Editor: Yuri Ilukh
Kết giới của Tinh thành có thể cảm ứng được ma khí, nhưng không cảm ứng được người thường hoặc hồn sư, cho nên dù Tinh thành đã tăng số lượng người canh gác nhưng Mãn Tình vẫn có thể tiến vào Tinh thành từ trên không trung trong đêm đen.
Thương Thiên Nghiệp hiển nhiên đã tính tới điểm này, nhưng chỉ cần Viêm Khải không quay về Tinh Thành là được, còn Mãn Tình có về hay không thì cũng không có chút uy hiếp nào với ông, do đó ông không tăng thêm người canh giữ ở không trung, cho nên Mãn Tình vô cùng thuận lợi quay về Tam môn học viện.
Lúc Mãn Tình còn bay trên không trung đã chú ý tới ánh sáng ở phía hồ nhỏ của Tam Môn học viện, lập tức không vui nói: "Có người tới phòng mình lấy máy tính bảng sao?"
Từ sau khi Mãn Tình chiếu phim ngoài trời thì hoạt động xem phim buổi tối đã trở thành hoạt động truyền thống mỗi ngày ở Tam Môn học viện, mặc kệ gió mưa.
Ngoại trừ tình huống đặc biệt cần ra ngoài, mỗi tối Mãn Tình đều cầm máy tính bảng đi chiếu phim cho mọi người, nhưng hôm nay cô không có ở học viện, máy tính bảng cũng không đưa cho người khác nên đã có ai đó đến phòng cô lấy máy tính bảng đi.
Có chuyện xảy ra lúc ban ngày nên bây giờ cô đã thành nhân vật nhạy cảm, vậy mà ai lại dám tới phòng cô, hơn nữa bây giờ cũng rất muộn rồi, xem phim cũng không đến mức muộn vậy chứ.
Lúc Mãn Tình còn đang nghi hoặc thì một cơn đau bụng quen thuộc lại lần nữa xuất hiện.
Vẻ mặt Mãn Tình thay đổi, "Sao bỗng liên lại đau?"
Nửa năm trước, Mãn Tình thỉnh thoảng sẽ bất ngờ bị đau bụng, nhưng sau đó lại không hiểu sao tự nhiên hết.
Vốn dĩ Mãn Tình đã định đi tìm bác sĩ khám một chút nhưng bỗng nhiên tình trạng này lại biến mất, sau đó không xảy ra nữa nên Mãn Tình cũng đã quên luôn chuyện này.
Hôm nay bỗng nhiên bệnh cũ tái phát làm Mãn Tình có chút trở tay không kịp, nhưng cũng may bụng đau không lâu, Mãn Tình do dự một chút rồi bảo Mika bay về phía hồ nhỏ.
Ở đó có một rừng cây, thuận tiện để cô trốn, chờ bớt đau bụng rồi về ký túc xá lấy đồ cũng không muộn.
Hơn nữa, cô cũng cảm thấy giờ này còn chiếu phim giống như đang phát ra ám hiệu nào đó cho cô.
Lúc Mãn Tình dừng lại trong rừng cây thì cơn đau bỗng giảm đi không ít, cô nhìn về nguồn sáng cách đó không xa, từ từ đi tới, nhìn qua khe hở giữa các thân cây thì Mãn Tình kinh ngạc phát hiện, bên đó chỉ có mỗi Diêm Thông và tiểu mập mạp đang cùng nhau ngồi xem phim.
Hai đứa nhỏ này, tối không ngủ mà lại chạy tới đây xem phim, rốt cuộc là muốn làm gì?
"Quạc!" Khi Mãn Tình đang do dự không biết có nên xuất hiện hay không thì Mika đã trước một bước bay ra ngoài, ngậm đi miếng thịt khô trong tay tiểu mập mạp.
Cái đồ tham ăn này!
"Mika?!" Diêm Thông và tiểu mập mạp nhìn về phía Mika bỗng xuất hiện kia thì vô cùng kinh hỉ, sau đó 2 đứa bắt đầu tìm kiếm phía rừng cây, lại còn nhỏ giọng kêu: "Chị Mãn Tình, là chị hả?"
Mãn Tình bị Mika làm lộ hành tung nên đành lủi thủi đi ra ngoài.
"Chị Mãn Tình, chị đã quay về thật rồi" Tiểu mập mạp kích động chạy tới.
"Nhỏ giọng thôi, không được làm người khác chú ý" Diêm Thông lên tiếng nhắc nhở.
Tiểu mập mạp lúc này mới kịp phản ứng, che miệng với vẻ mặt sợ hãi.
"Sao vậy? Trong trường học có người muốn bắt chị à? Hồn điện sao?" Mãn Tình nhìn phản ứng của 2 đứa thì cũng đoán được khả năng này, nhưng cô chỉ là một hồn sư phế vật, không đến mức làm hồn điện chú ý chứ.
"Không phải, là người nhà họ Lâm" Diêm Thông nói, "Lúc chiều nhà họ Lâm đã phái người canh giữ phòng của chị, em còn nghe bà Lâm nói với mẹ em, nếu thấy chị Mãn Tình thì phải bắt lại"
"Bọn họ nhất định là muốn bắt thầy Viêm" Tiểu mập mạp nói.
Thì ra là nhà họ Lâm, xem ra Lâm Sùng Nghiệp lại cảm thấy cô làm nhà họ Lâm mất mặt.
Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, vấn đề hiện tại là có người canh giữ trong phòng thì cô đi trộm Tinh nguyệt phong lan trên ban công kiểu gì đây.
"Chị Mãn Tình, thầy Viêm thế nào rồi?" Diêm Thông và tiểu mập mạp lo lắng hỏi.
"Tạm thời không sao" Mãn Tình trả lời.
Hai đứa nhỏ nghe thấy thế thì lập tức vui mừng.
"Sao khuya rồi mà hai đứa vẫn còn ngồi đây xem phim, có phải 2 đứa cố ý để dẫn chị đến đây không" Mãn Tình suy đoán.
"Đúng vậy" Diêm Thông thông minh trả lời, "Em nghĩ chị Mãn Tình chắc chắn sẽ quay về lấy thuốc để chữa trị cho thầy Viêm nên bọn em cố ý đến phòng chị lấy máy tính bảng tới đây chiếu phim, hy vọng chị có thể nhìn thấy rồi đến đây"
"Thật thông minh" Mãn Tình khen ngợi, Diêm Thông tuy mới tám tuổi nhưng đã nhạy bén đến mức này.
Diêm Thông ngại ngùng cười rồi bỗng nhiên xách một cái túi to từ trên đống cỏ lên đưa cho Mãn Tình: "Đây là thuốc em lấy từ phòng mẹ em, chị mang đi cho thầy Viêm dùng đi"
"Em trộm tới à? Không sợ mẹ em tức giận sao?" Mãn Tình nhìn một túi đầy các loại thuốc cấp cao cấp đủ màu, nhíu mày.
"Em không sợ, thuốc này đều là mẹ để dành cho em dùng, chẳng qua không có tác dụng mà thôi" Diêm Thông nói.
Mãn Tình ngẩn ra, nghĩ đến việc Diêm Thông bị tắc nghẽn kinh mạch thì đau lòng nói: "Em yên tâm, sau này chị sẽ chữa khỏi cho em"
"Không cần lo cho em đâu, chị Mãn Tình mau cầm thuốc đưa cho thầy Viêm đi, sau này còn cần gì nữa thì cứ đến rừng cây nhỏ tìm bọn em, không nên tự mình đi lấy, rất nguy hiểm" Diêm Thông đưa túi thuốc cho Mãn Tình, tiểu mập mạp đứng bên cũng gật đầu thật mạnh.
"Thuốc này cũng không có tác dụng, lần này chị đến đây không phải để lấy thuốc mà là lấy thảo dược" Mãn Tình nói, "Trên ban công phòng chị có một chậu hoa, bọn em đến đó mang chậu hoa tới đây cho chị được không?"
Diêm Thông và tiểu mập mạp liếc nhìn nhau, lập tức tắt phim, ôm máy tính bảng đi về phía ký túc xá của Mãn Tình.
Mãn Tình cũng không biết 2 đứa nhỏ này dùng lý do gì, chỉ 10 phút sau tiểu mập mạp đã đưa chậu Tinh nguyệt phong lan đến tay cô rồi.
Sau đó Mãn Tình dùng túi đựng thuốc của Diêm Thông che khuất ánh sáng của Tinh nguyệt phong lan, không chậm một phút nào chạy về phía rừng rậm của ma thú.
Nhưng khi cô trở lại thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Viêm Khải đâu nữa.
Người đâu rồi? Mãn Tình điên cuồng tìm kiếm, cô và Mika tìm trên không trung của rừng rậm suốt cả đêm, mãi cho đến hừng đông, Trần Nhất Bằng tìm được Mãn Tình và thông báo cho cô tin tức mới nhất từ hồn điện.
"Chị Mãn Tình, ông chủ bị hồn điện bắt đi rồi"
"Hả?"
___
Sâu trong rừng rậm ma thú có một ngọn núi được bao phủ bởi một kết giới to, ở đó có một thôn nhỏ, đó là tộc địa của nhà Bạch Phương.
Người nhà Bạch Phương luôn ngăn cách với thế giới bên ngoài, mỗi người trong này đều là một hồn sư cấp cao, xung quanh bọn họ toàn là ma thú và ma vật, nhưng việc đi lại của họ cũng không bị ảnh hưởng.
Bây giờ, tất cả thành viên của nhà Bạch Phương, những người gặp nguy cũng không loạn, đang vội vàng hoặc kinh ngạc thảo luận gì đó.
Giữa đám người, Viêm Khải bị xiềng xích buộc chặt, đứng trên đài cao, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chăm chú vào những người quen thuộc phía dưới.
"Bố, bố, bố không được gϊếŧ anh trai" Lúc này một bé gái khoảng 11 - 12 tuổi đẩy đám người ra, khóc lóc ôm lấy đùi một người đàn ông to lớn khác đứng trên đài.
"Kỳ Kỳ, không được nói lung tung" Viêm Khải vẫn không có cảm xúc gì bỗng lên tiếng quát.
"Em...em..." Bạch Phương Ngọc Kỳ cũng biết mình vừa nói sai, nhưng nếu hồn hạch của anh bị phá huỷ thì có khác gì chết đi đâu, "Bố, cầu xin bố, đừng phá bỏ hồn hạch của anh trai"
"Bây giờ bộ dạng anh con thế này, nếu bố không ra tay thì anh con cũng không sống được bao lâu nữa" Bạch Phương Trọng nói.
"Ba năm qua anh đều không sao..."
"Im lặng" Bạch Phương Trọng giống như bị người khác động vào vết thương, ông thất vọng nhìn về Viêm Khải, đây là người con trai từ nhỏ đã làm cho ông tự hào, "Ba năm trước, ta đã cho con cơ hội có thể chết đi như một dũng sĩ, nhưng là con đã từ bỏ nó"
"Xin lỗi bố" Viêm Khải không cãi lại cũng không hối hận.
Chết đi như một dũng sĩ là gì, chỉ là sau khi Chiến Hồn sư bị dị hoá, biết tình trạng của mình không thể chữa khỏi được thì quyết tâm tiến vào sâu trong rừng rậm đồng quy vô tận cùng ma vật.
Ba năm trước Viêm Khải cũng làm vậy, lúc đấy anh vô cùng may mắn tìm được một con ma vật cấp S, nhưng sau khi đánh nhau một hồi không những không chết ngược lại còn ngộ ra cảnh giới.
Sau đó anh ở trong rừng rậm đắn đo thật lâu, sau đó quyết định tiếp tục sống sót.
"Bố, chẳng phải lúc trước anh đã gϊếŧ chết một con ma vật cấp S sao? Anh không hề trốn..." Bạch Phương Ngọc Kỳ khóc nói.
"Nhưng không phải vẫn không chết sao.
Nếu gϊếŧ một con ma vật không chết được thì đi tìm con thứ 2, thứ 3,...!đến khi nào chết trận mới thôi, chứ không phải kéo dài cái hơi tàn này, mang thân thể của mình đi uy hiếp sinh mạng của người khác" Bạch Phương Trọng nổi giận.
Kéo dài hơi tàn sao, chuyện này có đúng không? Viêm Khải cũng không giải thích rằng anh vô cùng nắm chắc tình huống của mình nên mới quay về sinh sống trong thành phố, vì có nói ra thì bố anh cũng chỉ coi là anh lấy cớ cho sự tham sống sợ chết của mình thôi.
"Bố....tốt xấu gì thì cũng phải chờ mẹ về đã chứ" Bạch Phương Ngọc Kỳ lấy mẹ mình ra làm cớ, mấy ngày trước mẹ cô đã đi tới nhà dì ở Linh Đô Thành, ai ngờ anh trai lại gặp chuyện ngay lúc mẹ đi khỏi.
Bây giờ cô chỉ có một mình, không thể nào làm bố thay đổi quyết định được.
Bạch Phương Trọng im lặng, hiển nhiên ông cũng nhớ tới hồi ức không tốt nào đó, vào 3 năm trước, khi Viêm Khải rời khỏi nhà Bạch Phương thì mọi người đều cho rằng Viêm Khải đã chết, vợ ông cũng vô cùng đau buồn.
"Kỳ Kỳ, em đi xuống đi" Viêm Khải bỗng nhiên lên tiếng.
"Anh?"
"Hồn hạch của anh đã hoàn toàn ma hoá, không thể chờ mẹ quay về được" Viêm Khải cười khổ nói, "Nếu nó tự bạo thì anh đến cái thi thể hoàn chỉnh cũng không còn, vẫn nên để bố lấy bớt hồn lực trong hồn hạch của anh ra, làm thành một cái hồn võ vô cùng lợi hại, sau này còn có thể bảo vệ bọn em"
"Anh~~~~~" Bạch Phương Ngọc Kỳ xụi lơ trên mặt đất, không ngừng lặp lại câu này.
Bạch Phương Trọng nhắm mắt, hạ quyết tâm thật lớn, sau đó đánh một chưởng về phía hồn hạch của Viêm Khải chỗ đan điền.
"A!" Viêm Khải không nhịn được kêu lên đau đớn, cơn đau giống như lục phủ ngũ tạng bị đè nát, sau đó anh cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình từ từ rời đi, truyền vào một con dao găm đen nhánh trước mặt.
Đây là đồ vật cuối cùng anh lưu lại trên đời này rồi, Viêm Khải cười khổ nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết trong đau đớn.
"A!!!!" Trong rừng rậm cách Tinh thành khoảng 30 km có một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên.
"Chị Mãn Tình, chị Mãn Tình làm sao vậy" Trần Nhất Bằng thấy Mãn Tình bỗng nhiên kêu thảm thiết, nằm bò trên đất thì luống cuống tay chân.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi còn không sao, bỗng nhiên sao lại thành như vậy.
"Đau quá! Đau quá!" Vừa rồi, một cơn đau nhức từ đan điền bỗng nhiên truyền đến, trong giây lát phảng phất giống như có cả ngàn vạn cây kim đồng thời kíƈɦ ŧɦíƈɦ dây thần kinh cảm xúc đau của cô.
"Đau ở đâu?" Trần Nhất Bằng sốt ruột hỏi.
"Cả người đều đau, bụng...!đau nhất, giống như...!thân thể muốn nổ tung!" Mãn Tình ôm bụng cuộn tròn người lại.
Ở đó! Ở đó là vị trí của hồn hạch, Trần Nhất Bằng lập tức có một suy đoán không tốt, cậu vội vàng hỏi: "Có phải hồn ấn biến mất không?"
Mãn Tình đã đau không nói nổi, chỉ có thể gật đầu nhè nhẹ.
Quả nhiên là vậy.
"Nhanh giải trừ khế ước đi" Trần Nhất Bằng vội vàng nói, "Nếu em không đoán sai thì chắc hồn hạch của ông chủ đã bắt đầu tự bạo, chị cần phải giải trừ khế ước ngay lập tức, nếu không hồn hạch của chị cũng sẽ bị ảnh hưởng"
Hồn hạch Viêm Khải tự bạo? Không thể nào, Viêm Khải đã nói với cô là anh còn có thể chống chịu được 7 ngày nữa, bây giờ chắc là Hồn điện đã cho người huỷ bỏ hồn hạch của anh.
Hồn ấn đã càng ngày càng mờ, giống như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Mãn Tình biết đây là thân thể cô vì tự bảo vệ mình nên đã tự động giải trừ khế ước, khế ước này chỉ là khế ước tạm thời, cô có thể giải trừ bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ nếu cô giải trừ khế ước thì Viêm Khải chắc chắn sẽ chết.
Không được, tuyệt đối không được, Mãn Tình cắn răng thật chặt, cố gắng điều động sức mạnh hồn lực chủ động gia cố khế ước, không để khế ước biến mất.
Khi khế ước được gia cố thì cơn đau vừa mới giảm bớt lúc nãy bỗng nhiên lại đau hơn trước rất nhiều.
"A!" Mãn Tình đau đến không còn tí sức lực nào, mồ hôi lạnh đổ đầy người.
"Giải trừ khế ước nhanh đi" Trần Nhất Bằng vội vàng nói.
"Không...!không thể giải trừ"
"Nếu không giải trừ thì hồn hạch của chị cũng không giữ được"
Mãn Tình không trả lời, chỉ cắn răng chịu đựng, cố chấp dùng hồn lực gia cố khế ước có thể biến mất bất cứ lúc nào kia, cô chỉ có một suy nghĩ, đó là tuyệt đối không thể để Viêm Khải chết.
"Quạc?!" Mika vẫn luôn nôn nóng bay trên người Mãn Tình bỗng nhiên kích động kêu to một tiếng, sau đó cơ thể bị một luồng sức mạnh nào đó bao trọn.
Sao lại thế này? Sức mạnh sao lại tăng lên? Viêm Khải đang trong cơn đau bỗng cảm giác được có thứ gì đó đang muốn tạo mối liên kết với hồn hạch của anh.
Đây là...!Viêm Khải không thể tin nổi mở to hai mắt, đã đến lúc này rồi mà Mãn Tình còn muốn ký khế ước chính thức với anh sao.
Cô định làm gì, tự mình tìm chết sao?
Viêm Khải có ý đồ ngăn cản khế ước được ký kết, nhưng có muốn cũng không được, vì khế ước tạm thời lập lúc trước với Mãn Tình là khế ước một chiều.
Anh đã làm hết toàn bộ thủ tục rồi, về nguyên tắc thì chỉ cần Mãn Tình đồng ý thì khế ước sẽ thuận lợi được thành lập.
Mà bây giờ Mãn Tình đang hoàn thành phần còn lại của khế ước! Bây giờ phương pháp duy nhất để ngăn cản khế ước được thành lập chính là huỷ bỏ hồn hạch, nhưng tốc độ thành lập khế ước nhanh hơn tốc độ hồn hạch bị huỷ bỏ rất nhiều.
Không còn kịp rồi! Nghĩ đến hậu quả của việc này mang lại, Viêm Khải tuyệt vọng nhắm mắt.
Khế ước đã chính thức được lập, ngay sau khi ký kết thành công, một luồng sức mạnh truyền đến từ hồn ấn, hấp thụ toàn bộ sức mạnh còn thừa trong cơ thể anh và sức mạnh trong hồn hạch vỡ vụn cũng chảy toàn bộ về phía kia của khế ước thông qua hồn ấn.
Ô! Ngay khi Bạch Phương Trọng cảm nhận được điều khác thường thì núi sâu bỗng rung chuyển.
"Rầm, rầm rầm"
Một luồng ánh sáng màu đỏ sẫm, xuyên qua kết giới bay về phía cấm địa của nhà Bạch Phương, "Grừ!"
Sau đó một tiếng rung vang trời vọng tới, là tiếng ma vật thức tỉnh.
"Sao nó lại tỉnh?!" Sắc mặt Bạch Phương Trọng thay đổi, mặc kệ Viêm Khải, những người đứng đầu nhà Bạch Phương đều chạy về phía cấm địa.
Chỉ còn lại Bạch Phương Ngọc Kỳ, cô bé tuyệt vọng nhìn anh trai không còn chút hơi thở nào bị trói trên đài, hồn lực quanh thân bỗng nhiên ngưng tụ lại lần nữa, hồn lực vô cùng tinh khiết, không có chút ma khí nào, chỉ có mỗi hồn lực.