Cổ Ma


Khi ánh nắng buổi chiều bắt đầu xiên chéo qua những tán cây, Thiên Hàn nhanh chóng trở lại làng.

Anh không chỉ cảm thấy nặng nề vì những suy nghĩ về sức mạnh, mà còn vì sự cô đơn đang bao trùm lấy mình.

Trong lòng anh, một ngọn lửa quyết tâm đang bùng cháy, nhưng để khơi dậy ngọn lửa đó, anh cần sự hỗ trợ từ Linh.

Khi anh đến nơi, không khí trong làng thật yên tĩnh.

Những tiếng cười và tiếng chơi đùa của trẻ nhỏ đã biến mất, chỉ còn lại không gian tĩnh mịch.

Thiên Hàn cảm thấy lòng mình nặng trĩu khi đi qua những con đường quen thuộc.

Mọi thứ dường như đã thay đổi kể từ khi anh quyết định bước vào con đường ma đạo.

Rảo bước đến nhà của Linh, anh gõ cửa.

Một lúc sau, cửa mở ra, và Linh đứng đó, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Thiên Hàn! Cậu đã trở lại!”

“Linh,” anh nói, giọng có phần chùng xuống.

“Tôi cần nói chuyện với cô.”

“Vào đi,” cô đáp, kéo anh vào trong.

Không khí trong nhà ấm áp, khác xa với cảm giác lạnh lẽo của rừng sâu.

Khi ngồi xuống, Thiên Hàn cảm thấy nỗi lo lắng dâng lên.

“Tôi… tôi đã có một cuộc gặp gỡ.

Có một người đã chỉ cho tôi thấy rằng sức mạnh không phải chỉ đến từ sự tàn nhẫn.”

Linh nhìn anh với ánh mắt chăm chú, như thể cô đang tìm kiếm điều gì đó ẩn sâu bên trong.


“Cậu đã suy nghĩ về những gì tôi đã nói chưa?”

“Có,” anh thừa nhận.

“Tôi nhận ra rằng tôi đã quá chú trọng vào sức mạnh mà quên đi những gì thực sự quan trọng.

Nhưng tôi không biết làm thế nào để bắt đầu.”

Linh nở một nụ cười nhẹ, dường như cảm nhận được nỗi lòng anh.

“Bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.

Hãy tìm kiếm sự kết nối với những người xung quanh.

Sức mạnh đến từ việc chia sẻ và cùng nhau vượt qua thử thách.”

“Một mối liên kết,” Thiên Hàn lặp lại, như thể đang cố gắng định hình lại những gì mình đã nghe.

“Nhưng tôi sợ rằng mình sẽ mất đi chính mình nếu theo con đường đó.”

“Đó là một rủi ro, nhưng nó cũng là một cơ hội,” Linh nói.

“Mỗi người đều có thể chọn ánh sáng hay bóng tối.

Nếu cậu thực sự muốn thay đổi, hãy để tôi giúp cậu.”

Thiên Hàn cảm thấy ấm lòng trước lời mời gọi ấy.

Anh đã từng cảm thấy cô độc và tách biệt, nhưng giờ đây, ánh sáng từ lòng Linh đang chiếu rọi vào bóng tối trong anh.

“Chúng ta có thể bắt đầu từ đâu?” anh hỏi, giọng điệu trở nên kiên quyết hơn.

“Chúng ta sẽ tìm hiểu về những bí thuật mà cậu đã khám phá.

Có thể trong đó có điều gì hữu ích cho cả hai chúng ta,” Linh đề xuất.

“Đừng quên rằng có sức mạnh không đến từ việc tước đoạt, mà từ sự kết nối với những linh hồn khác.”

Với sự đồng ý của Thiên Hàn, hai người đã bắt đầu nghiên cứu cuốn sách ma đạo.

Họ tìm kiếm những bí thuật có thể giúp phát triển sức mạnh mà không làm tổn hại đến linh hồn của người khác.

Những trang sách cũ kỹ mang đến nhiều kiến thức quý giá, nhưng cũng đầy hiểm nguy.

Trong khi họ nghiên cứu, Thiên Hàn không thể không cảm thấy sự hiện diện của bóng tối đang chực chờ.

Mỗi lần anh chạm vào cuốn sách, hình ảnh của những linh hồn đã mất lại hiện về, như một lời nhắc nhở về cái giá mà anh sẽ phải trả nếu tiếp tục theo con đường tăm tối.

“Cậu có thể thấy điều này không?” Linh hỏi, chỉ vào một đoạn văn.

“Có một phương pháp gọi là ‘Hợp Nhất Linh Hồn’.

Nó có thể giúp cậu kết nối với những linh hồn mà cậu đã thu phục, từ đó học hỏi và phát triển sức mạnh mà không phải chịu tổn hại.”

Thiên Hàn cảm thấy phấn khích.

“Vậy có thể nói rằng tôi sẽ tạo ra một sự kết nối với họ? Một cách để giúp họ và cũng giúp bản thân?”

“Đúng vậy,” Linh khẳng định.

“Nhưng hãy nhớ, cần phải thật cẩn thận.

Nếu không, những linh hồn đó có thể phản kháng, và sức mạnh của chúng có thể dẫn đến những hậu quả không lường trước được.”


Thiên Hàn gật đầu, trong lòng tràn đầy quyết tâm.

Anh không chỉ muốn tìm kiếm sức mạnh mà còn muốn tìm ra cách để cứu những linh hồn đã bị tổn thương.

Họ xứng đáng được cứu rỗi, và anh cũng cần phải cứu rỗi chính mình.

Với tâm thế mới, Thiên Hàn và Linh bắt đầu chuẩn bị cho buổi luyện tập đầu tiên.

Họ chọn một khu vực yên tĩnh bên bờ hồ, nơi mà ánh sáng và bóng tối giao thoa.

Không gian trong lành giúp họ dễ dàng tập trung.

Khi mặt trời lặn, bầu trời dần chuyển sang màu tím huyền ảo, Thiên Hàn đứng ở giữa, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy hy vọng.

Linh đứng bên cạnh, ánh mắt cô ánh lên sự tin tưởng và quyết tâm.

“Bây giờ, hãy bắt đầu,” Linh nói.

“Hãy để năng lượng của ngươi hòa quyện với những linh hồn mà ngươi đã thu phục.

Gọi tên chúng, kết nối với chúng.”

Thiên Hàn hít sâu, nhắm mắt lại.

Trong tâm trí, anh bắt đầu gọi tên những linh hồn mà mình đã gặp.

Cảm giác ấm áp từ cuốn sách lan tỏa khắp cơ thể.

Những hình ảnh của những linh hồn bắt đầu hiện ra, và anh cảm nhận được sức mạnh đang dâng lên trong người.

“Mở ra sự kết nối!” Anh gầm lên, như một lời khẳng định cho quyết tâm của mình.

Một ánh sáng chói lòa bùng phát từ tay anh, và những hình ảnh của các linh hồn bắt đầu xoay quanh.

Nhưng đột nhiên, cảm giác ngột ngạt ập đến.

Những linh hồn bắt đầu gào thét, một sự hỗn loạn bùng phát trong tâm trí anh.

“Không! Dừng lại!” Thiên Hàn kêu lên, cảm giác như mình sắp bị cuốn vào vực thẳm.

“Thiên Hàn! Kiểm soát!” Linh la lên, cố gắng giữ cho anh bình tĩnh.

Bằng mọi sức lực còn lại, Thiên Hàn nhắm mắt, hít thở sâu và tìm kiếm ánh sáng trong tâm hồn.


“Tôi không đến đây để làm hại các ngươi! Tôi muốn giúp đỡ!”

Lời nói của anh vang vọng trong không gian, và từ từ, sự hỗn loạn bắt đầu dịu lại.

Những linh hồn xuất hiện, ánh sáng trong mắt họ dần sáng lên, như thể họ đã cảm nhận được mong muốn chân thành của anh.

Khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, Thiên Hàn mở mắt ra, nhìn thấy Linh đang đứng bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy hy vọng.

“Cậu đã làm được, Thiên Hàn!”

“Nhưng tôi không thể giữ vững lâu,” anh thừa nhận, mồ hôi lấm tấm trên trán.

“Họ đang phản kháng.”

“Đó là điều bình thường.

Ngươi cần phải luyện tập để củng cố sự kết nối,” Linh nói, ánh mắt cô đầy động viên.

“Nhưng ngươi đã có một bước tiến lớn.”

Thiên Hàn cảm thấy lòng mình tràn đầy sức sống mới.

Anh biết rằng mình đã bắt đầu một hành trình mới, một hành trình không chỉ để tìm kiếm sức mạnh mà còn để cứu rỗi những linh hồn mà mình đã tước đoạt.

“Cảm ơn cô, Linh,” anh nói, giọng chân thành.

“Tôi không biết mình sẽ đi đến đâu, nhưng tôi không muốn đi một mình nữa.”

“Chúng ta sẽ cùng nhau, Thiên Hàn,” cô đáp, nụ cười tươi sáng trên môi.

“Ánh sáng và bóng tối có thể cùng tồn tại, miễn là chúng ta không để bóng tối nuốt chửng.”

Và như vậy, Thiên Hàn biết rằng mình đã tìm thấy không chỉ sức mạnh mà còn cả tình bạn.

Hành trình phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng giờ đây, anh không còn cô độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận