Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Mùa đông qua đi, nhiệt độ không khí tăng cao, băng tuyết dần tan, mấy cọng cỏ non xanh mướt chui ra khỏi mặt đất, ánh nắng tươi sáng, vạn vật sống lại.
Kỳ Miễn đã thu dọn xong mọi thứ chuẩn bị bay về phương nam.
Cậu nhớ Đông Thần thích ăn trái cây nên đã trao đổi một ít quả hạch với tộc thú nhân, số lượng không nhiều nhưng miễn cưỡng đủ cho Đông Thần đỡ thèm.
Trước khi đi cậu chào tạm biệt Kỳ Hạc.
Kỳ Hạc xoa xoa khóe mắt, nhìn cậu không nói gì.
Cậu cụp mắt không dám nhìn vào mắt Kỳ Hạc, sợ nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt hắn.

Cậu rề rà một lúc mới nghẹn ra một câu, "Anh, em đi đây."
Kỳ Hạc bực bội gãi đầu, hắn không biết nên đối mặt với đứa em trai này như thế nào, trước đó sau khi khắc khẩu hắn cũng từng hối hận, lúc ấy không nên nói nặng lời như vậy.
Nhưng hắn không xuống nước đi hòa giải được, mà Kỳ Miễn ngại tới cửa, dẫn tới cả mùa đông họ không gặp nhau.

Hắn nhìn Kỳ Miễn một lúc cuối cùng chỉ khô khan hỏi một câu, "Còn về nữa không?"
Kỳ Miễn hơi sửng sốt, trả lời khẳng định, "Còn."
"Vậy thì tốt."
Không khí rơi vào im lặng quỷ dị, qua một lúc lâu Kỳ Hạc mới nói, "Một khoảng thời gian nữa anh sẽ tới bờ biển."
"Được." Kỳ Miễn cười tươi lộ ra hàm răng trắng tinh, "Đông Thần thấy anh chắc chắn sẽ rất vui."
Kỳ Hạc hơi khựng lại, không đáp lời, thực ra hắn không tin cái gì mà tiên đoán của Hải Thần, hắn chỉ muốn đi xem xêm có phải tộc nhân ngư gặp khó khăn gì cần giúp đỡ không.
Dù sao trước kia tiểu nhân ngư cũng từng giúp hắn một phen, hăn không phải thú nhân vong ơn bội nghĩa.
Trong khu rừng rậm rạp, đám côn trùng ngủ đông trên cành lá bỗng kinh sợ ào ào vẫy cánh bay lên trời.
Nhất thời khung cảnh côn trùng chi chít đầy trời khiến người ta không khỏi hãi hùng.
Các thú nhân dừng lại theo bản năng, ngẩng đầu nhìn một màn này.

Đây giống như một điềm báo nào đó.
Khiến lòng người bất an.
Có thú nhân thính giác nhạy bén nằm sấp xuống dán lỗ tay trên mặt đất.

Nghe thấy tiếng rung động mỏng manh dưới nền đất, đồng tử thú nhân co lại, hắn há miệng gào to, "Chạy mau! Động đất tới!"
---------------------------------------
Còn lúc này trên mặt biển ánh mặt trời vẫn rất ấm áp, các nhân ngư vui vẻ nói cười vô cùng náo nhiệt.
Khi nghe thấy tiếng ốc biển họ không khỏi dừng lại xem xảy ra chuyện gì, sau đó họ thấy nhân ngư Atlantis tới nói sắp xảy ra động đất, bảo họ đừng ở mặt biển lâu, tốt nhất là về Hải Thành.
Một phần biết rõ cách hành sự của nhân ngư Atlantis thì tin tưởng theo Fia về Hải Thành lánh nạn.
Phần lớn nhân ngư ôm thái độ nghi ngờ tiếp tục ca hát trên mặt biển không muốn đi.
Fia mặt kệ họ, lỡ như động đất xảy ra, chỉ cần họ bơi nhanh thì vẫn về Hải Thành kịp.
Cuồng phong thổi qua mặt biển, trong khoảng khắc sóng biển cuồn cuộn, bầu trời mới nãy còn trong xanh giờ đã giăng đầy mây đen.
Đông Thần bị gió thổi tới đau mắt, cậu giơ tay chắn gió, dùng tốc độ nhanh nhất tới Donica.
Bỗng cậu thấy một tiểu nhân ngư đang dập dềnh trên biển, là Jola!
Cậu bơi qua vươn tay bế Jola lên, "Jola, sao em lại ở đây?"
Jola lè lưỡi, nghịch ngợm nói, "Anh Đông Thần, em đang bắt cá Không Mặt đấy."
"Làm anh sợ muốn chết, tưởng em bị làm sao."
Cậu mang theo Jola đi vào rừng tảo lớn, tìm thấy Jimmy, cậu há miệng, giọng nói vốn trong trẻo giờ hơi run, "Sắp động đất, mọi người mau đi cùng tôi!"
Jimmy nhìn nước biển cuồn cuộn bên ngoài, sắp mặt ngưng trọng, "Được."
Đông Thần sốt ruột giục, "Không còn kịp nữa, phải nhanh lên!"
Nàng không chút do dự lập tức triệu tập tất cả nhân ngư, giao nhân ở hải vực lại.

Chắc là các nhân ngư cũng nhân ra nước biển có sự thay đổi, hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, bất kể ở xa tới đâu đều về rừng tảo lớn trong thời gian ngắn nhất.
Đông Thần không nói nhiều, nhấc tay cuốn lên sóng biển.

Nước biển cuốn các nhân ngư đi thẳng về Atlantis.
Sóng biển sẽ đưa các nàng bình an về Hải Thành.
Đông Thần giương mắt nhìn về Rãnh Biển đằng xa, lúc này Ngải Thụy hẳn là đã tới, tìm thấy nhóm Nguyên Khê, nhưng động đất sắp tới, họ không kịp quay về.
Thấy Đông Thần không theo kịp, Jola hô lớn, "Anh Đông Thần!"
Đông Thần phất phất tay, xoay người đi về hướng Rãnh Biển.
Chưa bơi được bao xa cơ thể cậu nghiêng đi, cả người chìm xuống nước, cậu đau tới nỗi cắn rách môi, máu tươi tràn khỏi môi cậu.
Cậu cảm thấy xương cốt toàn thân như bị đánh nát sau đó xếp lại, móng tay trong suốt dần trở nên cứng rắn, sắc bén, vảy trên đuôi như lớp giáp cứng cũng phiếm ánh sáng.
Ý thức cậu dần trở nên mơ hồ, cậu thấy cơ thể như đang dần biến mất, cậu biến thành một giọt nước trong suốt hòa vào biển rộng.

Sau đó cậu thấy mình biến thành hải thú to lớn, trôi nổi theo dòng nước, ngay sau đó cậu mở đôi cánh bay lên, đôi cánh to rộng che cả bầu trời.
Hải Thành được tảo lớn bao vây kín mít, các nhân ngư bất an nhìn về phía mặt biển.
Quả Quả vừa ngừng khóc lại đột nhiên ngẩng cổ òa khóc, trước đó đã khóc một lúc lâu, giọng cũng khàn khàn.
Lần đầu thấy Quả Quả khóc dữ như vậy, Hàn Trạm nhịn sự nôn nóng xuống, nhẹ giọng dỗ bé, "Quả Quả đừng sợ, cha ở đây."
Quả Quả vừa khóc vừa túm chặt tay Hàn Trạm, đong đưa đuôi muốn bơi ra ngoài, "Tìm ba, tìm ba."
Chắc chắn là Thần Thần gặp nguy hiểm.
Quả Quả và Đông Thần huyết mạch tương liên, nếu Đông Thần gặp chuyện gì Quả Quả cũng sẽ có cảm ứng, chắc chắn bé cảm nhận được Đông Thần gặp nguy hiểm nên mới khóc lóc nói muốn đi tìm ba.
Hàn Trạm bế tiểu nhân ngư lên, cúi đầu hôn xuống đầu bé, "Quả Quả ngoan không khóc, chúng ta đi tìm Thần Thần nhé."
Lôi Triết bơi tới vỗ vai Hàn Trạm, "Con đi tìm nhóc con đi, chỗ này cứ giao cho bọn ta."

Hàn Trạm gật đầu, "Được." Anh bế Quả Quả lên, đuôi cá vung lên bơi nhanh qua rừng tảo lớn.
Trên đường anh gặp nhân ngư Donica, sóng lớn cuốn bọn họ lướt qua người anh.
Anh quét mắt qua nhìn nhưng cũng không dừng lại, anh không ngửi thấy hơi thở của Đông Thần.
Jimmy cũng phát hiện ra anh, nàng quay đầu cao giọng hô lên, "Đông Thần tới Rãnh Biển!"
Quả Quả trong lòng anh vươn tay chỉ về hướng Rãnh Biển, "Ba ở bên đó."
Quả Quả vung tay nhấc lên một ngọn sóng cuốn bé và Hàn Trạm nhanh chóng bơi đi.
Đôi mắt đen của Hàn Trạm lạnh hẳn, vẻ mặt khó nén nỗi lo lắng và bất an.

Tốc độ của họ rất nhanh, cuối cùng cũng ngửi thấy hơi thở của Đông Thần, anh nhanh chóng bơi qua.
Mới bơi không lâu đã nhìn thấy chiếc đuôi xanh lam của Đông Thần đang lơ lửng trong nước.
"Thần Thần!" Anh vội đặt Quả Quả trên vai đi qua đón Đông Thần.
Lúc này Hàn Trạm mới chú ý tới sự thay đổi của Đông Thần.
Cùng lúc đó tại Rãnh Biển.
Thương Long như phát điên tấn công Tác Đồ.
Joy che chở Sửu Nhan, Nguyên Khê túm tay Đông Quỳ, cả đám giống như chạy trốn khỏi Rãnh Biển.
Nguyên Khê hơi giật mình, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong làn sương mù, con ngươi kim sắc của cậu hơi sáng lên, "Chú..." Ngải Thụy.
Ngải Thụy bơi tới trước mặt cậu, nhìn cậu từ trên xuống dưới, hơi thở hơi gấp, "Cháu không sao chứ?"
Nguyên Khê lắc đầu, cậu lo lắng nhìn phía sau, "Cháu không sao, nhưng còn Tác Đồ..."
Ngải Thụy cũng ngửi thấy hơi thở của Long tộc, hắn đè vai Nguyên Khê lại, "Để chú, sắp động đất, các cháu mau về Hải Thành đi." Dứt lời, hắn vọt vào trong làn sương mù.
Ngửi thấy mùi máu của Tác Đồ trong nước, Đông Quỳ vứt tay Nguyên Khê đuổi theo.
Nguyên Khê sốt ruột gọi, "Đông Quỳ!"
Joy túm tay cậu lạnh giọng nói, "Thôi, kệ cậu ta."
Có Tác Đồ ở đấy sẽ không trơ mắt nhìn Đông Quỳ đi tìm chết.
Khi Ngải Thụy tới nơi, mùi máu tươi ập vào mặt, còn Tác Đồ và Thương Long đang đánh ngươi sống ta chết, cổ, ngực, cánh tay hắn, tất cả đều là vết thương, móng tay sắc bén đâm vào bụng Thương Long, cứng rắn xé xuống một miếng thịt trên người nó.
Tác Đồ cảm thấy đau đớn chỗ ngón tay, thì ra có một con sâu đen đang cắn tay hắn, cơ thể hắn bỗng cứng đờ, đúng lúc này con Thương Long há to miệng cắn về phía hắn.

Cái đuôi màu đen xẹt qua đập vào vết thương trên bụng Thương Long.

Mà con quái vật như không cảm thấy đau đớn vẫn nhào lên.
Ngải Thụy cau mày, hắn túm chặt bả vai Tác Đồ kéo đi, "Cháu ngây ra đấy làm gì!"
Tác Đồ khó khăn phun ra mấy chữ, "Bụng, nó có sâu."
"Đáng chết!" Ngải Thụy thấp giọng mắng.
"Tác Đồ!" Đông Quỳ nhào qua.
Đông Quỳ hoàn toàn không hiểu được ánh mắt Tác Đồ, cậu xông lên đánh nhau với Thương Long cùng Ngải Thụy, gương mặt u ám tàn nhẫn nện một đấm lên hàm nó.
Ngải Thụy hất đuôi đập Thương Long vào cái khe, "Đừng đánh nữa, đi mau!"
Tác Đồ bị sâu cắn khiến cả người tê liệt không thể động đậy, hắn nói, "Mọi người, đi đi."
"Cậu bớt nói nhảm đi!" Đông Quỳ ngắt lời hắn.
Đám Nguyên Khê cũng chưa bơi xa, rất nhanh họ đã đuổi kịp.
Chưa kịp nói gì đã cảm nhận được âm thanh chấn động nhỏ dưới đáy biển truyền tới, nhanh chóng hình thành dòng nước xiết còn đáng sợ hơn cả bão lốc, cuồn cuộn hướng về phía bọn cậu.
Ngải Thụy la to, "Mọi người cầm tay nhau đừng buông ra!"
Nghe vậy Đông Quỳ ôm chặt bả vai Tác Đồ.
Joy ôm Sửu Nhan, Nguyên Khê thì theo bản năng ôm chặt cánh tay Ngải Thụy.
Họ giống một con thuyền nhỏ lênh đênh xóc nảy giữa biển khơi.
Các nhân ngư chơi đùa trên mặt biển rốt cuộc cũng nhận thấy nguy hiểm, họ cuống quít lặn xuống nước ào ào vọt vào Hải Thành.
Ngay sau đó Rãnh Biển lại truyền tới âm thanh chấn động, lần sau kịch liệt hơn lần trước, cuối cùng vang lên một tiếng nổ rất lớn như tiếng sấm, trong chớp mắt đất trời mịt mù, đất rung núi chuyển, nước biển quay cuồng.
Nước biển chợt dâng cao, gió biển gào thét mãnh liệt, sóng nước cuồn cuộn, nháy mắt ào tới ven biển, khí thế hủy diệt tiến về phía đất liền.
Trước khi động đất xảy ra, thú nhân trên mặt đất cảm nhận được nguy hiểm nên đồng loạt biến về hình thú, liều mạng chạy như điên lên đỉnh núi.
Ngơ ngác nhìn sóng lớn đập vào bờ, tất cả rào rào quỳ lạy trên mặt đất, phát ra tiếng kêu gào tuyệt vọng, "Thần Thú trên cao! Xin hãy cứu chúng tôi!"
Mà lúc này Đông Thần đột nhiên mở bừng mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận