Khi ánh nắng đầu tiên của buổi sáng len lỏi qua tán cây, Thiên Hàn quay trở lại làng, trong lòng trĩu nặng.
Cuốn sách ma đạo mà Hắc Phong để lại, chứa đựng những bí thuật mạnh mẽ, nhưng cũng hứa hẹn nhiều cạm bẫy.
Anh biết rằng con đường này sẽ dẫn đến những lựa chọn khắc nghiệt, và không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Quay về nhà, không khí trong làng vẫn bình yên như mọi ngày, nhưng Thiên Hàn cảm thấy như có một bức tường vô hình ngăn cách mình với mọi người.
Anh nhìn thấy Linh đang giúp đỡ những đứa trẻ trong làng, ánh mắt cô đầy yêu thương và ấm áp.
Hình ảnh ấy như một nhát dao đâm vào lòng anh, nhắc nhở về điều mà anh đã từ bỏ.
Bước vào trong, Thiên Hàn mở cuốn sách.
Những ký tự cổ vẫn lấp lánh dưới ánh nắng.
Anh tìm kiếm những bí thuật có thể giúp anh tăng cường sức mạnh mà không phải hy sinh linh hồn của người khác.
Nhưng những gì anh thấy khiến lòng anh chùng xuống.
Các thuật không chỉ tàn nhẫn mà còn yêu cầu sự hi sinh, không chỉ cho bản thân mà cho cả những người xung quanh.
“Đúng là một con đường đầy cạm bẫy,” anh tự nhủ.
“Liệu có cách nào để sử dụng sức mạnh mà không đánh mất bản thân?”
Bên ngoài, tiếng cười của trẻ con vang vọng khiến anh chợt dừng lại.
Linh chạy tới, trên tay cô là một đám trẻ, khuôn mặt họ sáng bừng.
“Thiên Hàn! Cậu vào đây với bọn tôi đi! Chúng tôi đang tổ chức một buổi chơi ngoài trời!”
“Không, tôi bận,” anh đáp, giọng lạnh lùng.
Nhưng trong lòng, sự mâu thuẫn giữa khao khát hòa nhập và nỗi sợ hãi cô lập lại dâng lên.
Anh không thể để bản thân rơi vào những điều ngớ ngẩn, nhưng phần con người trong anh lại khao khát sự kết nối.
Những đứa trẻ nhìn anh với đôi mắt tò mò, như thể họ cảm nhận được nỗi cô đơn của anh.
Linh đứng ở giữa, ánh mắt cô vẫn kiên định, thách thức anh bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình.
“Cậu không cần phải đi một mình, Thiên Hàn,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
“Tôi sẽ luôn ở đây.
Chúng ta có thể cùng nhau tìm ra cách.”
Nhưng Thiên Hàn không biết làm thế nào để mở lòng.
Anh đã từng chọn con đường cô độc, và giờ đây, việc quay lại có vẻ như một sự phản bội.
“Tôi không cần ai cả,” anh lạnh lùng đáp và rời khỏi nhóm.
Nhưng khi nhìn lại, anh thấy Linh đứng đó, ánh mắt cô thoáng buồn nhưng vẫn đầy hy vọng.
Đã bao giờ anh thực sự nhìn nhận sức mạnh của tình bạn? Sự kết nối với những người xung quanh? Lần đầu tiên, anh cảm thấy mình đang thiếu thốn một điều gì đó.
Quyết định bỏ lại mọi thứ, Thiên Hàn lại rời khỏi làng, tiến vào khu rừng một lần nữa.
Anh cần thời gian để suy nghĩ, để hiểu rõ hơn về bản thân mình.
Những bí thuật trong cuốn sách vẫn đang chờ đợi anh, và anh không thể trốn tránh mãi.
Khi tiến sâu vào rừng, không khí trở nên lạnh lẽo và u ám.
Những âm thanh của thiên nhiên dần biến mất, chỉ còn lại tiếng bước chân của anh vang vọng.
Thiên Hàn dừng lại trước một hồ nước nhỏ, mặt nước phẳng lặng như gương.
Anh cúi xuống nhìn vào mặt nước, hình ảnh của chính mình phản chiếu, nhưng ánh mắt anh đã trở nên u tối hơn.
“Nếu ta đi sâu hơn vào bóng tối, ta sẽ trở thành ai?” Anh tự hỏi.
“Sức mạnh có thực sự xóa nhòa nỗi đau hay chỉ khiến ta thêm trầm trọng?”
Ngay lúc đó, một tiếng động từ phía sau khiến anh quay lại.
Một bóng dáng lướt qua, chỉ để lại một vệt đen tối.
Thiên Hàn lập tức dồn năng lượng vào tay, chuẩn bị cho mọi tình huống.
“Tôi không có ý định gây hại,” một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy bí ẩn.
Một người đàn ông với áo choàng đen xuất hiện, ánh mắt thâm trầm như chứa đựng cả một vũ trụ.
“Ngươi không cần phải sợ.”
“Cô là ai?” Thiên Hàn hỏi, tay vẫn sẵn sàng tấn công.
“Tên ta là Đạo Sĩ,” người đàn ông đáp.
“Ta là người đã từng đi trên con đường mà ngươi đang lựa chọn.
Ta đến đây không phải để ngăn cản, mà để chỉ cho ngươi thấy những lựa chọn của mình.”
“Lựa chọn?” Thiên Hàn nhướng mày, không tin tưởng.
“Tôi không cần sự chỉ dẫn từ ai cả.”
“Ngươi không thể một mình đối diện với tất cả,” Đạo Sĩ nói, giọng điệu nghiêm túc.
“Mỗi sức mạnh đều có cái giá của nó.
Ma đạo có thể cho ngươi sức mạnh nhưng cũng sẽ lấy đi những gì quý giá nhất.”
Thiên Hàn chần chừ, trong lòng dấy lên nỗi nghi ngờ.
“Cái giá nào? Tôi không thể từ bỏ sức mạnh mà mình khao khát.”
“Cái giá là linh hồn của ngươi,” Đạo Sĩ nói, ánh mắt đầy thấu hiểu.
“Ngươi đã thấy điều đó trong mắt những linh hồn đã bị tước đoạt.
Chúng sẽ không bao giờ tha thứ.”
Bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Thiên Hàn cảm thấy một sự thật khó chấp nhận.
“Vậy tôi phải làm gì?” Anh hỏi, giọng điệu như thể cuối cùng cũng tìm được một tia hy vọng.
“Ngươi có thể chọn một con đường khác,” Đạo Sĩ đề nghị.
“Con đường của ánh sáng, nơi mà sức mạnh không đến từ việc tước đoạt mà từ sự kết nối.
Đó mới thực sự là sức mạnh bền vững.”
“Nhưng tôi không biết làm thế nào để hòa hợp giữa ánh sáng và bóng tối,” Thiên Hàn thừa nhận, nỗi lo lắng trào dâng.
“Ngươi không phải làm một mình.
Đừng quên rằng xung quanh vẫn có những người muốn giúp đỡ.
Hãy tìm kiếm sự kết nối, và sức mạnh sẽ đến với ngươi,” Đạo Sĩ nói.
Và rồi, Đạo Sĩ lùi lại, biến mất trong bóng tối rừng sâu.
Thiên Hàn đứng đó, lòng đầy trăn trở.
Những lời của người đàn ông ấy như một mảnh ghép quan trọng, thách thức anh phải suy nghĩ về những lựa chọn của mình.
Quay trở lại làng, anh cảm thấy lòng mình như nhẹ nhõm hơn.
Cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối trong anh chưa kết thúc, nhưng ít nhất giờ đây, anh đã có một hướng đi.
Tình bạn, sự kết nối, và sức mạnh – liệu anh có thể tìm ra cách để hòa quyện chúng?
Khi về tới ngôi làng, hình ảnh của Linh lại xuất hiện trong đầu.
Anh không thể chối bỏ cảm giác khao khát được hòa nhập, được chấp nhận.
Liệu cô có thể giúp anh khám phá sức mạnh mà không phải đánh đổi linh hồn của chính mình?
Với quyết tâm mới, Thiên Hàn quyết định tìm kiếm Linh.
Anh không thể để nỗi sợ hãi và bóng tối chi phối cuộc đời mình mãi.
Đã đến lúc bước ra khỏi vùng an toàn và đối diện với những lựa chọn của mình.