Có Lẽ Nào ! Buông Tay


Chương 1 : Chia Tay
Danh lục đục kéo vali , đằng sau lưng vẫn đeo một chiếc balo lớn bước lên con đò nhỏ. Lần này là lần đầu tiên trong đời Danh xa nhà như thế nên mọi thứ cần phải chuẩn bị thật chu đáo. Rồi đây, Danh sẽ có một cuộc sống hoàn toàn khác, cuộc sống tự lập , tự do nơi phố thị phồn hoa, đất khách quê người. Quê Danh xa phố lắm, từ quê lên thành phố cả 700km , chưa tính phải qua sông và sang nhiều đợt xe khác nhau.Ngày Danh đỗ đại học , gia đình , bà con, bạn bè khắp xóm ai cũng vui mừng, đến chúc mừng Danh . Nơi xa xôi hẻo lánh này, trước giờ đâu có mấy người đỗ đại học bởi không mấy ai ăn học đến nơi đến chốn, cứ xong lớp 9 là ngỉ học và bon chen vào cuộc sống. Đỗ đại học đương nhiên Danh là người sung sướng nhất, kế đến là ba mẹ của Danh. Mẹ và bố danh năm nay đã xấp xỉ bước sang tuổi 50, ngày ngày lom khom , chân lấm tay bùn với đồng ruộng. Từ khi sinh ra đến giờ, Chưa một lần Danh thấy bố mẹ có một ngày ngỉ thật thoải mái. Ấy vậy mak cuộc sống của gia đình Danh cũng chẳng khá hơn mọi người thậm chí là còn éo le hơn. Bởi Danh còn 2 đứa e đang tuổi đi học, một đứa e gái lớp 9, và một cậu nhóc mới 7 tuổi.Nay Danh lên thành phố học, Danh chưa suy nghĩ được nhiều hình dung được cuộc sống của mình nơi phố thị đầy ắp những tranh đua, cám dỗ và sa ngã. Danh nghĩ rằng mình sẽ cố gắng học thật tốt và tìm việc làm để phụ giúp gia đình, Đêm qua danh thao thức mãi bởi qua đêm nay , Danh sẽ xa ba mẹ, xa hai đứa e và xa mảnh đất quê hương đầy tình người này. Có lẽ sẽ là một thời gian dài, bởi vừa xa lại vừa không có điều kiện thì sao Danh về quê thường xuyên được. Có lẽ một năm Danh sẽ về hai lần, đó là tết âm lịch và kì nghỉ hè. Danh ngồi chồm dậy, bước ra sân nhà, trăng đêm nay tròn quá, lại sáng vằng vặc nữa. Không gian yên tĩnh nơi làng quê khiến Danh cảm thấy thật yên bình. Bất chợp Danh cảm thấy lo lắng, và bồn chồn lan tỏa khắp người Danh. Danh sợ xa nơi này, ai sẽ ở bên cạnh ba mẹ mỗi khi ốm đau, khó khăn trong khi hai đứa e còn quá nhỏ. Đang nghĩ ngợi, hoang mang Danh nge tiếng nói chuyện của bố mẹ. Danh lắng tai nge
- Ông nè mai thèn danh nhà mình đi xa tui lo quá ông à.
-Tui cũng đâu khác gì bà, từ ngày nó đỗ đại học tuy vui mak chưa đêm nào tui ngủ được. Tui sợ nó lên thành phố không lo học mak bị sa ngã , hư hỏng.
-Thèn danh nhà mình tui hiểu nó mak, nó ko như vậy đâu. Tính nó hiền lành , dễ thương cả cái xóm này ai cũng quý nó cả. Điều tui lo lắng nhất là ko biết tui với ông có lo nổi cho nó không. Nó học tận 5 năm trời. Nhà mình thì nghèo quá, tiền học phí cố gắng vay mượn gom góp còn lo nổi chứ tiền mỗi tháng gởi lên cho nó thì...
Tiếng mẹ Danh thở dài
-Tui sẽ đi làm thêm ban đêm nữa. Có khổ đến mấy cũng lo cho nó học xong đại học.Mak này, khi sáng bà sang nhà bác 4 mượn được bao nhiêu, bà đưa tiền cho con chưa.
-Bác 4 cũng đang gặp khó khăn, tui chỉ mượn được 3 triệu . mà tiền học phí của con nge nó nói tận hơn 5 triệu ông à. Nên tui bán luôn con mấy con gà , vừa đủ tiền sắm đồ cho nó, vừa đủ tiền học phí và tiền nó ăn ở tạm thời. Tui định sáng mai con nó lên xe tui gởi cho nó.
-Ukm. Mà bà sao rồi. Cảm thấy khỏe hơn chưa. Tui bảo đi khám bệnh mấy hôm rầy mak sao bà không chịu đi. Cứ lấy thuốc tiệm hoài khi nào mới hết. : Giọng ba danh phàn nàn
Mẹ Danh im lặng một hồi lâu. Mẹ Danh bệnh ư, sao Danh chẳng biết. Danh gần như chết lặng đi/
Mẹ Danh đáp lại : "mấy hôm nay chỉ lo cho thèn Danh, mất ăn mất ngủ sao mà đi khám được. Vả lại tui dành tiền hết cho con rồi. Đợi nó lên thành phố trọn vẹn rồi từ từ tui đi khám, mà ông đừng để thèn Danh nó biết, nó lo đấy"

Ba Danh buồn bã : " Tui biết rồi thôi ngủ sớm đi, mai còn phải ra tiễn con sớm với ra đồng nữa. Ba Danh giọng khàn đặc"
Nge xong câu chuyện của bố mẹ, Danh không đứng vững nữa, Danh như muốn ngã sụp xún và tựa vào đâu đó để khóc. Mẹ Danh bệnh ấy vậy mà Danh chưa lo được gì cho mẹ, mak mai đã đi xa rồi. Nước mắt Danh chảy dài xuống hai má, chảy nhiều nhiều lắm. Danh ngồi xuống nức nở như trẻ con nhưng cố kiềm tiếng nấc sợ làm ba mẹ tỉnh giấc. Danh mệt mỏi lắm, Danh không nghĩ rằng chuyện đi học của mình lại phức tạp đến như vậy, nằm xuống giường, Danh chẳng thể chợp mắt được, nước mắt cứ ứa ra hai bên mắt ướt đẫm cả gối. Danh nhìn sang hai đứa em đang say giấc, một cảm giác yêu thương đến lạ lùng. Danh đã lớn , có đói túng một chút cũng chẳng sao nhưng Thanh và Lan còn nhỏ quá.Không biết sau khi Danh đi hai đứa em như thế nào.Chắc con Lan sẽ vất vả lắm. Danh nhẹ nhàng hôn lên trán hai đứa em, nước mắt chẳng còn để rơi nữa. Nhưng bàn tay vẫn còn run lắm, mắt Danh đỏ hoe sưng húp lên. Rồi Danh thiếp đi khi nào không biết.
Sáng hôm sau.
-"Danh dậy đi con , chuẩn bị đồ kẻo nhỡ chuyến xe" : tiếng mẹ Danh gọi từ dưới bếp lên
Danh nhanh nhậy ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã 4h sáng.
Ôi thơm quá. Chắc là mẹ đang kho cá đây mak. Danh nhanh chân xuống bếp , mẹ Danh vẫn đang lúi húi trong bếp, khói lên nghi ngút
Mẹ. !! Danh gọi
Mẹ Danh quay lại, nở nụ cười ấm áp
-Hôm nay mẹ nấu món cá kho con thích, còn có muối mè mẹ làm sẵn để con đem đi đó
-Dạ !! chỉ có mẹ là thương con nhất thôi. Danh ôm chầm lấy mẹ
-Thôi thôi ông ơi. Lớn rồi mà như trẻ con. Dọn cơm ra đi, mẹ nấu xong hết rồi, ra vườn gọi ba vs gọi 2 đứa nhỏ dậy ăn cơm

-Dạ.! Vâng .
6h cả gia đình tiễn Danh ở bến sông. Qua hết con sông này Danh mới đón xe ôm đến thị trấn rồi mới đón xe bus được
Lan bịn rịn : "Anh hai đi mạnh khỏe , cố gắng học tốt nha"
-"Chắc chắn là vậy rồi". Danh nắm lấy hai tay Lan , đưa cho Lan một gói quà nhỏ
Danh nhẹ nhàng : "Sắp đến là sinh nhật e , mà giờ anh hai phải đi rồi, gần tết hai mới về. Quà cho e đó, về nhà đã xem nge chưa".
Lan nghẹn ngào : "e cảm ơn anh hai nghen " .
Thằng Thanh chạy ập đến
Nó nũng nịu : " Quà em đâu anh hai"
-Hôm sau a về a tặng cho Thanh nha, !!! mua quà thiệt to lun chịu chưa.
-Anh Hai nhớ đó
-Rồi rồi, Hai nhớ mà.

Danh ôm Thanh vào lòng ,vếu má nó đáo để bảo : " Thanh lớn rồi, lớp 1 rồi đó, không được làm nũng ba mẹ nge chưa"
"Thanh Thanh nge lời anh hai mà.Thanh ngoan để anh hai về tặng quà cho thanh chứ" . Cu Thành cười tít mắt.
Thanh nhìn sang ba mẹ, ba mẹ cười nhìn Thanh và hai em nhưng trên gương mặt vẫn không giấu được một chút buồn riêng tư. Điều đó chắc Danh cũng hiểu sau câu chuyện tối qua.
Mẹ Danh lên tiếng : "Hai đứa để anh hai đi chứ, nũng nịu hoài à.Danh lại đây với mẹ"
Mẹ Danh dặn dò : "Con lên đó cố gắng học hành, giữ gìn sức khỏe nge chưa. Thiếu thốn gì cứ nói để ba mẹ gởi lên chứ không được nhịn ăn uống đâu nge chưa.Học thì phải lo nhưng con phải lo cho sức khỏe nữa con cũng đừng có gây sự tranh giành gì với người ta nge chưa, đừng có thức khuya nge chưa con...mẹ Danh càng nói càng nghẹn ngào , giọng khàn hẳn đi và không thành tiếng nữa"
Danh rơm rớm nước mắt. Danh cảm thấy thương mẹ vô cùng : "Dạ ! con hiểu rồi.".
Ba danh ôm con vào lòng bảo :
"Con lớn rồi tự hiểu, ba không nói nhiều. Con lên đó lo học, đừng có theo đám bạn hư hỏng mà ăn chơi , sa ngã. Trên đó nhiều thứ con chưa biết con phải biết giữ mình".
-Dạ !! con biết rồi ba
Liếc mắt nhìn mẹ tôi, 2 khóe mắt mẹ đỏ hoe. Ba Danh cũng vậy nhưng trông qua điềm tĩnh nghiêm nghị hơn nhưng Danh chắc chắn ba cũng buồn không kém gì mẹ.
Danh đưa mắt nhìn về phía cuối đường chờ đợi. Sao pé Châu không đến tiễn mình chứ. Danh thoáng buồn. Có lẽ điều Danh thất vọng nhất khi ra đi là Châu không đến tiễn mình. Danh hy vọng chờ đợi nhìn xa xa. Pé Châu và Danh thân nhau từ nhỏ. Châu nhỏ hơn Danh 2 tuổi. Châu thương Danh lắm, có gì cũng đem cho Danh, đi đâu về cũng tặng quà cho Danh. Hôm Danh bị ốm, bệnh không nặng lắm thế mà hôm nào Châu cũng sang nhà chăm sóc chu đáo. Châu còn sang phụ mẹ Danh nấu ăn, và công việc gia đình nữa. Ở trường, năm Danh học 12 thì Châu vào lớp 10. Hôm gặp Châu ở nhà xe Danh tròn mắt, bất ngờ vô cùng. Châu đấy ư, Danh gần như sững người ra khi thấy Châu trong tà áo dài trắng. Mái tóc thắt bím , làn da trắng hồng và đôi mắt đen long lanh sáng ngời làm Danh như lặng người đi.Đúng là con gái vào lớp 10 có khác, trái hẳn với những khi Danh gặp Châu ở nhà. Cứ mỗi khi học về là Châu đợi Danh ngoài cổng cùng về, chào đón Danh với nụ cười tỏa nắng. Trong lớp mấy đứa bạn cứ nghĩ Danh vs Châu là một cặp, Danh giải thích mãi mak chẳng ai tin. 3 năm cấp 3 cứ thế trôi qua cho đến khi Danh đỗ đại học , Châu không liên lạc với Danh nữa. Danh alo điện thoại mãi cũng chẳng được. Danh sang nhà Châu thì Châu tìm cách lẩn trốn mãi.Danh đỗ đại học, ngoài ba mẹ ra người mak Danh muốn chia sẻ nhất đó là Châu. Xưa nay , mỗi khi có chuyện vui buồn gì Danh cũng đều chia sẻ với Châu, và Châu cũng vậy. Danh luôn cho Châu một bờ vai để tựa và một chổ dựa tin cậy mỗi khi gặp khó khăn. Hôm nay, Chỉ còn ít phút nữa là Danh lên đường, Danh đưa ánh mắt buồn trong vô vọng. Bác lái đò vẫn còn ngồi đó, đội chiếc nón cũ , Bác châm điếu thuốc , lấy tay chèo bảo : "Cháu ơi. Cháu đem đồ xuống đò, đợi bác xong điếu thuốc bác cháu ta sang sông".
Danh nhìn ba mẹ, rơm rớm : "Ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Con đi ạ."
Danh ngồi xún đò, cảm giác lang mang, bay bổng như làn khói thuốc của bác lái đò. Bác lái đò trở chèo, xoay đò sang hướng bên kia sông. Danh ngoảnh nhìn lại sau, vẫn có chút gì đó lưu luyến vương vấn .

-A Danh !!
Kia rồi pé Châu kia rồi. Pé chạy một mạch đến sát mép bờ. Thở ì ì. Đầu tóc xộc xệch,
Danh mừng rỡ , thốt lên: "Sao giờ e mới đến, mấy hôm nay a tìm e hoài"
Châu im lặng, cúi đầu.
Gương mặt bầu bĩnh , dễ thương nhưng ánh mắt thấp thoáng buồn.
Châu tròn mắt dang tay đưa xún đò cho Danh và bảo : " E có món quà này tặng anh, anh đi mạnh khỏe nghen".
Danh đón lấy hộp quà , nhìn gương mặt của pé, Danh biết pé buồn lắm.
-"A cảm ơn nha. ! e nhớ giữ gìn sức khỏe và học tốt nha"
-"Ta đi được chưa cháu, từ đây lên thành phố còn xa lắm. Muộn chuyến xe đấy.": Bác lái đò nhắc nhở.
-Danh đáp lại bác trong nghẹn ngào : Dạ.!
Danh vẫy tay chào tạm biệt gia đình và Châu. Danh như sắp khóc òa. Nhưng sợ mọi người lo lắng. Danh chỉ biết im lặng và đưa ánh mắt nhìn mọi người xa ,xa ,xa dần.
�]qV1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận