Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Trận lốc này tới ngoài dự đoán của tất cả mọi người, khiến tất cả trở tay không kịp.
Năng lượng mạnh mẽ quét qua cả tòa Hải Thành, giao nhân, nhân ngư, ngay cả Long tộc cũng bị luồng sức mạnh này ép cho thở không nổi.

Noy giơ tay muốn hạ cột nước đang quay cuồng xuống.
Nhưng lần này nước biển lại không nghe theo lệnh gã, chúng lướt nhanh qua kẽ ngón tay gã không chút lưu luyến, thậm chí còn có chút chán ghét, điên cuồng chảy khỏi người gã.

Sắc mặt Noy hơi dữ tợn, gã cúi đầu nhìn hai tay, "Không thể nào."
Nhân ngư lớn tuổi run rẩy bơi tới, "Vương, lốc xoáy tới."
Noy không kiên nhẫn phất tay, hất lão ra, "Không cần ngươi nói, ta có mắt."
Vốn Nina cũng không định nhúng tay, nàng ôm tay lạnh nhạt đứng bên nhìn, nhưng khi thấy toàn bộ nhân ngư đều vết thương chồng chất, hát đến khàn cả giọng nàng cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng, "Noy, hay là chúng ta rời khỏi đây trước?"
Khi xây dựng Hải Thành các nhân ngư cũng đã tính đến vấn đề gió lốc, dù sao xung quanh Hải Thành cũng không có thứ gì có thể ngăn cản lốc xoáy, nhưng Noy đã gạt đi, gã tự tin nói bản thân có thể giải quyết lốc xoáy, chỉ cần gã ở Hải Thành một ngày, Hải Thành sẽ không bị lốc xoáy tàn phá.
Các nhân ngư tận mắt nhìn thấy gã phất tay đánh tan lốc xoáy thì không còn dị nghị, lại càng tin tưởng gã là Hải Thần hóa thân.
Không ngờ tất cả đều là giả, khi Hải Thần tỏ ý không muốn, Thần lực trong cơ thể gã chẳng còn bất kì tác dụng nào.
Lốc xoáy tới quá nhanh, các nhân ngư không thể không bỏ lại nhà cửa theo Noy bơi qua hẻm núi tránh nạn.
Long tộc đuổi sát phía sau, vất vả lắm mới cắt đuôi được đám Long tộc hung bạo kia.
Đang đi Nina bỗng nhớ tới hai tiểu nhân ngư trong cung điện mình, nàng ngẩng đầu nhìn qua thì thấy nóc cung điện đã bị Thương Long gặm mất một góc, hai tiểu nhân ngư không biết tung tích, có lẽ đã chạy thoát, cũng có thê đã vào bụng Thương Long.
Nàng suy nghĩ một hồi rồi bơi tới cạnh Noy, nhỏ giọng hỏi gã, "Thần lực có vấn đề à?"
Noy có bệnh đa nghi nặng, gã lập tức nghi ngờ Nina, duỗi tay bóp chặt cổ nàng, "Có phải là ngươi giở trò không?!"
Nina bắn [email protected] móng tay sắc bén bắt lấy tay Noy, cắt rách da gã, nhân lúc gã ăn đau tránh thoát, nàng lạnh lùng trợn mắt, "Đầu ngươi có bệnh à!"
Gã yên lặng nhìn Nina, vẻ mặt nàng không giống giả vờ.
Noy rất hiểu Nina, nàng là người gió chiều nào theo chiều ấy, gã cần nàng giúp sức.

Bây giờ gã cần trấn an nàng trước, nghĩ vậy gã ôm eo Nina, giọng điệu mềm hơn, "Xin lỗi nàng, là ta không tốt, Thần lực trong cơ thể ta đúng là có chút vấn đề, nhưng Thần lực vẫn còn, lúc nãy chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi."
Dứt lời gã giơ tay gọi tới một luồng nước biển, xoa thành một cục đặt trong lòng bàn tay Nina.
Nina nắm nước biển, hôn nhẹ lên mặt Noy, nàng hạ mắt, che giấu ánh mắt mưu mô, dịu dàng đáp, "Vậy thì tốt, ta tin chàng là nhân ngư mạnh nhất, chắc chắn sẽ trở thành Hải Thần."
Noy tình ý đong đầy, "Ta biết mà, nàng mới là người hiểu ta nhất."
Allie vừa tới thì nghe thấy câu này, thầm cười nhạo không thôi, lúc trước ta với ngươi ở bên nhau ngươi cũng nói thế.

Allie không khỏi nghi ngờ bản thân liều mạng vì Noy có phải quyết định chính xác hay không.
Chuyện tới nước này nàng ta đã không còn cơ hội quay đầu, nàng ta đắc tội Lôi Triết, Già Li và Ngải Thụy nên đã không thể quay lại Atlantis, chẳng bằng ở lại đây, chỉ cần đẩy ngã Nina sớm hay muộn nàng ta cũng có được địa vị chí cao vô thượng, được vạn nhân ngư tôn sùng.
Tầm mắt Thanh Lưu đảo qua đám nhân ngư, hắn lo lắng nghĩ, Thanh Triết ở đâu?
Mà Đông cục cưng lúc này còn chưa biết có một đoàn nhân ngư đang bơi tới gần bé.
Thương Long bơi tới bên trên hẻm núi.

Nơi này cách Hải Thành rất xa, gần như không chịu chút ảnh hưởng nào từ cơn lốc.
"Tới rồi." Đông cục cưng ý bảo Thương Long dừng lại.
Thương Long nằm sấp người, Đông cục cưng kéo tay An Cách nhảy khỏi đầu nó, "Ngươi ở chỗ này chờ bọn ta, không được đi đâu cả."
Thương Long cúi đầu tỏ ý phục tùng.
Hẻm núi trước mặt so với ở Atlantis còn sâu hơn, Đông cục cưng và An Cách cẩn thận bơi xuống dưới.

Rong biển mọc thành từng cụm nơi khe vách đá, còn có đủ loại hoa biển mọc lên dọc theo khe nứt, từ phía dưới nhìn lên trông như là một cái...!rất lớn.


Trong đầu Đông cục cưng đột nhiên nhảy ra một từ "Cây thông Noel".
Cuối cùng cũng lặn xuống dưới đáy, Đông cục cưng vươn tay sờ s0ạng trong bùn, không có, ở đâu nhỉ? An Cách cũng cúi người, "Anh Đông cục cưng, anh tìm gì thế?"
Đông cục cưng như bị thứ gì lôi kéo, bé không khỏi phất tay, lớp bùn dưới đáy lập tức tản ra, lộ ra tảng đá lớn chôn bên dưới.

Bé có thể cảm nhận được thứ mình muốn ở ngay dưới khối đá này, bé đặt tay lên tảng đá hỏi, "Là cậu đang tìm tớ đấy ư?"
Tảng đá khe khẽ rung động như đang đáp lại Đông cục cưng.
Ngay sau đó xung quanh lay động, tảng đá nứt ra một cái khe, một cụm sáng xanh lam lớn bằng bàn tay bay ra từ trong khe nứt.
Nó bay qua, thân mật dán trên mặt Đông cục cưng như đang hôn mặt bé.
Cụm ánh sáng chui vào mi tâm Đông cục cưng.
Chỉ trong nháy mắt trong đầu Đông cục cưng hiện lên vô số hình ảnh.
"Anh Đông cục cưng, anh không sao chứ?"
Đông cục cưng thong thả lắc đầu, không sao, cậu* chỉ là nhớ lại một số kí ức mà thôi.
*Vì em bé đã nhớ lại hầu hết kí ức nên từ bây giờ đổi xưng hô thành "cậu" nha, dù rất muốn để đến khi em bé thành niên/ lớn thêm chút nữa mới đổi nhưng thôi, chúng ta tính theo tuổi tâm hồn của em bé vậy.
Sau khi Đông cục cưng tiêu hóa xong kí ức thì cảm thấy thật kì diệu, cậu vậy mà quay về hàng tỉ năm trước, gặp được cha mẹ nhân ngư của mình.

Rung động tới từ huyết thống không thể là giả, nó khiến cậu cảm thấy mình vốn là nhân ngư thời đại này, bởi vì các loại nguyên nhân mới không thể ra đời.
Cũng may một đời này cậu không còn là tiểu nhân ngư trưởng thành trong cô đơn nữa.
Vì tránh Noy mà mấy hôm nay Thanh Triết đều trốn ở chỗ này, không ngờ lại nhìn thấy một màn kỳ diệu kia.

Trong mắt Thanh Triết hiện lên vẻ tham lam, gã không biết cụm sáng kia là gì nhưng gã có thể cảm nhận được cụm sáng đó có một nguồn năng lượng rất lớn, gã định bơi qua.
Bỗng sắc mặt Đông cục cưng khẽ biến, "Mau đi thôi An Cách, bọn chúng tới."
Noy không thèm che giấu trực tiếp phóng thích sức mạnh của mình đuổi đám Long tộc đi.

Dù là Thanh triết cách đó cả dặm cũng cảm nhận được năng lượng kinh khủng của Noy.
Không được, không thể để Noy phát hiện ra mình, trong đầu Thanh Triết hiện lên ý nghĩ to gan, gã nghĩ, không thể để Noy tìm được cụm ánh sáng.
Đông cục cưng kéo An Cách bơi lên trên hẻm núi, nhảy lên đầu Thương Long, giục nó, "Đi mau."
Cậu làm động tác quạt gió, nước biển lập tức tản ra bốn phía, mang đi hơi thở của cậu và An Cách.
Đông cục cưng hít hít mũi, hình như cậu ngửi thấy mùi của một nhân ngư khác, thôi kệ đi.
Khi Thanh Triết đuổi tới nơi đã thấy Đông cục cưng và An Cách đang ngồi trên lưng Thương Long, Thanh Triết hơi khựng lại rồi hất đuôi đuổi theo.
Ngay lúc đó, Noy đang bơi về hướng hẻm núi cũng khựng lại, Thần lực trong người gã không an phận nhảy lên, định phá cơ thể mà ra, Noy gắng sức ấn nó lại, sắc mặt đại biến, gã cảm nhận được Thần lực ở đằng trước.
Sau khi biết Thần lực sẽ xuất hiện ở Isbela Noy gần như lật tung toàn bộ hải vực lên cũng không tìm thấy Thần lực cuối cùng kia, không ngờ nó lại nằm ở hẻm núi.
Chứng tỏ đã có nhân ngư phát hiện ra Thần lực.
Nhưng Thần lực chỉ xuất hiện hiện chớp nhoáng rồi biến mất.
Là ai?! Là ai đã mang Thần lực đi?!
Cảm xúc hung bạo của Noy cộng hưởng với nước biển, dòng nước lạnh băng lập tức sôi trào như bị dung nham đun nóng.

Các nhân ngư lo sợ bất an, chẳng ai biết vì sao Vương lại tức giận.
Noy lao đi như mũi tên rời cung, bơi tới gần hẻm núi thì chỉ nhìn thấy bóng Thương Long rời đi, không nhìn thấy dưới lớp bùn có một vật thể đang nhúc nhích.
Trong nước biển còn giữ lại hơi thở nhàn nhạt của nhân ngư.
Noy điên cuồng nhớ kĩ cái mùi này, đáng chết! Gã nhất định phải tìm được kẻ trộm chết tiệt kia!
Đông cục cưng ngồi ở sau lưng Thương Long vỗ vỗ ngực, may mà hai đứa chạy nhanh không thì đã bị tóm rồi.
Tốc độ của Thương Long rất nhanh, nháy mắt đã bỏ xa Noy mười mấy km.
Sóng nước cuồng loạn vọt tới trước mặt Thương Long thì đột nhiên im bặt, nước biển dịu dàng hôn từng đầu ngón tay Đông cục cưng.

Đông cục cưng khẽ ngâm nga, tiếng ca nhẹ nhàng truyền đi, lướt qua hẻm núi, truyền tới Hải Thành.
Đám Thương Long dồn dập nằm sấp xuống.
Nơi đáy biển sâu, nhóm hải thú đang say ngủ đồng loạt mở mắt, lẳng lặng nghe.
Sóng gió trên mặt biển dần dần ngừng lại.
Khi cậu còn là nhân loại rất thích ca hát.

Thầy nói giọng cậu trong trẻo, chất giọng êm tai tuyệt vời như được thiên sứ ban tặng, cậu là nhà âm nhạc trời sinh.
Nhưng Đông cục cưng lại thích sinh vật học.
Ông lão nhận nuôi cậu là nhà sinh vật học, Đông cục cưng học được từ ông rất nhiều kiến thức, câu gọi ông lão là "ông", đôi khi nghịch ngợm sẽ gọi là "thầy".
An Cách đang ghé lên lưng Thương Long ngủ say như chết.
Trên hẻm núi, các nhân ngư nghe thấy tiếng ca kỳ đều lộ ra vẻ mặt say mê, các nhân ngư đang trọng thương thì cảm thấy vết thương hình như cũng không còn quá đau.
Nina chống cằm, vẻ mặt như suy tư gì đó.
Các nhân ngư khác thì mỗi người một biểu cảm, hải vực bọn họ vậy mà xuất hiện nhân ngư mạnh đến vậy, tiếng ca này như đang khiêu chiến với Noy.
Họ cũng không nghe ra đây là tiếng ca của tiểu nhân ngư thành ra hiểu lầm.
Cảm nhận được sức mạnh cực lớn ẩn chứa trong tiếng ca, Noy lập tức khẳng định nhân ngư này chính là kẻ đã trộm Thần lực.
Gã vội vàng lao ra khỏi hẻm núi nhưng đúng lúc ấy tiếng ca ngừng lại.
Noy phẫn nộ không thôi, gã hất đuôi hung hăng đập về phía nham thạch, đáy biển lập tức chấn động.
Trận lốc xoáy này tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Khi nhóm Liên Phiến từ Rãnh Biển ra thì thấy một Hải Thành bị tàn phá.
Trải qua đợt lốc càn quét, Hải Thành đã sớm không còn hơi thở của An Cách.
Cùng lúc đó nhóm Hàn Trạm cũng đã về tới Atlantis.
Họ không ngủ không nghỉ ngày đêm lên đường, cứng rắn rút thời gian quay về còn một nửa.

Khoảnh khắc lao ra khỏi Rãnh Biển Ngải Thụy tê liệt ngã xuống đáy biển, hắn mệt đến nỗi không muốn mở miệng.
La Á nghe thấy động tĩnh bơi tới thì thấy là nhóm Già Li, trên mặt ai cũng là vẻ mệt mỏi, trông hơi chật vật.

La Á kinh ngạc, "Có chuyện gì thế?"
Già Li cắn chặt răng, "Nhóc con bị Noy bắt đi rồi."
"Mấy cậu đừng gấp." Sau khi nghe La Á nuốt một ngụm nước lạnh, hắn nói, "An Cách cũng bị bắt đi, bây giờ bọn Liên Phiến chắc cũng đã tới Isbela, đừng lo, họ chắc chắn sẽ mang Đông cục cưng về."
Nghe vậy sắc mặt Già Li không còn khó coi như trước nữa, y bình tĩnh suy nghĩ rồi nói, "Giúp chúng tôi chuẩn bị ít đồ, chúng tôi muốn đi Isbela."
"Được."
Bên kia Tả Luân dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin về cho Lôi Triết.
Lúc trước vì cách Rãnh Biển quá xa nên tin tức thường không thể tới kịp Hải Thành.

Lôi Triết bèn phái nhân ngư đóng quân tại chỗ, cứ cách một khoảng sẽ có nhân ngư trực, chắc chắn tin tức có thể truyền đi trong thời gian ngắn nhất.

Nên Liên Phiến mới có thể biết An Cách bị bắt nhanh như vậy.
Sau khi Lôi Triết nhận được tin thì đập vỡ một tảng đá lớn ngay tại chỗ.
"Bảo Già Li chờ tôi, ngày mai tôi đi cùng em ấy."
Đông Quỳ ôm Tác Đồ khóc lóc, "Huhu, tôi muốn đi tìm Đông cục cưng."

Tác Đồ hiếm khi không chê cậu nhóc, cậu vỗ vỗ bả vai Đông Quỳ, "Đừng khóc, chúng ta cùng đi tìm chú Lôi Triết."
"Bảo chú ấy mang chúng ta đi tìm Đông cục cưng ư?" Nguyên Khê hỏi.
"Không, chúng ta tới Rãnh Biển rèn luyện, tiện thể đón Đông cục cưng về."
Cả đám nhớ hồi Hàn Trạm tầm tuổi này đã tới Rãnh Biển rèn luyện, trong lòng Đông Quỳ nổi lên ngọn lửa hy vọng nho nhỏ, cậu nhóc cũng muốn trở lên mạnh mẽ như Hàn Trạm.
Nhóm tiểu nhân ngư kéo nhau đi tìm Lôi Triết.
Lôi Triết dằn xuống nội tâm đang phẫn nộ, bình tĩnh hỏi chúng, "Mấy đứa tìm chú có việc gì?"
Nguyên Khê ngẩng đầu nhìn về phía hắn khẩn cầu, "Chú Lôi Triết, bọn cháu muốn tới Rãnh Biển rèn luyện, có được không ạ?" Rãnh Biển rất xa, nếu không có nhân ngư thành niên dẫn đường chúng rất khó tìm được vị trí chính xác.
Lôi Triết nhìn dáng vẻ nghiêm túc của mấy tiểu nhân ngư, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói, "Được, để chú bảo Joy dẫn các cháu đi."
Tốt quá, nhóm tiểu nhân ngư không nhịn được hào hứng cười.
"Mấy đứa theo chú."
Kỳ sinh sản năm nay Sửu Nhan và Joy cũng không thành công có trứng nhân ngư, hai người rất giống người ngoài cuộc, bất kể là xây dựng Hải Thành hay là thành lập đội tuần tra, thái độ của họ đều là không quan tâm, không tham gia, tận hưởng cuộc sống tiêu dao tự tại của mình.
Khi Lôi Triết tìm được họ là đúng lúc họ vừa đi bắt hải thú về, sau khi nghe chuyện Đông cục cưng bị bắt cần họ giúp đỡ, hai người không chút do dự đồng ý.
"Tôi đi Rãnh Biển trước, phiền mấy cậu khi đi dẫn mấy tiểu nhân ngư này theo, mấy đứa muốn tới đó rèn luyện." Lôi Triết chỉ nhóm tiểu nhân ngư.
Nguyên Khê và những tiểu nhân ngư khác đều khẩn trương lo Sửu Nhan sẽ từ chối, dù sao đây cũng là nhân ngư tính tình không tốt lắm.

Ai ngờ Sửu Nhan đảo mắt qua chúng, nhướng mày rồi sảng khoái đáp, "Được, sáng mai lên đường, đừng có ngủ nướng."
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện Lôi Triết vung mạnh đuôi lấy tốc độ nhanh nhất bơi về Rãnh Biển.
Nhìn thấy bóng Lôi Triết Già Li như tìm thấy chỗ dựa, cảm xúc dồn nén mấy hôm nay rốt cuộc bùng nổ, y ôm chặt eo Lôi Triết nước mắt chảy ào ào, "Hu hu, cục cưng bị Noy bắt đi, là em không tốt, em không bảo vệ tốt cục cưng."
Lôi Triết vươn tay vỗ nhẹ lưng y, thấp giọng trấn an, "Đừng khóc, ngoan, chúng ta sẽ mang nhóc con về."
Hàn Trạm nhắm mắt, đôi mắt đen nhánh phủ đầy tơ máu, anh khàn giọng gọi, "Chú Lôi Triết."
Lôi Triết vỗ vỗ vai anh, "Chúng ta đi thôi, đi đón nhóc con về."
Đông cục cưng và An Cách vùi trên bụng Thương Long thoải mái đánh một giấc.

Khi tỉnh dậy trời đã sáng, mây đen tan đi, bão táp cũng đã ngừng, tia nắng vàng rực chiếu soi làn nước.
Một giấc ngủ dậy Đông cục cưng thấy đuôi mình lại dài thêm một đoạn, cậu sờ sờ mặt mình, cười cong mắt, mơ hồ hiện ra dáng vẻ thiếu niên, cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ thành niên nhanh thôi.
Nếu ba và anh thấy chắc sẽ rất ngạc nhiên.
Cùng với kí ức khôi phục Đông cục cưng nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.
Thầy, cũng chính là ông lão nhặt cậu về nuôi trước khi qua đời đã phó thác cậu cho học sinh cũ của mình.
Đàn anh là nghiên cứu viên của một viện nghiên cứu sinh vật, bình thường rất bận nên đã thuê một giúp việc tới chăm sóc cho cậu, họ cũng không thường xuyên gặp mặt, cậu cũng không có ấn tượng gì sâu sắc với đàn anh này.
Sau khi cậu tốt nghiệp thì thi vào viện nghiên cứu của đàn anh, kí ức sau đó trống rỗng, cậu cố thế nào cũng không nhớ ra nổi vì sao mình lại quay về đây.
"Anh Đông cục cưng." An Cách mê man ngồi dậy.
"Em tỉnh rồi à An Cách." Đông cục cưng bế nhóc lên, "Em đói không?'
An Cách xấu hổ gật gật đầu.
"Chúng ta tìm ít thức ăn nhé." Đông cục cưng vẫy tay, một đám cá nhỏ bơi tới chen nhau m*t đầu ngón tay cậu.

Đông cục cưng chọn một con cá trông béo nhất, móng tay mềm mại bóp chặt mang cá.
Đông cục cưng thích ăn cá nhưng ngại xử lí, sống lại một đời có ba và anh chăm sóc chu đáo khiến cậu chẳng cần động tay.

Đông cục cưng có chút phiền não, thẳng tay b0p chết con cá rồi nhét vào lòng An Cách.
An Cách yên lặng ôm con cá, chọc vỡ bong bóng cá, móc túi mật ra, xử lí con cá tươm tất rồi đưa tới trước mặt Đông cục cưng, "Anh Đông cục cưng ăn đi."
Đông cục cưng hơi xấu hổ, cậu mím môi cười, cắn một miếng, "An Cách giỏi quá."
Một con cá không đủ ăn, Đông cục cưng lại bắt thêm hai con, học An Cách vụng về xử lí túi mật.

Sau khi ăn no An Cách hỏi, "Anh Đông cục cưng, giờ chúng ta đi đâu?"
Đông cục cưng nói, "Em còn nhớ mình tới từ chỗ nào không?"
An Cách nhìn bốn phía rồi chỉ về phía Hải Thành, "Nhân ngư xấu xa mang em đi ra từ Rãnh Biển đằng kia."
"Được rồi, vậy chúng ta cũng đi theo hướng đó."
Thương Long thò qua muốn Đông cục cưng ngồi lên đầu nó, Đông cục cưng đẩy đẩy nó.


Hình thể Thương Long quá lớn rất dễ bị phát hiện.
Đông cục cưng chớp chớp mắt, hình như cậu ngửi thấy mùi của nhân ngư lạ.
Cậu nhìn trái nhìn phải mà cũng không phát hiện ai, kỳ lạ.
Sau khi Thương Long bơi đi, nhân ngư đuôi xanh bò từ dưới bùn dậy, gã quỷ quyệt nói, "Tiểu nhân ngư, giao cụm sáng ra đây."
An Cách sợ tới nhảy dựng lên, kêu ầm lên, "Anh Đông cục cưng, gã gã gã...!gã chính là nhân ngư bắt em tới đây."
"An Cách, em trốn ra sau lưng anh." Đông cục cưng giang hai tay về phía Thanh Triết sau đó từ từ co bàn tay lại như đang bóp chặt cổ gã.
Thanh Triết lập tức cảm thấy khó thở, sắc mặt dần trở nên tím tái, "Thả, thả ta ra."
Đông cục cưng không ý thức được đang có một luồng cảm xúc không thuộc về cậu dần chiếm cứ cơ thể, đôi mắt cậu dần trở lên lạnh lẽo giống Thần, không chút tình cảm.

Ngay lúc Thanh Triết cận kề cái chết, cách đó không xa nước biển dao động, tiếng ca của các nhân ngư truyền đến, Đông cục cưng đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng buông tay ra.
Đúng lúc này An Cách kích động kêu lên, "Em nghe thấy giọng của ba, là ba đang hát."
Thanh Triết nổi lềnh phềnh trong nước, hai mắt trắng dã không rõ sống chết.
"Là chú Liên Phiến ư?" Đông cục cưng vui mừng nói, cậu kéo tay An Cách, lắc đuôi bơi nhanh, "Chúng ta mau đi qua đó."
Bên kia đám Thanh Lưu đang vây quanh mấy nhân ngư, sắc mặt không tốt lắm, không khí căng thẳng vô cùng.
Đông cục cưng và An Cách lặng lẽ bơi lên trên thấy Liên Phiến, Lung Hồi còn cả Fia và một số nhân ngư khác, Đông cục cưng nhỏ giọng gọi, "Chú Lung Hồi!"
Lung Hồi ngẩng đầu nhìn qua thấy là Đông cục cưng, y nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc, "Đông cục cưng, sao cháu lại ở đây?"
Khi nhóm Lung Hồi xuất phát thì Già Li còn chưa về tới nên lúc này nhìn thấy Đông cục cưng thì không khỏi ngạc nhiên, sau đó phẫn nộ quay đầu lại.
Thanh Lưu chỉ vào Đông cục cưng, "Mau bắt lấy tiểu nhân ngư kia!"
Các nhân ngư đồng thời quay lại lùng bắt Đông cục cưng.
Liên Phiến cho rằng Thanh Lưu nói An Cách, y hất mạnh đuôi, "Ai dám bắt con ta!"
Nhóm Fia thì bẻ bẻ tay, cười lạnh một tiếng rồi xông lên đè đám kia lại, từng quyền đánh tới, "Dám trộm tiểu nhân ngư nhà chúng ta à."
Ngay lúc Thanh Lưu sắp tắt thở thì một đuôi cá lướt tới, nàng nắm lấy tay Fia, "Thế này không được đâu."
Fia ngẩng đầu, sau khi thấy rõ mặt đối phương mặt hắn lạnh xuống, "Nina? Sao lại là ngươi?"
Nina cong môi, "Noy sẽ đến ngay, nếu các ngươi không muốn bị bắt cả đám thì mau chạy đi."
Fia vứt tay nàng ra, tức giận nói, "Nina, sao ngươi lại giúp bọn chúng?"
"Không liên quan đến ngươi." Nina chỉ vào hướng Noy đang bơi tới, "Còn không đi, Noy sắp tới rồi."
Liên Phiến bế An Cách lên, Lung Hồi kéo tay Đông cục cưng, vung đuôi nhanh chóng bơi đi.
Trước khi tới họ đã điều tra ra Noy là Vương của Isbela, nghe nói là Hải Thần hóa thân, có thể khống chế nước, Lôi Triết dặn họ tốt nhất không nên đánh chính diện với gã.
Đông cục cưng còn chưa phản ứng lại đã bị Lung Hồi lôi đi.

Đồng tử khẽ nhúc nhích, nước biển xung quanh chảy nhanh lên, đẩy họ bơi càng nhanh hơn.
Ngay cả hơi thở của họ cũng không còn.
Cho đến tận khi bóng dáng Lung Hồi biến mất trong tầm mắt, Thanh Lưu muốn nói lại thôi hỏi, "Vì sao ngài làm thế?" Vương rõ ràng sắp tới vì sao Nina còn thả bọn họ đi.
Nina khẽ nhướng mày, mang theo ý giễu cợt, "Ngươi đang nghi ngờ quyết định của ta? Nếu không phải ta tới đây các ngươi đã chết từ lâu rồi, huống hồ trước khi Vương tới đây bọn họ cũng đủ thời gian gϊếŧ chết các ngươi."
Lời nàng nói chính là sự thật, Thanh Lưu gục đầu xuống, "Xin lỗi, là tôi hiểu nhầm ngài."
"Khi Vương đến, các ngươi đã biết giải thích thế nào đúng không." Nina không quan tâm búng búng móng tay.
Đám Thanh Lưu nhìn nhau, "Ngài yên tâm, chúng tôi biết nên nói thế nào."
So với Noy thì trong lòng họ càng nghiêng về Nina hơn, ít nhất nàng sẽ không vô duyên vô cớ gϊếŧ người, huống chi nàng còn vừa cứu họ một mạng.
Nina mỉm cười, thứ nàng muốn trước nay không chỉ là vị trí Vương hậu nhỏ bé.
Nhìn Noy như là bơi từ Rãnh Biển tới, để tránh đụng mặt gã nhóm Lung Hồi chỉ có thể bơi hướng ngược lại.
Lung Hồi vừa đi vừa bớt chút thời gian hỏi Đông cục cưng, "Cháu cũng bị bắt à? Không bị thương chứ?"
Đông cục cưng lắc lắc đầu, "Cháu bị Noy bắt đi, tỉnh lại đã ở chỗ này, không bị thương, chỉ là..."
Đông cục cưng mím mím môi, cảm xúc hạ xuống, "Không biết ba và anh có bị thương không."
Lung Hồi bình tĩnh nói, "Đừng lo, hai người họ rất mạnh, hẳn là sẽ tới đây tìm cháu nhanh thôi."
Noy đoán được họ từ Rãnh Biển qua chắc chắn sẽ phái nhân ngư canh giữ ở cửa, không cho họ vào.

Nếu đã tìm được Đông cục cưng và An Cách Liên Phiến cũng chưa muốn về ngay.
Y là nhân ngư lòng dạ hẹp hòi, dù họ có phải về cũng phải quậy hải vực này long trời lở đất mới bằng lòng bỏ qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận