Đó là lần đầu tiên gặp gỡ giữa Mộc Lan và Hàn Mặc.
Sau đó, vẫn là vô tình hay duyên phận an bài.
Mộc Lan xin làm tại Tập đoàn Hàn thị của gia đình Hàn Mặc.
Có thể nói, duyên phận là một thứ gì đó thật kì diệu.
Cứ như vậy, hai người họ quen nhau gần 2 năm.
Trong khoảng thời gian đó, không ít lần Hàn Mặc chịu sự khó dễ của ba Mộc Lan.
Mãi cho đến tròn 4 năm, mẹ của Mộc Lan thật sự rất vừa ý cậu 'con rể' này, không màng sự phản đối của ba Mộc Lan, đồng ý cho Hàn Mặc cưới con gái bảo bối về nhà.
Lúc đó, ba Mộc Lan tự mình giận dỗi vài ngày.
Thấy vậy, mẹ Mộc Lan hung hăng đóng cửa phòng, đuổi cổ ba Mộc Lan ra nằm sô pha suốt 3 ngày.
Ngày kế, ba Mộc Lan thật sự nhịn không được thấy tính phúc của mình cứ như vậy mất đi, liền mắt nhắm mắt mở mà đồng ý hôn sự.
Đến tận đây, con đường truy thê của Hàn Mặc xem như viên mãn.
* * *
Quay trở lại hiện tại, Hạ Vi nhìn oán niệm tỏa ra bốn phía Mộc Lan, âm thầm mỉm cười..
Mộc Lan thật may mắn gặp được đúng người tại đúng thời điểm sao.
Ít nhất, cũng không có nhiều tiếc nuối như cô và Tiêu Phong.
Ngay lúc Hạ Vi đang suy nghĩ bay xa, đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng mô tô cùng với giọng nói quen thuộc: "Mộc Lan.."
Hạ Vi giật mình, ngừng lại bước chân.
Mà bên cạnh, Mộc Lan đã sớm chạy đến bên mô tô oán giận: "A, Hàn Mặc khốn khiếp nhà anh.
Còn biết đường mò về sao.
Đi cũng không biết nói người ta một tiếng, âm thầm bỏ đi.
Thật giỏi a..
Hừ hừ."
Hàn Mặc ôn hòa để tay lên xoa đầu Mộc Lan, giải thích: "Còn không phải chỉ đi vài ngày sao.
Ngay sau khi trở về, thấy trời sắp mưa liền lại đây đón bà xã về nhà a.
Đừng giận, ngoan, về nhà nhanh kẻo trời mưa."
"Hừ." Mộc Lan ngạo kiều đỏ mặt quay đầu đi.
Hạ Vi bật cười: "Được rồi, được rồi.
Mộc Lan, Hàn Mặc nói đúng nhanh lên về nhà thôi, trời đã bắt đầu mưa lớn rồi".
"Nhưng còn cậu thì sao, Hạ Vi.
Hay là.."
"Không sao, tớ vào đây núp mưa một lát.
Đợi trời vừa tạnh, tớ sẽ về nhà liền mà.
Mộc Lan, cậu với Hàn Mặc về nhà trước đi."
Nói rồi, Hạ Vi nhanh chân chạy vào biên hiên nhà gần đó núp vào.
Mộc Lan bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, đợi khi nào về tới nhà nhớ điện tớ nhé!"
Hạ Vi gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Lúc này Mộc Lan mới yên tâm rời đi cùng Hàn Mặc.
Mưa bắt đầu ngày càng nặng hạt, kèm theo tiếng sấm chớp nổi lên khắp nơi.
Dòng người vội vã chạy đi khắp nơi.
Kẻ thì nhanh chân chạy về nhà, người thì phóng xe chạy thật nhanh, còn có người cũng giống Hạ Vi tìm chỗ trú mưa tạm thời.
Đường xá sau một lúc, bỗng trở nên vắng vẻ hơn hẳn..
Bỗng từ xa, Hạ Vi nhìn một thân ảnh đang chạy về phía mình.
Một cảm giác thật quen thuộc nổi lên trong lòng.
Hạ Vi nao nao, chăm chú nhìn vào thân ảnh người đó.
Người đó càng gần càng gần.
3 mét..
2 mét..
1 mét..
Thân ảnh rõ ràng ánh vào mắt Hạ Vi.
Cô sửng sốt cứng còng tại chỗ.
Người vừa chạy đến thấy Hạ Vi lúc này cũng ngạc nhiên không kém.
Sau đó, anh ngượng ngùng nói: "Hạ Vi..
lâu rồi không gặp."
Là Tiêu Phong.
Hạ Vi phản ứng lại đây, lập tức lễ phép trả lời: "Lâu rồi không gặp."
Sau đó, cả 2 người đều yên tĩnh không nói chuyện nữa.
Không khí có chút xấu hổ.
Hồi lâu sau, Tiêu Phong trầm thấp hỏi: "Hạ Vi, mấy năm nay..
em thế nào rồi?"
"Cũng không tệ lắm..
Mấy năm trước, sau khi ra trường, em tìm được một công việc phù hợp.
Cuộc sống cũng thật bình thản." Hạ Vi quay đầu nhìn sang Tiêu Phong, mỉm cười: "Còn anh?"
"Anh cũng vậy."
Sau đó, hai người lại lâm vào không khí yên tĩnh lúc nãy.
Hai người cũng đã lâu rồi mới gặp lại.
Rõ ràng có thật nhiều câu muốn hỏi đối phương, lại không có cách nào mở miệng.
Hạ Vi thật sự bất ngờ khi gặp lại Tiêu Phong.
Không còn vẻ thư sinh, trắng nõn lúc còn đi học.
Giờ đây, anh trông rắn rỏi và trưởng thành lên rất nhiều.
Cô có thật nhiều muốn hỏi Tiêu Phong ' Anh đang làm gì?', ' Mấy năm nay, anh đã ở đâu?', còn có ' Anh và cô ấy..
đã kết hôn chưa?'
Thật nhiều câu muốn hỏi, nhưng cuối cùng cô lại không có can đảm mở miệng hỏi đối phương.
Ngay cả câu đầu tiên khi gặp lại, lại chỉ có câu ' Lâu rồi không gặp' như giữa 2 người xa lạ mà thôi.
Từ bao giờ, cô và Tiêu Phong đã trở nên xa lạ như thế.
Trước đây, rõ ràng ở bên nhau luôn có thật nhiều câu chuyện có thể nói.
Mà đến bây giờ, chỉ có thể im lặng mà thôi.
A, thật đáng buồn.
Trước đây, hai người thân thiết bao nhiêu thì bây giờ lại càng xa lạ bấy nhiêu.
Mà cũng phải thôi, đã đi qua thật nhiều năm rồi sao.
Người cũng phải thay đổi, huống chi là tình yêu học trò chớm nở ngây ngô kia.
Hạ Vi nhịn không được hồi tưởng vài năm về trước.
Lúc cô lần đầu tiên gặp được Tiêu Phong...