Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả

Edit: Kogi

Cố Trường Huyền thấy Tô Bạch bình yên vô sự, trái tim đang bị treo lên liền được hạ xuống. Hắn bước nhanh đến trước mặt Tô Bạch, kéo Tô Bạch ôm vào lòng, siết cậu thật chặt.

“Ca ca…”.

“Quả nhiên, không thể thả ngươi đi một mình, nhất định phải ở cạnh ta không rời dù chỉ một giây một phút”. Cố Trường Huyền mãi sau mới buông Tô Bạch ra, còn hôn nhẹ lên tóc cậu.

“Vậy thì liền ở bên huynh từng giây từng phút”. Tô Bạch híp mắt cười.

Ở đây ngọt ngào đằm thắm, nhưng Long Trạm bên kia thì tay nắm thành quyền, nghiến răng kèn kẹt.

Vị thiên tử cao quý bất phàm nay bộ dạng tán loạn, đôi mắt đỏ quạch, bàn tay nắm lại rồi buông ra, gã yên lặng nhìn Tô Bạch chăm chăm: “Tiểu Bạch, thực ra rất lâu trước đây ta đã muốn hỏi ngươi, tại sao lại là Cố Trường Huyền, tại sao nhất định phải là Cố Trường Huyền mà không phải ai khác?”.

“Ta cũng không biết”. Tô Bạch lắc đầu: “Có lẽ là định mệnh! Nhưng nói chung là ta thích huynh ấy, chỉ thích huynh ấy mà thôi”.

Cố Trường Huyền thấy Tô Bạch nhìn người khác mà mắt không chớp lấy một lần, bỗng cảm thấy hơi chua, liền đẩy đầu của cậu lại, để cậu nhìn mình, hỏi: “Nhớ ra hết rồi sao?”.

“Đúng vậy”. Tô Bạch chớp chớp mắt, nhìn Cố Trường Huyền nói: “Cũng là nhờ đại điện hạ”.

Cố Trường Huyền từ chối cho ý kiến.

Tô Bạch thấy hắn như vậy liền nhào tới ôm hông hắn, thân mật với hắn một chút rồi mới quay qua Long Trạm, nói: “Ân oán giữa chúng ta, hãy dứt khoát xóa bỏ đi. Mặc dù trước đây ngươi và Tập Nguyệt bắt tay nhau hãm hại ta, nhưng dù sao cũng không thành công, còn gián tiếp giúp ta và Cố Trường Huyền”.

Cố Trường Huyền lại có chút ngạc nhiên: “Sao tự nhiên lại rộng lượng thế?”.

“Được rồi, thực ra ta không hề định tha thứ cho hắn, ân oán đã qua cũng không phải nói xóa là xóa sạch được. Nhưng mà, huynh biết không, đối với một vài người, chết đi là giải thoát, sống tiếp mới là đau khổ”. Tô Bạch kiễng chân hôn lên mặt Cố Trường Huyền một cái,

cười cong chân mày, nói: “Để hắn sống khổ sở đi”.


“Được”. Cố Trường Huyền mỉm cười, vừa đáp lời Tô Bạch, vừa phất tay, ném Long Trạm với ánh mắt khó tin ra khỏi Minh giới.

Tô Bạch cuối cùng cũng nhớ lại quá khứ, rất chuyện chuyện dường như không giống trước đây, mà dường như lại chẳng có gì thay đổi.

Sau khi tiễn bước Long Trạm, Cố Trường Huyền chợt nhớ ra hỏi Tô Bạch: “Vậy vì sao lúc trước ngươi lại muốn giết Tập Nguyệt chứ”.

“Tại thực sự ghét cậu ta”. Tô Bạch nắm tay Cố Trường Huyền, đạp cục đá bên bờ sông Vong Xuyên lăn về phía trước, lăn đến bên chân Cố Trường Huyền, cậu liền ngẩng đầu: “Cũng nên buông bỏ thôi, ta hy vọng Tiểu Nguyệt có thể làm lại từ đầu, không cố chấp với quá khứ nữa”.

“Vậy rốt cuộc sống là trừng phạt nặng nề nhất, hay cái chết mới là trừng phạt đích đáng?”. Cố Trường Huyền hỏi.

Tô Bạch cắn cằm hắn một cái, bĩu môi nói: “Sao lại hỏi ta, bình thường không phải toàn là huynh giảng đạo cho ta à?”.

“Thỉnh thoảng cũng muốn nghe thử một chút suy nghĩ của ngươi”. Cố Trường Huyền vỗ mông cậu, nhướng mày nói: “Nói nghe thử xem”.

“Ta cảm thấy sống mới là một sự trừng phạt”. Tô Bạch trầm ngâm chốc lát, rồi cười nói.

“Hửm?”.

“Bởi vì chết rồi thì chẳng có gì, cũng chẳng còn lại gì. Đau khổ không cảm nhận được, buồn bã theo gió bay đi, sao có thể coi là nghiêm phạt được?”. Tô Bạch bĩu môi.

“Cho nên lúc trước ngươi trăm phương nghìn kế để cho ta sống sót, là vì nghiêm phạt ta?”. Cố Trường Huyền cười hỏi.

“Đúng đó”. Vành mắt Tô Bạch tạo ra một đường cong xinh đẹp: “Là sự trừng phạt ngọt ngào”.

Tô Bạch nói xong liền bị chính mình làm cho xấu hổ không chịu được, nhào vào lòng Cố Trường Huyền cười một hồi lâu, mới khẽ nói: “Mặc dù sống sẽ phải trải qua trăm cay nghìn đắng, nhưng dù sao cũng có ngọt ngào vui vẻ. Nếu ta yêu một người, sẽ cho người đó sống khỏe mạnh, cho người đó tất cả hạnh phúc. Nếu ta hận một người, ta cũng cho người đó sống yên ổn, để người đỏ cả đời chìm ngập trong day dứt, vĩnh viễn không được giải thoát”.

“Đương nhiên…”. Tô Bạch lại đụng đụng người Cố Trường Huyền, nghiêm túc nói: “Ta nói những lời này chỉ là muốn huynh biết ta yêu huynh, cho nên huynh nhất định phải sống”.

“Sẽ. Còn phải chăm lo cho ngươi mà”. Cố Trường Huyền ôm eo Tô Bạch, cúi đầu dịu dàng hôn lên má cậu, hỏi: “Còn muốn đi đâu chơi không?”.


“Rất nhiều rất nhiều nơi á, nếu có huynh ở bên ta, thì nơi muốn đi còn nhiều hơn…”.

“Tất nhiên phải ở bên ngươi rồi”.

*

Nhân gian luân hồi không ngừng, trên cầu Nại Hà người đến người đi, Mạnh Bà đem một chén ra ra ngoài, nhìn những người đó rưng rưng uống vào.

Canhr tượng này dù xem bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy muôn vào cảm xúc.

“Bà bà”.

Trong lúc bồi hồi, tiểu Diêm vương khẽ gọi Mạnh Bà một tiếng.

Mạnh Bà tiễn vong hồn cuối cùng, từ trên cầu Nại Hà đi xuống, hỏi y: “Làm sao?”.

“Ta muốn vềchuyện của Tiểu Bạch và chủ thượng”. Sắc mặt tiểu Diêm vương có chút bi thương.

“Không phải bọn họ đang du ngoạn ở nhân gian sao?”. Mạnh Bà nghĩ tới đây liền mỉm cười: “May mà chủ thượng cũng không chấp chấp muốn trả lại hồn cho Tiểu Bạch, mặc dù không biết còn bao lâu, nhưng may mắn là lúc này họ vẫn ở bên nhau”.

“Bà bà”. Tiểu Diêm vương có chút lo lắng: “Không phải ta định nói chuyện này”.

“Vậy là chuyện gì?”. Mạnh Bà thấy sắc mặc y nghiêm túc, không thể không cẩn trọng đáp lại.

“Năm đó ta từng nói với bà, ta thấy tương lai của Tiểu Bạch và chủ thượng thông qua cậu ấy, đó là cảnh tượng trời đất rung chuyển, trên không trung sấm vang chớp giật, dưới mặt đất lốc xoáy cuồn cuộn, Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh chủ thượng, thay ngài ấy cản lại một tia sét cuối cùng”. Giọng nói tiểu Diêm vương run rẩy, Mạnh Bà đành phải lên tiếng trấn an, vỗ lưng y nói: “Đừng vội, ngươi cứ từ từ nói”.

“Ta nghĩ đó là lúc chủ thượng chịu trời phạt, nhưng hôm nay linh thức đột nhiên sáng tỏ, cảnh tượng đó tái hiện lại trong đầu ta, ta mới phát hiện, đó không phải thời điểm trời phạt”. Tiểu Diêm vương lo lắng nói.


“…”. Mạnh Bà hé mắt, chợt nhớ ra một chuyện: “Ta nhớ năm đó Tô tiên quân có ý định đột phá thần cách, lịch kiếp phong thần (*) cùng chủ thượng sánh vai, nhưng tu vi có hạn, vẫn không thể đột phá bình cảnh, thế là…”.

(*) Thần cách: Con người có nhân cách thì thần có thần cách. Lịch kiếp phong thần: Trải qua kiếp nạn để được lên làm thần.

“Cũng vì chủ thượng gặp chuyện trời phạt mà mất hết hồn phách”. Tiểu Diêm vương tiếp lời: “Vậy là, cảnh tượng ta nhìn thấy lúc đó, rất có thể là thiên kiếp lúc Tiểu Bạch phong thần lịch kiếp nhất định phải trải qua”.

Mạnh Bà nhíu mày: “Hiện giờ hồn phách của nó đang ở trên người chủ thượng, tu vi của chủ thượng, khả năng sẽ trở thành tu vi của Tiểu Bạch. Nếu vậy, nó cũng tới cảnh giới chí thần rồi, lúc phong thần, kiếp nạn trời cao giáng xuống, ắt sẽ phải xảy ra. Chỉ không biết kiếp nạn sẽ giáng xuống người nào?”.

“Nhất định là chủ thượng, tất cả hồn phách của Tiểu Bạch bây giờ đều ở trên người chủ thượng, nếu như lịch kiếp, thiến kiếp e rằng sẽ rơi xuống người chủ thượng. Sau đó Tiểu Bạch sẽ chạy tới cùng ngài đấy đồng sinh cộng tử”. Tiểu Diêm vương nắm tay thành quyền, mắt đỏ hồng, y cắn chặt răng, nhìn lên trời chất vấn: “Hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác kéo đến, rốt cuộc bao giờ mới kết thúc đây?”.

“Tiểu Diêm vương, ngươi đừng lo lắng, cũng đừng quá thương tâm”. Mạnh Bà là người bình tĩnh hơn cả: “Tái ông thất mã, chưa biết là họa hay là phúc, hai người họ chịu thêm một kiếp nạn cũng chưa chắc đã là chuyện xấu”.

“Nghĩa là sao?”. Chuyển Luân vương nhất thời không hiểu.

“Lần trước hồn phách bọn họ hớp thành một thể là vì kiếp nạn của trời, kiếp nạn trở lại một lần nữa, biết đâu lại là cơ hội để bọn họ tách hồn?”. Mạnh Bà phân tích tỉ mỉ: “Tiểu Diêm vương, ngươi nghĩ kĩ lại xem, hồn phách Tiểu Bạch ở trên người chủ thượng từ lâu, nhưng vì sao thằng bé Tiểu Bạch nó trước đây không lên được thần cách, mà cứ phải chờ đến lúc này mới đối diện với chuyện phong thần?”.

“Vì sao?”. Chuyển Luân vương đang mờ mịt, nháy mắt bỗng sáng tỏ, sương mù trong đôi mắt y tan biến, rực sáng nói: “Là vì muốn giúp Tiểu Bạch tu luyện, vốn chính là chủ thượng lựa chọn, phải vậy không?”.

Mạnh Bà gật đầu: “Chắc hẳn bao nhiêu năm nay, chủ thượng chưa từng bỏ cuộc với thuật tách hồn, chính là vì một ngày này đây”.

Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân lại chấn động, mặt trăng mặt trời đảo lộn, Trường Giang và Hoàng Hà cuồn cuộn sôi trào, trên không gió táp mưa sa, trước mặt sấm vang chớp giật.

Thời khắc cuối cùng Tô Bạch lao mình đi, ôm lấy Cố Trường Huyền đang gánh chịu thiên lôi. Cậu có thể cảm nhận được hồn lực dồi dào không ngừng nhập vào cơ thể mình. Thời điểm ý thức sắp tan rã, cậu bỗng cảm thấy một luồng sức mạnh mãnh liệt bộc phát, tựa như ép mình và Cố Trường Huyền chia lìa.

Tô Bạch há miệng, nhưng không kịp nói gì, đã bị sức mạnh kia bắn bay đi, thoáng chốc ý thức liền rơi vào bóng tối, không thể nghĩ được gì nữa.

Phút chốc, trời đất lại quay về sự bình yên vốn có, vạn vật bắt đầu hồi sinh, ánh sáng xẻ mây ló rạng, nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt Cố Trường Huyền.

Cố Trường Huyền mở to mắt.

“Tiểu Bạch…”. Giọng Cố Trường Huyền còn hơi khàn, hắn vội vàng đứng dậy nhìn khắp bốn phía, nhưng không nhìn thấy bóng dáng người mình tâm tâm niệm niệm.

Tô Bạch không ở bên cạnh mình, Cố Trường Huyền ý thức được điều này, liền lảo đảo một chút, hắn suýt nữa ngã xuống đất, sau đó ăn ôm chặt ngực của mình.


Cố Trường Huyền duỗi bàn tay dưới ánh mặt trời, nắm lại, rồi mở ra, sau mấy lần như vậy, Cố Trường Huyền đã hoàn toàn xác định, hồn phách Tô Bạch đã không còn ở trên người hắn nữa.

Bởi vì hắn không cảm nhận được đau đớn ấm lạnh của Tô Bạch.

Lúc này chỉ có hai khả năng, một là Tô Bạch còn sống, đang ở một góc nào đó trên thế gian này, hai là kiếp nạn quá mức khủng khiếp, đã mang đi Tô Bạch, người mà hắn luôn tâm niệm, yêu đến tận tâm can.

Cố Trường Huyền rũ mắt, một lát sau ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập kiên định và tỉnh táo, còn khẽ mỉm cười, sau đó phi thân rời đi.

*

Núi Vân Lưu vào tháng ba, vẫn tràn ngập sức sống, đào mận đua nhau khoe sắc như những năm trước. Cây huệ dạ hương trong núi vẫn bị gió thổi tứ tán phiêu đãng, cây hợp hoan trên đỉnh núi thì vẫn cao ngất như vậy.

Thiếu niên nằm dưới tàng cây chầm chậm mở mắt, cậu dụi dụi đôi mắt hơi nhập nhèm, lười biếng chống người đứng lên.

Thế là liền trông thấy người đàn ông tuấn mỹ vô cùng đang vội vàng đuổi tới, dừng lại cách đó không xa.

Cố Trường Huyền hít thở dồn dập, chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trước mắt hắn có chút mờ nhòe, nhưng vẫn nhận ra được người đang nằm dưới tàng cây.

Hắn bước từng bước về phía người đó, đến bên cạnh cậu, nhưng chưa đến nơi, đã nghe thấy người đó khẽ cười, dịu dang gọi: “Trường Huyền”.

Lời tác giả: Chính văn đã kết thúc, còn vài phiên ngoại nữa là hoàn toàn kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ suốt đoạn đường dài, vất vả rồi *bắn tim*.

Nhân tiện quảng cáo chút ha ha, tác phẩm mới “Ngươi đuổi ta, nếu ngươi đuổi kịp ta” đã mở, cầu click cầu ghim lại.

“Ngươi đuổi ta” là chuyện kiếp trước của Tô Bạch và Cố Trường Huyền, cũng chính là lúc Tô Bạch chưa mất hồn phách, hai người vẫn chưa yêu nhau.

Tô Bạch khi đó vẫn là tiểu Tiên quân ngang ngược, Cố Trường Huyền cũng ngây thơ không chịu được. 

Cách viết rất kì quái ha, nhìn quyển này rồi nhìn quyển “Ngươi đuổi ta”, bỗng có cảm giác nhìn thấu hết tình tiết, ây dà, mọi người cảm thấy hứng thú thì click đê ~

Cầu xin đó ~

Kogi: Bà tác giả viết ngược đời nhỉ:v Còn phiên ngoại thư thư rồi làm, tạm quay sang Gả cho tôi đi để đổi không khí. Mà tui có nên ôm nốt bộ Cố x Tô tiền truyện không mọi người? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận