Kí ức năm xưa bất chợt ùa vào tâm trí Tiêu Phong.
"Tiêu Phong, anh dự định sẽ thi vào trường Đại học nào?"
"Đại học Nam Âu."
"Như vậy.." Hạ Vi bỗng chốc ngước mắt lên nhìn anh, biểu tình nghiêm túc: "Tiêu Phong, anh nghe kỹ cho em, vào nơi đó nhất định phải chờ em, không được trêu hoa ghẹo nguyệt lung tung, nếu để em phát hiện, hừ hừ." Hạ Vi giơ tiểu nắm tay quơ quơ trước mặt anh, uy hiếp nói.
"A, Hạ Vi, không lẽ em định.." Tiêu Phong kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trước mắt.
"Thế nào, anh không đồng ý?" Hạ Vi híp mắt hỏi.
"Không, không, anh đương nhiên không có ý kiến." Nói rồi anh ngây ngô cười ra tiếng: "Như vậy, sau này chúng ta vẫn có thể cùng nhau học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi chơi..
Hạ Vi, anh rất vui vẻ."
"Khụ, nhưng anh nhất định phải giữ mình cho tốt, nơi này.." Hạ Vi chỉ vào ngực Tiêu Phong, nói: "Chỉ có thể có một mình em, không thể chứa người con gái khác, Tiêu Phong."
"Được, chỉ có một mình em, Hạ Vi." Tiêu Phong nắm tay Hạ Vi, mỉm cười trả lời.
"Nếu, nếu có một ngày, anh thay lòng.."
"Sẽ không.."
"Em nói là nếu, nếu như thật sự có ngày đó, anh nhất định phải nói cho em trước một tiếng.
Đừng giấu giếm em, để đến lúc em chính mình phát hiện anh phản bội, Tiêu Phong, em sẽ rất đau khổ, sau đó vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt anh lần nữa.."
"Tuyệt đối sẽ không có ngày đó, Hạ Vi.
Nếu có ngày như vậy, anh sẽ để em đánh anh đến khi nào hết đau khổ thì thôi.."
"Được, Tiêu Phong." Hạ Vi vươn một ngón tay ra, để trước mắt anh: "Chúng ta nghéo tay hứa đi."
Hai ngón tay móc lại, Hạ Vi lầm bầm: "Nghéo tay, nghéo tay, một trăm năm cũng không thay đổi."
* * *
Tiêu Phong nhìn Hạ Vi thẩn thờ, anh đã nhớ lại lời hứa năm đó.
6 năm, anh và cô đã yêu nhau suốt 6 năm.
Nhưng mà từ lúc nào, anh đã quên đi lời hứa với cô gái nhỏ trước mắt này.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia xấu hổ.
Anh có lỗi với Hạ Vi.
"Hạ Vi, năm đó anh.."
Hạ Vi nhìn người con trai mà cô từng yêu hết lòng, bây giờ còn có thể cứu vãn gì nữa sao? Không, cô và Tiêu Phong từ giờ khắc này cũng đã kết thúc, đã quá muộn rồi..
"Tiêu Phong, anh để tay lên ngực tự hỏi, anh có gì muốn nói với em không?"
Tiêu Phong lặng người, anh có chút hoảng hốt nắm lấy tay của Hạ Vi.
Thế nhưng, Hạ Vi lại nhẹ nhàng tránh thoát tay anh..
Tiêu Phong cười khổ, nhìn vào cây phượng, có chút gì đó khiến anh không thể nói dối nữa mà thành thật trả lời:
"Anh xin lỗi, Hạ Vi.."
Nghe vậy, hai bàn tay của cô nắm chặt.
Là thật sự, anh đã lừa gạt cô suốt mấy năm nay.
Tuy đã gặp Nhã Tuyên nhưng trong lòng cô vẫn hi vọng Tiêu Phong không làm vậy, Tiêu Phong vẫn là Tiêu Phong của chỉ riêng mình cô mà thôi.
Nhưng mà, mộng tưởng đó của cô theo câu ' anh xin lỗi ' của Tiêu Phong cũng đã tan vỡ cả rồi..
"Từ lúc nào?" Hạ Vi vuốt ngực cho mình bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hỏi.
"Năm nhất anh vào Đại học Nam Âu, anh gặp Nhã Tuyên cùng tuổi với anh.
Tuy cô ấy có vẻ thích dính người nhưng không phải là người xấu.
Sau đó, qua hơn một học kỳ thì anh và cô ấy đã.." Tiêu Phong có chút xấu hổ trả lời.
Ha hả, tình cảm của cô dành cho anh suốt 6 năm, vậy mà Nhã Tuyên chỉ cần một học kỳ đã có thể đạp đổ.
Cô không cam tâm, thật sự không cam tâm.
Hạ Vi có chút khó thở, trái tim như bị ai nắm lấy bóp chặt.
Giọng cô có chút run rẩy vang lên:
"Tại sao?"
Tiêu Phong không biết làm sao nhìn cô gái trước mắt, anh vẫn luôn cho rằng bản thân mình cũng không có gì sai, đúng vậy, cho dù anh giấu giếm Hạ Vi qua lại với Nhã Tuyên, nhưng người anh yêu chỉ có Hạ Vi.
Đó cũng là lý do vì sao anh cảm thấy mình không có lỗi mà vẫn tiếp tục với cô.
Nhưng bây giờ, nhìn Hạ Vi run rẩy, anh bỗng chốc cảm thấy anh sai rồi.
Anh thật sự rất muốn ôm lấy cô một lần nữa.
Nghĩ là làm, Tiêu Phong vươn tay muốn ôm lấy Hạ Vi.
Đột nhiên, Hạ Vi vội lui người ra phía sau, tránh thoát khỏi anh, la lớn:
"Đừng động vào em!" Hạ VI nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, một giọt nước mắt đã không ngăn được chảy dài trên má, nghẹn ngào hỏi lại: "Anh trả lời em, Tiêu Phong.
Tại sao, tại sao lại như vậy? Tại sao là Nhã Tuyên mà không phải em? Tại sao?"
Tiêu Phong cứng đờ, thở dài một tiếng, là anh đã quá tham lam rồi sao, chuyện cho tới bây giờ anh và cô giống như đã không thể trở lại như lúc kia được nữa.
"Hạ Vi, từ lúc quen em, vì em nhỏ tuổi hơn nên anh lúc nào cũng ân cần chăm sóc em.
Sợ em chịu một chút ủy khuất, anh đều không đành lòng.
Chính vì vậy, anh luôn khắc chế bản thân mình không làm gì quá đáng với em.
Suốt 6 năm, anh cũng chỉ dám dắt tay rồi hôn em một chút thôi, không dám tiến xa hơn."
"Nhưng Nhã Tuyên thì khác.
Nhã Tuyên cùng tuổi với anh, cho nên cô ấy trưởng thành hơn rất nhiều.
Anh cũng không cần phải khắc chế hành động mình, thoải mái với Nhã Tuyên tiến xa hơn.
Nhã Tuyên cũng rất săn sóc, chưa bao giờ ngăn cản anh nếu anh muốn."
"Hạ Vi, em là người mà anh cần chăm sóc.
Nhưng Nhã Tuyên lại là người chăm sóc anh."
"Em và Nhã Tuyên không giống nhau.
Cho nên, không biết từ bao giờ, anh đã bắt đầu thích Nhã Tuyên."
"Nhưng Hạ Vi, em phải tin anh, người anh yêu trước giờ chỉ có em mà thôi."
"Hạ Vi.."
Từng câu nói của Tiêu Phong trầm thấp theo tiếng gió vang lên rõ ràng bên tai cô.
Tí tách, tí tách..
Móng tay cô không biết từ lúc nào đã mất khống chế khảm sâu vào da thịt, từng giọt máu rơi xuống nhuộm đỏ cả mặt đất...