Có Lẽ Tôi Đã Yêu Em


Cũng may và chạm không quá mạnh nên chỉ móp nhẹ phần đầu nhưng vì bất ngờ bẻ lái mà cũng khiến cho đầu Triệu Phúc Thiên xước nhẹ.
" Cậu chủ đầu cậu bị chảy máu, người không sao chứ".
" Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Anh mau ra ngoài coi tên tài xế nào làm cản trở đường giao thông".
Lúc này ánh mắt của anh đã chuyển sang rất tối tăm và tức giận khiến cho tài xế khi quay xuống vô tình nhìn thấy ánh mắt đó anh cũng trở nên khiếp sợ mà run người.
Bởi anh biết rằng đây chính là biểu cảm thật sự của Triệu Phúc Thiên.

Chứ khi ở trước mặt ông bà chủ thì anh chỉ toàn che giấu mà mang vẻ mặt dịu dàng và vui vẻ.

Tất cả những người làm trong nhà ai cũng điều biết điều đó nhưng vì phận người hầu nên họ cũng không dám nói gì.
Khi tài xế bước xuống lại gần chiếc xe tải kia thì lại không thấy người cầm lái đâu nữa, bây giờ chỉ còn lại chiếc xe trống rỗng.

Anh bất ngờ mà chạy lại báo cáo.
" Thưa cậu chủ, tôi không còn thấy tài xế đâu nữa , hình như hắn ta đã chạy trốn mất rồi"
Triệu Phúc Thiên suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy tai nạn này có gì đó không ổn.


Vì lúc trên đường lớn này có rất nhiều xe qua lại nhưng tại sao chỉ đúng có xe anh lại bị tai nạn.
Lần này anh cảm thấy có gì không ổn, lòng ngực cứ cảm thấy khó chịu dâng lên 1 cảm giác khó tả, anh liền ra khỏi xe mà bắt taxi đến nhà hàng.
" Anh ở đây kêu người tới điều tra, tôi sẽ sự bắt xe ra nhà hàng trước"
" Sao ạ.

Vây để tôi kêu người tới đón cậu chủ"
" Không cần, tôi không đợi được cậu cứ lo việc của cậu đi".
Anh nói xong rồi quay đi thì thấy một chiếc taxi leo lên liền
" Mau chở tôi đến nơi 24/**** nhanh nhất có thể tôi sẽ trả ông gấp đôi"
Hôm nay tự nhiên gặp được khách hàng VIP như thế ông tài xế nghe mà khoái chí
" Cậu cứ yên tâm tôi sẽ chạy nhanh nhất có thể" rồi ông ta phóng xe đi thật nhanh.
.....
Ở nhà hàng
- Mẹ Thiên: " Mình à, em lo quá không biết thằng con trai chúng ta có chấp nhận con gái nhà bên đó không nữa".
- Ông Thắng thấy vậy vừa cười vừa ôm vai vợ mình.
" Bà cứ yên tâm, tôi cũng chấm con gái nhà Lý rồi nên dù thằng nhóc đó không chịu tôi cũng sẽ bắt nó lấy cho bằng được".
Đột nhiên đang nói chuyện thì có một cuộc gọi điện đến ông Thắng.

" Alo"
" Dạ thưa ngài tôi bên quản lý nhà hàng, có người nhận là người quen của ngài nhờ chúng tôi báo lại muốn gặp ngài để nói thông báo 1 chuyện gấp".
Ông Thắng nghe có người nhận người quen cũng thắt mắc hỏi là ai thì bên đầu dây kia nói.
" Dạ người này nói với tôi ông ấy tên là Lý Quang Đình ạ".
Ông Thắng nghe vậy cũng giật mình bởi cái tên đó không ai khác chính là người bạn thân nhất của ông sắp trở thành thông gia với nhau.

Ông nhăn mặt suy nghĩ
" Gì vậy chứ cái thằng này đã tới rồi sao không vào luôn gọi người ra đón nữa mới chịu là sao?".
"Đúng là màu mè thật".

Ông trề miệng rồi nói ra.
" Bà ở đây đợi tôi, để tôi ra ngoài đón con dâu chúng ta vào".
" Gì chứ, họ tới rồi sao" Bà hốt hoảng mà đưa tay che miệng nói.
" Đúng vậy tới rồi mà cái thằng Lý kia làm màu bắt tôi phải ra đón"
" Thôi được rồi ông mau đi đi, đừng để nhà bên đó đợi".
" Ừm".
Nói rồi ông quay đầu đi nhưng không biết được đây chính là một cái bẫy sắp đến với cả nhà họ Triệu.
Khi tới nơi ông Triệu hỏi quản lý người đâu thì đột nhiên tên quản lý nở một nụ cười nham hiểm nhìn ông Thắng.

Thấy có gì đó không ổn, ông Thắng định quay đầu về lại chỗ cũ thì bỗng ở đâu phát ra một tiếng súng vang lên thật to.
" Đùng".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận