Ban đầu, lúc Khương Tuế Tuế và Hoắc Lâm Tây sống bên cạnh nhau, thì cô có người giúp việc chăm sóc.
Nhưng người giúp việc thường hay xảy ra sai sót, thất trách, cho nên Hoặc Lâm Tây đã tự tay chăm sóc mọi chuyện lặt vặt của Khương Tué Tué.
“Thành tích thị của cô là 0 điểm, vốn dĩ tôi đã phải thuộc hạ đi chào hỏi với hiệu trưởng nhà trường, nên cô đã được nhận.
Nhưng nếu như hiệu trưởng biết cô là người của tôi thì ở trong trường, chắc chắn ông ấy cũng sẽ dặn dò các giáo viên đối xử đặc biệt với cô.
Cô luôn không thích điều này.
May mà mỗi năm ở trường đại học Kinh Hoa đều có tuyển sinh viên nghệ thuật đặc biệt, là những sinh viên nghèo, đặc biệt là những người truyền văn hóa phi di sản có thể tuyển sinh với điểm số chuyển mồn, ưu tiên xét tuyển.
Bây giờ, cô là sinh viên nghèo đặc biệt, vào học ở Kinh Hoa.”
Khương Tuế Tuế vốn đang súc miệng, cầm cốc nước lên thì bỗng dung lại đặt xuống.
"Nếu như vậy, không phải là tôi đã chiếm một phần của sinh viên nghèo sao?"
Hoắc Lâm Tây trả lời cô: "Học viện âm nhạc của Kinh Hoa mỗi năm, chỉ có 3 suất sinh viên nghèo, cô là người thứ 4 được nhận vào học." Khương Tuế Tuế ồ một tiếng, “Nhưng tôi không muốn đi học.”
Cô cắn mép ly nước và thổi ra bọt trong cốc nước.
Là người khiếm thị, Khương Tuế Tuế đến trường học sẽ có rất nhiều bất tiện.
Suốt 4 năm qua, Hoắc Lâm Tây đã mời giáo viên nổi tiếng nhất trong ngành giáo dục, dạy kèm từng thứ cho cổ, dạy cô toán lý hóa văn sử dia.
Cô học violon, liền mời nghệ sĩ violin hàng đầu thế giới đến tay cầm tay dạy cho cô.
Cô học múa, thì nghệ sĩ múa nổi tiếng nhất cả nước sẽ đích thân giúp cô ép chân.
Bàn tay to lớn của người đàn ông này bao bọc trên đầu cô, xoa lên mái tóc mềm mại và trơn tru của cô.
"Tuế Tuế, nghe lời "
Giọng nói thấp thỏm nhẹ nhàng của anh, có sự ức chế không thể cường lại.
Suốt 4 năm qua, Khương Tuế Tuế luôn ở bên cạnh anh, bọn họ đã trải qua mưa gió súng đạn, nhiều lần lách qua thần chết mà vượt qua.
Bây giờ, Hoắc Lâm Tây trở thành gia tộc số 1 ở kinh thành, chúa tể của Hoặc gia, Khương Tuế Tuế đã đến lúc phải đi tận hưởng cuộc sống trường học bình thường rồi.
Sau khi Khương Tuế Tuế súc miệng xong, liền hỏi anh: "Tại sao Lâm Lâm lại chọn cho tôi chuyên ngành violon?" "Cô chơi violon không tệ." "Điệu nhảy cổ điển của tôi cũng rất đẹp mà, lần trước tôi đã nhảy cho anh xem"
Khương Tuế Tuế không nhìn thấy được, tình tiết trong đôi mắt của
Hoắc Lầm Tây đang chim xuống, anh đè thấp giọng cảnh cáo: “Điệu múa cổ điển của cô quá khó coi rồi, ở trong trường không được nhảy cho bất cứ ai xem biết chưa? "Tại sao!"
Người đàn ông từng chữ từng chữ nói với cô: “Xấu, không được khoe ra ngoài.
Điệu nhảy cổ điển xấu xí như vậy, nhảy cho một mình tôi xem là đủ rồi Cập nhật *chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Khương Tuế Tuế chậc một cái, cô sớm đã quen với sự bá đạo của anh rồi, sau đó cầm khăn để lau mặt mình.
"Biết rồi, tôi đi thay đồ."
Khương, Tuế Tuế đang lúc muốn đi ra ngoài, thì Hoắc Lâm Tây âm thầm nhắc nhở cô: "Hôm nay nhớ mặc trang phục cổ cao.”
Khương Tuế Tuế nhận thức được liền xoa xoa cổ của mình, cô không nhìn thấy, từ cổ xuống đến xương quai xanh, cả làn da đều là những vết đỏ.
Trước đó, Hoắc Lâm Tây đã lừa cô nói cô bị côn trùng cắn, sau này
Khương Tuế Tuế mới biết được, đó là những kiệt tác mà Hoắc Lâm Tây làm ra l
Khương Tuế Tuế thay một bộ áo đan lông cừu cao cổ màu xám, phía dưới là chiếc váy ngắn trầm nếp màu đen kết hợp với một đôi giày màu đen.
Trang phục của cô được Hoắc Lâm Tây sáng tạo ra, hệ thống thông minh phối hợp với nhau, đảm bảo việc mặc quần áo bình thường của
Khương Tuế Tuế không bị lỗi,
Sau khi cô dùng bữa sáng xong, thì chủ động đề nghị với Hoắc Lâm
Tây: "Nếu bây giờ tôi đã là sinh viên nghèo vậy thì bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ đi xe buýt để đến trường"
Hoắc Lâm Tây nặng giọng "được" một tiếng.
Khương Tuế Tuế liền hướng ra bên ngoài hét lên một tiếng: "Vượng Tài!" "Meow meow!"
Một con mèo đen lông dài với cái đuôi to như lông gà, một mạch liền chạy vào trong..