Cổ Long Bá • Phượng Vũ Hiện


Bước vào phòng 267 đã có hai người đang sắp xếp giường.


Nhìn giường trên chưa có ai chọn , bỏ áo khoát lên xem như hắn chọn giường này.

Mở Vali lấy đồ ra bỏ vào tủ quần áo sắp xếp gọn gàng nhanh chóng.


“ Này cậu tên là gì vào phòng còn chưa mở khẩu trang ? Ha..ha có phải vì mặt cậu xấu quá nên ngại cho người khác xem ! ” Trương Nhược Quán nhìn hắn y phục bình thường chỉ có chiều cao vượt trội mặt thì dấu , nhất định là người nghèo từ nơi khác vào Thành Phủ Bắc này học nên tỏa vẻ khinh thường nói :


Mạnh Khương Đồ lôi ghế ra ngồi xuống nói :


“ Cậu là từ nơi khác đến phải không ? Hai Tôi là người ở đây xem như địa chủ , tối nay đi ăn cậu mời bọn này xem như kết giao , nếu cậu sau này có chuyện gì cậu không hiểu , hai chúng tôi sẽ giải thích cho cậu hiểu.




“Tránh ra.

” Hắn phải sắp xếp đồ còn đi lấy đồ dùng , tìm hiểu về cô ấy , hắn không rảnh trò chuyện này.



Trương Nhược Quán : … * … * …


Mạnh Khương Đồ : … ~ … ~ …


Lấy đồ dùng về phòng thì thấy một nam sinh khác đang dọn dẹp gần xong.

“ Là cậu à thật trùng hợp ! còn chưa biết tên bạn nữa hai người kia mình đã biết rồi , còn mình tự giới thiệu mình là Dương Nghị Phàm người ở đây.




Thấy cậu không trả lời hắn nói tiếp :


“ Này không phải cậu muốn hỏi người con gái lúc sáng sao ? Chỉ cần cậu nói tên tháo khẩu trang , muốn biết thông tin gì mình cũng nói thấy sao ? ”


Nheo cập chân mày hoàn mỹ nói :



“ không phải cậu cũng muốn theo đuổi cô ấy sao chịu nói thông tin ra ? ”


Dương Nghị Phàm cười lớn :


“ ha…ha… cậu có biết nàng được mệnh danh là gì không ? « Mỹ nữ Phủ Bắc » người theo đuổi cô xếp từ đầu thành đến cuối thành đó.




Mạnh Khương Đồ chen vào :


“ Đang nói Phượng Khinh Vũ à ? ”


“ Đúng rồi! Giờ trong ký túc xá ở đâu không nói về cô hi..hi..” Dương Nghị Phàm đáp :



“ Không phải Phượng Khinh Vũ đã đến trường rồi chứ ? ” Trương Nhược Quán nói tiếc hận :



“ Đã đến lúc sáng rồi! Mình đã gặp được cũng thấy được hắn đang si mê nhìn , lại một người si…”



“ Không được bàn tán về cô ấy.





“ Ha… Cậu nghĩ Cậu là ai mà nói vậy , có giỏi ra ngoài đứng hô lớn cho toàn nam nhân Phủ Bắc này « không được theo đuổi , bàng tán về Phượng Khinh Vũ » Ka…ka… ”


Đang cười một lực gió phất tới trọng lực khiến cho mặt hắn đau rát.


“ Chát … ” Long Uy Bá dùng nội lực đánh vào mặt Mạnh Khương Đồ.



Bị đau ôm mặt chỉ có thể nhìn Long Uy Bá sợ hãi nói không ra lời.


Đây là bị đánh mà không thấy người ra tay , hắn còn cách rất xa ở cửa...!Chỉ có nổi sợ hãi…


“ Cậu biết võ công như trong phim hay chiếu à , vậy cậu có biết bay lên trời không ? …” Dương Nghị Phàm hưng phấn chạy lại hỏi :



“ Không biết ? Tôi chỉ biết đánh những ai làm tôi không vừa lòng.




Mạnh Khương Đồ: … • … • … hắn cũng gặp những người học võ trong võ quán , ra đường nói đánh là đánh...!



Trương Nhược Quán im thin thít nào dám lên mặt.


“ Cậu thật lợi hại , hai ta kết giao bạn bè nhé! ” Nắp hai tay hào hứng :


“ tôi sẽ không kết bạn với đối thủ.




“ Cái gì đối thủ là lúc trước thôi , mình đã không còn theo đuổi Khinh Vũ nữa , muốn theo đuổi cô phải có vốn liếng nữa! ”


“ vốn liếng ? ”


“ hazzz !! Nói cái này cậu không hiểu đâu , cậu còn chưa cho mình biết tên! ”


“ Tôi tên Long Uy Bá người ở Thành Tư Nam.



“ Tên thật mạnh mẽ.

Đã sắp xếp xong hai ta đi ăn gì đi !” Dương Nghị Phàm kiến nghị :


“ được.

” Dù sao hắn đã đói , sẵn moi thông tin về cô .









Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận