Cờ Lê Số 14

Người bán bắp là Tuấn Kiệt làm nàng thật bất ngờ và sốc ghê bước lùi la lên…

- Sao ông lại ở đây? 

- Còn cô nói ở nhà bận rộn là vầy sao?  

Hắn cũng không hiền khi nhìn nàng cả gan lừa hắn dám vô tư đi chơi biển. Chợt có người gọi hắn…

- Kiệt ơi! Bán lẹ qua cho thuê ván nè anh đi lấy thêm đá!  –  Một anh đứng bên thuê ván nói, hắn nhanh nhẹn trả lời.

- Dạ, anh chủ!

Hắn trả lời anh chủ rồi làm như quán tính thật nhanh bốn bắp hai vị, hai xúc xích và hai ly cola rồi đưa Diệu Hằng …

- Rồi nè!

- Bao nhiêu tiền?  –  Diệu Hằng cầm lấy rồi hỏi, nàng cũng đơ đơ không biết nói gì khác nữa với hắn ta.

Tuấn Kiệt cười nháy mắt với nàng…

- Bán cho người yêu ai mà lấy tiền!?

Con này nghe xong muốn té ngửa, má nóng ran lên chưa kịp trả lời lại Tuấn Kiệt đã qua cho thuê ván lướt sóng.

Hằng nhìn hắn đã cắt tóc không nhuộm để đen tự nhiên hơi xù cao dựng lên trông còn bảnh trai hơn nữa. Hắn cũng ở trần mặc độc nhất quần short jean ngang gối, tướng người mẫu cơ bắp trông còn hấp dẫn hơn cả trái bắp nướng thơm ngon.

Nàng không dám nhìn nữa sợ bị tẩy não, với lại có vẻ Tuấn Kiệt đến đây làm thêm trông bộ dạng bán hàng rất chuyên nghiệp, tích cực. Nhìn thế này ai có thể biết hắn là một tên đầu gấu chuyên quậy phá ở trường chứ?

Diệu Hằng cầm mớ đồ ăn đi lại chổ đám bạn vẫn còn run…

- Có bắp rồi nè!

- Nhìn ngon quá hết bao nhiêu vậy?

- Àhh… miễn phí!

- Sao ghê vậy? Pà dụ người bán hả? 

Nàng cười cười lôi mấy con bạn đi sợ bọn nọ thấy Tuấn Kiệt. Ai chứ bạn của nàng cũng phải hét toáng lên khi thấy Tuấn Kiệt thôi.

Lát chỉ còn mình nàng ngồi ở dù mà cứ ngóng về phía chổ thuê ván không biết tên đầu gấu đã đi chưa? Hải lại ngồi với nàng…

- Có gì ăn không?

- Bắp của tui nè ông ăn đỡ đi!

Thanh Hải tự nhiên cầm lấy ăn ngay và nhìn nàng có thấy hơi ngại. Hôm nay Diệu Hằng mặc áo tắm mới nhớ ra bạn mình cũng là con gái nha.


Nàng vẫn cố nhìn đi làm Hải nhíu mày hỏi.

- Pà chờ ai hả?

- Đâu có! 

- Con sóng lớn quá kìa!

Hải hưng phấn chỉ làm nàng cũng nhìn ra biển. Mấy người lướt sóng cầm ván chạy ra đón con sóng lớn đó. Hình như nàng thấy anh hai cũng chạy ra thì phải nhưng chỉ có vài người đón kịp sóng.

Và cái gã lướt đầu làm Diệu Hằng há hốc. Cả Hải cũng nhận ra Tuấn Kiệt đang cười đứng trên ván lướt rất điêu luyện. Được hết con sóng hắn cười vuốt nước khỏi tóc và xoay lại đập tay với hai gã bạn sau đó cầm ván đi vào bờ.

Đám bạn của nàng cũng thấy rồi mắt muốn hoa cả lên. Mấy cô gái cố đá lông nheo gây ấn tượng với gã đẹp trai dáng cao lớn chuẩn không cần chỉnh phong độ cầm ván đi tới.

Hắn cười đểu, đi chính xác hướng luôn. Hải cũng nhận ra Tuấn Kiệt hướng về phia này nhưng chưa gì Diệu Hằng đã bỏ của chạy lấy người….

- Tui đi trước chút quay lại!

- Ơh… Hằng!!!

Thanh Hải gọi nhưng nàng thật sự nhắm mắt cắm đầu chạy. Tuấn Kiệt nhìn thấy cười toe toét nhanh bỏ ván rồi khoái chí chạy theo. Hải ngồi đờ đẫn như trẻ con bị bỏ lại.

Diệu Hằng chạy, chạy, chạy lao lên cầu thang lát đá để lên đường lớn thì hắn vui vẻ chặn đầu. Nàng lại khóc không ra nước mắt rồi…

- Sao lại chạy vậy, cô hai?

- Ai biểu ông dí theo tui! –  Chẳng biết ai chạy trước cho người ta dí nữa nhưng nàng vẫn phải vì hắn mới trốn thôi.

- Tui đến chào hỏi sao cô ngồi với gã đó thôi. Đừng nói đi riêng hai người nha?

Mặt Tuấn Kiệt hỏi còn hơn đe doạ người khác thật côn đồ, dã man làm nàng co rúm sợ. Nàng không muốn bãi biển này ngày mai sẽ đăng tin có án mạng của thiếu nữ 17 tuổi xấu số…

- Tui đi 8 người lận ông đừng nói vớ vẩn. Có cả bạn gái của Hải, còn có anh hai của tui nữa đó!

- Vậy hả? Sao không nói sớm để tui để tui đi chào anh vợ một tiếng!

- Tui xử ông bây giờ!   –  Gã ưa đùa này thích dọa chết nàng mà.

Diệu Hằng điên với gã này mất thôi. Tuấn Kiệt cười cười trêu được nàng và nhìn bộ dạng áo thun to của con đó chỉ xoa cằm đẹp của mình rồi suy tư…

- Đi biển mặc đồ quái vậy?

- Liên quan gì đến ông chứ? Mà có phải ông đi theo tui đến đây không?

Ai chứ gã này giang hồ, bá đạo nàng nghi lắm nha. Tuấn Kiệt nghe liền phì cười chịu không nổi luôn…

- Cô tưởng tui “dại gái” đến vậy hả?


- Ủa? Chứ không phải vậy sao?

Nàng sống không quá tự tin nhưng ai biểu hắn ta dày mặt đòi theo yêu đơn phương nàng trước chứ. Tuấn Kiệt nhìn mặt nàng rồi nhíu mày nói…

- Thật là con gái gì mà tự tin quá mức. Anh trai bạn tui là anh chủ ban nảy đó rủ bọn này ra phụ một tay sẽ được miễn phí ván lướt và ít tiền sài chơi!

Hắn giải thích làm nàng gật gù rồi 4 mắt nhìn nhau tự dưng hơi ngượng. Sao nàng lại ngượng chứ rõ khùng thật rồi. Tuấn Kiệt hỏi lại…

- Chút về luôn hay mai?

- Chút tụi này định qua núi tìm nhà nghỉ, mai sẽ leo núi!

- Không kịp đâu!  –  Tuấn Kiệt khẳng định làm nàng nhíu mi không hiểu.

- Hả? Sao mà không kịp?

Diệu Hằng vừa ngây ngô hỏi thì mưa đổ ào xuống. Hắn cười chỉ đám mây đen bay từ phía biển vào. Vùng biển thế này nắng mưa thất thường là việc bình thường. Vài người coi như cuộc chơi kết thúc, vài người tắm mưa chung tắm biển cũng không thành vấn đề.

Đúng là mưa rồi chạy qua núi tìm nhà trọ thì oải lắm đây. Tuấn Kiệt vui vẻ nói như quảng bá du lịch địa phương…

- Phía trên đường lớn có nhà trọ có hồ nước nóng nhân tạo đó! Qua ở đi sáng hãy đi qua núi luôn!

- Hồ nhân tạo hả?

- Qua đi, giờ trời mưa nhiều người trọ lại không chừng hết phòng đó!

Hắn nói nhưng nàng ngốc không chút đề phòng hay hoài nghi gì còn cười toe toét nói…

- Vậy thanks ông nha!!! 

- Áo tắm màu hồng 2 mảnh luôn nha! 

Diệu Hằng đang thật tâm cám ơn nhưng tên chết tiệt này cứ cười đê tiện nhìn áo thun trắng vì mưa bết sát vào người nàng. Má nàng đỏ lên vội nắm áo ướt kéo ra không để bám vào người nữa. Hắn thậm chí không ngừng lại đó còn giơ tay kéo vạc áo của nàng để coi….

- Cởi ra tui ngắm cái đi!

- Dê sòm! Tránh ra ak! 

Nàng đỏ mặt túm áo đá hắn mà bị hụt rồi co dò chạy mất. Tuấn Kiệt đứng cười rồi vui vẻ ung dung đi luôn

Phong thấy em gái về mà la ầm…

- Em chạy đi đâu vậy?


- Em… em đi hỏi chổ trọ. Mưa thế này sáng hãy qua núi nha anh hai, phía bên kia đường lớn có người giới thiệu em biết nhà trọ có hồ nước nóng nhân tạo đó.

Cái gã chết tiệt kia giới thiệu nàng cũng liều mạng tin thử thôi. Cả đám nghe háo hức ngay…

- Tui thích hồ nước nóng nha!

- Chúng ta qua đó rồi thay đồ luôn!

Thế là cả bọn dầm mưa đi bộ qua đó. Thanh Hải đi sau với Thuỳ chỉ nhìn Diệu Hằng cười. Ban nảy Tuấn Kiệt là đuổi theo nàng không sai được.

Đám bạn kể cho nàng nghe đã nhìn thấy Tuấn Kiệt nhưng nàng không biết nói gì ngoài cười méo xẹo giả vờ kinh ngạc lắm. Không biết hắn có phải là kẻ thù tiền kiếp của nàng hay không nữa.

Rồi cả 8 đứa sững sờ nhìn “nhà trọ” được giới thiệu thật ra là dãy nhà nghỉ dưỡng cao cấp – resort 4 sao thiết kế theo phong cách Nhật. Diệu Hằng bị tên đầu gấu ấy chơi sỏ rồi. Lẽ ra nàng nên suy nghĩ làm sao nhà trọ bình thường lại có hồ nước nóng nhân tạo chứ?

Cả bọn thê thảm như bị lừa đảo định trở ra thì quản lí vội ra lịch thiệp nói…

- Chúc mừng quí khách là lượt khách thứ 100 của hè này sẽ được ở miễn phí chỉ tính tiền ăn thôi không phụ thu gì thêm!

- Thiệt hả?

- Vâng! Mời quí khách vào!

Cả đám như trúng số độc đắc đi vào đờ đẫn nhìn độ sang trọng của chổ này. Nhân viên dẫn mọi người về phòng thì có một người lau tóc ướt đi ra xem. Quản lí trở lại nói…

- Họ vào rồi cậu Kiệt!

- Chú cứ nói họ là bạn của tui rồi thanh toán vào thẻ của bà ấy là được rồi!

Tuấn Kiệt mới nói thì phía sau hành lang hai thằng bạn ra gọi…

- Ăn sushi thôi Kiệt!

- Tao đến ngay!

Gã nọ vui vẻ với hai thằng bạn trong lúc bọn nọ cứ như mơ khi lạc vào khu nghỉ 4 sao. Ở đây phòng ốc, bàn tủ đều được bài trí theo phong cách Nhật rất tinh tế. Hải cùng phòng với Phong mà hơi run hỏi…

- Có bao giờ ngày mai họ đòi tiền không anh Phong? 

- Anh không biết… Chổ này một đêm chắc cũng hết nửa tháng lương của anh rồi!

Gã anh hơi sợ có gì sẽ không đủ tiền trả nhưng lỡ liều mạng rồi thôi. Vả lại hồ nước nóng thật là hết sảy.

Hồ lát đá trông như hồ tự nhiên thật, nước có hệ thống làm ấm và sủi bọt massage tuyệt vời. Cả đám con gái thật không muốn rời cái hồ này luôn.

Phục vụ đẳng cấp 4 sao nên mỗi dãy có 1 hồ riêng, nhân viên còn chuẩn bị cả yukata mùa hè kiểu nhật cho khách. Cả đám cứ như lạc vào thiên đường rồi.

Nhà hàng phục vụ có cả món á và âu nhưng bàn ghế vẫn theo phong cách Nhật. Nhìn toàn thấy là khách nước ngoài hoặc mấy người có tiền thôi không có học sinh nghèo như bọn này. Bên ngoài vẫn mưa tầm tả nhưng không khí trong nhà hàng rất ấm. Giá ăn cũng hơi cao nhưng quản lí lại vui vẻ nói lần nữa không tính tiền phòng thì cả đám ăn “thả gas”.

Chợt Thảo là người đầu tiên phát hiện Tuấn Kiệt ngồi bên quầy sushi băng chuyền với hai tên bạn cũng bảnh trai không kém. Phát hiện ra mình bị nhìn, hắn cười nháy mắt với Hằng.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt nàng khi cả bàn xoay nhìn nàng vì Tuấn Kiệt rõ ràng cười nhìn nàng chứ không phải ai khác trong 8 người. Ông anh hỏi…

- Có quen em hả?

- Đâu có, học cùng trường thôi! –  Người mà nàng không muốn quen biết nhất trên đời này chính là hắn ta đó.


Nàng sợ quá Tuấn Kiệt quả là tên khốn, hắn cứ cười với nàng ra chiều muốn lại mừng vui nữa chứ.

- Học sinh mà cũng vào đây sao?  –  Anh nàng cũng không hiểu sao nơi cao cấp này chứa nhiều người “kiếm không ra tiền” như lũ học sinh này.

- Biết đâu cũng như tụi mình ở miễn phí luôn anh Phong!

- Vậy chổ này thành “chùa 4 sao” rồi!?!

Diệu Hằng cố tập trung ăn thôi. Tuấn Kiệt chỉ cười nói với hai gã bạn, ăn xong cũng rời nhà hàng đi trước. Hải trong lòng không vui nhìn Diệu Hằng thở nhẹ ăn bình thường lại sau khi Tuấn Kiệt đi rồi. Gần đây Hải cảm giác không thích tên đầu gấu Lâm Tuấn Kiệt đó tí nào cả…

Thanh Hải muốn nói chuyện riêng với Hằng chút xíu nhưng Thuỳ cứ đeo bám không có cơ hội. Diệu Hằng đi te te theo mấy bạn về phòng thì Tuấn Kiệt xuất hiện. Nàng muốn yếu tim sợ mọi người thấy nên kéo hắn ra chổ khuất. Tên nọ bật cười…

- Muốn ở riêng với anh dữ vậy hả?

Giọng điệu của hắn làm nàng tức muốn vỡ sọ ra luôn hung hăng nói…

- Điên hả? Sao ông cũng ở đây? Chổ này mắc lắm mà.

- Nơi này thuộc hệ thống của gia đình tui nên ở miễn phí!

Tuấn Kiệt cười nói thản nhiên chỉ làm nàng lập tức chề môi nói…

- Ông dụ ai vậy? Tưởng tui điên mà tin sao? 

- Hì.. Nếu không tin vậy thì tui là lượt khách thứ 99 nên được giảm 50% giá phòng như thế thì tin chưa?

- Thì ra là vậy!

Diệu Hằng gật gù coi như đã điều tra xong “vụ án” nên định bước ra thì thấy cái tay chóng lên tường chắn ngang mặt. Nàng lại xoay hướng ngược lại cũng thấy cái tay khác chống lên tường. Lúc Diệu Hằng giật mình nhận ra đã ở giữa hai tay của tên khốn đó rồi.

Chân nàng bủn rủn run run, mặt tái mét nhìn trực diện rất gần cái mặt đẹp trai bất lương của Tuấn Kiệt. Hắn cười khẩy xấu xa…

- Gặp ở biển thế này rõ ràng chúng ta rất có duyên lắm đó cờ-lê cơm hộp!

- Biết … biết rồi. Nếu không có duyên tui cũng đâu khổ thế này chứ.

Diệu Hằng cố trả lời và nhắm hướng bỏ chạy nhưng hắn ta to thật phong toả mọi lối thoát. Hắn còn cười nhẹ khom sát xuống một chút làm nàng dứng như pho tượng nghe rõ từng hơi thở của hắn phủ xuống sát trán. Nàng gần như mất cảm giác về trọng lực rồi cứ như muốn bay hồn lỉa khỏi xác nghe Tuấn Kiệt thì thầm…

- Tui không có kinh nghiệm muốn được cô chỉ giáo. Lúc yêu đơn phương làm sao cô kiềm nén được để không “hun” hay ôm gã đó chứ.

Nàng như xác ướp Ai Cập nhìn cái mặt đẹp trai nam tính cách mặt ngu của mình không quá 5cm. Nàng có cảm tưởng não mình đang trì độn vì căng thẳng lên cố hoạt động để trả lời gì đó và nói không lưu loát…

- Tui đâu có muốn làm thế với Hải!

- Chậc … Vậy thì tui chẳng kiềm nén nổi nữa phải “hun” một cái mới được!

Hình như hắn không có đùa vì cứ khom gần hơn. Đầu Diệu Hằng trống rỗng không muốn mất nụ hôn đầu vào tay gã đầu gấu này nên dùng hết lí trí và sức mạnh đẩy cằm hắn một cú làm Tuấn Kiệt té ngửa. Nàng thở hổn hển, tim đập loạn xạ, má đỏ mau nhanh chóng cắm đầu chạy như điên về phòng.

Tuấn Kiệt ngồi đó ôm cằm mà chỉ cười càng thấy thích con nhỏ đó hơn mới khổ.

Diệu Hằng về đến phòng không quan tâm ai chỉ lao lên giường trùm chăn kín mít. Nàng sợ hắn quá, tim mãi vẫn cứ đập lung tung không thể hoàn hồn.

# Hết hồi 6 #


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui