"Bé Điềm gì cơ?" Hàn Trạm thả chén vỏ sò xuống nhìn lướt qua Đâu Đâu.
Tiểu nhân ngư chỉ vào mình, "bé..."
"Không được." Hàn Trạm nhíu mày, anh sợ dọa tiểu nhân ngư nên dịu giọng xuống, "Gọi bé Điềm không hay."
Anh trầm ngâm một lát bỗng đống quả ngọt trên giường đập vào mắt, anh mở miệng, "Gọi Quả Quả đi."
Đâu Đâu không phục, "Bé Điềm cơ."
Lạc Tịch xách đuôi nhóc lên lắc lắc, y cười lạnh, "Cái gì mà bé Điềm, đấy là bé nhà con hả?"
Hàn Trạm không để ý tới Đâu Đâu, anh cầm đống quả ngọt giã thành sốt trộn chung với cháo thịt đút tiểu nhân ngư ăn.
Quả ngọt có chút vị chua, tiểu nhân ngư há miệng ngoàm một ngụm lập tức bị chua tới nhăn cả mặt.
Cháo thịt ngậm trong miệng muốn nhả mà không dám nhả, cuối cùng đành rưng rưng nuốt xuống.
Thấy vẻ mặt bé sắp khóc tới nơi Đâu Đâu vội bơi tới dỗ.
Không ngờ Quả Quả một tí chua cũng không ăn được, Hàn Trạm hơi xấu hổ, anh bưng chén vỏ sò đưa cho Đông Thần, "Anh làm một chén khác cho Quả Quả vậy."
Đông Thần ăn chỗ cháo thịt trộn sốt trái cây còn lại, cậu chép chép miệng, ngon lắm mà.
Haizzz, Đông Thần hơi sầu não, bé con khó nuôi thật đấy.
Chỉ một lát sau Hàn Trạm đã bưng chén cháo thịt khác vào.
Mặt trời dâng lên rất nhanh, nhiệt độ cũng tăng cao.
Làn da tiểu nhân như yếu ớt không chịu nổi ánh nắng như vậy, chỉ qua một bữa ăn mà gương mặt bé bé đã nóng tới đỏ bừng.
Hàn Trạm cất chén vỏ sò đi rồi thả tiểu nhân ngư xuống nước, "Thần Thần, em dẫn Quả Quả xuống nước đi."
Tiểu nhân ngư chìm xuống nước lập tức phe phẩy cái đuôi nhỏ bơi qua bơi lại trong nước.
Đâu Đâu bơi theo sau bé, lúc sắp đuổi kịp lập tức giảm tốc độ, giả bộ tức tối vì không đuổi kịp, chọc cho tiểu nhân ngư cười nắc nẻ không thôi.
Lạc Tịch cúi đầu nhìn Quả Quả ngoan ngoãn rồi lại nhìn Đâu Đâu như tiểu ma vương nhà mình thì thở dài, sao y lại không sinh ra tiểu nhân ngư đáng yêu như Quả Quả chứ.
Cũng may là có Tiểu Quả Quả trị được thằng nhóc.
"Lạc Tịch, bọn em định xuống biển, anh muốn đi cùng không?" Đông Thần hỏi y.
"Đi, nhưng mà..." Lạc Tịch giữ chặt cánh tay Đông Thần, chỉ vào rổ, "Em thu hồi Thần lực đi, đừng để kẻ khác trộm mất."
Chuyện Mạc La trộm mất Thần lực đã trở thành cây kim trong lòng y, khiến cho hai năm sau đó y luôn sống trong sự hối hận giằng xé.
Đông Thần duỗi tay thu ba quả cầu sáng vào trong cơ thể, tiểu nhân ngư thấy thế thì tỏ vẻ hoang mang, bé cố gắng nhìn vào rổ.
Ơ? Bóng phát sáng đâu ùi?
Không thấy nữa ~
Hàn Trạm duỗi ngón tay sờ mái tóc đen nhánh của tiểu nhân ngư, "Đợi bao giờ về lại mang ra cho Quả Quả chơi."
Cũng được.
Tiểu nhân ngư cắn nắm tay be bé miễn cưỡng đồng ý.
Nghe thấy họ định xuống biển chơi, Tesia hiếm khi rảnh cũng theo cùng.
Đuôi Đông Thần chìm xuống nước, cậu nâng tiểu nhân ngư lên đặt lên trên đầu mình, không yên tâm nên dặn thêm, "Quả Quả nắm chặt tóc ba nhé, cẩn thận không ngã đấy."
Nói xong tự mình không nhịn được mà bật cười.
Cảnh này như đã từng xảy ra.
"Anh còn nhớ khi em còn nhỏ không?" Đông Thần đội một bé nhân ngư đuôi lam trên đầu, cười cong mắt, "Ba cũng dặn em như thế đấy."
Thời gian trôi qua nhanh quá.
Nhoáng cái mà em bé của cậu và Hàn Trạm đã phá vỏ.
Quả Quả ngoan ngoãn ngồi trên đầu ba, nắm tay bé xíu nắm chặt tóc ba, đôi mắt đen láy nhìn trái nhìn phải, tiểu nhân ngư vừa phá vỏ vô cùng tò mò thế giới bên ngoài.
Nhìn thấy một con cá nhỏ, một con cua con cũng vô cùng hiếu kì.
Đông Thần vừa bơi vừa chỉ vào sinh vật biển nói, "Đây là Sí Ngư, cháo thịt mà Quả Quả ăn chính là Sí Ngư đấy."
Hàn Trạm ở bên cạnh cũng dạy tiểu nhân ngư nhận thức thế giới này.
Quả Quả nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, nghe tới chỗ thích thú còn vỗ tay.
Không để ý thả nắm tay suýt chút nữa bị nước cuốn đi, bàn tay be bé vội vàng bắt lấy tóc ba, cơ thể nho nhỏ lắc lư trong nước.
Đâu Đâu đi đằng sau căng thẳng giang hai tay ôm trọn vào lòng.
Trời quang trong xanh, mây trắng lững lờ, phóng mắt nhìn ra xa biển và trời như cùng một màu, ánh nắng chiếu thẳng xuống mặt biển tạo thành màu sắc vô cùng tráng lệ, chiếu sáng cả một vùng biển nông.
Đám cá đủ màu sặc sỡ bơi quanh rặng san hô, Quả Quả nhìn không chớp mắt, "pa, pa..."
"Hửm?" Đông Thần đặt Quả Quả trong lòng bàn tay, "Quả Quả đang gọi ba đấy à?"
Nắm tay bé ôm chặt ngón tay Đông Thần, quay người chỉ xuống biển, "pa..."
Đông Thần và Hàn Trạm nhìn nhau, "Chúng ta xuống đáy biển xem sao."
Lạc Tịch ở đằng kia cũng mang theo Đâu Đâu bơi xuống đáy biển.
Ánh sáng dần tối đi, sương mù lãng đãng, nơi đáy biển sâu loáng thoáng xuất hiện một tòa kiến trúc.
Đây là tòa kiến trúc tạo thành từ khối đá khổng lồ có ba trụ đá, trông như một Thần Điện có niên đại xa xăm.
Tòa di tích sáng như ban ngày, cả tòa cung điện toát ra một hơi thở thần bí.
Họ nhạy bén nhận ra, trong mắt Lạc Tịch cũng lấp lánh sự kích động.
Tesia dường như nhìn thấu tâm tư y, hắn nắm chặt tay Lạc Tịch, "Chúng ta qua nhìn xem."
"Được." Lạc Tịch vội vàng đáp.
Bọn họ bơi vào trong, trước mặt xuất hiện một đoạn cầu thang, họ bơi lên trên thì thấy một hòn đá rất lớn.
Nhìn kỹ thì thấy trên đó có vết điêu khắc.
Trải qua mấy ngàn năm nước biển ăn mòn mà vẫn hoàn hảo như ban đầu, ngay cả hoa văn trên tường đá cũng không hề phai màu.
Trên mặt Lạc Tịch hiện lên vẻ hoài niệm, ngón tay y m0n trớn hoa văn, "Đây là đồ văn mẹ ta điêu khắc."
Mẹ nhân ngư của Lạc Tịch đã từng phụng dưỡng Hải Thần.
Nên nơi này hẳn chính là Thần Điện đã biến mất.
Lần trước Lạc Tịch và mẹ tới đây nơi này là một khoảng trống vậy mà giờ đây lại bất thình lình xuất hiện một tòa cung điện.
"Khi ta còn nhỏ rất thích tới đây chơi nhưng mẹ không cho ta vào sợ ta quấy nhiễu Hải Thần." Lạc Tịch từ tốn nói, "Không ngờ lúc còn sống có thể trông thấy Thần Điện một lần nữa."
Thì ra đây thật sự chính là Thần Điện.
Còn chưa vào trong mà trong lòng Đông Thần bỗng có cảm giác thân quen kì lạ.
Quả Quả nhảy khỏi lòng Hàn Trạm, bé vui bẻ quẫy đuôi bơi vào trong Thần Điện.
"Bé Điềm đợi anh với." Đâu Đâu vội vàng đuổi theo nắm lấy tay Quả Quả nhưng không được bao lâu thấy bé bơi chậm quá bèn bế bé lên bơi vào trong.
Vừa bước vào cung điện Đông Thần đã cảm nhận được một luồng sức mạnh vô hình vây lấy mọi người, luồng sức mạnh này giống hệt Thần lực trong cơ thể.
Đây là tia Thần lực yếu ớt cuối cùng còn sót lại chỉ để bảo tồn tòa cung tiện toàn vẹn.
Bây giờ tia Thần lực ít ỏi này cũng sắp tiêu tan.
Đông Thần lại một lần nữa cảm nhận được sự dịu dàng của Hải Thần.
Cung điện vàng son, mỗi một chi tiết đều như được điêu khắc tinh tế khiến người ta kinh ngạc vô cùng.
Tòa Thần điện này là nhóm giao nhân xây lên để phụng dưỡng Hải Thần, có thể thấy lúc ấy giao nhân đã dụng tâm như thế nào.
Hải Thần thường ngao du bên ngoài, chỉ có một số thời điểm sẽ tới đây ở.
Thần điện rất quạnh quẽ, chỉ có một viên dạ minh châu khổng lồ treo trên cao tỏa sáng chiếu sáng toàn bộ cung điện, mà trong nước biển đã hoàn toàn không còn hơi thở của Hải Thần.
Quả Quả tròn xoe mắt nhìn quanh, bé bi bô phát ra tiếng "a a".
Thấy tiểu nhân ngư cứ nhìn lên trên, Đâu Đâu hỏi, "Bé Ngọt muốn viên dạ minh châu hả? Anh lấy xuống cho em chơi nhé."
Hai tiểu nhân ngư nắm tay muốn cùng tháo dạ minh châu xuống.
Lạc Tịch ngửa đầu nhìn Thần điện như muốn khắc mỗi một chi tiết kiến trúc vào trong lòng.
Họ cẩn thận tìm kiếm mấy lần nhưng cũng không có tin tức hữu dụng, mà trời cũng sắp tối nên họ chuẩn bị quay về.
"Quả Quả, chúng ta về thôi." Đông Thần gọi tiểu nhân ngư trên đầu.
Tiểu nhân ngư bơi xuống ngồi lên đầu Đông Thần, ngoan ngoãn nắm chặt tóc ba.
Mang đầy hi vọng đi vào rồi lại mất mát đi ra.
Họ vừa bước ra khỏi cửa lớn thì Thần điện phía sau đã biến mất.
Dường như những gì họ nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Sau khi trở về từ Thần điện Đông Thần nằm mơ.
Cậu mơ thấy một tinh cầu trắng xóa, toàn bộ mặt ngoài bị bao phủ bởi băng tuyết.
Sau khi băng tan thành nước thì hình thành đại dương.
Dần dần trong biển xuất hiện sinh vật đầu tiên, hắn chính là Hải Thần.
Khắp đại dương chỉ có mỗi sinh mệnh là Hải Thần, có lẽ cảm thấy quá cô đơn nên Hải Thần sáng tạo ra những sinh vật khác.
Đầu tiên là tảo biển, phù du, sau đó là kỳ tôm từng thống trị biển cả một thời.
Tất cả sinh mệnh trên đất liền cũng sinh ra cùng với đại dương.
Thời gian dần trôi qua, sinh mệnh Hải Thần quá dài, hắn thỉnh thoảng sẽ ngủ say.
Trong lúc hắn ngủ đại dương xảy ra vài lần đại tuyệt chủng.
Mỗi lần tỉnh dậy phát hiện con dân mình chết hết, Hải Thần vô cùng giận dữ nhưng cũng không thể làm được gì, dù là Thần cũng có lúc bất lực.
Lần cuối Hải Thần tỉnh dậy Long tộc đã chiếm toàn bộ hải vực, trở thành bá chủ biển cả.
Hải Thần không thích sinh vật khổng lồ xấu xí này nên đã sáng tạo ra nhân ngư vừa đẹp đẽ vừa hung tàn đối kháng với Long tộc.
Mấy vạn năm sau Hải Thần dự đoán tương lai sẽ còn xảy ra vô số tai nạn, hắn không nỡ để nhân ngư tuyệt chủng, sinh vật biển diệt vong.
Đây là lần nhân từ duy nhất của Hải Thần.
Hắn hiến xuất Thần lực trấn áp ba hải vực, sau đó rơi vào giấc ngủ say, cũng chỉ nghĩ là ngủ mấy ngàn năm rồi lại tỉnh.
Đối với Hải Thần mà nói đây chỉ là một giấc ngủ mà thôi nhưng hắn không ngờ rằng chính tộc nhân ngư hắn thiên vị nhất lại trộm Thần lực khiến hắn hoàn toàn tiêu vong.
Mấy trăm năm sau khi Hải Thần ngủ say, một nhân ngư đuôi xanh lá lẻn vào Thần điện.
Lúc này trong Thần điện chỉ có một quầng sáng đang trôi nổi trong nước biển.
Cảm nhận được sức mạnh khổng lồ đó trong mắt gã nhân ngư hiện lên vẻ bất ngờ và tham lam, gã nâng quả cầu lên rồi nuốt xuống bụng sau đó lặng lẽ rời khỏi Thần điện.
Một năm sau nhân ngư đuôi xanh đi tới hải vực Atlantis.
Tia thần niệm cuối cùng của Hải Thần tiêu tan tại đây.
Lại một năm sau đó, một nhân ngư đuôi đen và một nhân ngư đuôi đỏ sinh ra một quả trứng nhân ngư.
Cặp nhân ngư đầy mong chờ chào đón đứa con của bọn họ nhưng trứng mãi không nở.
Cho đến khi đã ba tháng trôi qua, các nhân ngư khác đều khuyên họ từ bỏ quả trứng chết này.
Nửa năm sau nhân ngư đuôi đỏ chôn trứng trắng nơi đáy biển, họ tiếc nuối rời khỏi hải vực.
Bãi biển nương dâu, trời đất đổi thay, chớp mắt đã mấy trăm triệu năm trôi qua.
Quả trứng trắng chôn ở đáy biển vỡ ra, một bé nhân ngư chui ra từ vỏ trứng.
Bé ngây ngô đi vào thế giới này.
Lại không biết rằng thế gian này chỉ còn lại một mình nhân ngư là bé.
Tác giả có lời muốn nói: bé Điềm là tên riêng chỉ Đâu Đâu gọi.
Không phải con vợ nuôi từ bé mà là thanh mai trúc mã.