Sầm Mộc Khả theo dõi cuộc tranh tài kia, đội bóng chuyền nữ Đai học Cao Đông vẫn còn lộn xộn.
Lúc ấy thi đấu đã được hơn nửa chặng, đội các cô bị ngược rất thảm, Mặc Sênh ở phía sau cũng không có biện pháp nào khác.
Các đồng đội đã lâm vào hỗn loạn, không thể có phương pháp gì.
Mặc Sênh dốc lòng cứu bóng sau ngã xuống sàn, trong lúc trận địa rối loạn một đồng đội của cô ấy đang lùi về phía sau, lúc di chuyển chân sau đụng phải trán Mặc Sênh.
Cú va chạm đó khiến cho Mặc Sênh trước mắt tối sầm, che chỗ đau đứng dậy, hạ tay xuống liền thấy trên bàn tay có máu.
Mọi người hốt hoảng vây lại phía Mặc Sênh, kiểm tra tình trạng, huấn luyện viên cũng chuẩn bị thay cô.
Lúc này Mặc Sênh cầm gương lên nhìn chẳng qua là có chút trầy da, không hại đến đại thể, sau đó không rời khỏi mà lần nữa trở lại sân.
Mặc Sênh tính khí nóng nảy, lúc này rốt cuộc không nhịn được, nhìn về phía đồng đội của mình hét lên một câu: "Làm sao vậy? Có tôi ở đây"
Một giọng này làm cho những người khác trong nháy mắt yên lặng như tờ.
Nửa đoạn sau của trận đấu này, chỉ cần Mặc Sênh có thể cứu bóng, cô cũng kêu một câu với phía trước: "Có!"
Cái này "Có!" hô đến khi toàn bộ kết thúc.
Vốn là đội hình rời rạc lại cũng thay đổi trở lại, không còn trận hình lộn xộn.
Coi như cuối cùng thua, nhưng thua như vậy không khó coi.
Lúc ấy Sầm Mộc Khả cũng không hiểu bóng chuyền, lại bị Mặc Sênh hấp dẫn, đi theo Mặc Sênh nhiệt huyết sôi trào.
Cô cũng cảm giác ở ngực có một chút cuồng loạn, không phải động tâm, mà là theo Mặc Sênh bốc cháy lên.
Cô một mực một mực nhìn Mặc Sênh, Mặc Sênh ánh mắt kiên định, có thể tin vào thực lực, trên trán còn có vết màu cô cũng không quan tâm, dáng vẻ vừa ngang tàng vừa mạnh mẽ, những thứ này cũng khiến cho Sầm Mộc Khả con ngươi di chuyển.
Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, cô như vậy sẽ thích một cô gái.
Cũng không ngờ rằng, một người có thể mang đến ánh mặt trời cho cuộc sống cô.
Người đó chính là Mặc Sênh.
Lấy dáng vẻ bất khả chiến bại xuất hiện.
Sau đó, Sầm Mộc Khả tới đại Cao Đông, tham gia vào đội cổ vũ
Cô phát hiện trong trường học đối với đội bóng chuyền nữ độ hot không cao, tự nình sẽ gây dựng đội hậu viện nữ, thậm chí là hậu viên tư nhân cho Mặc Sênh, cô chính là hậu viên trưởng.
Cô luôn cảm thấy Mặc Sênh giống như một loại tín niệm khích lệ cô.
Sau đó, Mặc Sênh ở phía sai đội kêu lên "Có" cái thói quen này luôn giữ lại, bất quá số lần xuất hiện như vậy không nhiều mà thôi,
Mỗi lần thấy đồng đội của mình lạc nhịp hoặc là bọn họ lo lắng, Mặc Sênh liền đột nhiên hét lên một câu: "Có!"
Sau đó, đội ngũ liền ổn định lại một cách thần kì.
Có cô ở đây.
Có đồng đội ở đây.
Giữa đồng đội là sự gắn kết, là tin cậy, là tín niệm giống nhau.
Sầm Mộc Khả kể xong, Vân Chiết Trúc "Oa" một tiếng.
Úc Lê Xuyên chính là vẫn nhìn chằm chằm vào Mặc Sênh.
Mặc Sênh ở trong đội ngũ thích chống nạnh, cô tựa hồ cũng thích đứng như vậy, luôn luôn sẽ hoạt động thân thể một chút, như thể một khắc cũng không thể ngồi yên.
Trận đấu giao hữu lần này hiển nhiên hết sức ung dung, các cô lúc thảo luận còn cười, Nụ cười của Mặc Sênh như thường lệ rất cởi mở.
Sầm Mộc Khả chống tay nhìn Mặc Sênh bên kia, nói tiếp: "Năm nay đối với Mặc Sênh mà nói vô cùng quan trọng."
Úc Lê Xuyên nghiêng đầu hỏi: "Làm sao?"
"Vào tỉnh đội a." Sầm Mộc Khả nói với giọng điệu bức người ngay cả điều này cũng không biết, "Độ tuổi tài nghệ bóng chuyền cao nhất là từ 22 tuổi đến 26 tuổi, Mặc Sênh năm nay 21 tuổi.
Đội tỉnh bên kia cơ bản quyết định, cô rất nhanh sẽ đến đội tỉnh bên kia huấn luyện, nếu như biểu hiện tốt còn có thể vào đội tuyển quốc gia."
"Đến đội tỉnh ư, sẻ còn học ở trường chứ?" Úc Lê Xuyên tương đối quan tâm về vấn đề này.
"Kí túc xá cách xa chúng ta, việc huấn luyện lấy đội tỉnh làm chủ, bất quá có thời gian vẫn học, bảo đảm có thể tốt nghiệp bình thường là được rồi.
Trụ sở huấn luyện chính của đội tỉnh ở bên kia, hàng rao cao vô cùng, bên trong có một chỗ rất thấp giống như kho hàng, bến cạnh là một nhà bốn tầng chính là kí túc của bọn họ, giản dị không màu mè."
Úc Lê Xuyên như có điều suy nghĩ "Nga" một tiếng.
"Đội tuyển quốc gia ngay cả có so tài quốc tế, đem các đội viên đội tỉnh triệu tập tới một chỗ tập huấn một thời gian tiếp mới đi thi đấu, cũng không phải lâu dài."
"Được, cám ơn chị đã phổ cập."
Sau khi bắt đầu trận đấu, đúng là giống như Mặc Sênh nói, sân cũng không ngồi kín, ước chừng người xem ngồi ba phần tư khán đài.
Nhưng là Úc Lê Xuyên tới sớm, vị trí thật không tệ, tầm nhìn cũng khá hơn chút.
Sau khi trận đấu bắt đầu, rõ ràng có thể nhìn ra Mặc Sênh các cô rất thành thạo, đánh thoải mái, cũng không có như áp sát gì, đối thủ phía trước cũng bị thất bại.
Hai năm, đội ngũ vốn đã yếu ớt lại trở nên mạnh mẽ trở lại.
Coi như vậy, Huấn luyện viên vẫn ở tại chỗ nói: "Kì Ninh tay em quá dính, giống như không cho được, em nắm chặt trong tay như vậy thời cơ tốt nhất liền đi qua."
Kì Ninh gật đầu một cái, kết quả liền nghe được tiếng Mặc Sênh cười.
Kì Ninh quay đầu lại nhìn Mặc Sênh: "Cậu cười cái gì? Có phải niên đệ tới vùi mừng quá hay không?"
"Không, hai tay người nhện, cậu không đem bóng đưa đi, có phải hay không còn muốn sau khi bóng lệch một cái tơ nhện sẽ lôi trở lại?"
Kì Ninh tức giận muốn đánh người.
Các cô bên này đang đùa thôi, kết quả đội phía trước bắt đầu ăn vạ, thế nào cũng phải khiến các cô bên này nhường bên mình một chút.
Đặc quyền của con gái chính là có thể nũng nịu.
Đội đối diện coi như cùng các cô quan hệ không tệ, thường xuyên giao hữu với đội lão luyện hơn để tìm cảm giác, bất quá giữa đấu chuyên nghiệp và nghiệp dư có chút chênh lệch, cuối cùng thua thì quả thật đả kích người.
Kì Ninh lập tức ngẩng đầu: "Được, nhường cho cũng được, tôi để cho hai cầu thủ tự do của chúng ta làm chuyền hai."
Mặc Sênh cũng không sơ, than thở đổi vị trí: "Tôi liền tới!"
Các đồng đội nhìn hai người bọn họ ẩu đả như vậy cũng không nóng nảy, thật là cũng đồng ý.
Đồi thủ nhìn thấy Mặc Sênh mặc trang phục tự do liền bắt đầu làm chuyền hai, giống như đang chơi trò vô nghĩa, nhưng thực ra họ đang nhường, tất cả đều quay về vị trí của mình để tiếp tục trận đấu.
Cầu thủ tự do thay thế Mặc Sênh cũng ra sân.
Cầu thủ tự do thay thế là Mạnh Quả, mới là sinh viên năm nhất.
Sau khi Mặc Sênh phải đến đội tỉnh, trọng đội vẫn đào tạo người thay thế, Mạnh Quả chính là người các cô chọn trúng.
Người cao 172cm, vóc người hơi gầy, nhưng độ inh hoạt rất tốt, người cũng tràn đầy hăng hái.
Hiếm có cơ hội ra sân, Mạnh Quả kích động tới mức xông đến ôm Mặc Sênh một cái, dẫu sao Mặc Sênh cũng coi là sư phụ nhỏ của Mạnh quả.
Mặc Sênh đi tới vị trí đứng ngay ngắn, một ánh sáng đảo qua, liền thấy điện tâm đồ trên đỉnh đầu Úc Lê Xuyên từ màu đỏ biến thành màu xanh.
Mới vừa rồi cậu bên kia trải qua cái gì vậy?
Trận đấu lần nữa bắt đầu, đối diện liền phát hiện Mặc Sênh là chuyền hai lại cũng thật khá.
Mặc Sênh làm chuyền hai, còn rất chuẩn, khai lưới làm sao gần lưới làm sao cũng hiểu.
Làm chuyền hai ở giữa một trận đấu sẽ không được người xem và truyền thông quá mức chú ý.
Nhưng là, có lúc có thể nói tay chuyền hai là một cầu thủ tài nghệ cao nhất trong đội bóng.
Vị trí này cùng vị trí tiền vệ trong bóng bầu dục không sai biệt lắm, bọn họ có thể phán đoán chuyền bóng cho chủ công nào bên kia, còn có cơ hội ghi bàn thắng.
Việc đưa ra phải chính xác và đúng thời điểm, tất cả đều kiểm tra trình độ của người chuyền hai.
Người chuyền hai thật không phải làm tốt như vậy, bọn họ cần phải chú ý có thể chia làm bốn phương diện: Tốc độ, khoảng cách, độ sâu, độ cao.
Trong đầu bọn họ phải đem sân phân thành một không gian lập thể, trong không gian nhanh chóng chia ra đường đi, đem cả lập thể không gian sử dụng đến mức tận cùng, dĩ nhiên là cần đủ nhanh trí.
Cho nên chuyền hai không thể tùy tiện phái một người đi lên, liền có thể làm tốt.
Bên kia dĩ niên cũng cho là như vậy.
Kết quả cho người từ do làm chuyền hai, các cô hay là không đấu lại!
các cô thậm chí hoài nghi Mặc Sênh ở trong đội ngũ luyện qua chuyền hai, nếu không làm sao hiểu thói quen tấn công như vậy? chủ công đối với cô còn tín nhiệm như vậy!
Đang lúc sắp phát bóng, bên kia nhỏ giọng thảo luận: "Tình huống gì vậy?"
"Tôi biết Mặc Sênh mấy năm, cô ấy đều là cầu thủ tự do, chưa từng thấy cô ấy tập luyện qua chuyền hai."
Trận tranh tài lần này đội Mặc Sênh thắng, thắng được mà không tốn sức lực nào.
Kết quả sau khi Mặc Sênh đi được mấy bước liền nghe có người gọi cô, ngẩng đầu lên thấy Đường Huy cũng tới, tay vịn lan can cầm một chai nước.
Thấy Mặc Sênh tới, Đường Huy đem nước ném cho cô, cô từ phản xạ điều kiện dứt khoát đón lấy.
Đường Huy hỏi cô: "Tại sao lại làm chuyền hai?"
Hiển nhiên cậu nửa chặng sau mới đến.
Mặc Sênh cười hì hì trả lời: "Nhường bọn họ một chút."
"Cậu làm chuyền hai coi là để nhường?"
Mặc Sênh không trả lời, cầm chai nước kia đi.
Hai người đối thoại thanh âm không lớn không nhỏ, Úc Lê Xuyên ở bện cạnh bọn họ vừa vặn có thể nghe được.
Úc Lê Xuyên nhìn về phía Đường Huy một cái, cảm thấy cậu cùng Mặc Sênh thật không quen thuộc, rất nhiều chuyện của Mặc Sênh cậu không biết.
Mà cái tên lớn lên cùng nhau Đường Huy này chính là để cho người ta chán ghét, cậu ta biết tất cả quá khứ của Mặc Sênh.
Hai người đều quen thuộc lẫn nhau, cho dù có nửa năm không liên lạc gặp mặt lần nữa cũng không cần cùng hòa giải, liền trực tiếp có thể trở lại trạng thái trước đó.
Để cho người khác hâm mộ.
Sau khi kết thúc Mặc Sênh ở lại nghe huấn luyện viên làm tổng kết, lúc này người xem cũng đều rời đi gần hết.
Sầm Mộc Khả sau còn có tiết học trực tiếp đeo túi xách rời đi.
Lúc đi còn vừa đi vừa hôn gió với Mặc Sênh, Mặc Sênh cười vẫy tay với Sầm Mộc Khả.
Mặc Sênh nghe sắp xếp xong, chạy tới hướng bọn họ vẫy về phía Úc Lê Xuyên.
Úc Lê Xuyên đứng dậy đến bên lan can, đứng cách vị trí Đường Huy không tới năm thước.
Mặc Sênh nói xin lỗi với Úc Lê Xuyên: "thật xin lỗi, hôm nay chúng tôi sắp xếp nhằm vào huấn luyện, đội đối phương sẽ ở lại đây đến chiều, chúng tôi còn phải cùng nhau đi ăn cơm, không thể chiếu cố cậu."
"À, không có sao, buổi chiều tôi cũng có giờ học."
"Được, bái bai." Mặc Sênh nói xong cũn rời đi.
Mặc Sênh đối với Úc Lê Xuyên và Đường Huy chính là hai thai độ hoàn toàn khác, lúc cô đi ngang qua Đường Huy nói hai chữ: "Cút đi."
Đường Huy thái độ đặc biệt tốt giơ một động tác ok nói: "Tuân lệnh!"
Đây cũng là sự khác nhau giữa quen thuộc với không quen.
Lúc Mặc Sênh uống nước liền thấy Úc Lê Xuyên cùng Vân Chiết Trúc sánh vai rời đi, điện tâm đồ trên đỉnh đầu liên tục là màu xanh.
Thật không hiểu, Úc Lê Xuyên có phải có bí mật gì khó nói hay không? Tình trạng thân thể không quá ổn định.
*
Mặc Sênh tròng phòng thể dục một mực tập luyện tập đến tối.
Đội nói là cho các cô nghỉ mấy ngày, thật ra thì cũng không làm sao bỏ qua cho các cô, cũng chỉ có thể ngủ thẳng giấc mấy ngày thôi.
Sau khi kết thúc huấn luyện, những đội viên khác dọn dẹp lại phòng thể dục, Mặc Sênh bị huấn luyện viên kêu lên nói chuyện riêng: "Chuyển thành cầu thủ tự do hối hận sao?"
Mặc Sênh lắc đầu một cái: "Không hối hận, nỗi vị trí đều có giá trị riêng, huống hồ em là cầu thủ tự do giỏi nhất."
"Thật ra thì em làm chuyền hai rất linh hoạt, nhưng là em làm cầu thủ tự do vững hơn, có thể làm cho toàn bộ đội ngũ tín nhiệm em ổn vô điều kiện."
Mặc Sênh cười một tiếng, gật đầu.
Mặc Sênh đổi vị trí cũng có một trận tâm lý cũng đã điều chỉnh khá tốt, nhưng cô ngược lại không để ý.
Huấn luyện viên hôm nay cũng là nhìn trạng thái Mặc Sênh làm chuyền hai, trong lòng cảm thấy đáng tiếc mới đột nhiên nhắc tới.
Bất quá vẫn là tôn trọng sự lựa chọn của Mặc Sênh, hơn nữa còn cho phép cô lựa chọn.
Cô hôm nay gọi Mặc Sênh tới chủ yếu nói về chuyện vào đội tỉnh, cần giao phó cho Mặc Sênh một ít chuyện, vừa đi vừa hỏi: "Nghe nói các em mấy ngày trước còn đi uống rượu?"
"A...Cái đó...."
"Bỏ ngay."
"Vâng,"
Huấn luyện viên nói chuyện bàn giao xong hết rồi liền phát hiện tập tài liệu của mình hình như để quên trong phòng thể dục, vì vậy nói với Mặc Sênh: "em đi tìm xem một chút, tôi đoán chừng là tiện tay để quên ở đâu đó, trong đó kẹp tờ đơn cấm kỵ thức ăn và thuốc men mới nhất, em quay lại xem chút."
Mặc Sênh đáp ứng, đi về hướng phòng thể dục liền thấy đèn trong đó vụt tắt.
Trường của bọn họ điện áp tổng hay có vấn đề, nhất là phòng thể dục bên này liên tục bị cúp điện, Mặc Sênh bọn họ cũng đã quen rồi.
Mặc Sênh mở đèn pin của điện thoại di động lên, đi vào phòng thể dục liền phát hiện ánh đèn không hề vừa ý.
Lúc đang do dự có muốn hay không ngày mai đến tìm, điện thoại lêu lên một cái.
Cô thấy tin nhắn Úc Lê Xuyên gửi đến: "Học tỷ, chị chưa tập luyện xong sao?"
Linh cảm Mặc Sênh lập tức đến, nhắn tin cho Úc Lê Xuyên: "Tập luyện xong rồi, cậu có thể tới phòng thể dục giúp tôi một chuyện được không?"
C: Ừ, dĩ nhiên có thể.
Mặc Sênh đứng đợi ở của phòng thể dục một lúc liền thấy một nguồn sáng to lớn đang di chuyển về hướng mình.
Mặc Sênh nhìn cái "bóng đèn" to lớn đi lại liền cảm thấy buồn cười, bóng đèn đi tới trước mặt cô đứng lại hỏi: "Học tỷ, chị ăn cơm chưa?"
"Còn chưa, tôi phải đi vào tìm đồ, cậu cùng tôi đi vào một chút nhé.".
Ngôn Tình Sủng
"ừ, được" Úc Lê Xuyên đi vào phòng thể dục không nhịn được hỏi: "Không có đèn sao?"
Úc Lê Xuyên tới giống như cầm một chiếc đèn lồng to lớn, so với chức năng đèn pin của điện thoại còn tốt hơn.
Cô đưa tay năm lấy cổ tay Úc Lê Xuyên, nói: "Bị cúp điện, nếu không cũng sẽ không để cậu cùng tôi đi vào.
Đi, tôi tìm tài liệu của huấn luyện viên ở đâu,"
Bị Mặc Sênh nắm cổ tay lại trong phút chốc tim của Úc Lê Xuyên đập nhanh thêm mấy phần."
Ban đêm gió mát nổi lên bốn phía, dưới ánh trăng những áng mây mềm mại gợn sóng.
Hít sâu một hơi, mùi hương thanh mát trong cánh mũi là của cô, hơi ấm giữa cổ tay là của cô, cái sự mừng rỡ trong lòng cũng là tới từ cô.
Đều là của cô.
Hận không được mình cũng là của cô.
Mặc Sênh đưa Úc Lê Xuyên tiến vào trong phòng thể dục, nhờ ánh sáng Úc Lê Xuyên mang tới, cô trong phòng tìm kiếm tập tài liệu của huấn luyện viên.
Nhưng mà Úc Lê Xuyên đi trong bóng tối rốt cuộc vẫn là có chút bất an chỉ có thể để Mặc Sênh kéo đi.
Khung cảnh yên tĩnh trong phòng chỉ có hai người, tiếng bước chân cũng phá lệ rõ ràng, tiếng ống tay áo cọ vào nhau xào xạc cũng khiến chói tai.
Cậu kinh ngạc Mặc Sênh có thể ở trong bóng tối tự do hành động, cũng hưng phấn với loại cảm giác trong không gian chỉ có hai bọn họ.
Cho nên một mực đi theo cô.
Mặc Sênh cuối cùng cũng tìm được tập tài liệu trên phòng tập luyện, cầm lên xem một chút.
Cảm thấy không đủ sáng, cô kéo Úc Lê Xuyên lại gần mình một chút, dùng cậu chiếu sáng tìm tờ đơn mà huấn luyện viên nói trong tập tài liệu.
Sau khi tìm được rút ra rồi lại đóng tập tài liệu lại, tự đánh giá xem mình có nên đem tập tài liệu đến phòng làm việc của huấn luyện viên hay không.
"Cảm ơn cậu..."Mặc Sênh ngẩng đầu lên, chóp mũi lướt qua cằm Úc Lê Xuyên, sau đó cùng Úc Lê Xuyên đối mặt trong bóng tối, trong nháy mắt sửng sốt.
Lúc này Úc Lê Xuyên ở trong bóng tối đại khái có thể nhìn thấy rõ đường nét Mặc Sênh, cậu cũng có thể nhìn thấy đôi mắt của cô, cái chạm vừa rồi cho cậu biết bọn họ rất gần nhau, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Lúc Mặc Sênh đang lúng túng, liền thấy đỉnh đầu Úc Lê Xuyên vạch qua biểu cảm [đỏ mặt], lại bị chọc cười.
Cô lùi về phía sau một bước, sau đó nói: "Cảm ơn cậu, tôi tìm được đồ rồi, cậu cùng tôi đến phòng làm việc của huấn luyện viên một chuyến, đợi một lát tôi mời cậu ăn cơm,"
Úc Lê Xuyên lập tức cự tuyệt: "Không cần, chị đã mời tôi ăn hai lần rồi, lần này tôi mời."
Cậu giơ tay lên dùng ngón tay xoa xoa chóp mũi, hơi có chút ngượng ngùng, nhưng mà từ đầu tới cuối cũng không nói ra chuyện dùng điện thoại chiếu sáng, mà là mở miệng lần nữa: "Học tỷ, tôi không thấy rõ đường, chị có thể dắt tôi đi hay không?"
"À, có thể," Mặc Sênh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp ứng.
Vừa nói vừa đưa tay phải kéo cổ tay Úc Lê Xuyên, nhưng cảm giác được Úc Lê Xuyên đưa tay đến trong lòng bàn tay cô tựa như sợ cô đổi ý, nhanh chóng nắm lấy.
Tay bị cầm trong phút chốc động tác Mặc Sênh dừng lại, Úc Lê Xuyên đầu tiên nói sang chuyện khác: "Học tỷ là sợ tối sao?"
"A?À không."
Thành công di dời sự chú ý..