Bạch Dạ lúc này đang đợi ở ngoài cửa, bỗng dưng có cảm giác một cơn ớn lạnh từ sau gót chân truyền đến, lan tỏa đến cổ anh
Anh khó hiểu liền nắc cụt một cái.
Bạch Dạ liên tục dùng hai tay ôm lấy mình, lòng bàn tay xoa xoa lên cổ để làm nóng bản thân.
Trong phòng Hoắc Lâm Tây bóp nát đồ mà Khương Tuế Tuế đưa cho anh.
Khương Tuế Tuế không nghe thấy tiếng động của Hoắc Lâm Tây, cô liền thúc giục: “Lâm Lâm, anh mau uống thuốc đi.”
Thực ra, Khương Tuế Tuế cũng hoài nghi, thứ mà Bạch Dạ đưa cho cô, liệu có phải là thuốc đặc trị có thể giải được độc hay không.
Nhưng bây giờ, cô nhất thời không thể nghiên cứu ra được thuốc giải, nền hy vọng thuốc có thể có một chút tác dụng thôi cũng đều sẽ đưa cho Hoắc Lầm Tây thử.
"Khương Tuế Tuế!" Giọng nói của người đàn ông, nhẹ nhàng mị hoặc lại pha chút phức tạp, có nộ khí như muốn đấm vào mặt người ta.
"Cô có biết Bạch Dạ đưa cho cô thứ gì không?"
Khương Tuế Tuế lắc lắc đầu, cô đang nghĩ, Bạch Dạ đang lừa cô sao?! Bỗng nhiên! Hai chân của Khương Tuế Tuế cách mặt đất, bị người đàn ông này đè vào bức tường ướt át.
Người đàn ông thì thầm vào tai cô vài từ, hơi nóng từ trong miệng phun đầy trên mặt cô, Khương Tuế Tuế trong khoảnh khắc liền đồ mặt.
Đồ khốn kiếp Bạch Dạ! Quả nhiên là không tốt lành gì!
Khương Tuế Tuế nghiêng đầu, cô không biết rằng khoảng cách của mình với Hoắc Lâm Tây đang rất gần rất gần.
"Vậy bây giờ làm gì đây?" Khương Tuế Tuế hỏi anh, “Hay là, Lâm Lâm anh thử xem sao?”
Hoắc Lâm Tây hít mạnh một hơi, rốt cuộc cô có biết là bản thân mình đang nói cái gì không? "Làm sao tôi thử được? Tìm ai thử?"
Khương Tuế Tuế không nói gì, cô cúi đầu xuống
Một giây sau, người đàn ông hôn lên môi cô….....!
Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua rèm cửa bị gió thổi vào, chiếu vào bên trong căn phòng.
Hai người đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường với kích cỡ siêu lớn.
Hàng lông mi dài mà đen nhánh của Khương Tuế Tuế kẽ động đậy, cô tỉnh dậy và mở mắt ra.
Bạn đêm và ban ngày, đối với một người có đôi mắt mù lòa mà nói vốn không có gì khác biệt cả, chỉ là đôi mắt của cô đã có thể cảm nhận được ánh sáng, ban ngày có thể nhìn thấy được tia ánh sáng mờ ảo đó.
Khương Tuế Tuế đưa tay ra, đầu ngón tay vuốt dọc theo ngũ quan tinh tế của Hoắc Lâm Tây.
Cô không biết Hoắc Lâm Tây trông như thế nào cả, nhưng những người đã gặp qua Hoắc Lâm Tây đều nói anh rất đẹp trai.
Ngón tay của cô vuốt lên đôi môi đỏ mọng của anh, hình ảnh đêm qua bỗng dưng hiện lên, đôi môi mỏng đó đêm qua suýt chút nữa thì nuốt trọn cô rồi.
"Humm!" Khương Tuế Tuế bỗng dưng kêu lên một tiếng, ngón tay của cô bị Hoắc Lầm Tây cắn một cái.
“Lâm Lâm tỉnh rồi à? Tỉnh rồi vậy mà cũng không nhắc tôi một tiếng” Hoắc Lâm Tây đứng dậy khỏi giường và nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi *truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Sự buồn ngủ trong mắt anh lập tức tan biến, anh đưa cánh tay dài ra rồi kéo Khương Tuế Tuế dậy khỏi giường.
"Đi tắm rửa đi, hôm nay cô phải đến trường báo cáo."
Khương Tuế Tuế có chút ngày ra, “Trường gì chứ?” "Đại học Kinh Hoa.”
Sau khi nhả ra bốn từ này, người đàn ông đã trực tiếp bế Khương Tuế Tuế vào phòng tắm.
Khương Tuế Tuế được anh đặt trên bồn rửa mặt, trên người cô mặc một chiếc váy ngủ dài với họa tiết gầu san hô màu nâu nhạt, váy ngủ dài đến mắt cá chân, đôi chân lơ lửng đung đưa trên không trung.
Tôi không có thị trường đại học Kinh Hoa mà." Thực tế, cô đã ngủ quân trong là thị ở trường, nên đã lấy được thành tích thấp nhất của “Tôi đã nộp hồ sơ đăng ký vào trường Đại Học Kinh Hoa, hôm nay cô phải đi học cho tôi Trong lúc nói chuyện, Hoắc Làm Tây lấy bàn chải đánh răng đã có sản Kem đánh răng đưa vào tay Khương Tuế Tuế.
Khương Tuế Tuế cầm lấy bàn chải, cô vẫn còn hoang mang: "Lâm
Làm, anh đã xin chuyên ngành gì cho tôi vậy?" "Học viện âm nhạc trường Đại học Kinh Hoa, chuyên ngành Violon" Hoắc Lâm Tây lại bể cô xuống khỏi bồn rửa mặt để cho cô đối mặt với bồn rửa mặt
Anh nước ấm vào cốc đánh răng rồi nhét vào tay còn lại của Khương Tue Tué..