①
“Tiểu Sơn, Bàn Bàn nói em là chị của anh.” Viên Tiểu Băng rất thận trọng, đôi mắt tròn trịa mở to nhìn chằm chằm Viên Tiểu Sơn.
Viên Tiểu Sơn còn chưa trưởng thành nên đôi lông mày mới chỉ hơi khiêu (Xoi mói bới móc), dáng vẻ rất giống người kia, “Anh là anh của em, đây là do gien quyết định.” Dứt lời, Viên Tiểu Sơn lại nói, “Về sau không cần chơi cùng bọn Bàn Bàn nữa, ba ba nói ‘Gần son thì đỏ, gần mực thì đen’, cùng đứa nhỏ ngốc nghếch chơi cũng sẽ biến thành ngốc đó.”
“A. Nhưng, thầy giáo Trương cũng nói tên của chúng ta……..”
Viên Tiểu Sơn rất không bình tĩnh dừng trò chơi lại, “Ba ba nói rồi, chúng ta là do mẹ đặt tên! Chỉ số thông minh của mẹ không phải rất tốt, không nên quá để ý. Được rồi, anh muốn đi làm bài tập, đừng quấy rầy anh.”
Còn lại Viên Tiểu Băng, trề môi đứng tại chỗ.
Chẳng qua, Viên Tiểu Sơn còn chưa kịp tiến vào phòng làm bài tập, Trác Lí và Viên Khởi Lương đã từ phòng ngủ chính đi ra, mắt Viên Tiểu Sơn nhìn thấy vali hành lý trong tay Viên Khởi Lương.
“Các con!” Trác Lí hào hùng tuyên bố, “Ba ba phải đi công tác.”
Hai người Viên Tiểu Băng Viên Tiểu Sơn khi nghe thấy cái từ “Đi công tác”, thì trong nháy mắt ngây người. Sau đó, trong đầu và trước mắt hai người đều rối rít hiện lên hình ảnh “Khoai tây” và “Rau cải”. Tiếp đó, trên mặt hai người lại cùng xuất hiện vẻ mặt sợ hãi.
Thậm chí Viên Tiểu Băng còn khoa trương mang theo bộ mặt囧đến lôi kéo âu phục của Viên Khởi Lương, “Ba ba, không muốn ba ba đi công tác, không muốn đi công tác.”
Viên Khởi Lương mỉm cười ngồi xổm xuống, ôm lấy Viên Tiểu Băng, dịu dàng, “Ba ngày sau ba ba sẽ trở lại.”
*
Buổi tối sau khi đi công tác, Viên Khởi lương nhận được điện thoại từ nhà gọi tới.
Viên Tiểu Sơn mạnh mẽ đoạt điện thoại từ tay Viên Tiểu Băng, “Ba ba.”
Viên Khởi Lương vì công việc bận rộn mà mặt mày lạnh lẽo nhưng sau khi nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì trong nháy mắt đã trở nên ôn hoà, “Tiểu Sơn.”
“Ba ba, có thể trở về sớm hơn được không?”
Viên Khởi Lương khẽ nhíu mày, “Sao vậy?”
Viên Tiểu Băng không nhịn được, hướng về phía ống nghe điện thoại hét lớn, “Ba ba, con không muốn ăn khoai tây nữa.”
Viên Tiểu Sơn cầm điện thoại trừng mắt nhìn Viên Tiểu Băng, cũng oán giận nói, “Mẹ bị cưng chiều, chỉ biết nấu mỗi khoai tây và xào rau.”
Trong nháy mắt khoé môi Viên Khơi Lương cong lên tới mức lớn nhất, nhưng, còn chưa kịp nói rõ ràng, bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng “A” thét chói tai. Tiếp đó, trong nháy mắt khoé môi đang cong lên dừng lại, chuyển thành lo lắng, “Tiểu Sơn, có phải mẹ con gặp chuyện gì không hay không?”
Ánh mắt Viên Tiểu Sơn phân phó Viên Tiểu Băng đi thăm dò tình huống, ba mươi giây sau, Viên Tiểu Băng chậm chạp chạy trở lại, thở hồng hộc hướng về phía bên trong điện thoại, “Hôm nay mẹ làm thêm đồ ăn, cho nên, buổi sáng đi chợ mua cá, nhưng, mẹ thật sự không biết làm cá. Hình như mẹ bị thương.”
“Tiểu Băng, đưa điện thoại cho mẹ, nghe lời.”
Lúc Trác Lí nhận điện thoại, con cá trong nổi kia đã bị lật đến rách da lậtt thịt, cả khuôn mặt chất đầy uỷ khuất, “Chồng…………Hu hu………Khi nào thì anh trở lại…………Em không muốn ăn rau cải và khoai tây nữa…………”
②
Hôm nay, khi Viên Tiểu Băng mới vừa hết giờ học ở nhà trẻ.
Cái người mang kính dâm đứng dựa vào xe, khoảng khắc nhìn thấy Viên Tiểu Băng kia, đã nhanh chóng lấy kính dâm xuống, nhếch miệng nở một nụ cười thật rực rỡ, “Tiểu Băng!”
Trác Lí đã dạy Viên Tiểu Băng: Không được nói chuyện với người xa lạ.
Viên Khởi Lương dạy Viên Tiểu Băng: Không được nói chuyện với các chú xa lạ.
Viên Tiểu Sơn cũng dạy Viên Tiểu Băng: Không được nói chuyện với người lớn xa lạ.
Nhưng, vào giờ khắc này Viên Tiểu Băng, đã đem toàn bộ những điều giáo huấn quên đi. Bởi vì, cái chú người lớn xa lạ này, dung mạo rất đẹp trai nha.
Ngũ Khâu Thực mơ ước Viên Tiểu Băng đã lâu. Không vì cái gì khác, chỉ vì đứa bé này, dáng dấp…….. Quá đáng yêu. Hắn rất thích, ôm trên tay sẽ không để xuống được, nên khi lái xe đều đặt ở trên đùi, sử dụng giọng nói mà chính mình cũng cảm thấy buồn nôn, “Gọi là chú đi.”
“Chú chú.” Trên miệng Viên Tiểu Băng ngậm kẹo que, chớp mắt to nhìn Ngũ Khâu Thực, “Chú mang cháu đi đâu vậy?”
“Dẫn cháu đi ăn ngon.”
Viên Tiểu Băng không thừa kế được sự cơ trí của Viên Khởi Lương, nhưng lại thừa kế được sự tham ăn của Trác Lí, nghe được ba chữ “Đi ăn ngon”, trong đôi mắt của cô bé toát ra hoa đào. Ngũ Khâu Thực chỉ nhìn cô bé, đã cảm thấy rất hạnh phúc, không nói hai lời đã mang cô bé tới nhà hàng hạng sang chuyên làm đồ ăn cho trẻ nhỏ mở tiệc lớn.
Bên này, Ngũ Khâu Thực thuận lợi đem Viên Tiểu Băng đi.
Bên kia, Viên Khởi Lương tới đón hai đứa song sinh tan học lại nháo nhào vì không thấy người.
“Con nhìn thấy Tiểu Băng lên chiếc xe thể thao xinh xắn của một chú đi rồi.” Viên Tiểu Sơn cung cấp đầu mối.
Viên Khơi Lương lái xe, tay cầm điện thoại di động gọi cho Trác Lí bên kia điện thoại đang lo lắng, “…………Đại khái anh biết là ai rồi.” Sau khi cúp điện thoại xong, trong mắt Viên Khởi Lương bỗng chốc như phát ra ngọn lửa muốn ăn thịt người, hù doạ Viên Tiểu Sơn đang ngồi bên cạnh đến nhảy lên.
Quay lại bấm số điện thoại gọi cho Ngũ Khâu Thực, mới vừa kết nối, giọng nói Viên Khởi Lương đã trầm xuống, “Con gái tôi ở đâu với cậu?”
Bên kia điện thoại Viên Tiểu Băng đang ăn đến thích thú, Ngũ Khâu Thức cũng đang rất vui vẻ, cười hì hì, “Đang ăn cơm tối.”
“Ở nơi nào?”
“Viên đại luật sư…….”
“Ngũ Khâu Thực. Ông cụ nhà tôi tìm cậu đã lâu. Mặt khác, cái họ Nghiêm…….Người bạn dã man ………..Cũng đang tìm cậu thật lâu.”
Ngũ Khâu Thực sau khi nghe được lời này, rất nhanh đã thay đổi sắc mặt, “Viên Khởi Lương, cậu quá hèn hạ.”
“Cậu có thể lựa chọn đi kiện, con gái của tôi, Viên Tiểu Băng, ở đâu?”
Ba phút sau, xe Viên Khởi Lương dừng lại ở cửa quán ăn. Ngũ Khâu Thực đã mang theo Viên Tiểu Băng đang đứng ở cửa, Viên Tiểu băng đứng với bộ dáng chói mắt. Viên Khởi Lương mở cửa xe, ngay cả ánh mắt cũng không cho Ngũ Khâu Thực, trực tiếp giang hai tay ra, ôm lấy Viên Tiểu Băng rời đi. Còn lại Ngũ Khâu Thực đứng tại chỗ lớn tiếng kêu, “Này, Viên Núi băng…………”
“Ngu ngốc. Lại để cho ba mẹ lo lắng!” Viên Tiểu Sơn không chút khách khí “Dạy dỗ” em gái.
“Ba ba……Anh lại bắt nạt con.” Làm nũng trên người Viên Khởi Lương là thủ đoạn của Viên Tiểu Băng trăm lần đều trúng. Cũng là phần mà Viên Tiểu Sơn ghét nhất ở Viên Tiểu Băng.
Chẳng qua lần này, sắc mặt đen xì của Viên Khởi Lương lại không thay đổi, anh bày ra dáng vẻ người cha nghiêm túc, “Tiểu Băng. Con cùng ……..Chú đó nói cái gì?”
“Chú ấy hỏi con là ba ba đối với mẹ có tốt hay không.” Viên Tiểu Băng rất thành thực.
“Vậy con trả lời ra sao?” Viên Khởi Lương có dự cảm không tốt.
“Mẹ không thông minh như ba. Luôn bị ba ba bắt nạt.”
“…………Còn có………….Còn có cái gì nữa?” Viên Khởi Lương cảm thấy có chút nhức đầu.
“Chú ấy hỏi ba có cùng mẹ nói đến ly hôn hay không.” Viên Tiểu Băng không biết rõ hàm nghĩa của “Ly hôn”.
“Câu trả lời của em.” Viên Tiểu Sơn thay Viên Khởi Lương hỏi câu này, vẻ mặt cùng người nào đó giống như một.
“Ba không nói, mẹ có nói tới.”
“……………..”
“Chú ấy hình như rất vui vẻ.”
“……………”
(Lovenoo1510: Ta nghĩ không chỉ Ngũ Khâu Thực mà bạn Trác Lí chắc cũng sắp khóc đến nơi rồi.”
③
Lúc lễ mừng năm mới, Viên Tiểu Băng và Viên Tiểu Sơn đến ở nhà bà ngoại.
Hai đứa trẻ này ầm ĩ hơn bất kỳ đứa trẻ nào mà cha mẹ Trác đã gặp, cha Trác mẹ Trác lại rất yêu thích. Dĩ nhiên, con trai lớn của Trác Ý, hai cụ cũng rất nuông chiều như vậy. Chẳng qua là, con trai Trác Ý là Lý Vân Phàm………Hình như không thích sống ở nhà họ Trác.
Khi, ngủ trưa còn chưa ngủ, Lý Vân Phàm đã đến phòng bếp khóc lóc kể lể trước mặt mẹ Trác đang rửa bát, “Bà ngoại………..Hu hu………Viên Tiểu Sơn đánh cháu. Cháu muốn về nhà……..Hu hu”
Mẹ Trác cẩn thận nhìn một chút, “Đánh vào đâu?” Bà chỉ sợ đứa bé bị “Đánh” xảy ra chuyện gì xấu.
“Nó nhéo lỗ tai cháu. Hu hu……….”, Lý Vân Phàm làm bộ dáng đáng thương chỉ vào lỗ tai mình.
Mẹ Trác “Phụt” cười một tiếng, “Vân Phàm, Tiểu Sơn mới bốn tuổi, cháu đã sáu tuổi rồi. Như thế nào lại để em đánh?”
“Hu hu……..Nó bắt nạt Tiểu Băng, cháu không có bắt nạt nó. Chỉ bảo là không cho ăn quá nhiều đường. Hu hu…….”, Lý Vân Phàm vẫn còn khóc, dáng vẻ rất uất ức. Mẹ Trác nghe xong giải thích của bé thì vừa cười, vừa nghĩ thầm: Đứa bé Vân Phàm này thật đúng là xứng với chức trách.
Rửa bát xong, xoa tay một chút, mẹ Trác dắt tay Lý Vân Phàm, “Bà ngoại sẽ báo thù cho cháu, đi.”
Lúc xoay người vào phòng, mẹ Trác nhìn thấy tình trạng trước mắt thì bất chợ sững sờ, bởi vì hai anh em Viên Tiểu băng Viên Tiểu Sơn đang nằm trên giường khóc bù lu bù loa, vừa khóc một bên vừa nói, “Anh họ bắt nạt người anh họ bắt nạt người………Hu hu………..”
Mẹ Trác không biết nên xử lý ra sao. Cuối cùng sự kiện này giao lại cho cha mẹ hai nhà cùng xử lý.
Lý Xán nói, “Viên Khởi Lương, nhà cậu ỷ vào việc nhiều người, bắt nạt con trai trung thực của mình. Rất không phúc hậu nha.” Trác Ý mỉm cười.
Viên Khởi Lương rất bình tĩnh hỏi hai đứa nhỏ song sinh, “Hai đứa các con, là ỷ vào nhiều người hơn sao?”
Viên Tiểu Băng tranh trước đáp, “Không có! Chỉ có anh trai véo tai anh họ! Con không có!”
Viên Tiểu Sơn tức giận nhìn về phía Viên Tiểu Băng, “Kẻ phản bội!”
Quay đầu lại, Viên Khởi Lương lại tiếp tục bình tĩnh nói với Lý Xán, “Con trai với con trai, không phải là ỷ vào nhiều người.”
Trác Ý không buông tha, “Trác Lí, đứa trẻ hay gây hấn, tương lai sẽ chịu thiệt thòi.”
Trác Lí sững sờ hồi lâu, chợt cười nói, “Con trai của chị sáu tuổi, con em mới bốn tuổi. Nhưng, con trai của chị lại ăn thua thiệt con của em đấy.”
“…………….” Trác Ý và Lý Xán song song im lặng.
Sự tình phát triển tiếp đó là, sau khi về nhà Viên Khởi Lương nghiêm túc giáo dục con, “Bạo lực, không giải quyết được vấn đề.”
Viên Tiểu Băng, “Vậy lấy cái gì giải quyết vấn đề ạ?”
Viên Tiểu Sơn giành đáp, “Giảng đạo lý.”
Viên Tiểu Băng, “Nếu giảng đạo lý cũng không giải quyết được vấn đề thì sao?”
Viên há lạnh thấy 囧.
Trác Lí thay mặt đáp, “Vậy thì dùng bạo lực thôi. Nhưng điều kiện tiên quyết, là không được dùng với người trong nhà.”
Viên Tiểu Băng, “Anh họ Vân Phàm là người trong nhà sao?”
Viên Tiểu Sơn xem thường, “Ừ!”
Viên Tiểu Băng, “Anh chính là dùng bạo lực với anh họ Vân Phàm.”
Viên Tiểu Sơn tức giận nói, “Anh là vì em mới dùng!”
Viên Tiểu Băng rất có kiến thức khu vực, “Thì ra là em mới đúng là người nhà của anh.”
Viên Khởi Lương, “……………..”
Viên Tiểu Sơn, “…………………” Vẻ mặt như trên.
“Trác Lí, “…………….!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Có lẽ nào như vậy, rốt cuộc cũng hoàn văn rồi.
Ta đây ⊙﹏⊙b mồ hôi
Dùng lời nhà biên tập nói, đây coi như là có ý nghĩa dài nhất rồi. Phong cách viết còn rất vùng miền không lưu loát, rất khó cân nhắc, nhất là phần cuối (Ta đây sám hối). Cám ơn các vị đã cùng nó trưởng thành………. (Dập đầu, nước mắt lã chã)
Bản ngoại truyện là để nói rõ cuộc sống hạnh phúc của Trác Lí, Ngũ Khâu Thực và bạn gái dã man của hắn…………Mọi người, cũng có thể an lòng được.
Truyện nào rồi cũng có một ngày kết thúc. Ta hiểu rất rõ mọi người sẽ không nỡ bỏ, nhất là những người yêu mến Trác Lí và Viên Khởi Lương…..