Cổ Long Bá • Phượng Vũ Hiện


Sân bay nội bài thành Phủ Bắc.


Một thiếu niên 18 tuổi cao khoảng 1 m 85 cuối đầu cầm điện thoại đang gọi về nhà .


“ alo mẹ con đã ra sân bay , bây giờ con bắt xe đến thẳng trường học , mẹ không cần lo lắng.

Được tạm biệt mẹ.




Rất nhiều người đang bị thất thần khi thấy thiếu niên ngẩng đầu lên đi ra cửa.

“ là soái ca trong soái ca… ”


Bắt một chiếc taxi để vali vào cốp xe nói :

“ cháu muốn đến đại học tài chính cảm ơn.




“ được rồi.

“ Quay xe lại chạy ra đường lớn , chạy một lúc tài xế cảm thán trong lòng « một thiếu niên khôi Ngô ông cứ tưởng học ở học viện điện ảnh…»



Long Uy Bá lấy khẩu trang ra đeo lên , dựa ra sau nghỉ ngơi.

Hắn không muốn lão tài xế một xíu là ngước lên kiến xe nhìn hắn đánh giá.


Lão tài xế thấy vậy cũng xấu hổ , chuyên tâm lái xe.


…………………….



“ Tiểu thư đồ và vật phẩm cần thiết đã chuẩn bị để trong vali rồi , bây giờ chúng ta xuất phát đến trường đại học tài chính nhé! ” Cô nhìn thiếu nữ đang ngồi đọc sách nói :


Phượng Khinh Vũ gấp lại cuốn sách tài chính đứng lên nói :


“ đi thôi! Đến trường cô không cần theo ta.




“Dạ tiểu thư.



……………………………..



“đến nơi rồi.

“ nói xong cũng bước xuống để đồ ra.


Trả tiền xong nhìn cổng trường thật nhộn nhịp đông người chen chúc…


Kéo 2 chiếc vali vào cổng để tìm nơi đăng ký của các tân sinh viên nhập học , báo danh...!


Bên tai chỉ nghe người chen người , lời nói lấn át lời nói , nơi như vậy không nói lớn căn bản không nghe đối phương nói gì.


Mặt được che bởi khẩu trang ung dung kéo vali đi.


Có nhiều cô gái thấy đến dò hỏi , hắn cũng lười đáp nhìn biểu ngữ không phải nơi cần đăng ký đi ngang qua đối phương.

Các học tỷ ngượng ngùng tiếp tục hỏi người khác.




Đến phía trước có bản quảng cáo bằng plastic .tìm được.


“ cảm ơn học tỷ , ta đi trước ! ”


Nghe giọng nói này thật quen , đã bao nhiêu năm rồi nhưng giọng nói đó vẫn in sâu vào ký ức ngay cả hình dáng cũng không quên.


Nhìn qua bàn bên cạch , một tấm lưng mê người vô hạn xuất hiện , mặc trên người là một bộ váy trắng kết hợp với làn da trắng như tuyết , thân thể thon dài cùng đường cong cơ thể nổi bật uyển chuyển , mặc dù chưa nhìn thấy mặt nhưng mùi thơm như hoa Lan này khiến tim hắn đập mạnh mẽ.


Phượng Khinh Vũ cảm nhận được một ánh mắt phía sâu nóng bỏng quá mức nhìn , làm cô tỏa ra khó chịu.


Khi thấy người con gái phía trước quay lại nhìn hắn.

Cứ tưởng thời gian ngừng quay , mọi ồn ào xung quanh cũng bay đi , chỉ còn tĩnh lặng , tim ngừng đập cứ sợ ảo giác hắn lại tưởng tượng ra.


“ nhìn đủ ? ” Cô không thể chịu được ánh mắt này nhìn cô được , ánh mắt này chứa đựng muôn vàng tình cảm làm nàng khó chịu như gặp ở đâu rồi...!


Nghe giong nói lạnh lùng xa cách đó , làm hắn thoát khỏi trạng thái mơ màng.

Không phải ảo giác là sự thật .

Nhìn cô hắn muốn ôm vào lòng để cảm nhận chân thật hơn…

Dương Nghị Phàm đứng phía sau nhìn thấy người đã đi khuất mà hắn vẫn còn nhìn theo than trong lòng « lại thêm một người si tình vì Phượng Khinh Vũ »

Bước đến vỗ vai hắn :


“ này cậu tỉnh lại đi người đã đi xa rồi! ”


Bị vỗ vai hắn cũng đành thu hồi ánh mắt luyến tiếc , nếu đã học chung một trường , nếu đã có duyên , kíp này hắn sẽ không bỏ lỡ…



“ cậu có biết cô ấy là ai không ? ”


“Hazzz!!! Ta đã gặp rất nhiều người cũng hỏi cô ấy là ai ? Là tiên nữ hay người phàm.




Long Uy Bá nghiêm mặt nói :


“ nghe cậu nói vậy có rất nhiều người theo đuổi cô ấy ? ”

“ Cậu nói rất đúng , mình cũng là một trong số đó , đã hai năm rồi đến ba câu trò chuyện cũng không thành… ”


“ Vậy tôi cũng nói cho cậu biết nếu tôi còn thấy cậu theo đuổi cô ấy tôi gặp ở đâu đánh ở đó.

“ Nói xong mặc kệ hắn ghi danh nhận ký túc xá.


Dương Nghị Phàm : … ^ … ^ … hắn bị hâm dọa???...







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận