### Chương 2: : Lựa Chọn Giữa Ánh Sáng và Bóng Tối
Ánh trăng mờ dần khi những linh hồn tan biến vào không khí, để lại Thiên Hàn đứng đó, ngẩn ngơ giữa đám đông.
Mọi người xung quanh anh vẫn còn choáng váng trước điều vừa xảy ra.
Họ nhìn anh như một kẻ hùng mạnh, một người có khả năng khuất phục cả những linh hồn tăm tối, nhưng không ai biết rằng trong lòng anh đang đấu tranh với một cơn bão cảm xúc dữ dội.
“Thiên Hàn!” Linh bước tới, vẻ mặt hoảng hốt nhưng cũng đầy ngưỡng mộ.
“Cậu đã làm được! Cậu đã giải thoát cho linh hồn đó!”
“Tôi không làm gì cả,” anh đáp, giọng điệu lạnh lùng như trước.
“Chỉ là một sự tình cờ.”
Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, anh biết rằng sự thật không chỉ đơn giản như vậy.
Anh đã cảm nhận được sự kết nối với linh hồn ấy, một sự đồng điệu giữa nỗi đau và sức mạnh.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy có điều gì đó hơn cả quyền lực – đó là sự tha thứ.
Khi lễ hội tiếp tục diễn ra, không khí vui vẻ đang dần trở lại, nhưng Thiên Hàn không thể tham gia.
Anh lùi về phía bóng tối, nơi mà ánh sáng không thể chạm tới.
Mặc dù bên ngoài vẫn còn tiếng cười và nhạc, nhưng trong lòng anh, mọi thứ đã thay đổi.
“Thiên Hàn!” Giọng nói quen thuộc lại vang lên.
Đó là một người bạn cũ, Lâm, một tu sĩ trẻ tuổi nổi tiếng vì lòng dũng cảm và lý tưởng cao đẹp.
“Cậu đã làm được điều mà ít người có thể, tại sao lại không tự hào về bản thân mình?”
“Để làm gì?” Anh lạnh lùng đáp.
“Sức mạnh này chỉ là một mảnh ghép trong cuộc sống tăm tối mà tôi đã chọn.”
Lâm nhíu mày.
“Cậu có biết rằng ma đạo không phải là con đường duy nhất sao? Còn rất nhiều cách để trở nên mạnh mẽ mà không cần phải hy sinh linh hồn của chính mình.”
Thiên Hàn quay đi, không muốn nghe thêm.
Trong anh, bóng tối đã trở thành bạn đồng hành.
Anh đã quyết định từ bỏ sự yếu đuối của nhân loại để theo đuổi sức mạnh, và sẽ không ai có thể thuyết phục anh quay đầu.
Khi đêm đã sâu, Thiên Hàn rời khỏi làng, tiến về phía khu rừng tối tăm.
Nơi đây, những linh hồn còn lại đang chờ đợi, những bóng ma mà anh cần thu phục để gia tăng sức mạnh.
Anh cảm thấy sự hồi hộp trong không khí, như thể một điều gì đó vĩ đại sắp xảy ra.
Trong rừng, cây cối đổ bóng dài, ánh trăng chỉ chiếu xuống những mảnh đất nhỏ hẹp.
Thiên Hàn dừng lại, hít thở không khí lạnh, tập trung vào nguồn năng lượng đang cuộn chảy quanh mình.
Anh nhắm mắt, bàn tay giơ lên, hình cầu đen lại xuất hiện, thu hút mọi linh hồn quanh đó.
Đột nhiên, một tiếng thì thầm vang lên trong gió, khiến anh mở mắt.
“Ngươi thật tàn nhẫn, Thiên Hàn.” Giọng nói đó sắc lạnh, tựa như một con rắn đang rít lên.
Anh quay lại, thấy một bóng dáng hiện ra – đó là một linh hồn già nua, với ánh mắt sắc lạnh và vẻ mặt đầy oán hận.
“Ta là một trong những linh hồn mà ngươi đã tước đoạt sức mạnh,” linh hồn nói, giọng điệu như đang cười nhạo.
“Ngươi có biết rằng con đường ma đạo sẽ dẫn đến diệt vong không?”
Thiên Hàn không nao núng.
“Ta không quan tâm đến số phận của ngươi.
Chỉ cần sức mạnh, ta sẽ có tất cả.”
“Ngươi không thể thoát khỏi định mệnh,” linh hồn tiếp tục.
“Sức mạnh mà ngươi theo đuổi sẽ mang lại nỗi đau không thể chấp nhận.”
Mặc kệ những lời cảnh báo, Thiên Hàn tiếp tục dồn năng lượng vào hình cầu, cố gắng hút linh hồn này vào sức mạnh của mình.
Nhưng linh hồn kia cười lớn, một tiếng cười vang vọng qua khu rừng.
“Ngươi có biết rằng bóng tối sẽ nuốt chửng ngươi? Ngươi có thể mạnh mẽ, nhưng cũng chính ngươi sẽ trở thành con mồi!”
“Câm miệng!” Anh gầm lên, cố gắng kiểm soát sức mạnh bên trong.
Nhưng điều gì đó trong lời nói của linh hồn đó đã khiến anh phải dừng lại, suy nghĩ.
Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua, khiến Thiên Hàn mất thăng bằng.
Hình cầu năng lượng trong tay anh tan vỡ, và một luồng ánh sáng chói lòa bùng phát, khiến anh phải nhắm chặt mắt.
Khi mở mắt ra, linh hồn đã biến mất, nhưng nỗi lo sợ vẫn còn đọng lại trong lòng anh.
“Tại sao?” Anh tự hỏi.
“Tại sao ta lại sợ hãi?”
Quay về phía làng, Thiên Hàn cảm thấy sự đấu tranh giữa ánh sáng và bóng tối trong chính mình.
Anh đã chấp nhận con đường ma đạo, nhưng liệu sức mạnh có thực sự mang lại cho anh điều mà anh khao khát? Hay nó chỉ làm cho tâm hồn anh thêm tăm tối?
Trở lại làng, ánh sáng đã tắt.
Mọi người đã trở về nhà, để lại chỉ có những mảnh vụn của buổi lễ.
Thiên Hàn chậm rãi đi qua những con đường tối tăm, lòng đầy trăn trở.
“Thiên Hàn!” Một giọng nói quen thuộc lại vang lên.
Đó là Linh, cô đứng chờ ở một góc phố, ánh mắt rực rỡ nhưng lo lắng.
“Cậu đã đi đâu? Mọi người đã tìm cậu.”
“Đi tìm sức mạnh,” anh đáp, nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng khiến anh không thể chắc chắn.
“Cậu không cần phải làm điều đó một mình,” Linh nói, tiến lại gần hơn.
“Tôi có thể giúp cậu.
Chúng ta có thể tìm ra một cách khác, một con đường mà không cần phải hy sinh linh hồn của ai cả.”
Nhưng lời nói của Linh như một con dao sắc nhọn đâm vào nỗi đau trong lòng Thiên Hàn.
Anh không muốn phụ thuộc vào bất kỳ ai, không muốn bị ràng buộc bởi những giá trị nhân đạo mà anh đã chối bỏ.
“Không!” Anh gắt gỏng.
“Cô không hiểu đâu.
Tôi đã chọn con đường này.
Sức mạnh là tất cả đối với tôi!”
Ánh mắt Linh hiện lên sự thất vọng.
“Nhưng cậu có biết rằng có những sức mạnh không thể đo đếm bằng sức mạnh vật lý? Có những điều quan trọng hơn sức mạnh, như tình bạn, tình yêu…”
“Yêu?” Thiên Hàn lặp lại, giọng anh lạnh lùng như băng.
“Tình yêu chỉ làm cho con người yếu đuối.
Tôi không thể chấp nhận điều đó.”
Linh lặng im, đôi mắt cô ánh lên một nỗi buồn sâu sắc.
“Nếu cậu tiếp tục như vậy, cậu sẽ không còn lại gì ngoài bóng tối.
Tôi sẽ luôn chờ cậu trở lại.”
Và với những lời đó, Linh quay lưng, rời xa anh.
Thiên Hàn đứng đó, cảm thấy một khoảng trống lớn lao trong lòng.
Hình ảnh của cô bạn gái cũ cứ lẩn quất trong tâm trí, khiến anh không thể tập trung.
Khi đêm buông xuống, Thiên Hàn nhận ra rằng mình đang đứng trước một ngã rẽ.
Một bên là con đường ma đạo tăm tối, một bên là ánh sáng của tình bạn và hy vọng.
Anh đã lựa chọn con đường khó khăn, nhưng liệu anh có đủ dũng cảm để đối diện với những hậu quả của nó?
Ánh trăng sáng tỏ rọi xuống, như một dấu hiệu của số phận.
Thiên Hàn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và bước đi trong bóng tối, không biết rằng một cuộc chiến khốc liệt giữa ánh sáng và bóng tối sắp bắt đầu bên trong chính tâm hồn anh.