Có Lẽ Nào ! Buông Tay


Chương 3 : Khoảnh khắc đẹp
Đêm hôm đó, sau khi khâu vết thương xong Danh ở nhờ lại nhà Ngọc một đêm.
-" Đây là phòng của Cháu, khi trước là phòng của anh con ngọc mà giờ nó đi du học rồi. Cháu cứ tự nhiên có gì nói với con Ngọc nó giúp cho": Ba Ngọc nhẹ nhàng
-Dạ . Cháu cảm ơn Bác nhiều lắm. Cháu ở nhờ một đêm sáng mai cháu sẽ lên trường rồi tìm trọ ạ.
-cháu cứ yên tâm ở vài hôm, hết bệnh rồi đã về.
-dạ !! cháu cảm ơn. Nhưng không tiện lắm đâu ạ. Cháu không sao, vết thương cũng nhẹ, vả lại cháu cũng đỡ nhiều rồi.
-Tùy cháu thôi.Bác xuống bếp xem mẹ con Ngọc nấu cơm xong chưa.
Gia đình Ngọc cũng bình thường, Ba ngọc là Giáo viên ở trường cấp 2 ngoại ô thành phố, mẹ Ngọc buôn bán tạp hóa ở nhà. Cả hai Bác đều rất thân thiện và mến Danh.Bởi Danh ở vùng quê lên, nhìn vào là biết ngay. Vẻ mặt lại hiền lành , thật thà, nói chuyện lại vui vẻ, lễ phép nên được cảm tình hai bác. Bởi gia đình gia giáo nên Ngọc rất mực hiền lành, lễ phép, Ngọc cũng vui tính, nói chuyện vui vẻ, hòa đồng và có duyên. Cứ mỗi khi thấy Ngọc cười là Danh sững sờ, không rời mắt. Nụ cười Ngọc duyên đến lạ lùng và có gì đó rất thu hút. Có lẽ nhờ vào đôi mắt và đôi môi trái tim nhỏ nhắn kia. Ngọc đối với Danh cũng rất tự nhiên, Có lẽ vì vẻ bề ngoài hiền lành , thật thà mà Danh hay bị ngọc chọc và ăn hiếp hoài.
Danh vào phòng , nhìn xung quanh. Căn phòng tuy không dùng đã lâu nhưng vẫn rất gọn gàng và sạch sẽ. Có lẽ được bác và ngọc lau dọn thường xuyên. Trên tường có rất nhiều hình vẽ và thư pháp. Danh nghĩ anh của Ngọc chắc đang học ngành họa sĩ hay kiến trúc sư gì đó. Trên bàn có vài tấm ảnh cũ . Một tấm mà Danh để ý nhất là hình cô gái mái tóc dài mượt bên cạnh một cậu con trai cao ráo , trắng trẻo. Danh cầm lên xem, Danh nhận ra đó là Ngọc. Còn người kế bên có lẽ là Anh trai ngọc. Ngọc chụp ảnh trông xinh quá, mà trong ảnh Ngọc để tóc dài đen chứ không như bây giờ, Ngọc để tóc ngắn và nhuộm vàng. Đang chăm chú nhìn ảnh. Danh bất ngờ vì tiếng gọi
-Ông nhìn gì mà nhìn kĩ vậy. Ai cho ông xem hình tui ?
-Tui nhìn có xíu thôi mà. Không cho xem nữa thì thôi.
-Tui đùa đó. Ông cứ tự nhiên nha .
Danh chỉ tay vào bức ảnh :
-Ai chụp chung với bà vậy ?
Ngọc mỉm cười : " anh hai tui đó, đẹp không".
-đẹp
-"vậy còn tui sao" : Ngọc chờ đợi
Danh ngơ ngác : "Sao là sao".
Ngọc nũng nịu : " ông đúng là đồ ngốc mà, không thèm nói với ông nữa".

Danh gãi đầu , ngơ ngác . Danh thốt lên : " à, tui biết rồi, Bà hỏi tui nhìn bà đẹp không chớ gì"
Ngọc ngượng ngừng. " Đúng là ngốc mà"
-Ngọc chụp ảnh dễ thương đó, mà tóc dài đẹp vậy sao bà cắt đi vậy.
-Ảnh đó tui chụp năm tui học lớp 11 đó.Bộ tóc ngắn giờ không đẹp à ?
-không đẹp
-"Sao vậy ?":ngọc bĩu môi, mặt xịu xún.
-Thì không đẹp thì tui nói không đẹp thôi.
-Không thèm nói chuyện với ông nữa. Nước cam nè, ông uống đi cho khỏe.
Ngọc đi ra khỏi phòng, rồi quay lại bảo: "Ông mặc đồ đẹp vào đi".
Danh ngơ ngác: " chi vậy".
Ngọc bĩu môi : "ông cứ mặc vào đi. Chút nữa tui gọi . nhớ đó."
Danh lục lọi trong vali, tìm bộ quần áo mà Danh cho là đẹp nhất. Chiếc quần jean xanh lưng cao , chiếc áo thun cổ tròn màu nước biển mà mẹ mua cho Danh nhân ngày Danh đỗ đại học. Lục loại mãi mới thấy. Chợt Danh thấy hộp quà nằm sát góc vali, hộp quà của nhỏ Châu tặng Danh . Danh đứng sững sờ một lúc , Danh tiến đến và cầm chiếc hộp trên tay, có gì đó vô hình khiến Danh bị thu hút và một chút gì đó lo lắng. Danh từ từ gỡ bỏ băng keo trên chiếc hộp, nhẹ nhàng mở hộp quà. Bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng được sắp gọn gàng. Kèm theo đó là một mẫu giấy nhỏ, Danh đặt tờ giấy lên bàn. Ướm thử chiếc áo Châu tặng, Danh chăm chú sửa soạn lại cổ áo và tay áo. Nhìn mình trong gương , có lẽ chiếc áo nào mình mặc hợp hơn là chiếc áo thun kia.Danh mặc vào trông người lịch sự hơn hẳn, đẹp trai hơn hẳn.
Tiếng gõ cửa và giọng ngọc vang lên :
-Ông xong chưa . nhanh lên trễ rồi.
- Rồi, đợi tui .
Danh mở cửa đi ra
Ngọc hơi bần thần trong giây lát, ông này mặc đồ vào trông cũng dễ thương nhỉ. Ngọc ngĩ ngợi
-Ông đi vào thành phố với tui. Tối nay có bắn pháo hoa .
Từ nhỏ đến giờ, Danh chỉ xem pháo hoa qua tivi, qua mạng chớ có thấy pháo hoa ngoài đời bao giờ đâu. Danh thích xem lắm. Nhất là hai đứa em của Danh, mỗi lần có bắn pháo hoa trên tivi là hai đứa đã ngồi trước tivi cả tiếng đồng hồ rồi.
Ngọc nắm tay Danh kéo đi xuống phòng khách, nơi ba và mẹ Ngọc đang xem tivi.

Ngọc đã xin phép 2 bác trước rồi. Bác gái nhìn ngọc bảo : " 2 đứa nhớ đi về sớm, không la cà nge chưa"
-Dạ vâng! Ngọc đáp
Bác trai bảo Danh: " Cháu mới bị tai nạn, có đi được không".
Danh lễ phép :"dạ . cháu chỉ bị nhẹ thôi mà. Bác yên tâm".
-Dù sao cháu cũng còn đau, nhớ đi đứng cẩn thận đó.
- dạ! Cháu biết rồi. cảm ơn hai bác đã quan tâm.
Ngọc dắt xe chiếc attila màu trắng ra cửa.
Danh nhẹ nhàng: " Để Danh chở ngọc".
Ngọc đáp : ông còn đau tay mà chở làm sao được, để tui chở cho.
. Trời tháng mười se se những cơn gió lạnh, điện đường thắp sáng con đường ngoằn ngoèo và xóa tan màn đêm của vùng ngoại ô.Đến trung tâm thành phố. Mọi thứ trở nên nhộn nhịp hẳn lại , xe cộ qua lại tấp nập, nhiều băng rôn, cổng chào đủ màu sắc cùng với những ánh đèn lấp lánh lung linh huyền ảo.Hai bên đường là các cửa hàng cũng không kém phần lung linh, sang trọng.
Ngọc chỉ tay về phía xa bên phải : "cầu tình yêu kia kìa, ông đi lần nào chưa"
Danh ngượng ngùng : " Đây là lần đầu tui đến thành phố này đấy, có biết gì đâu"
Danh tiếp tục:
-Mấy khi có dịp tui cũng có đi các thành phố gần tỉnh.Chứ thành phố lớn như thế này đây là lần đầu tiên.
- Hôm nào rảnh tui dẫn ông đi dạo phố cho biết nha.
-"Thế thì còn gì bằng": Danh hào hứng cười tươi.
Đến địa điểm bắn pháo hoa, người người chen nhau không có chổ đứng. Đây là cảnh nhộn nhịp nhất mà Danh từng gặp. Ngọc nắm tay Danh : "đi theo tui"
Ngọc dắt Danh qua bên kia sân và tìm được một khoảng trống. Ngọc nhìn đồng hồ :

"còn 5 phút nữa là bắt đầu bắn rồi".
Danh ngước nhìn lên cao chờ đợi, một cảm giác hồi hộp đến khó tả. Một phần là vì đây là lần đầu xem nhưng vẫn có gì đó làm Danh nôn nao. đây là lần đầu tiên Danh xem pháo hoa với một cô gái.Ở quê Danh chỉ xem văn nghệ , ca múa , nhưng mỗi khi đi xem là luôn kéo cả một tập đoàn đi chung. Còn lần này,vắng vẻ quá, lại xa lạ nữa. Danh chỉ mới quen Ngọc.Còn khắp nơi,cả một rừng người kia Danh chẳng quen biết một ai cả. Người bên cạnh Danh là Ngọc, người mà Danh thấy ấm áp và tin tưởng nhất nơi đất khách quên người này.
Từng pháo hoa được bắn lên không trung với đủ màu sắc và hình thù khác nhau. Những tiếng nổ lớn rồi tiếng mọi người hô hoán lên trong niềm vui, sung sướng. Những đợt pháo hoa nổ lên luôn khiến Danh giật mình và bất ngờ. Ước gì có con Lan với nhóc Thanh ở đây xem nữa. à. Nhỏ Châu nữa.Nhỏ Châu cũng thích xem lắm. Mọi khi Châu luôn sang nhà Danh xem bắn pháo hoa trên tivi. Rồi nấu nướng vài món để mọi người cùng thưởng thức, trò chuyện, tràn ngập tiếng cười.
Tiếng của Ngọc vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Danh: " pháo hoa đẹp quá, năm nào tui cũng đi xem cả".
-quê tui xa lắm, đây là lần đầu tiên tui xem đó .
-vậy à !! ông thích kiểu pháo hoa nào nhất.
-kiểu . đó kìa. Kiểu tung lên có những chùm hoa rớt xuống theo dòng đó
-tui cũng thích nhất kiểu đó. Với những kiểu chấm bi nữa.
-mấy lần trước bà đi xem pháo hoa với ai ?
-Tui đi với mấy đứa trong lớp á.
-vậy sao hôm nay đi với tui ?
-"Tui thích đi với người ngốc như ông" . Ngọc cười tươi
Danh nhíu mày : " cứ chọc tui ngốc hoài vậy, tui đâu có ngốc"
Ngọc nhoẻn miệng cười: " ông ngốc lắm".
Pháo hoa kết thúc, Ngọc nắm tay Danh băng qua đám đông , không lại nơi để xe mà vào thẳng vào bên trong quảng trường rộng rãi, nơi có những vòi nước phun bọt trắng xóa, những kiểu đèn nhiều màu sắc trên các cây cao. Và bên kia những chiếc xe xích lô ,xe kéo gắn đèn đủ màu sắc được mọi người đạp dạo quanh quãng trường. Không khí trong lành vô cùng, mọi người xem pháo hoa đã về thưa dần.
Ngọc thỏ thẻ : " ông với tui đạp xích lô nha"
Nói rồi, Ngọc đem xe đến, chiếc xe trông rất ngộ ngĩnh và dễ thương. Đèn chớp nháy 7 màu sắc cứ thay phiên nhau tỏa sáng, lung linh.
"ông đèo tui nha. Cái này không cần sức lái. Chủ yếu là đạp thôi" : Ngọc hớn hở
-Tui sợ đèo không nổi bà thôi ! Danh vừa cười vừa ngồi lên xe.
Đạp xe lòng vòng quanh khu vui chơi, không khí quả thật rất trong lành, khiến Danh cảm thấy thật bình yên và thoải mái.
Ngọc ngồi trước, có lẽ Ngọc cũng cảm thấy bình yên và vui lắm. Thỉnh thoảng nhìn Ngọc, Danh luôn thấy Ngọc mỉm cười, hồn nhiên. Mái tóc ngắn Danh chê xấu giờ nhìn lại Danh thấy mình đã sai. Ngọc dễ thương, cùng với mái tóc ngắn ngang vai và bộ đồ trông rất phong cách. Ngọc dễ thương cả ngoại hình lẫn tính cách. Chỉ mới quen thôi nhưng Danh nhận ra ở Ngọc có điều gì đó rất thú vị. Ngọc hồn nhiên, và đặc biệt rất cởi mở, hòa đồng , Ngọc luôn đem lại nụ cười cho Danh,ở Ngọc , Danh cũng tìm được nét chân thật, gần gũi và mộc mạc như bao cô gái khác ở quê Danh. Ngọc không phải người con gái quá kín đáo, khép kín Ngọc vẫn hiền lành nhưng cực kì cá tính, dễ thương. Còn đối với Ngọc, Ngọc thấy những điều thú vị, mới mẻ từ chàng trai này. Danh không như những bạn trai mà Ngọc quen. Có lẽ mới đặt chân đến nơi xa lạ nên Danh trông vẻ ngố ngố thế thôi chứ vào được trường Kinh Tế AB thì sao mà ngốc được. Ngọc chỉ trêu cậu ta thôi chứ nhìn cậu là biết thông minh, mặt mũi sáng lạng thế kia mà. Ngay từ lần đầu gặp ở bến xe, cách hành động và cách ăn nói của Danh làm ngọc có chút cảm tình. Dần dần khi tiếp xúc , Ngọc thấy Danh thật thú vị, mới mẻ và bản chất thật thà của Danh làm Ngọc tin tưởng.
Xe chạy đều đặn theo nhịp đạp của Danh, Ngọc vẫn ngồi trước , ánh mắt vẫn đưa nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại đăm chiêu vào những bức tường bằng hoa được trang trí hết sức lộng lẫy.Ngọc bảo Danh dừng lại và không ngừng khen tấm tắc, những bông hoa đủ màu sắc dưới ánh đèn càng thêm phần lung linh, huyền ảo.
-ở đây còn nhiều thứ vui lắm. Có dịp Danh đi chơi với Ngọc không ?

-đi chứ !
-Thiệt không đó ?
-thiệt .
-Ông thấy đi chơi với tui có vui không ? : Ngọc tròn mắt
-Vui .vui lắm.
-Ở quê ông có nơi nào thú vị không ?
-Quê tui ở vùng sâu vùng xa, chủ yếu là thác nước với hồ thôi.Cảnh đẹp và trong lành hơn ở đây nhiều.
-"Vậy hả. Hôm nào có dịp ông dẫn tui về quê ông tham quan một chuyến nghen".! : Ngọc mỉm cười
-"ok.! Nhưng mà",... : Danh ấp úng
Ngọc tỏ vẻ lo lắng : " mà sao, ông nói tui nge".
-"Nhưng mà nhà Danh nghèo lắm, sợ không tiếp đãi ngọc tốt như gia đình Ngọc đối với Danh": Danh nghẹn ngào.
Ngọc nhẹ nhàng : "Trời ! có sao đâu. Giàu nghèo gì đâu có quan trọng.Quan trọng là ở tấm lòng nè."
Danh cảm kích Ngọc vô cùng,vẫn nét hồn nhiên và hiền lành ấy.Ngọc không chê Danh nghèo hay Ngọc sợ chạm vào lòng tự ái của Danh.Điều đó không quan trọng, Quan trọng giờ Danh đang cảm thấy thật xúc động, và mến Ngọc.Ngọc thẳng thắn và tốt bụng quá.Ở dưới quê lũ bạn nhà khá giả thường chơi chung với nhau và khinh rẽ những đứa như Danh. Danh có rất ít bạn, thường ngày Danh vẫn chơi với lũ bạn chăn trâu trên đồng,tuy không ăn uống , xài tiền nhưng mà vẫn vui.Nhỏ Châu nữa, cứ chiều về là Danh cùng Châu và lũ bạn chăn trâu tập trung lại chơi các trò chơi .Nào là trốn tìm, bịt mắt bắt dê, thả diều nữa.. Những kỉ niệm xưa cứ ùa về và hiện lên trong tâm trí Danh mỗi lúc một nhiều hơn. Danh nhớ tụi nó quá.Ở đây, vừa lên trên thành phố đã gặp chuyện chẳng lành, rất dễ xảy ra xô xát. Hiếm khi có ai tốt với mình, Ngọc không như thế, biết Danh nghèo nhưng Ngọc vẫn tự nhiên, không hề có ý khinh rẽ .Danh cảm thấy lòng được an ủi.
"khi nào ngọc thích thì nói với Danh, Danh sẽ dẫn ngọc về quê chơi một chuyến".: Danh mỉm cười.
Ngọc bĩu môi : "Ông nhớ đó nha !"
Danh cười : "Tui hứa mà".
Ngọc nhìn đồng hồ, đã hơn 9h tối.Mọi người cũng đã về gần hết. Dòng xe cộ cũng thưa.
Ngọc ra hiệu cho Danh dừng lại bảo : "Hơn 9h rồi, mình về thôi kẻo ba mẹ tui lo lắng."
Danh xún xe, dắt xe về vị trí cũ. Hai người trở về chổ gởi xe.
Danh và ngọc về nhà, băng qua cánh đồng vùng ngoại cô, gió rì rào . Màn đêm mỗi lúc một đậm hơn, không gian vắng lặng và yên bình .
e


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận