Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Ngũ Khâu Thực đã phải dùng trăm phương nghìn kế mới lôi kéo được con người bận rộn như Viên Khởi Lương tới KTV, vừa đi tới cửa, bọn họ đã nhìn thấy Trác Lí đang say mê bắt chước điệu bộ của Britney Spears, hơn nữa bộ dạng có vẻ rất quằn quại.

Anh ngây người.

Đứng trước tình cảnh hiện tại, Viên Khởi Lương khá bình tĩnh, anh ta chỉ ngẩn người chưa tới một phút, sau đó đưa tay lên bấm công tắc, rồi bỏ lại vào túi quần, đèn trong phòng sáng lên, Viên Khởi Lương dùng ánh mắt đùa cợt nhìn về bóng người đang sững sờ ở phía trước.

Trác Lí lúng túng nhìn về phía hai cặp mắt ở cửa, càng cảm thấy lúng túng hơn. Chỉ là cô không phải xấu hổ vì bị người ta nhìn thấy, mà là cảm thấy xấu hổ với bản thân, lần đầu tiên bắt chước Britney Spears mà không nhận được tràng pháo tay nào.

“Tổng biên tập, Viên tiên sinh, xin chào.” Trác Lí đặt microphone xuống, nhanh chóng túm lấy mái tóc không dài không ngắn của mình dùng dây chun buộc lại, sau đó sửa sang lại trang phục, bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Ngũ Khâu Thực cảm thấy cằm của mình sắp chạm đất rồi.

Cuối cùng Trác Lí cũng hiểu được ý tứ trong câu: “hay giúp đỡ người khác” của Ngũ Khâu Thực là chỉ cái gì. Từ kinh nghiệm sân khấu cũng như tố chất tâm lý vững chãi đã thúc đẩy cô cần phải có phản ứng chính xác nhất, “Tổng biên tập, tôi nghĩ . . . . . chỗ này là chỗ riêng tư của hai người, tôi nên đi trước thì tốt hơn.”

“Đợi chút.” Ngũ Khâu Thực thu hồi lại tâm trí từ cơn chấn động: kể từ khi anh bắt đầu biết Trác Lí, hình như mỗi lần gặp đều là khiếp sợ, làm cho anh ấn tượng sâu sắc, anh cảm thấy Trác Lí đúng là người từ sao Hoả rơi xuống.

“Tôi giới thiệu một người với cô.” Ngũ Khâu Thực chỉ chỉ tay về phía Viên Khởi Lương, cười tà mị, “Vị này là luật sư trưởng của văn phòng luật sư Sự Vụ Sở, Viên Khởi Lương Viên đại luật sư, tôi nhớ hình như cô rất muốn làm quen với anh ta . . . . . . đúng không?”

Một giây đó, Trác Lí thực sự muốn trừng mắt giết chết Ngũ Khâu Thực. Một giây kế tiếp, cô lại biến chuyển khuôn mặt rất chuyên nghiệp, “Tổng biên tập đã giao phó, một nhân viên nhỏ như tôi đương nhiên phải tuân theo rồi. Như vậy. . . . . . Viên tiên sinh, là thế này, tôi là Trác Lí, là ký giả của toà soạn《 đô thị tinh anh 》, toà soạn chúng tôi muốn hẹn anh phỏng vấn, xin hỏi, anh có đồng ý tiếp nhận cuộc phỏng vấn của tôi không?”

Viên Khởi Lương đi từ cửa vào phòng, tìm một chiếc ghế sofa đơn, ngồi xuống, sau đó hết sức lạnh nhạt trả lời Trác Lí, “Tôi không đồng ý.”

Chính xác, ánh mắt đó, giọng điệu đó, làm cho người ta cảm thấy vô cùng xa cách. Lúc anh ta quay mặt đi, Trác Lí lén “đáp trả” lại bằng vẻ mặt âm u, sau đó quay sang, vẻ mặt tươi cười nói, “Tổng biên tập, anh xem, Viên tiên sinh không chấp nhận buổi phỏng vấn của tôi, vậy tôi đi trước đây.”


Cô không thèm ở lại cùng hai tên đàn ông đang cười nhạo, khi dễ cô, ở lại để bị công kích bằng những lời ác độc cùng với nước bọt tứ tung sao?

Đang định nhấc chân lên, Ngũ Khâu Thực lại tiếp tục nói, “Vậy Viên đại luật sư muốn như thế nào mới chịu tiếp nhận phỏng vấn? Tôi nói nhân viên của mình tới đây nhảy một bài cho Viên tiên sinh? Hoặc là . . . . . . hát một bài đi? Hôm nay tôi cũng mới biết được, chỗ này có rất nhiều nhân tài . . . . . .”

“Tôi nghĩ, nếu ba mẹ tôi mà nghe thấy được, không biết bọn họ có xách gậy chạy tới hay không?” Trác Lí lườm Ngũ Khâu Thực.

Mặt biến sắc, Ngũ Khâu Thực nhếch miệng nhìn về phía Viên Khởi Lương, Viên Khởi Lương đang lấy đồ uống trong tủ lạnh nhỏ, bộ dạng giống như đang xem kịch hay.

“Tôi cũng muốn thử xem những thứ kia, bình thường chưa bao giờ thử qua.” Ngũ Khâu Thực cũng cảm thấy khát, lướt qua người Trác Lí, đi tới tủ lạnh lấy một chai bia, ‘Roạt’, bật nắp bia ra.

Trác Lí cảm thấy bốn bề xung quanh đều là quân định đang hung hăng tiến về phía cô, cô rất muốn chạy trốn, bởi vì tình huống hiện tại rất kỳ lạ. d2 lê quý đôn Cô đang ở cùng với một tên đàn ông ma mị và một người lạnh như băng, hơn nữa còn là khí thế bức người, cùng nhau nói về các đề tài như là nhân tài, cảm tạ, . . . . . thật là cho người ta khó chịu.

“Cái đó. . . . . . Tổng biên tập, đồng nghiệp của tôi chắc là đang đợi tôi trở lại . . . . . tôi sợ, nếu tôi không quay lại, bọn họ sẽ . . . . . .”

“Cái danh tổng biên tập chỉ để gọi thôi sao, không có chút quyền lực nào à? Hay là cô cảm thấy, ngay cả chút quyền giao việc cho cô tôi cũng không có?” Ngũ Khâu Thực lúc đi qua người cô đột nhiên lại dựa vào, làm cho Trác Lí giật mình lùi lại phía sau, mắng “sắc lang, sắc lang”, tất nhiên, cô chỉ dám mắng thầm trong bụng.

“Còn nữa, lúc nãy hình như cô còn chưa nói xong. Ý của cô là chuyện tôi định làm, người khác không thể nhìn thấy được?” Ngũ Khâu Thực xoay người, rời tầm mắt khỏi Trác Lí, ngồi xuống ghế sofa, ánh sáng trong phòng rất tốt, nhưng màu sắc thay đổi liên tục, chiếu vào mái tóc vàng óng kia của Ngũ Khâu Thực khiến cho Trác Lí cảm thấy vô cùng lo lắng.

Dời ánh mắt sang cầu viện trợ giúp của Viên Khởi Lương.

Khá lắm! Người đàn ông này không biết lấy ở đâu ra một cái tai nghe, hai tai bịt kín, một tay chống lên ghế sofa cạnh bàn, hai mắt nhắm ghiền lại, vô cùng hưởng thụ. Tay còn lại đang cầm một cốc nước giải khát màu đỏ sẫm, dưới không khí náo nhiệt cùng ánh đèn rực rỡ như vậy, anh ta lại giống như thần tiên đang tồn tại trong thế giới riêng của mình.

Trác Lí không khỏi thốt lên: núi băng đúng là núi băng, đặt ở đâu cũng không quan trọng. Núi băng như Viên Khởi Lương, đi tới đâu chỉ tổ cho nhiệt độ hạ thấp theo tới đó.


Ngũ Khâu Thực không thể nào chịu đựng được việc Trác Lí đứng trước mặt anh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Viên Khởi Lương, hoàn toàn coi anh là người vô hình, mở miệng cắt ngang, “Em vợ, quả thực Viên đại luật sư rất ưu tú, vô cùng xuất sắc, anh rể cũng rất muốn giới thiệu anh ta cho em. Nhưng anh ta là hoa đã có chủ. Nếu như em muốn tìm một người bạn trai, hoặc là . . . . . một con rùa vàng, thì cứ việc nói, anh rể sẽ giúp em tìm.”

Giới thiệu cái đầu nhà anh! Trác Lí oán thầm, “Tổng biên tập, rốt cuộc anh muốn tôi ở lại đây làm gì vậy?” Gọi anh ta tổng biên tập là muốn nhắc nhở anh ta không cần tự cho mình là “anh rể”, sau đó lôi lôi kéo kéo, làm lãng phí thời gian của cô.

“Để giúp em.”

“Viên luật sư không đồng ý cuộc phỏng vấn của tôi.”

“Em có cách khác.”

“Tôi không có.” Nếu như cho cô thời gian, cô chắc chắn sẽ có cách, còn thời điểm bây giờ, cô đành chịu.

“Nếu vậy, chuyện em phải rời khỏi《 đô thị tinh anh 》là chuyện không thể tránh khỏi.” Đôi mắt sắc bén của Ngũ Khâu Thực nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đó thực sự làm cho Trác Lí liên tưởng tới địa chủ phong kiến. d, đ l3 q đ^n Đúng, Ngũ Khâu Thực là tổng biên tập, bề ngoài anh ta trông có vẻ là một vị lãnh đạo cẩu thả, nhưng Trác Lí đoán rằng, anh ta sẽ không vì Trác Ý mà cố tình giữ lại một người vô dụng, hơn nữa, với tính cách của Trác Ý mà nói, nếu Trác Lí thật sự lâm vào tình cảnh bị đuổi việc, chị ấy nhất định sẽ không bao giờ chịu ra mặt.

Sắc mặt Trác Lí biến đổi liên tục, cuối cùng cô cũng lấy lại được bình tĩnh, cô nhớ lại những chiến lược mà giáo viên đã dạy cho cô. Nếu gặp phải một đối tượng rất khó để tiếp cận, trước hết phải lấy được lòng tin của họ.

Vì vậy, với tính cách của núi băng Viên Khởi Lương, người mà anh ta tin tưởng ngoài người thân ra thì chính là bạn bè. Cô đã thấy anh ta nói chuyện với Đường Chi Thiện, vô cùng lễ phép và vui vẻ. Cô với anh ta thì không thể có mối quan hệ thân thích được, vì vậy bỏ qua.

Chỉ còn con đường kết bạn thôi.

Trác Lí lấy lại bình tĩnh, bắt đầu tính toán kế hoạch kết bạn. Ngũ Khâu Thực đăm chiêu nhìn cô, cô tuyệt đối không nhụt chí: cô không muốn anh ta nghĩ rằng cô dựa vào chị gái mình hoặc là dựa vào Lâm Thạc mà được ở lại toà soạn! Cô là một con người có tài! Cô là một viên ngọc thô!

Vì vậy giây tiếp theo, cô liền ngồi vào một ghế salon đơn, hơn nữa còn kéo lại gần Viên Khởi Lương. Sau khi đã xác định rất gần, Trác Lí đưa tay vỗ vỗ vào người đang mải mê nghe nhạc, Viên Khởi Lương.


Viên Khởi Lương mở mắt ra, vô cùng nhàn nhã, đặt tai nghe xuống, ánh mắt muốn hỏi Trác Lí có chuyện gì.

“Chỉ là làm quen kết bạn thôi.”

Ngũ Khâu Thực ngồi một bên, không cẩn thận bị sặc.

Viên Khởi Lương dùng cặp mắt đen láy của mình chăm chú nhìn Trác Lí. Trong phòng, ánh đèn sáng rực rỡ, đồng thời, đèn màu cũng mập mờ đổi sắc, nhiệt độ phòng cũng tăng cao, Trác Lí cảm giác như tim mình sắp nổ tung. Lúc chơi đối mắt với người khác, cô thường giành chiến thắng. Nhưng giờ phút này đây, Trác Lí bị Viên Khởi Lương nhìn chằm chằm, cô cũng nhìn chằm chằm anh ta, dùng tâm lý phải chiến thắng bằng được để nhìn anh ta, bọn họ bắt đầu trò chơi đối mắt.

Dĩ nhiên, chỉ có một mình Trác Lí cho răng đây là trò chơi.

Nhìn vào đôi mắt của anh ta, nhìn sâu vào đôi mắt đó, cảm nhận núi băng ngàn năm ( trái tim băng giá ) . . . . . .

Cô sắp không chịu nổi nữa rồi, sự chịu đựng của đối phương rất mạnh mẽ, điện phóng ra còn mạnh hơn gấp mười lần. Dưới sự công kích đồng thời của ánh mắt và nhịp tìm, cô thật . . . .

Đột nhiên ——

Khoé mắt Viên Khởi Lương hiện ý cười, miệng cũng cười, vẻ mặt ôn hoà, thong thả nói.

“Được.”

Anh ta nói được.

“Cám ơn đã hợp tác.” Trác Lí tranh thủ bắt tay anh ta, bộ dạng vô cùng lễ phép. Thuận tiện, liều mạng nháy mắt, nháy mắt. Cô nghĩ, nếu như không phải là cô đã từng tập nháy mắt, chắc có lẽ cô sẽ không cảm nhận được mí mắt trên và mí mắt dưới đã chạm nhau.

Viên Khởi Lương nhấc bàn tay để trên bàn thuỷ tinh lên, nắm lấy tay Trác Lí.

Đây là lần thứ hai Trác Lí bắt tay anh ta.


Tay của anh vẫn rất lạnh.

“Vậy tôi có thể hẹn anh phỏng vấn không?” Trác Lí thừa thắng xông lên.

“Tôi nhớ vừa rồi mình đã trả lời vấn đề này.” Viên Khởi Lương cầm cốc lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Trác Lí 囧: không phải bọn họ vừa mới trở thành bạn rồi sao?

“Vậy làm như thế nào anh mới đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của tôi?” Trác Lí chưa từ bỏ ý định, hỏi.

“Tuỳ tình hình.” Viên Khởi Lương không còn hứng thú nói chuyện, đưa tai nghe lên, quay về trạng thái nghe nhạc.

Trác Lí cảm giác mình bị lừa, cô nghĩ, nếu như Viên Khởi Lương là một người bạn quen thuộc của cô, cô nhất định sẽ ấn anh ta xuống ghế sofa, sau đó bóp cổ, lắc đầu anh ta, rồi hỏi, ‘rốt cuộc anh có chấp nhận phỏng vấn của tôi hay không, có hay không? Hả?’, lắc cho đến khi đối phương sắp hộc máu, không thể không đồng ý mới thôi.

Chỉ là, người đàn ông tên Viên Khởi Lương này, không phải là một người đàn ông bình thường. Cô nghĩ kĩ rồi, nhìn bộ dạng cứng đầu của Viên Khởi Lương, dùng sức với anh ta là không thể, đôi khi còn phản lại tác dụng. Cô đã có một kế hoạch khác.

Lúc này cô mới nhớ tới người vẫn bị cô thờ ơ, Ngũ Khâu Thực, cô nịnh nọt, mỉm cười nhìn về phía anh ta, “Tổng biên tập, tôi sẽ cố gắng trong vòng nửa tháng phỏng vấn được Viên luật sư, vì vậy, . . . . . không cần phải ở đây cố chấp trong một ngày đúng không?”

Trác Lí làm nũng với Ngũ Khâu Thực, cô thực sự đã làm nũng, hơn nữa, cô biết cảnh tượng lúc mình làm nũng sẽ kinh người như thế nào, cô cũng biết nó chẳng khác gì một trận bom.

Vừa mới uống một ngụm bia, Ngũ Khâu Thực một lần nữa lại bị giọng điệu của Trác Lí làm cho sặc.

Ngũ Khâu Thực bị trúng đạn khiến cho Trác Lí cảm giác rất thành công, ngay sau đó, cô chớp lấy cơ hội Ngũ Khâu Thực vẫn còn đang sặc, nhanh miệng nói, “Tổng biên tập Ngũ, vậy tôi về trước để chuẩn bị kế hoạch.”

Sau đó, cô như một cơn gió biến mất khỏi căn phòng u ám này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận