Cô Mèo Đanh Đá Của Hoắc Gia


Châu Nhuệ vì để không ồn ào đến Hoắc Lâm Tây, anh ta dùng hai tay hai chân của mình bò ra ngoài.

Những người giúp việc động tác nhẹ nhàng, nhẹ tựa lông hồng lau sạch vết máu trên mặt đất.

Hai tiếng sau:
Bên ngoài biệt thự, có người đến thăm.

"Hoắc gia đã 70 tiếng không ngủ rồi, sao anh không thông báo trước cho tôi? Mà còn để anh ấy tự tay xử lý những kẻ phản bội mình.

Anh ấy ngửi thấy mùi máu tanh không phát bệnh mới lạ!”
Bạch Dạ dẫn theo trợ lý của mình, hùng hùng hổ hổ bước vào bên trong, anh ấy chân dài, Châu Nhuệ chạy vài bước nhưng không đuổi kịp.

Bạch Dạ là bác sĩ riêng của Hoắc Lâm Tây, sau khi nhận được điện thoại Hoắc Lâm Tây phát bệnh, anh ấy đã vội qua đây.

“Bác sĩ Bạch, Hoắc gia bây giờ anh ấy......”
Chu Nhuệ vừa mở miệng, một bóng người dài lê thê xuất hiện trước cửa phòng khách lớn.

Chiếc áo sơ mi trên cơ thể người đàn ông được mở 4 5 chiếc khuy, để lộ ra những đường nét cơ ngực căng cuộn, anh giống một chú sư tử vừa ngủ dậy, vì bị người khác quấy rầy giấc mơ đẹp của mình, nên trên người Hoắc Lâm Tây bộc phát ra luồng khí tức nguy hiểm.

"Hả?” Bạch Dạ lên tiếng kinh ngạc, dừng bước chân, đứng ở xa dò xét Hoắc Lâm Tây.

"Hoắc gia, sắc mặt của anh không tồi đấy!" Đây đâu giống như một người đã 70 tiếng đồng hồ không ngủ chứ?
Giây tiếp theo, Bạch Dạ nhìn thấy một cô gái giống chú mèo con, xuất hiện ở phía sau Hoắc Lâm Tây, đôi mắt cô gái trống rỗng vô thần, ngón tay nhỏ nhắn bám vào áo sơ mi ở phần eo của Hoắc Lâm Tây.

Tầm nhìn của Bạch Dạ, quét vài lượt lên người Hoắc Lâm Tây và cô gái kia, "Hoắc gia, bỗng nhiên tinh thần anh tốt như vậy, là hái lộc bổ dương sao?”
Thanh âm của Hoắc Lâm Tây nghẹn lại mang theo hơi lạnh: "Mang thùng thuốc vào, cô ấy bị thương chảy máu rồi.”
Bạch Dạ lấy thùng thuốc từ tay trợ lý rồi vội vàng đi vào phòng khách lớn.

"Hoắc Lâm Tây, anh là cầm thú! Một cô gái nhỏ như thế, vậy mà anh lại nỡ ra tay sao?”
Bạch Dạ vừa mở thùng thuốc vừa đau lòng chửi bới nhức nhối:
"Anh còn làm cô gái chảy máu nữa! Sao anh lại khốn kiếp như vậy hả!”
Bạch Dạ đeo găng tay y tế, dỗ Khương Tuế Tuế:
“Em gái đừng sợ, để chú kiểm tra cho, ngoan, kéo váy lên…...”
Khương Tuế Tuế bám lấy váy ngủ, không hiểu chuyện gì.

"Em gái, tôi là bác sĩ, tôi sẽ nhẹ dàng.”
Bạch Dạ thấy cô không hợp tác, nên trực tiếp đưa thẳng tay về phía váy của cô.

Bất ngờ!
Một cú đấm mạnh, cả người Bạch Dạ bay ra ngoài!
Lăn hai vòng trên mặt đất!
Khương Tuế Tuế không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy không xa truyền đến tiếng cát rơi xuống đất, và tiếng ayyo ayyo thảm thiết của vị bác sĩ đó.

Cô đưa tay, sờ đụng áo của Hoắc Lâm Tây, cánh tay mảnh mai ôm lấy eo của người đàn ông.

Cơ thể Hoắc Lâm Tây dần cứng đơ, hàng lông mày chau lại, anh vốn chán phụ nữ không thích tiếp xúc với người khác, nhưng bây giờ lại không muốn đẩy cô gái này ra khỏi sự kích động của mình.

Bạch Dạ ngã trên mặt đất, một tay chống đất, hai chân kép lại nhau, tư thế yêu kiều giống như nàng tiên cá, bàn tay còn lại thì che một bên má.

"Hoắc Lâm Tây! Vậy mà anh dám đánh tôi!!”
Hoắc Lâm Tây bế Khương Tuế Tuế lên, anh ngồi trên ghế sofa, còn Khương Tuế Tuế thì ngồi trong lòng mình.

Sức lực cánh tay của người đàn ông rất mạnh, giống như cột bảo hiểm đang giữ lấy cô.

"Anh mù sao?" Anh hỏi Bạch Dạ, "Chân cô ấy chảy máu rồi.”
Bạch Dạ quỳ bò qua, “Sao không nói sớm! Tôi cứ tưởng anh đã làm chuyện cầm thú với cô ấy!”
Bạch Dạ lấy bông cồn lau vết máu trên ngón chân của Khương Tuế Tuế.

Cô theo bản năng co rút một chút, Hoắc Lâm Tây thấy vậy giữ hai chân của cô lại.

"Đừng động đậy."
Bạch Dạ lau vết máu trên ngón chân của Khương Tuế Tuế, lau sạch sau đó mới phát hiện ra:
"Chân cô ấy không bị thương mà chỉ là dính máu, những vết máu này có lẽ không phải là của cô ấy.”
"Hoắc gia." Bạch Dạ hỏi anh: “Cô bé này, anh nhặt ở đâu ra thế? Tôi cũng muốn đi nhặt một người.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui