Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Trước khi đi Hàn Trạm cảnh cáo các nhân ngư một phen, ánh mắt lạnh lùng kèm hơi thở nguy hiểm làm kinh sợ một đám nhân ngư đang rục rịch.
Dù nhân ngư có động lòng đến mấy cũng không thể theo đuổi nhân ngư đã có bạn đời.

Chỉ đành tiếc hận trong lòng, sao vừa mới thành niên đã có bạn đời rồi chứ.
Nghĩ lại thì, nhân ngư xinh đẹp nhường vậy có lẽ lúc chưa thành niên đã bị nhắm tới, nào tới phiên bọn họ.
"Huhhuhu ~"
Đột nhiên có tiếng khóc vang lên, quay lại thì thấy Đông Quỳ ghé lên vai Tác Đồ khóc tu tu.
Gân xanh trên trán Tác Đồ giật giật, cố nhịn không xách Đông Quỳ lên, cắn răng nói, "Cậu khóc cái gì?!"
Đông Thần nhìn sang, cất giọng nhẹ nhàng thong thả, "Sao anh lại khóc hả Đông Quỳ? Đều đã là nhân ngư thành niên rồi còn khóc nhè, xấu hổ chưa kìa."
"Huhu ~" Đông Quỳ khóc rất đau lòng, cậu quay đầu hỏi Đông Thần, "Em thật sự là bạn đời với Hàn Trạm? Thế thì anh không còn cơ hội nữa ư?"
Đông Thần hơi cong môi, vừa buồn cười vừa tức giận, cậu vỗ vỗ đầu Đông Quỳ, "Đông Quỳ, thích của em với anh là đối với bạn bè, không phải với bạn đời, sau này anh sẽ tìm được nhân ngư mình thích thôi."
Đông Quỳ hít hít mũi, nước mắt nói ngưng là ngưng liền, "Được rồi, em phải trả anh một nhân ngư xinh đẹp đấy nhé."
Lập tức chẳng buồn xíu nào nữa.
Tác Đồ vuốt nước mắt tích trên vai đi, tức giận nhéo mặt Đông Quỳ, "Mơ đi!"
Lúc mọi người đang nói chuyện thì trận tỉ thí đằng trước lại bắt đầu.
Vương của hải vực Calais không tham gia thi đấu mà phái nhân ngư khác lên, xem ra họ định đánh xa luân chiến* làm hao mòn thể lực của Ngải Thụy.

Họ thầm mong nhân ngư các hải vực sau có thể đánh bại Ngải Thụy.
*Xa luân chiến là một chiến thuật của chiến tranh cổ đại, ở đó các tướng chỉ huy áp dụng để triển khai những đội quân nhỏ nhưng cơ động, chia nhỏ quân đối phương, vây đánh, cuối cùng tiêu diệt được cả một đội quân lớn.

Không ngờ sau Ngải Thụy còn có Joy, Hàn Trạm và Lôi Triết, kẻ sau còn mạnh hơn kẻ trước, kế hoạch của bọn họ định trước là thất bại.
Không ngoài dự đoán, Ngải Thụy lại thắng.
Ánh mắt các nhân ngư vây xem càng sáng hơn, không hổ là nhân ngư trong mộng của họ.
Các hải vực tiếp theo phái ra nhân ngư mạnh nhất lên thách đấu, Ngải Thụy miễn cưỡng thắng, nhưng nghĩ tới trận tiếp theo có khả năng sẽ thua, Lôi Triết bèn bảo Joy thay hắn lên sân.
Joy vừa đi lên, nhân ngư bên đối diện vô ý thoáng nhìn vết rạch nhỏ còn chưa hoàn toàn khép lại trên đuôi y, sắc mặt lập tức thay đổi, nói với giọng điệu khó chịu, "Hải vực các ngươi hết nhân ngư rồi à? Sao lại phái nhân ngư vừa sinh ra đánh nhau, khinh thường ta đấy à?" Sau khi đẻ trứng nhân ngư sẽ có một khoảng thời gian ngắn suy yếu, tầm một đến hai ngày.
Nên đối phương cho rằng Atlantis phái nhân ngư vừa sinh nở ra thách đấu là đang nhục nhã mình.
Nghe vậy vẻ mặt Đông Thần hơi rối rắm, Joy đẻ trứng?
Cậu nhớ khi còn nhỏ không hiểu chuyện nhìn lén Joy và Sửu Nhan giao phối...!Ơ, không đúng, Sửu Nhan là nhân ngư giống đực, không thể đẻ trứng được.
Ngay cả Lung Hồi cũng hơi bất ngờ, y nhướng mày, tầm mắt đảo qua đám nhân ngư đang vây quanh, quả nhiên thấy Sửu Nhan đang ôm trứng đứng cách đó không xa.
"Nghe Lôi Triết nói, hôm qua Joy vừa sinh xong thì chủ động muốn tham gia thách đấu." Đằng sau truyền tới giọng của Già Li.
Đông Thần cong môi, "Ba."
Mấy hôm trước Đông Thần hôn mê không tỉnh, Hàn Trạm không rời nửa bước.


Hơn nữa Joy có thai, Lôi Triết bèn bảo Fia thay Hàn Trạm tham gia.
Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, dù sao thực lực của Fia cũng kém Joy.

Vừa khéo hôm qua Joy sinh trứng nhân ngư, không còn gì bận tâm, hơn nữa chính y cũng muốn tỉ thí với các hải vực khác nên đã chủ động nói với Lôi Triết rằng mình muốn tham gia thách đấu.
Lôi Triết thử y, thấy thực lực của y cũng hồi phục gần như cũ bèn đồng ý.
Già Li vừa xuất hiện, Sửu Nhan đứng đối diện ngửi thấy hơi thở của y thì bơi tới.

Hắn làm bộ lơ đãng ôm trứng bơi qua người Già Li, như khoe khoang mà nói, "Đây là trứng Joy sinh cho tôi, xem nó đáng yêu chưa này, đến khi phá vỏ tiểu nhân ngư chắc chắn xinh đẹp hơn nhóc con nhà cậu."
Giọng điệu rất chi là thèm đòn.
Không khí lâm vào im lặng chết chóc.
Sau một lúc, Già Li cười quái quái, "Tôi rất tò mò, cậu làm cách nào khiến Joy sinh cho mình thế?"
Sửu Nhan trừng y một cái, "Ai mượn xía vào!"
Già Li lười tranh luận tiếp với hắn, y giơ ngón tay chỉ về phía Joy, "Không xem Joy tỉ thí à?"
"Có cái gì hay mà xem." Sửu Nhan giương cằm, nói với vẻ rất tự tin, "Joy sẽ không thua."
Đúng lúc này Joy chuyển tay nắm lấy bả vai đối phương, trực tiếp bẻ gãy cánh tay gã.
Đối phương chắc là không cam lòng bại dưới tay một nhân ngư vừa sinh nên tiếp tục hất đuôi nhào tới.

Joy không kiên nhẫn lại bẻ tiếp một cánh tay khác, y bóp chặt cổ gã, ánh mắt lạnh lùng, tư thế kia như đang nói, ngươi còn không nhận thua ta sẽ bẻ luôn cổ ngươi.
Sắc mặt nhân ngư kia lúc xanh lúc trắng, gần như rít ra từ kẽ răng, "Ta...nhận thua."
Nghe thấy đối phương nhận thua, Joy lập tức ném gã ra, quay người muốn bơi đi, ai ngờ nhân ngư kia nhảy lên khỏi mặt nước rồi hất mạnh đuôi về phía Joy.
Nếu bị đối phương quật trúng chắc chắn sẽ bị thương.
Thấy vậy sắc mặt Sửu Nhan hơi đổi, hắn hét to, "Joy cẩn thận."
Chỉ trong chớp mắt, Joy quay đầu duỗi tay nắm lấy đuôi đối phương, nhưng sức của gã quá lớn, Joy bị ép lùi mấy mét.
Bàn tay y nắm chặt đuôi gã kia, thẳng tay lột xuống mấy miếng vảy.
Sắc mặt Lôi Triết lạnh lùng, lập tức chất vấn Vương hải vực Ott, "Chuyện này là sao đây?!"
Thua rồi thì thôi, lại còn đánh lén nhân ngư vừa mới sinh, có xấu hổ hay không.
Sắc mặt Vương hải vực Ott cũng rất khó coi, hắn ta quát lớn, "Đông Dã, quay lại!"
Nhân ngư tên Đông Dã đau đớn kêu lên thảm thiết, bỗng tỉnh táo nhớ lại vừa nãy tức ngu người đã làm ra chuyện gì, mặt gã trắng bệch, không rảnh lo cái đuôi trọc lóc, ấp úng nói, "Xin lỗi, ta..."
Mà lúc này Joy đã bơi xa, vốn chẳng để ý tới lời xin lỗi của gã.
Sửu Nhan nhanh chóng ôm trứng tới trước mặt Sửu Nhan, vẻ mặt tức giận, "Gã ta không làm cậu bị thương chứ?" Dáng vẻ hùng hổ như muốn đi đánh nhau với đối phương, nhân ngư có thể đấu ngang tài ngang sức với Già Li sao có thể dễ tính cho được.
"Tôi không bị thương." Joy giữ chặt cánh tay hắn, "Cậu chăm sóc Đản Đản cho tốt, đừng lộn xộn."
Bởi náo loạn vừa nãy, trận tỉ thí không thể không tạm dừng.


Lôi Triết trầm mặt tỏ ý, nếu hải vực Ott không đưa ra câu trả lời thỏa đáng, họ sẽ trực tiếp tuyên chiến với Ott.
Thấy khí thế áp đảo trên người Lôi Triết, đột nhiên nhận ra chênh lệch giữa mình với Lôi Triết.

Lúc này mặt trời không gắt, gió biển ấm áp, mồ hôi trên trán Vương hải vực Ott lại tuôn ròng ròng, hắn ta liên tục đảm bảo, "Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời vừa lòng."
Thấy một màn này, Đông Thần hơi tức giận, mặt biển tĩnh lặng bỗng nổi sóng.
Đông Quỳ giơ nắm tay, tức giận nói, "Nhân ngư xấu xa đê tiện kia dám đánh lén, xem tôi đi đấm bọn chúng đây!"
Tác Đồ bình tĩnh túm chặt tóc cậu.
Bên kia Lôi Triết đang thương lượng gì đó cùng Vương mấy hải vực khác, sắc mặt mấy kẻ kia trông không quá đẹp.
Hàn Trạm nhìn qua, đuôi cá nhẹ hất, bơi tới trước mặt Đông Thần, "Về thôi."
Đông Thần hỏi lại, "Hôm nay không đánh nữa sao?"
"Không." Hàn Trạm không nói là, trận đấu này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Từ thái độ của mấy hải vực kia thì có thể đoán được dù họ có thắng, đối phương cũng có thể không chấp nhận.
Anh đoán Lôi Triết sẽ giam mấy gã Vương kia ở đây rồi âm thầm dẫn nhân ngư sang chiếm lấy hải vực đối phương.
Hàn Trạm tự nhiên nắm tay Đông Thần, gật đầu với Già Li, vừa đi vừa hỏi, "Vừa nãy ăn gì?"
Đông Thần xoa xoa cái bụng xẹp lép, nói thật, "Ăn một con Sí Ngư."
Nghĩ cũng biết Đông Thần hôn mê mấy ngày, vừa tỉnh đã lên mặt biển chơi, chắc chắn là chưa ăn gì.
"Anh ơi, chúng ta đi đâu đây ạ?" Đông Thần nghiêng đầu hỏi anh.
"Mấy hôm trước anh về bắt được mấy con cá, vị không tệ, để Hôi Kình nuôi." Hàn Trạm nhàn nhạt nói.
"Là Tiểu Hôi Hôi ạ? Nó đang ở đâu?" Đã lâu Đông Thần chưa gặp Tiểu Hôi Kình, chắc là lần đi hải vực khác không dẫn theo nên nó giận, cố ý trốn đi không gặp cậu.
Hồi đông Đông Thần từ Rãnh Biển về gần như lật tung hải vực lên tìm một lần mà cũng không tìm được nó.
Cũng không biết Tiểu Hôi Kình học ai mà trở nên tinh ranh như vậy.
Ngón tay Hàn Trạm gãi gãi lòng bàn tay cậu, "Nó ở cùng An Cách."
Hàn Trạm dẫn Đông Thần bơi một quãng xa, trên mặt biển xanh thẳm có cái đuôi màu xám trồi lên mặt nước, con cá Voi Xám khổng lồ đang vui vẻ quẫy đuôi đạp nước.
Đông Thần hít hít mũi, ngửi được hơi thở quen thuộc trên người nó, cậu mừng rỡ nói, "Là Tiểu Hôi Hôi!"
Hàn Trạm bình tĩnh sửa lại, "Là Đại Hôi Hôi."
Qua mấy tháng, Tiểu Hôi kình đã trở thành Đại Hôi Kình.
Cá Voi Xám đang chơi đùa trên mặt biển ngửi thấy hơi thở của Đông Thần, quay đầu định chạy lại bị Đông Thần phất tay nhấc lên sóng biển cuốn về, đưa tới trước mặt Đông Thần.
"Hừ hừ!" Hôi Kình tức giận kêu hừ hừ, cơ thể khổng lồ quay lại, dùng đuôi đối diện với Đông Thần.
Đông Thần bơi tới trước mặt nó, hai tay ôm lấy cái đầu lớn, nhẹ giọng nói, "Hôi Hôi còn giận tớ ư? Tớ không cố không dẫn cậu theo, tớ còn bị kẻ xấu bắt đi nữa."
Nghe vậy Hôi Kình hừ hừ kêu lên, sốt ruột củng củng đuôi Đông Thần nhưng lại không để ý lực đẩy, củng Đông Thần ngã xuống nước.

Đông Thần lắc lắc đuôi bơi lên mặt nước, cậu lau sạch nước biển trên mặt, hai mắt cong cong như vành trăng non, "Tớ không sao, ba, cha và anh tới cứu tớ."
"Nên Hôi Hôi đừng giận tớ nữa nhé."
Hôi Kình cẩn thận củng tay Đông Thần, lần này động tác của nó rất nhẹ, không ủn Đông Thần xuống nước.
Đông Thần và chú cá Voi Xám sau mấy tháng giận dỗi lại làm lành như ban đầu.
Đông Thần ôm cái đầu to của Hôi Kình cọ cọ không ngừng, trước khi kiên nhẫn của Hàn Trạm cạn sạch, một tiểu nhân ngư với cái đuôi đỏ loáng thoáng xuất hiện từ đằng xa, sau đó giọng nói kích động của An Cách truyền tới, "Anh Đông cục cưng, anh tỉnh rồi!"
Qua mấy tháng An Cách đã lớn thành thiếu niên, còn rời khỏi cha mẹ tự mình sinh sống.
Đông Thần cười đón lấy An Cách nhào tới, "An Cách cũng lớn rồi này."
An Cách giơ con cá trong tay, đưa cho Đông Thần, "Đây đều là cá em nuôi, cho anh Đông cục cưng ăn đấy."
Hôi Kình không vui kêu hừ hừ, cá này rõ ràng là nó nuôi, tiểu nhân ngư xấu xa, cướp công của nó.
Tầm mắt dừng trên con cá đầu dẹt trên tay An Cách, Hàn Trạm không khỏi nhướng mày, "Thần Thần, đây là cá anh vừa nói với em, vị rất ngon, số lượng không nhiều lắm ."
Hàn Trạm bắt tổng cộng năm sáu con, bị An Cách ăn vụng mất hai con.
Đông Thần chỉ ăn hai con rồi thôi.

Ăn thử cho biết là được, còn lại cậu định để nuôi, giữ lại sinh cá con.
Mấy tháng sau sẽ có cá đầu dẹt ăn không hết rồi ~
Cậu phất tay dẫn tới một đám cá Ngân Vĩ để mọi người ăn no.
Một hơi ăn hết mười mấy con cá, ăn tới no căng.

Thấy trời không còn sớm, Đông Thần kéo tay Hàn Trạm chuẩn bị về.
"An Cách, bọn anh về trước nhé."
Cậu rất yên tâm để An Cách và Hôi Hôi ở bên nhau, với cả Hôi Hôi đã không còn là Tiểu Hôi Kình của ngày xưa, nó đã thành Đại Hôi Kình, bây giờ ở hải vực ngoài quái vật biển ra thì không còn ai bắt nạt được nó nữa.
Dù có đụng mặt quái vật biển thì khi chúng ngửi thấy hơi thở dính trên người Hôi Kình, có to gan đến mấy cũng không dám động vào.
Khi về Hải Thành sắc trời đã tối mịt.
Ngải Thụy vội vã tới gọi Hàn Trạm đi, chắc là thương lượng chuyện đánh mấy hải vực khác.
Hàn Trạm kéo bàn tay Đông Thần, chỉ nhéo nhéo mu bàn tay rồi buông ra, "Đừng chờ anh, mệt thì ngủ trước đi."
Mặt Đông Thần hơi nóng lên, cậu nhỏ giọng nói thầm, "Em cũng đâu nói đợi anh."
Giọng nói mềm nhẹ không sót chữ nào rơi vào tai Hàn Trạm, anh cười khẽ một tiếng, xoa xoa đầu Đông Thần rồi hất đuôi bơi đi.
Đông Thần dõi mắt trông mong nhìn bóng dáng Hàn Trạm biến mất, cậu khe khẽ thở dài.
"Nghĩ gì thế?" Đột nhiên trên đầu vang lên giọng Già Li.
Đông Thần ngửa đầu, thấy Lôi Triết và Già Li cùng nhau bơi xuống, trong tay Lôi Triết còn kéo theo con hải thú.
Lôi Triết xử lí hải thú, xé thịt thành mấy miếng đưa cho hai ba con.
Đông Thần không có tâm trạng ăn thịt, cậu yên lặng gặm hai miếng, thấy Lôi Triết không ở đây bèn dịch dịch đuôi bơi tới cạnh Già Li, "Ba ơi."
"Sao thế cục cưng?"
Đông Thần cứ cảm thấy khó có thể mở miệng, ấp úng nửa ngày mới nghẹn ra được một câu, "Ba nói xem có phải anh thích con không?"
Úi? Nhóc con chậm chạp nhà y cuối cùng cũng phát hiện ra rồi.
"Ừm." Tay phải Già Li chống cằm, làm bộ ngẫm nghĩ, "Hình như thế."
"Nhưng mà, nhưng mà..." Đông Thần hơi khó xử.
Già Li nhướng mày, "Con không thích?"

Đông Thần ôm gương mặt nóng bừng, không nói gì.
Già Li từ tốn nói, "Không thích cũng không sao, ba với cha Lôi Triết tìm cho con một đồng dưỡng phu."
Đông Thần sững người, hỏi lại với vẻ không dám tin, "Ba, ba bảo chồng nuôi từ bé á?"
"Không tin con hỏi cha Lôi Triết của con xem."
"Cha!" Đông Thần quay đầu gọi.
"Sao thế?" Lôi Triết từ trong nhà đi ra.
Khóe miệng Già Li hơi nhếch, dáng vẻ hí hửng khi người gặp họa, "Anh nhớ chuyện chúng ta tìm đồng dưỡng phu cho nhóc con không?"
Lôi Triết nhìn Đông Thần đang rất là sốt sắng, bình tĩnh gật đầu, "Có."
Đông Thần mím môi, không vui nói, "Sao ba với cha lại làm vậy? Cha mẹ nhân ngư sẽ không can thiệp vào chuyện tìm bạn đời của tiểu nhân ngư, hai người đây là không tôn trọng con."
"Cục cưng không thích à?" Già Li kéo dài giọng hỏi.
"À." Già Li chỉ phía trước, "Đây chính là đồng dưỡng phu của con đó."
Đông Thần lập tức quay đầu nhìn, cái đuôi màu đen xẹt qua nước biển, chỉ thoáng chốc nhân ngư tóc đen đã bơi tới trước mặt.
Hả? Là anh mà.
Ba lừa con.
Đông Thần dùng ánh mắt lên án nhìn Già Li.
Già Li buông tay, "Ba với cha thật sự không lừa con."
"Cục cưng còn nhớ lúc mình còn nhỏ mềm mại như thế nào không?" Già Li thở dài nói, "Móng tay mềm mềm, cái đuôi cũng mềm, răng nhỏ còn không gặm nổi thịt, ba với cha con rất lo, sợ sau khi con rời khỏi ba sẽ chết đói nên mới tìm cho con một đồng dưỡng phu."
Thấy Đông Thần lại chu miệng, Già Li vội vàng nói, "Đây là Hàn Trạm tự nguyện, ba với cha không ép anh con."
Đông Thần nửa tin nửa ngờ.
Mới vừa dứt lời đã thấy Hàn Trạm bơi lại đây, thấy vẻ mặt Đông Thần hơi hơi ấm ức, anh chạm chạm mặt cậu, "Sao lại không vui thế?" Miệng đều dẩu lên rồi.
Đáng yêu đến mức anh muốn hôn một phát.
Hàn Trạm cũng chỉ nghĩ vậy thôi, dù sao Già Li và Lôi Triết vẫn còn ở đây, Đông Thần chắc chắn sẽ xấu hổ không cho hôn.
"Thì là..." Già Li vừa mở miệng đã bị Đông Thần ngắt lời.
"Không có gì." Đông Thần lập tức ngăn Già Li lại.
Già Li xua xua tay, "Ba với cha con muốn sinh tiểu nhân ngư, cục cưng tự tìm chỗ ở đi nhé."
Đông Thần tủi thân lắm, cậu không còn là nhóc con ba và cha yêu nhất nữa rồi.
Cậu cúi đầu ủ rũ theo sau Hàn Trạm tới trước Tiểu Thạch Ốc.
"Sao lại không đi?"
Đông Thần ngập ngừng bơi tới trước cửa rồi dừng lại.

Cậu nhìn căn phòng tối đen, trù trừ không di chuyển.

Cậu cảm thấy bên trong như có con thú dữ khổng lồ, chỉ cần cậu đi vào sẽ bị nuốt vào bụng, cả cặn cũng chẳng còn.
Hàn Trạm rũ mắt nhìn cậu, "Thần Thần không vào ư?"
Đông Thần hơi cắn răng, trong lòng thấy hơi sợ.
"Đêm nay anh sẽ không động vào em."
Nơi đầu tim khẽ run lên, những lời này của anh là có ý gì, cậu muốn ôm cái đuôi m*t hai miếng cho đỡ sợ huhu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận