Phiên ngoại một:
Đám cưới được tổ chức ở phía bắc.
Bạch Tiêu Linh lần đầu tiên đến quê nhà Bạch Sóc, nơi đó cực kỳ đẹp, giống như thời xưa, ngồi trong một vườn nho thì không nhìn thấy đầu, còn có vườn cây ăn quả bốn mùa cảnh quan xinh đẹp.
Lúc này là đầu thu, lá cây đã vàng một phần, còn lại vẫn duy trì vẻ xanh tươi của mùa hè, bọn nhỏ ở trong rừng cây vâu quần đùa giỡn, lăn qua lăn lại một thân dính đầy lá cỏ, xong thì bị người lớn gọi trở về, đóng giả làm cô gái tung hoa, chuẩn bị tham gia hôn lễ.
Bên ngoài là một tiếng cười nói vui vẻ, còn có tiếng nhạc phong cầm du dương.
Bạch Tiêu Linh ngồi trước gương, nghe tiếng cười ngoài cửa sổ truyền đến, chính cô cũng nhịn không được vui vẻ nhếch khóe miệng.
“Cô dâu đã sẵn sàng chưa?” Một nữ nhân thân hình cao gầy đi vào, nhìn Bạch Tiểu Linh vẻ mặt tươi cười “Thật xinh đẹp, lát nữa Tiểu Sóc chắc sẽ nhìn đến ngây ngốc.
”
Bạch Tiêu Linh thẹn thùng lên tiếng chào hỏi “Mợ.
”
Không biết người phương Bắc đều như thế, hay là do gen đặc thù quê hương của Bạch Sóc, người nhà anh đều cao cao lớn, nam nhân mạnh mẽ, nữ nhân ngạo kiều, mà mợ là một người nhân tài kiệt xuất, mặc một bộ váy dài màu lam đậm, ngũ quan tươi đẹp, da trắng chân dài giống người mẫu trên đài truyền hình T.
Rõ ràng bản thân xinh đẹp như vậy, còn kéo tay cô khen mình xinh đẹp, Bạch Tiêu Linh bị khen đến ngượng ngùng.
“Ai nha, làn da này thật tốt, thật non nớt” Mợ cảm khái sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Bạch Tiêu Linh, bên miệng chảy xuống một luồng chất lỏng trong trẻo, sau đó nhanh chóng hút trở về, lau khóe miệng cười nói “Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta may đi ra ngoài đi.
”
“Được” Bạch Tiêu Linh ngượng ngùng gật đầu.
Mợ đỡ cô đứng lên, sau đó gọi hoa đồng vào nâng đuôi váy cưới thật dài.
Mấy đứa nhỏ vừa thấy Bạch Tiêu Linh, tất cả đều rầm rầm chảy nước miếng, mợ động tác lưu loát lấy khăn giấy ra, lau miệng cho bọn nhỏ “Không có việc gì không có việc gì, bệnh di truyền gia tộc, luôn thích chảy nước miếng.
”
Bạch Tiêu Linh nhìn mấy tiểu hài tử kia khẽ cười cười.
Chờ chuẩn bị xong xuôi, cô dưới sự dẫn dắt của mợ cùng đi ra ngoài, bên ngoài đã sẵn trải thảm đỏ, xuyên qua vòm hoa hồng, Bạch Sóc đang đứng ở phía trước chờ cô.
Anh mặc lễ phục màu xám bạc ngay ngắn, lông mày anh tuấn, thần thái sáng lạng, đôi mắt nhìn về phía cô sáng ngời như ánh mặt trời, ánh mắt dính chặt trên người cô, một giây cũng không dời đi được.
Bên tai là tiếng nhạc nhẹ nhàng, Bạch Tiêu Linh lại cảm thấy nhịp tim đập càng mạnh, hai gò má cô như phấn đào ửng hồng, mí mắt run rẩy, tay cầm bó hoa linh lăng màu hồng từng bước từng bước đi về phía anh, cùng nhau đi tới hôn nhân, cùng hướng tới tương lai chung của cô và anh.
Bạch Sóc khẩn trương, bước tới nắm lấy tay cô, mười ngón tay nắm chặt.
Người chứng hôn tóc bạc đọc lời thề hôn thật dài, Bạch Sóc không kiềm chế được, nhỏ giọng gọi cô: “Vợ…”
Bạch Tiêu Linh ngước mắt lên nhìn anh, vẻ mặt anh đắc ý, nhẹ nhàng hỏi cô: “Em có nghe thấy không? ”
Cô nhím môi cười cười, rũ mắt xuống thầm nghĩ: Nghe rồi, em cũng yêu anh.
Anh sẽ luôn yêu em.
“Chúng ta hãy ban phước cho cặp vợ chồng mới này, từ nay trở đi, cho dù giàu hay nghèo, cho dù sức khỏe hay bệnh tật, cho dù suôn sẻ hay thất bại, sẽ trung thành, yêu thương cuộc sống, cuộc sống này và không bao giờ chia lìa.
”
Hiện trường tiếng vỗ tay vang lên như sấm, che lấp đi hết tiếng hít nước miếng
Đây thực sự là một đám cưới viên mãn.
Phiên ngoại 2:
Bạch Sóc từ nhỏ đã biết mình không giống người khác.
Anh có một đôi tai có lông và một cái đuôi dài, tất nhiên, tai và đuôi bình thường có thể giấu được, nhưng nếu anh tức giận, anh sẽ xù lông, không thể che giấu chúng nữa.
Vì vậy, anh không thể đi học mẫu giáo, mẹ gửi anh đến nhà của bà nội và ông nội, nơi có rất nhiều trẻ em giống như anh, họ hề đi học, nhưng ở lại trong vườn nho, giúp đỡ những người lớn tuổi làm việc, trong khi học cách kiểm soát cơ thể.
Vườn nho mặc dù thú vị, nhưng anh nhớ cha mẹ, anh không quan tâm việc anh có thể đi học hay không, anh chỉ quan tâm anh muốn được về nhà.
Khi cha đến thăm anh, anh đã rất tức giận, hỏi cha mình có phải cha ghét con hay không, cho nên mới ném anh ở vườn nho này mà bỏ mặc.
Cha nói, sau này con sẽ gặp người mình yêu nhất, để người trong trái tim không sợ hãi, anh phải từ khi trường tiểu học sẽ giấu răng nanh và móng vuốt sắc nhọn của mình, kể cả tai và đuôi.
Bạch Sóc: Giống như mẹ sao?
Cha: Đúng, giống như mẹ vậy.
Bạch Sóc: Nói dối, mẹ ở nhà cũng lộ ra đuôi, sao cha không bị dọa chạy? Cha còn hôn mẹ
Cha: Đó là bởi vì cha yêu mẹ, nhưng nếu cha lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, cô ấy để lộ đuôi và răng nanh, cha sẽ còn yêu mẹ con sao?
Bạch Sóc dường như hiểu cũng như không hiểu, cuối cùng miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này.
Những đứa trẻ cùng trang lứa đều đi học, Bạch Sóc ở trong vườn nho thêm một năm nữa, bảy tuổi mới đi học.
Anh không thích học tập, ghét làm bài tập về nhà, thành tích chỉ cần đạt là được, là một học sinh xấu chỉ dám nghĩ nhưng không dám làm, nhưng tế bào thể thao trong anh phát triển, tất cả môn thể thao đều toàn bộ xuất sắc, mang lại cho nhà trường không ít giải thưởng trở về, nên cũng được coi là một học sinh giỏi được hoan nghênh.
Năm chín tuổi, một điều mới đã xảy ra trong gia đình.
Cha mẹ anh nhận nuôi một cô bé từ viện mồ côi.
Nghe nói đã mười hai tuổi, nhưng lại giống như không phát triển, gầy nhỏ, nhìn so với cậu không lớn hơn bao nhiêu.
Tên của cô trong viện mồ côi là Tiểu Linh, đến nhà họ, cha đặt tên cho cô là Bạch Tiêu Linh, mẹ đã trang trí phòng mới cho cô, họ yêu cầu anh gọi cô là chị gái.
Bạch Sóc không hiểu rõ, vì sao ba mẹ lại tìm cho anh một người chị, so với chị gái, cậu càng muốn có một đứa em trai, như vậy cậu có thể mang theo em trai đi chơi bóng rổ, bóng đá, chơi đấu vật và cùng chơi game
Người chị này không có ý nghĩa, mỗi ngày chỉ biết đọc sách, à, cô còn vụng trộm nhúm cỏ trong hoa viên ăn, tự cho rằng là không bị ai phát hiện, kỳ thật cái gì cũng không thoát khỏi ánh mắt của anh.
Kể từ khi chị gái này ở trong nhà, anh cảm thấy bầu không khí trong nhà có một chút lạ.
Rõ ràng ba và mẹ không cãi nhau, nhưng nụ cười trên khuôn mặt của cha ít hơn, mẹ cũng thường xuyên ngẩn người, hai người đều rất kỳ lạ.
Anh cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến chị gái, nhưng chị gái kia giống như ngốc, vừa hỏi cái gì cũng không biết, cho nên anh quyết định tự mình điều tra.
Cuối cùng một ngày, anh ẩn nấp bên ngoài cửa nhà của cha mẹ mình và nghe lén cuộc cãi vã của họ.
Mẹ nói: “Nếu anh hối hận thì gửi con bé trở lại, không cần phải đặt một khuôn mặt buồn bã ở nhà mỗi ngày.
”
Cha: “Anh không hối hận, anh chỉ cảm thấy… Con bé còn nhỏ như vậy, có thể chờ con bé lớn hơn một chút hay không?”
Mẹ: “Lớn hơn một chút? Hiện tại anh cảm thấy đau lòng, chờ nuôi thêm vài năm nữa thì càng có tình cảm, em muốn lại ăn con bé, chỉ sợ sẽ cảm thấy anh, chính em là quái thú ăn thịt.
”
Cha: “Anh không có ý đó, anh chỉ…”
Mẹ: “Lúc trước anh chủ động nói muốn nhận nuôi con bé, là muốn làm cho tôi vui vẻ, hiện tại thì bi thương cho ai xem? Tôi theo anh chuyển đến đây, tôi đói nhiều năm như vậy, do tôi sai sao?”
Mẹ nói xong thì khóc lên: “Em muốn về nhà, em đói quá, em đói quá…”
Cha thở dài: “Em không sai, là anh sai rồi.
”
Cuộc tranh chấp này, không có kết quả.
Hoặc có lẽ đã có kết quả, chỉ là với tuổi của Bạch Sóc lúc đó, không thể nghe rõ.
Ngày hôm sau, cha rời khỏi nhà, nghe nói được là cha đi công tác xa.
Trong nhà mẹ ngày nào cũng im lặng, bà biết rằng đây là cơ hội mà chồng bà cố tình tạo ra cho bà để tránh sự bối rối khi bà ăn.
Nhưng rồi bà không làm gì với Bạch Tiêu Linh, cũng không gọi điện khuyên chồng về nhà.
Từng ngày trôi qua.
Bạch Sóc cảm thấy lo lắng, anh muốn làm gì đó, nhưng không biết bản thân có thể làm gì.
Sau giờ học, anh không trở về nhà ngay lập tức, mà đi lang thang xung quanh thành phố mà không có mục đích, bằng cách nào đó, bắt đầu bỏ lỡ những vườn nho quê hương của mình.
Nơi này quá chật hẹp, thậm chí không có một con mồi đàng hoàng, anh đuổi theo một con sóc, thả một con mèo hoang, cuối cùng cũng có thu hoạch, bắt được một con chim bồ câu vừa béo vừa bẩn.
Anh giấu con chim bồ câu này trong khu vườn của mình, và sau đó lẻn qua cửa sổ đi vào nhà, kết quả là chị gái của anh bắt gặp.
Đó là cô gái nhỏ bé, mở to mắt đứng bên cửa sổ, ngạc nhiên hỏi: “Em đi làm gì mà trên người bẩn như vậy? Mẹ nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng em.
”
Cô nắm tay anh, dẫn anh đi xuyên qua hành lang tới bồn nước để rửa tay, xà bông vắt ra bọt trắng, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay anh, rửa đến khe móng tay dính bùn, buồn rầu nhíu mày, thần thái của cô rất chuyên chú mà nghiêm túc.
Bạch Sóc yên lặng nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, đôi mắt trong trẻo, miệng nho nhỏ, tóc mềm mại, cánh tay trắng trẻo, không nghĩ tới như vậy mà sức lực lại rất lớn, cùng lắm không lớn bằng anh, nhưng trên người cô có một mùi hương dễ ngửi, nhưng trên người anh lại không có…
Cô rửa tay sạch sẽ cho anh, vỗ bụi trên đầu gối, rồi tháo lá trên tóc, sau đó như trút được gánh nặng, mỉm cười với anh: “Được rồi, em trai bây giờ sạch sẽ rồi.
”
Má anh nóng lên, cúi đầu chạy ra ngoài.
Chạy đến khu vườn, lấy ra con mồi quý giá của mình, đi đến phòng của mẹ, anh lo lắng nhìn mẹ: “Không… Mẹ đừng ăn chị gái, con có thể săn chim bồ câu cho mẹ mỗi ngày, mẹ không cần phải ăn chị gái.
”
Năm ấy, anh đã có một lý tưởng lớn trong tâm trí của mình: không cho ai ăn chị gái của mình.
Không ai có thể ăn thịt cô ấy.
Miễn là anh ở đây, không ai có thể.
…
Phiên ngoại ba:
Phiên Ngoại này chỉ có một bức ảnh.
Tham khảo một hình ảnh đồng nghiệp của pokemon vật nuôi, tôi nghĩ rằng được sử dụng ở đây, đặc biệt thích hợp ~
Editor: ủa khum thấy ảnh nào luôn á????
Lời của tác giả:
Hạnh phúc! Hoàn thành rồi.
Rất nhiều người hỏi thỏ trắng và sói xám lớn sẽ sinh ra con cái là dạng gì?
Tôi cho rằng, có thể là một nhóc tì một nửa người nửa sói? Như vậy cũng nên sinh ra một công chúa thỏ nửa người, nửa sói luôn.
Gen người hoàn mỹ từ đó làm ra mà.
.