mang theo chút ngọt ngào của phương nam, làm người nghe có cảm giác mới mẻ. Vệ An nghe xong, không hiểu vì sao, lại nở nụ cười một chút. Ngay cả người nghiêm túc như Trần Lệ Vân, thấy có người gọi cô là chị, cũng buồn cười. Ánh mắt tinh tế đánh giá cô gái, cảm giác có chút quen mắt, nhớ tới buổi tối tết Nguyên tiêu, nhíu mày nhìn Vệ Khanh, hóa ra là sớm gặp qua.

Thái độ mọi người trong Vệ gia đều hoan nghênh Chu Dạ tới chơi, bởi vậy mọi người đều hòa nhã. Mẹ Vệ Khanh vội nói: “Đến đây, mau ngồi đi, bên ngoài rất nóng.” Liên tục bảo người mang hoa quả, đồ uống tới. Bình thường Vệ gia hay uống trà, nhưng mẹ hắn nghĩ giờ làm gì còn thanh niên nào thích uống trà, vì thế cố ý chuẩn bị đồ uống cho Chu Dạ, tự mình mang tới.

Chu Dạ vội đứng dậy: “Bác gái, cứ để mặc cháu là được rồi ạ.” Mẹ hắn cười: “Đứa nhỏ này, vẫn còn khách khí như vậy, gọi bác gái khách khí quá nha.” Ánh mắt chờ mong nhìn Chu Dạ. Cô nhất thời xấu hổ, giương mắt nhìn Vệ Khanh cầu cứu, hắn lại cố tình cúi đầu uống trà. Cô cũng không còn cách nào khác, đành phải nhỏ giọng kêu một tiếng “mẹ”, việc tới nước này, cũng chỉ có thể dày mặt gọi một tiếng “cha.”

Vệ lão đại tướng mở miệng: “Đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi.” Hiển nhiên tiếng “cha” kia đã rơi vào tâm khảm. Ở bên ngoài, Trần Lệ Vân luôn xưng hô với ông là thủ trưởng, về nhà cũng rất hiếm khi nghe được tiếng cha, cho dù là ngày lễ tết cũng chỉ gọi một tiếng, giọng điệu vô cùng cứng ngắc. Chu Dạ nói ngọt như vậy, đương nhiên người gặp người thích.

Tâm tình Vệ mẫu như hoa nở rộ, lôi kéo cô hỏi chuyện, Chu Dạ ngoan ngoãn trả lời, mắt nhìn Vệ lão đại tướng: “Cha con trước kia cũng ở trong quân ngũ làm công tác vận tải, rất nhiều năm sau mới giải ngũ, bây giờ đang làm ở một xí nghiệp.” Vệ lão đại tướng có chút kinh hỉ, liền nói: “Thật sao? Hóa ra trước kia cha con cũng xuất thân là quân nhân sao, hôm nào phải gặp ông ấy mới được.” Vệ Khanh liếc nhìn cô, không ngờ cô có thể thoải mái nói chuyện như vậy.

Vệ An và Trần Lệ Vân vẫn ngồi như vậy, chỉ nghe không nói chuyện, cặp vợ chồng này làm không khí có chút cứng ngắc. Chu Dạ ngồi bên cạnh, cũng không dám tùy tiện nói lung tung, thấy chén trà của họn họ đã hết, liền thuận tay rót trà vào. Vệ An nhìn thấy gật gật đầu, trong lòng thầm tán thưởng không biết Vệ Khanh tìm ở đâu ra một cô gái nhỏ nhu thuận như vậy. Trần Lệ Vân thẳng tính, lập tức cầm lên uống, đúng là rất nể mặt Chu Dạ rồi.

Vệ mẫu tự mình xuống bếp làm vài món sở trường, lại bỏ ra chai rượu ngon, đã lâu trong nhà không vui vẻ như vậy. Chu Dạ ngồi không yên, Vệ Khanh liền dẫn cô ra ngoài tham quan. Cô ghé vào lan can, hưng phấn nói: “Anh nhìn xem, có thật nhiều cá vàng nha.” Đủ màu sắc, trắng có, đen có, xám, phấn hồng… Còn có một con cá to bơi qua bơi lại. Cô nói: “Vệ Khanh, hồi nhỏ em rất thích nuôi cá. Nhưng mà em cứ di chuyển đi tới đi lui, về sau làm vỡ bể cá, từ đó mẹ không cho em nuôi nữa.”

Vệ Khanh cười: “Đây là cha anh nuôi đấy. Nếu không, em đi hỏi ông kinh nghiệm xem?” Chu Dạ không để ý tới lời chọc ghẹo của hắn, nhìn ánh mặt trời dần dần khuất về phái tây, gió chiều mát mẻ, mọi căng thẳng lo lắng đã hoàn toàn chìm xuống. Ôm cánh tay hắn, thân thiết nói: “Em cứ nghĩ người nhà anh rất đáng sợ, giống như trong ti vi, ăn nói ý tứ, không thể tùy tiện nói chuyện, hóa ra không phải như vậy.”

Vệ Khanh cười, cô tưởng tượng nhà hắn thành cái gì thế? Hỏi: “Vậy giờ em cảm thấy thế nào?” Cô nói: “Rất tốt, nhưng rộng thật đấy.” Ăn một bữa cơm mà còn phải chạy tới chỗ khác, không chết mệt sao? Vệ Khanh cười cười, đúng là rộng thật, cho nên hắn mới chuyển ra ngoài, mua một căn phòng nhỏ, đủ ở là được rồi.

Bữa tối cực kỳ phong phú, sơn hào hải vị, rực rỡ muôn màu, nhìn đã khiến người ta có cảm giác thèm ăn. Vệ mẫu liên tục gắp thức ăn cho cô: “Thi Thi, con ăn thử món này xem, mẹ tự tay làm đấy, ăn thử xem có được không?” Bà qua Vệ Khanh mà biết nhũ danh của cô, cũng gọi cô là Thi Thi.

Chu Dạ cắn một miếng, gật đầu nói ăn ngon lắm ạ. Nàng ở trường làm gì được ăn nhiều tôm to như vậy, nên ăn tích cực, tay đầy dầu mỡ. Vệ mẫu thấy cô nể mặt như vậy, cười toe toét, còn ra sức gắp cho cô ăn nhiều hơn. Chu Dạ không để ý, bị vỏ tôm cứa cho một đường, cô cũng không quan tâm, đặt trong miệng mút mút. Vệ Khanh lại chú ý tới, đưa giấy ăn cho cô, nói: “Lau tay trước đã, để anh làm cho.” Bóc vỏ xong, để vào bát cho cô. Mọi người đều nhìn thấy, không thể tưởng tượng lại có tình cảm với con dâu mới như vậy, xem ra là chuyện tốt sắp đến gần rồi.

Tâm tình Vệ lão đại tướng xem ra không tệ, giơ chén lên: “Mọi người cùng nhau uống một chén nào.” Lại quay sang hỏi Chu Dạ: “Có biết uống rượu chứ?” Rất quan tâm cô. Cô gật đầu, hai tay nâng chén, cuống một hơi cạn sạch. Sau đó đứng dậy rót rượu vào chén mỗi người, xong mới trở về chỗ ngồi. Vệ lão đại tướng vui vẻ, uống hết ba chén, ngay cả Vệ mẫu chẳng mấy khi uống rượu cũng cười cười uống rượu Chu Dạ rót.

Một bữa cơm mà cả chủ và khách đều vui vẻ, không khí hòa hợp. Mọi người ngồi ở phòng nói chuyện phiếm. Chu Dạ vẫn có ấn tượng sâu đậm với Trần Lệ Vân trong bộ quân trang, hâm mộ vô cùng, tự nhiên trong mắt toát ra vẻ sùng bái ngưỡng mộ, vì thế chủ động cầm miếng dưa hấu đi qua, cung kính nói: “Chị, chị ăn dưa hấu đi ạ.” Trần Lệ Vân nghe thấy, rất hài lòng. Nhìn Chu Dạ, lại nhớ tuổi trẻ của chính mình, tuy không biết mở lời thế nào, vẻ mặt lại dịu đi rất nhiều. Thản nhiên nói một câu: “Em vẫn còn đang đi học phải không?” Chỉ một câu đơn giản như vậy, đối với cô mà nói đã là vô cùng khó khăn.

Chu Dạ vội trả lời: “Vâng, em vừa mới tốt nghiệp đại học, vừa mới thi xong nghiên cứu sinh ạ.” Cô gật đầu, nói: “Hiếu học như vậy thật tốt.” Chu Dạ gật đầu nói đâu có. Trần Lệ Vân nhìn đồng hồ, đứng lên: “Buổi tối con có công sự, phải tới Thẩm Dương một chuyến, con đi trước.” Lên lầu thay quân trang xong, xuống dưới, quần áo thẳng mượt, không một nếp gấp, tư thế oai hùng, hiên ngang, dangs vẻ mạnh mẽ. Cô vừa thay quân trang xong, cả người rạng rỡ sáng lên, khóe mất, đuôi lông mày, giơ tay nhấc chân, đều có một cỗ anh khí, làm người ta ngưỡng mộ.

Vệ lão đại tướng nói: “Vệ An, đưa Lệ Vân ra sân bay.” Mặc dù Trần Lệ Vân đã có xe chuyên dụng. Vệ An chần chừ một lát, Vệ lão đại tướng nói: “Nhanh đi đi.” Không cho phép cự tuyệt. Vệ An khẽ gần đầu, lên lầu thay quần áo. Trần Lệ Vân cũng không nói gì thêm, đội mũ, bước ra ngoài.

Hai vợ chồng ngồi chung một xe là chuyện mấy năm nay chưa từng có. Vệ An lái xe đưa cô đi tới sân bay Đông Giao quân dụng, trên đường cũng không nói chuyện. Mắt nhìn thấy sân bay ở phía xa xa, anh mới mở lời phá vỡ không khí trầm mặc: “Bạn gái của Vệ Khanh cũng không tệ nhỉ.” Lấy Chu Dạ làm đề tài, hi vọng không làm không khí quá cứng nhắc.

Trần Lệ Vân nhớ tới khuôn mặt Chu Dạ ngưỡng mộ nhìn cô, gọi cô là chị, khuôn mặt cứng ngắc cũng mềm lại: “vâng” một tiếng, không nói tiếp. Không khí lại trầm mặc. Buổi tối, Vệ An nhìn thấy Vệ Khanh và Chu Dạ thân mật như vậy, trong lòng có chút xúc động, muốn cải thiện cục diện bế tắc trong quan hệ hai vợ chồng.

Anh cố gắng tìm chủ đề mà vợ cảm thấy hứng thú, nhưng nửa ngày vẫn không nghĩ ra. Sân bay đã đến, nhìn thấy thời gian không còn nhiều lắm, đành phải tùy tiện hỏi: “Lần này… em đi Thẩm Dương, có chuyện gì thế?” Trần Lệ Vân lạnh lùng nói: “Không thể trả lời.” đẩy cửa xe bước xuống. Anh hỏi câu này đúng là động vào nòng súng, đối với công tác bí mật, không bao giờ Trần Lệ Vân tiết lộ ra ngoài.

Xe đi sau cũng mở ra, đi ra là vài người mặc đồng phục cảnh viên, ba nam một nữ, nghiêng mình cúi chào Trần Lệ Vân, sau đó xoay người chào hỏi Vệ An. Trần Lệ Vân chỉ gật gật đầu với anh, rồi dẫn thuộc hạ đi vào, ngay cả lời nói từ biệt cũng không có. Vệ An nhìn theo bóng dáng đoàn người, xoa xoa đầu, vẻ mặt mệt mỏi. Có một người vệ sĩ đi tới phía trước, gõ gõ cửa kính xe: “Vệ tiên sinh, để tôi lái xe cho.” Hắn gật gật đầu, chuyển sang ghế phụ.

Băng đống tam xích, phi nhất nhật chi hàn. [18]. Tình hình hiện giờ giữa anh và Lệ Vân cũng không phải mới một sớm một chiều. Vệ sĩ hỏi anh trở về văn phòng sao. Nửa ngày sau anh mới nói: “Không, về Vệ gia.” Anh cũng là người, không phải lúc nào ý chí cũng cứng rắn như sắt thép được.

Vợ chồng Vệ An đi rồi, Chu Dạ cũng nói muốn về. Vệ mẫu lại nói: “Vẫn còn sớm mà, ngồi lại chơi chút đã. Muộn quá thì ở lại đây một đêm, còn nhiều phòng mà. Bảo Vệ Khanh dẫn con đi tham quan một chút.” Bà rất thích Chu Dạ, không nỡ để cô về.

Chu Dạ theo Vệ Khanh lên lầu: “Đây là phòng của anh sao?” Tò mò đi thăm. Trong phòng trang trí đơn giản, màu sắc nhã nhặn, khiến không gian càng thêm rộng lớn. Trong không khí mơ hồ có mùi hương hoa, làm cho tình thần sảng khoái. Cô đẩy cửa sổ ra, bên ngoài ban công có mấy chậu hoa hồng đang nở rộ, đóa hoa kiều diễm, hiển nhiên bất phàm. Trên bàn làm việc có rất nhiều sách. Tùy tiện cầm một cuốn mở mở, không hiểu rõ, ngẩng đầu hỏi: “Đây đều là sách của anh sao?” Đúng là khiến cho người ta nghi ngờ. Khắc khổ như vậy không giống Vệ Khanh mà cô biết.

Vệ Khanh gõ gõ trán cô, bất mãn: “Hứ, lúc chồng em còn đi học, năm nào cũng nhận được học bổng đấy.” Chu Dạ trợn mắt, chặc lưỡi: “Nhìn không ra nha… em cứ nghĩ anh cả ngày chơi bời lêu lổng cơ..” Vệ Khanh bắt đầu tán dương bản thân: “Vừa hết cấp ba, chồng em đã dễ dàng thi đỗ Thanh Hoa, giảng viên tự chỉ danh muốn nhận anh. Đây chính là vinh dự rất lớn. Còn nữa, thời điểm chồng em thi nghiên cứu sinh, còn lập công ty, bắt lấy cơ hội, tầm nhìn xa trông rộng, mới có thể thành công như ngày hôm nay.”

Mặc dù bối cảnh của Vệ Khanh rất lớn, nhưng là tự tay hắn gây dựng sự nghiệp, cũng tự mình trải qua nhiều gian khổ. Hắn có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như thói quen thiếu gia không ít. Nhưng có nhiều chỗ, nhiều người không thể bì kịp với hắn, làm việc rất có nghị lực, muốn làm gì thì sẽ kiên quyết hoàn thành, không đạt mục đích thề không bỏ qua. Cũng không xem thường buông tha.

Chu Dạ lắc đầu cười: “Anh lại khoe khoang rồi.” Vệ Khanh vỗ nhẹ mặt cô, nghiêm trang nói: “Sao em lại không tin nhỉ? Anh chứng minh cho em xem.” Dáng vẻ quyết liệt. Cô nhún vai, để xem hắn định thổi phồng tới cỡ nào. Vệ Khanh lại cúi đầu, triền miên nhiệt tình hôn cô, giống như trừng phạt cô vừa rồi dám xem thường hắn, làm cô trở tay không kịp.

Cô đỏ mặt đẩy hắn ra, cô vẫn chưa quên đang ở trong nhà hắn đâu, có chút tức giận: “Vệ Khanh! Anh làm gì vậy?” Hắn trêu chọc: “Có cần anh chứng minh không?” Cô đỏ mặt nhỏ giọng mắng hắn sắc lang. Hắn cười ha ha, càng thêm làm càn, hai tay vuốt ve qua lại bên hông cô.

Mùa hè, hai người chỉ mặc một lớp quần áo, qua lớp vải đều có thể cảm nhận thân nhiệt của đối phương. Vệ Khanh lại sờ loạn, hôn loạn. Chu Dạ bị hắn khiêu khích thành mơ hồ, ngay cả khi hắn kéo cao vạt váy cô lên đùi cũng không biết. Tay Vệ Khanh dán lên làn da mềm mại của cô, lòng bàn tay giống như có lửa, lặng lẽ lướt lên trên. Chu Dạ đứng ở trong phòng tối, hơi hơi ngẩng đầu, khép chặt hai chân, thở hổn hển, nhưng lại không có lực phản kháng.

Vệ Khanh cười ra tiếng, hôn hôn khóe môi cô, liếm qua cằm, đầu vai. Chu Dạ rên rỉ thành tiếng: “Vệ Khanh…” Giống như thầm oán, lại giống như hờn dỗi.

Đang lúc hai người khi nông khi sâu, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, tiếng Vệ mẫu truyền tới: “Ở trong phòng sao? Xuống dưới ăn hoa quả đi.” Cô mới giật mình, vội vàng đẩy hắn ra, buông làn váy xuống, xấu hổ vô cùng. Đúng là làm càn, người lớn vẫn còn ở bên ngoài. Càng ngày cô càng không có sức kháng cự với hắn, rõ ràng chỉ là một nụ hôn, lại khiến cô ý loạn tình mê.

Dùng nước lạnh vỗ vỗ lên hai má phiếm hồng, Chu Dạ xuống lầu, nói mình phải về, Vẫn cúi đầu, khó nén xấu hổ, ở xương quai xanh của cô vẫn còn lưu lại dấu hôn. Có lẽ Vệ mẫu cũng biết bọn họ ở trong phòng làm gì, cho nên cửa cũng không mở ra, chỉ gõ gõ tượng trưng.

Vệ Khanh đưa cô trở về, trước khi đi còn muốn hôn cô. Chu Dạ buồn bực nói: “Không cho phép hôn!” Ở đâu cũng sờ soạng, bảo cô biết ra ngoài gặp người khác thế nào? Da thịt mềm mại, chỉ cần hôn nhẹ, cũng đã để lại dấu hôn hồng hồng. Mùa đông còn đỡ, còn có áo khoác che chắn, mùa hè thì không thể ra ngoài. Vệ Khanh cười: “Hôn một cái thôi rồi về.” Ôm eo cô, ra sức hôn một cái, mới thả cô ra, đôi môi bị chà đạp càng thêm đỏ tươi gợi cảm.

Hai người càng ngày càng giống một cặp tình nhân cuồng nhiệt.

[18]: 冰冻三尺非一日之寒 – nước đã đông thành đá đến ba thước rồi, thì trời đâu phải chỉ lạnh có một ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui