Có Lẽ Là Yêu

Edit: Ishtar

Vệ Khanh “rầm” một tiếng, mở cửa xe xuống dưới, cũng không thèm nhìn Ninh Phi, thẳng tay kéo Chu Dạ trong tay cậu ta ra. Vỗ mặt cô nói: “Sao lại uống say như vậy?” Giọng lạnh lùng rõ ràng không vui. Không ngờ cô lại đi cùng một gã trai ra ngoài uống rượu, còn lêu lổng tới rạng sáng mới về.

Chu Dạ mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy hắn, cố gắng đứng vững, đẩy hắn ra: “Buông ra… tôi không muốn gặp lại anh…” Vệ Khanh tức giận, cô còn dám không biết sống chết giận dỗi hắn nữa! Bóp chặt cằm cô: “Nhìn rõ ràng chứ, anh là ai?” Chu Dạ trợn mắt: “Tôi còn chưa say chết! Đi đi, đi đi, dù sao tôi cũng tùy hứng làm bậy, cố tình gây sự, anh còn tới làm gì?”

Vệ Khanh cười khổ, giờ vẫn còn hận sao. “Theo anh về.” Có chuyện gì thì về nói, đóng cửa lại thích náo loạn thế nào cũng được, kéo cô về xe. Chu Dạ hết đá lại đánh. “Không, tôi không cần… anh buông ra, anh buông ra…” náo loạn ầm ĩ, Ninh Phi đi lên, tóm lấy Chu Dạ, đối mặt với Vệ Khanh, trong mắt không hề có một tia sợ hãi. “Anh không thể ép buộc cô ấy.” Ý chỉ trích nồng đậm.

Vệ Khanh căm giận nhìn cậu ta, nhưng không thể so đo với một thằng nhóc, khách sáo nói: “Cảm ơn em đã đưa vị hôn thê của tôi về.” Nhắc nhở mối quan hệ giữa hắn và Chu Dạ, đồng thời cũng nhắc cậu ta giữ tự trọng. Ninh Phi thờ ơ, một lúc sau nói: “Không sao, chúng tôi rất thân thiết.”

Suýt nữa Vệ Khanh bị nội thương vì tức giận, đừng nghĩ cậu ta lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ, không ngờ lời nói lại sắc bén như vậy, không động tĩnh đâm hắn một đao. Dừng một chút nói: “Nghe Chu Dạ thường nhắc tới em, nói rất thích cậu em trai này. Tôi cũng hiểu được.” Ninh Phi cười nhạo: “Phải không? Hy vọng như thế.” Vệ Khanh không thể không nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác, thằng nhóc này cũng rất lợi hại.

Không để ý tới cậu ta, ôm Chu Dạ nói: “Hôm nay là anh không đúng, theo anh về được không? Kí túc của em đóng cửa rồi.” Xoa xoa hai má cô, hơi thở ấm áp, trong miệng vẫn còn ngào ngạt hương rượu. Hắn nghĩ thầm, không thể nào tức giận, không thể để người khác thừa cơ xen vào. Bạo loạn trong nhà không thể tăng lên thành loạn ngoại xâm được.

Nếu Chu Dạ chịu ngoan ngoãn theo hắn trở về đã không còn là Chu Dạ. “Đi về cùng anh sao? Dựa vào cái gì? Bằng việc tôi ăn một cái tát sao…” vốn đang định nói tiếp, lại nhìn thấy Ninh Phi đứng bên cạnh, vụt tắt, ở ngoài miệng, miễn cưỡng tươi cười: “Ninh Phi, cảm ơn em đã đi cùng, còn đưa chị về. Lần khác nhất định sẽ mời em ăn cơm.”

Ninh Phi thản nhiên nói không sao, là chuyện bạn bè tốt nên làm. Nhìn vào mắt Vệ Khanh, còn nói: “Chị nghỉ ngơi cho khỏe, đừng quên mời tôi ăn cơm. Tôi đi đây, nếu có việc gì thì gọi điện cho tôi.” Cô gật đầu: “Ừ, em mau về đi, trên đường cẩn thân.” Nhìn cậu ta xoay người đi lên taxi, mới chầm chập đi về kí túc, bước chân lảo đảo.

Vệ Khanh đi theo phía sau nói: “Chu Dạ, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.” Chu Dạ dùng lực đập đập vào cánh cửa kính của kí túc, không kiên nhẫn nói: “Đêm nay tôi giận dữ đủ rồi, không muốn nói chuyện. Có việc gì ngày mai nói sau, hiện giờ tôi muốn ngủ.” Nhìn thấy hắn, lại nhớ tới bộ dáng thờ ơ lúc tối, lạnh lùng bạc bẽo, tâm lại lạnh toát, càng thêm đau đớn. Ngày trước nói lời ngon tiếng ngọt, hóa ra kết quả lại như thế này đây.

Quản lý kí túc đi ra mở cửa, thấy cô uống say khướt, nhíu mày hỏi: “Sinh viên này, sao muộn thế này mới về?” Còn hầm hầm nhìn Vệ Khanh.

Chu Dạ nhanh chóng chạy tới ôm bà: “Cô ơi, cô… người này quấy rối em.” Lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói khó chịu. Nếu không phải hắn suốt ngày quấy rầy cô, hôm nay cô có đau lòng khổ sở như thế này không? Nếu hắn trêu chọc cô, vì sao lại để người khác tùy ý tát cô một cái, ngay cả một câu an ủi cũng không có?

Nếu không phải hắn cứ quấn quýt bên cô không buông, có lẽ cô sẽ tìm được một bạn trai bằng tuổi, khi xếp hàng mua cơm, sẽ vì cô mà đầu mướt mồ hôi; khi cô có xích mích với bạn học, sẽ nổi giận đùng đùng bênh vực cô; khi cô đau lòng khổ sở, sẽ ở bên cạnh cô, cả đêm dỗ dành cô vui vẻ… Sẽ không có vấn đề hôn nhân nan giải, không có áp lực nối dõi tông đường! Hơn nữa, ít nhất trong lòng người đó sẽ chỉ có mình cô, không phải loại người lăng nhăng. Tình yêu đơn giản như vậy, thích hợp với một người còn là sinh viên như cô, có gì không tốt chứ? Ở chung một chỗ với Vệ Khanh, cô cảm thấy mệt mỏi quá.

Vệ Khanh hoảng sợ, không thể tưởng tượng được cô lại như vậy, giật mình nhìn cô, nói: “Chu Dạ… em…” điên rồi có phải không?

Quản lý kí túc kéo Chu Dạ ra phía sau lưng, đề phòng nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tiên sinh, xin anh hãy giữ tự trọng. Nếu anh không đi, tôi sẽ báo bảo vệ nhà trường.” Vệ Khanh giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Chu Dạ, thấy cô không có dấu hiệu giải thích, đành quay đầu rời đi.

Nhưng ngay cả Chu Dạ cũng không được sống yên ổn. Quảng lý đưa cô về văn phòng làm công tác giáo dục tư tưởng. “Nhà trường có quy định, sau mười hai giờ đêm không thể ra ngoài, sao em lại không tuân thủ. Đêm hôm khuya khoắt, một cô gái trẻ ở bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm, em lại còn uống say như vậy, có phải là hành vi của một sinh viên hay không? Con gái thì phải giữ cho mình trong sạch, có tự tôn, tự trọng, em nói nếu để cha mẹ em biết, sẽ đau lòng thế nào…”

Chu Dạ không ngừng nói “vâng”, liên tục gật đầu, cũng hứa về sau không dám vi phạm nữa, nhất định sẽ tuân thủ quy định của nhà trường. Nhưng cho dù có như vậy, vẫn chưa được thả ra. Quản lý nói: “Hành vi này rất nghiêm trọng, lẽ ra nhất định phải thông báo phê bình. Nhìn thấy em có thái độ nhận sai thành khẩn, viết một bản kiểm điểm, sau đó quay lại nộp cho tôi. Được rồi, đi về ngủ đi. Em nhìn lại mình xem, người đầy mùi rượu, nửa đêm trở về, sẽ gây ảnh hưởng xấu tới bạn học…”

Cuối cùng Chu Dạ cũng đã biết cái gì gọi là tự mình chuốc vạ vào thân, đúng là đối xử với cô như con sâu làm rầu nồi canh. Đã nói thả cho cô về nghỉ ngơi, nhưng vẫn còn lải nhải mắng mỏ tới hơn nửa tiếng. Từ đó về sau, Chu Dạ chỉ cần nhìn thấy quản lý kí túc, hình thành phản xạ có điều kiện, lập tức đi đường khác, thật sự rất sợ bà ta.

Ngủ được một giấc, tinh thần tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn chưa nguôi giận. Cứ nghĩ tới vô duyên vô cớ ăn một cái tát, cả người giận tới mức không thể kiềm chế. Đương nhiên, không hề tới “Vân Mã” đi làm, dù sao cũng sắp khai giảng. Vì thế, giữa ngày hè chói chang, kê cao gối nằm ngủ trên giường, xem phim “Vượt ngục” nổi tiếng một thời, xem mà say như điếu đổ, vỗ tay tán thưởng, đầy vẻ ngưỡng mộ. Gặp ai cũng nói nam chính trong phim đúng là đẹp trai, thông minh, chỉ nhìn thôi cũng thấy tuyệt lắm rồi. So với Vệ Khanh, còn tốt hơn nghìn lần, vạn lần!

Vệ Khanh cũng không gọi điện thoại tới, vì thế hai người rơi vào tình thế chiến tranh lạnh. Chu Dạ nhìn ảnh chụp hắn, hầm hầm nói: “Vệ Khanh, anh biến đi, cả đời này đừng có xuất hiện nữa.” Lại tủi thân, lại đau lòng, rốt cuộc là cô đã trêu ai, chọc ai? Ăn một cái tát không tính, bây giờ còn cãi nhau thành như vậy, giống như tất cả đều là lỗi của cô. Vô cùng thất vọng về Vệ Khanh.

Chớp mắt đã sang học kỳ mới, Chu Dạ vẫn buồn bực không vui. Ninh Phi đạt ước muốn, trở thành tân sinh viên khoa mỹ thuật tạo hình trường cô, thật trùng hợp, vào đúng lớp cô ngày cưa, lớp 804, là sư đệ của cô. Cậu ta vừa xuất hiện, đã gây chấn động trong trường, rất nhanh chóng có tiếng tăm trong khoa mỹ thuật tạo hình. Ngay cả các nữ sinh khoa khác cũng đều biết tới danh tiếng lừng lẫy của cậu ta.

Ngày khai giảng đầu tiên, có một cô bạn tới gần hỏi cậu ta đã có bạn gái hay chưa, sắc mặt cậu ta không chút thay đổi, nhìn cô gái, không nói một câu đã xoay người rời đi. Bởi vì không hay nói chuyện, lại luôn một mình, thích ngồi ở cửa sổ, nhìn về phía sân thể dục phía xa, đối diện đó chính là tòa nhà kí túc dành cho nữ nghiên cứu sinh. Vì thế mọi người đều đồn đại, Ninh Phi lớp 804, là một mỹ thiếu niên, trên người có khí chất u buồn quý tộc, làm người ta đau đớn đến ngạt thở.

Ninh Phi quan sát thời gian, đoán tới giờ Chu Dạ nên đi ra ăn cơm, vì thế đứng ở phòng triển lãm tranh của khoa mỹ thuật tạo hình, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía thang máy. Mọi người nối đuôi nhau đi ra, Chu Dạ cũng đi ra theo, đứng một bên vỗ vỗ bụi trên quần áo. Vừa rồi bị sợi dây quấn quanh cuộn giấy bám vào người, cả người dính đầy tro bụi.

Ninh Phi đưa khăn ướt cho cô. Cô ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên, cười nói: “Ninh Phi! Thật trùng hợp, sao em lại ở đây?” Cầm lấy lau lau tay. Giảng đường dạy các sinh viên chưa tốt nghiệp không ở cạnh đây. Ninh Phi khẽ cười: “Tôi đi xem chị vẽ.” Chỉ vào phòng triển lãm. Chu Dạ đắc ý: “Chị ở trường là người rất nổi tiếng, em không biết sao?” Nói xong cười, hỏi cậu ta có muốn đi ăn cơm cùng không. Gãi đúng chỗ ngứa.

Hai người ngồi trong canteen, khiến cho mọi người chú ý. Chu Dạ trêu ghẹo: “Ninh Phi, xem ra em còn nổi tiếng hơn chị. Chưa bao giờ chị bị nhiều người ngó nhìn thế đâu.” Ninh Phi cười nhạo, không trả lời, chỉ hỏi cô muốn ăn gì. Chu Dạ ngó nghiêng nhìn: “Đúng là thời gian ăn cơm, đông người quá. Đang muốn ăn thịt nướng, nhưng thôi, bỏ qua đi, ăn mỳ là được rồi, còn nhanh chóng làm việc.” Thấy mọi người xếp hàng mua thịt nướng, cô không còn thích thú nữa.

Ninh Phi bê bát mỳ đặt trước mặt cô, còn nói: “Chị ăn trước đi, tôi đi xếp hàng.” Chu Dạ gọi cậu ta lại: “Vậy còn em, em không ăn à?” Còn chưa nói xong, cậu ta đã tiến vào đội ngũ xếp hàng thật dài. Nhưng chẳng bao lâu đã trở lại, Chu Dạ giật mình: “Sao lại nhanh như vậy?”

Cậu ta nói có nhờ một bạn học đứng xếp chỗ trước, giúp cậu ta mua. Cô lắc đầu cười, đẹp trai đúng là có lợi, cười hỏi: “Là bạn nữ sao?” Ninh Phi nhìn cô, lắc đầu nói không phải. Không biết vì sao, ánh mắt cậu ta thỉnh thoảng lại liếc qua, khiến da đầu cô khẽ run, nói thầm: “Ừ… không phải, vậy thì không phải.” Sao lại nhìn cô như vậy, giống như cô đã nói sai ấy.

Ninh Phi đi lấy đồ ăn, có hai nữ sinh xô đẩy lại đây, hai người nhìn xuống, trong đó một cô gái hắng giọng hỏi: “Xin hỏi, cô là bạn gái của Ninh Phi sao? Chúng tôi cũng không có ý gì, chỉ tò mò muốn hỏi một câu, nếu không tiện nói, cũng không sao.”

Chu Dạ cười khổ, cùng cậu ta ăn bữa cơm mà cũng lắm phiền phức như vậy, nhíu mày hỏi: “Các bạn là sinh viên mơi sao?” Nếu không, sẽ không thể không biết cô. Hai cô gái gật đầu, chờ mong nhìn cô. Cô cười, nói: “Nếu muốn biết như vậy, vì sao không đi hỏi Ninh Phi?” Một cô gái chân thành thẳng thắn nói: “Chúng tôi không dám đi hỏi Ninh Phi, cho nên mới tới hỏi cô thôi. Cô cũng không phải không biết, Ninh Phi không thích nói chuyện.”

Lúc đầu cô gặp cậu ta, cũng có cảm giác này, cảm thấy cậu ta đúng là một tên nhóc lầm lỳ, nhưng bên cạnh lâu ngày, cảm thấy rất tốt. Xem ra, cậu ta không có thói quen nói chuyện với tất cả mọi người.

Bên cạnh có người nghe thấy, cười: “Chu Dạ, bạn nên lấy ra uy phong đàn chị dọa các em ấy, sau này sẽ không ai dám tìm bạn hỏi mấy cái chuyện bát quái nhàm chán này nữa.” Hai cô gái kia mới biết cô là học tỷ nổi danh trong trường, liền im lặng, ngoan ngoãn rút lui. Người nọ cũng tò mò, cười hỏi: “Sao bạn lại quen với sinh viên năm nhất thế? Danh tiếng của tên nhóc Ninh Phi này rất lớn nha, công nhận là rất đẹp trai.” Cô cười: “Lúc trước cậu ta ôn thi đại học, mình mới quen mà.” Người nọ nhún vai, ý nói đã hiểu.

Hai người ăn trưa xong, đi tới bàn dài cất khay ăn. Có một cô gái nhỏ rất đáng yêu ngăn bọn họ lại, đỏ mặt lắp bắp nói: “Bạn Ninh, … cái này… mong bạn nhận lấy…” vừa nhìn đã biết là thư tình, phong thư màu hòng nhạt, dùng lụa tết thành nơ bướm, nhìn rất cầu kỳ, hiển nhiên là tốn không ít tâm tư. Không ngờ lên tới đại học còn có người đưa thư tình nha!

Cô gái kia khi nói chuyện thì mặt đã đỏ lên, có lẽ đã bỏ ra toàn bộ dũng khí mới dám làm thế. Trên tay Ninh Phi vẫn bưng khay ăn, không hề cử động, cũng không biểu hiện gì, đối với mấy chuyện này đã tập mãi thành quen. Mà cô gái kia xấu hổ, chân tay luống cuống, đứng ở nơi đó, đầu ngón tay đã hơi run rẩy.

Chu Dạ nhìn ánh mắt cậu ta thờ ơ, đẩy đẩy cậu ta, liếc mắt một cái, ý bảo cậu ta đừng có im lặng không nói gì như thế. Nhìn thấy cô gái kia căng thẳng, cúi mặt như sắp khóc, vội vàng nhận lấy, cười nói: “Yên tâm, chị sẽ giúp em đưa cho cậu ta.” Cô gái kia mới nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói: “Cám ơn học tỷ.” Đỏ mặt rời đi.

Ninh Phi từ phía sau mở miệng nói: “Thật xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.” Cô gái kia quay đầu nhìn cậu ta, vô cùng kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt, luống cuống gật đầu, nhanh chóng chạy đi. Chu Dạ giật mình: “Em có bạn gái sao? Sao chị không biết, nếu có cơ hội cũng muốn gặp một lần.”

Ninh Phi gật đầu: “Đúng vậy, có rồi.” Kéo cô đi xuống dưới: “Đi thôi, sau khi ăn nên đi bộ một lát, rất có ích cho sức khỏe.” Chu Dạ nhìn bức thư tình trên tay, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Trả lại cho người ta ư?” Ninh Phi hỏi lại cô: “Chị đã nhận thì nên làm gì?” Cô nghĩ nghĩ: “Cô gái đó rất đáng yêu.” Tiện tay nhét vào trong túi áo cậu ta.

Đi ngang qua sân thể dục, Chu Dạ nhìn thấy một đám người đang chơi bóng, quay sang hỏi: “Em có hay chơi bóng không?” Ninh Phi nhíu mày, hỏi làm sao. Cô cười: “Ăn cơm xong, nên vận động một chút, chúng ta chơi bóng rổ đi. Cho em xem, chị chỉ cần ba bước có thể cho bóng vào rổ, lần nào cũng trúng.” Chạy tới phòng dụng cụ mượn bóng, lúc trở về dẫn theo vài bạn nữ. Ninh Phi cũng không nói gì, cùng chơi với các cô. Nhưng trước mặt người ngoài, cũng không nói nhiều.

Mấy cô gái hi hi ha ha ném bóng vào rổ, cười hỏi cô vì sao lại quen Ninh Phi. Chu Dạ đắc ý nói: “Thấy em trai chị có đẹp trai không? Nếu mấy em có ý gì, trước tiên phải hiếu kính với chị trước.” Mọi người cười mắng cô xấu xa, nô đùa ầm ĩ.

Chu Dạ ở bên ngoài thổi phồng khoa trương là thế, đến lúc đứng vào sân, mười lần thì tới chín lần không trúng, khiến mọi người cười nhạo không thôi. Cô không cam lòng, kéo Ninh Phi qua: “Nào, lại đây, bộc lộ tài năng đi, đừng để chị mất mặt.” Ninh Phi ngoan ngoãn đứng ra bên ngoài, cầm bóng biểu diễn, khiến mấy nữ sinh thét chói tai, sau đó tiêu sái tung người, người ta kia mới là chính tông ba bước ném bóng vào rổ, một phát trúng luôn, biểu diễn đẹp mắt. Đám người vây xem vỗ tay kêu lớn: “Đẹp lắm, làm lại một lần nữa đi.”

Bên cạnh có một cô gái nhỏ si mê nói: “Làm sao bây giờ, ngay cả lúc chơi bóng rổ, Ninh Phi cũng đẹp trai như vậy, là thần tượng hoàn mỹ trong lòng mình.” Chu Dạ đứng cạnh nghe thấy, buồn cười, nhảy dựng lên kêu lớn: “Đẹp lắm, làm lại lần nữa đi.” Ninh Phi thấy cô vỗ tay, cười cười với cô, phi thân nhảy lên, quả bóng ngoan ngoãn chui lọt vào trong rổ, khiến cho phần đông các cô gái vỗ tay hoan hô.

Chu Dạ chống thắt lưng cười, từ xa giơ ngón tay cái lên với cậu ta. Có một nam sinh không phục, đi tới đấu với cậu ta, cậu ta không phải loại người háo thắng, lần này lại tiếp nhận khiêu chiến, thản nhiên không sợ. Chu Dạ đi lên khán đài ngồi xem, đi theo mọi người ồn ào bàn tán, một tiếng chuông dồn dập vang lên, nhìn thấy hiển thị tên người gọi, hừ lạnh một tiếng.

Nhưng cuối cùng vẫn nghe máy, tức giận nói: “Tôi tưởng anh tan biến luôn trong không khí rồi.” Giận dữ nhiều ngày như vậy, vẫn không thể nào buông xuống. Tốt xấu gì cũng phỉa có biện pháp giải quyết. Vệ Khanh mở đầu chính là: “Anh đang ở trong bệnh viện.”

Chu Dạ sợ hãi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại ở trong bệnh viện?” Thái độ biến chuyển hẳn. Khóe miệng Vệ Khanh nhếch lên ý cười, giọng nói vẫn không nóng không lạnh: “Đương nhiên là bị bệnh thì mới nằm viện. Em đúng là nhẫn tâm, nhiều ngày như vậy, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, cũng không quan tâm tới sống chết của chồng em.” Điển hình của loại người đã được tiện nghi còn khoe mẽ.

Giờ phút này, cô đâu còn tâm tư cùng hắn so đo, liên tục hỏi: “Đang ở bệnh viện nào? Có nghiêm trọng hay không? Em tới thăm anh. Sao anh lại vào viện? Khi nào…” Vừa nghe thấy ở bệnh viện, liền nghĩ ngay tới tai nạn xe cộ hoặc là bị bệnh nan y gì đó, giống như trong phim Hàn…

Trên đường đi vô cùng áy náy, nếu sớm biết sẽ cúi đầu nhận lỗi, không so đo với hắn. Kinh hoàng nghĩ, chẳng may thật xảy ra chuyện gì, bảo cô phải làm sao đây? Thật không dám tưởng tượng. Chiến tranh lạnh nặng nề cứ như vậy mà tan thành mây khói. Ngay cả chào hỏi cũng không kịp, cứ như vậy vội vã rời đi.

Ninh Phi quay đầu không nhìn thấy cô, cứ quanh quẩn bên khán đài tìm. Đến khi có người nói cho hắn, Chu Dạ có việc, về trước, hắn mới đeo túi sách, lẳng lặng ra về.

Vệ Khanh mấy ngày qua cũng không khá hơn tí nào. Đêm đó nghe thấy cô nói với người khác là hắn quấy rầy cô, nổi giận, thiếu chút nữa là thổ huyết. Không cho cô một bài học, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì, vì thế hạ quyết tâm, lạnh lùng với cô, dùng nó khiển trách cô. Tâm tình không tốt, cả ngày hầm hầm vác mặt tới công ty, dọa nhân viên dưới quyền nơm nớp lo sợ. Mọi người đều đã biết trợ lý kia chính là vị hôn thê của hắn, nghe nói bị khách bắt nạt, có lẽ sắc mặt ông chủ cũng khó chịu. Vì thế làm việc thật cẩn thận, so với bình thường còn cần cù chăm chỉ gấp đôi.

Qua vài ngày sau, chuyện công ty đã xử lý xong xuôi, hắn lại rảnh rỗi, lại bắt đầu động não. Nghĩ tới tính tình Chu Dạ, vô duyên vô vớ bị tát một cái, tức giận như vậy, cũng là chuyện bình thường. Đang nghĩ cách làm thế nào để dỗ dành cô, nhưng lại cảm thấy mất mặt. Ngày đó cô cùng Ninh Phi ra ngoài uống rượu lêu lổng, hắn còn chưa tính toán với cô đâu, lại còn từ chuyện sinh sự gây ra phong ba “quấy rầy”, khiến hắn càng thêm gan lỳ với cô, xem ai cúi đầu trước. Lòng tự tôn của đàn ông không thể bỏ qua được!

Cứ như vậy mười ngày qua, cô lại không hề có động tĩnh, hắn lại hoảng hốt. Cái cô nàng Chu Dạ kia, có tiếng là không tim không phổi, thích mềm không thích cứng. Muốn cô chủ động cúi đầu, vô cùng khó khăn, chỉ sợ phải nghĩ cách tiếp. Trong khoảng thời gian này, lại vừa đúng lúc có dịch cảm cúm, hắn không cẩn thận bị lây. Bị ho vài ngày không khỏi, bác sĩ đề nghị mau chóng nhập viện. Hắn nhướng mày, nảy ra ý hai, vì thế gọi điện cho Chu Dạ, vừa vặn lấy cớ bị ốm để hòa giải.

Âm thầm nói trong lòng, hắn đúng là bị váng đầu, mới có thể không tức giận với cô.

Quả nhiên, Chu Dạ vội vàng đi tới bệnh viện, lại nghe nói hắn chỉ bị cảm cúm bình thường, sắc mặt lạnh lẽo, nói: “Nếu không phải đại sự chết người gì, tôi về.” Hại cô lo lắng, đúng là mất mặt. Quan tâm quá sẽ loạn, quan tâm quá sẽ loạn, hừ, cô chính là rất quan tâm!

Vệ Khanh làm sao dễ dàng để cho cô đi, vội nói: “Mấy ngày nay anh bị ốm, cổ họng vừa đau vừa ngứa, cũng không có ai chăm sóc, ngay cả cơm cũng không được ăn ngon. Em đã mang hoa quả tới đây, giúp anh rửa đi, anh muốn ăn, cổ họng đang đau lắm.” Nói xong ho một tiếng, ho thật, không phải giả vờ. Lời nói rất đáng thương, tuổi thanh niên bi tham, người ngoài không biết, còn tưởng cô ngược đãi hắn.

Chu Dạ mười ngày qua không gặp hắn, thấy hắn gầy đi nhiều, râu không cạo, sắc mặt không tốt, hơi vàng, môi tái, hình dạng rất tiều tụy. Làm sao nỡ quyết tâm cứng rắn nữa? Nghe hắn nói đau họng, nghĩ cam là loại quả mát, giảm nhiệt, vì thế dùng dao gọt cam. Hắn ăn cam xong, còn nói đói bụng.

Cô nhìn đồng hồ, tức giận nói: “Mới ba giờ chiều, anh đã đói bụng là thế nào?” Hắn đáng thương nói: “Từ tối qua tới giờ anh chưa được hạt cơm nào vào bụng, vừa mới truyền nước, tinh thần tốt một chút, mới muốn ăn chút gì đó.” Chu Dạ nghe xong, trong lòng mềm lại, nói: “Anh đợi một lát, em ra ngoài mua cho anh.”

Truyền nước xong, y tá tới rút kim, nói hắn có thể ra viện. Chuyện gia đình còn chưa giải quyết xong, sao có thể đi chứ. Vì thế yêu cầu người ta truyền cho hắn một chai nữa. Chu Dạ quay lại, nói: “Đang ốm, nên ăn nhẹ. Em mua cho anh ít cháo gà, anh ăn một ít đi.” Múc ra bát.

Vệ Khanh nói: “Tay phải anh đang cắm kim, ăn không tiện…” ánh mắt nhìn cô, không nói. Cô đành ngồi trước giường, đút cho hắn ăn, vẫn không nói không cười, khuôn mặt trầm tĩnh. Vệ Khanh cũng không dám nói như lung tung, sợ chọc giận cô, sắc mặt mà biến đổi, coi chừng uổng phí công sức. Cô gái nhỏ này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh chỉ tiếng ăn cháo, rất im lặng. Không nghĩ một lúc sau, một ít cháo bắn vào mặt hắn, hắn “á” một tiếng. Cô vội buông bát, quay ra tìm không thấy giấy ăn, vì thế lấy tay lau giúp hắn.

Vệ Khanh nghiêng mặt, nhân cơ hội hôn lên tay cô, thở dài: “Chu Dạ, anh ốm thành như vậy, em còn muốn giận tới bao giờ? Chờ anh chết có phải không?” Cô cứng người lại, cúi đầu không nói gì, rút tay lại. Vệ Khanh thấy thế, tay trái vương lên, kéo cô vào trong lòng, ở bên tai cô thì thầm: “Nói gì đi, tiểu yêu tinh, còn giận nữa không?” Trên mặt cười dài.

Chu Dạ không đẩy ra, cũng không giận dỗi nữa, hầm hừ nói: “Em bị người ta đánh, anh nói xem chuyện này nên làm thế nào?” Tay Vệ Khanh xoa xoa lưng cô, nói: “Vậy em nói xem? Cũng không thể bảo anh đi đánh người ta một cái đấy chứ?” Cô ngẩng đầu lườm hắn. “Em nghĩ thế đấy.” Ngày đêm cô đều muốn tát cho ả đàn bà kia một cái, nhưng đó chỉ là giấc mơ, nếu giâc mơ ấy có thể thành sự thật…. Ánh mắt cô bắt đầu sáng lên…

Hắn vội nói: “Người ta đi rồi, anh biết tìm người thế nào? Chu Dạ… đây không phải là em làm khó anh sao? Chuyện cũng qua rồi, chúng ta không so đo với người ta nữa…”

Chu Dạ trừng mắt hắn, nổi giận đùng đùng: “Hòa thượng chạy được, nhưng miếu không chạy được. Đầu sỏ gây chuyện không phải người khác, mà là anh!” Chẳng lẽ cô phải chịu oan ức thế à? Hừ! Kéo cổ áo hắn ra, hung hăng cắn xuống xương quai xanh của hắn.

Vệ Khanh kêu thảm một tiếng, trên đầu vai phải mờ mờ tia máu. Hắn hút một ngụm khí lạnh, nói: “Em đúng là ra tay tàn nhẫn! Coi anh là kẻ thù không đội trời chung à?”

Chu Dạ xoa xoa đôi môi đỏ, đúng là có vài phần giống nữ quỷ hút máu, mắt sáng lên nói: “Biết đau sao? ‘Đau’ thì mới chừa được. Đừng tưởng chỉ cắn thế này là xong, chuyện này em không để cho anh yên đâu.”

Thà rằng đắc tội với tiểu nhân, không thể đắc tội với phụ nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui