Cổ Mộ Có Một Ổ Xà

Thời gian chậm rãi trôi qua, xuân đi thu tới, cách lúc các bảo bảo xà sinh ra đã qua năm năm.

Chúng ấu xà lớn dần lên trong mắt Ngân Tiểu Tiểu. Nhưng năm năm, chúng ấu xà ước chừng đã dài hơn một thước, thân rắn cũng rất tráng kiện, đương nhiên bây giờ vẫn không sánh được với Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại. Còn lão Cửu thì lại làm Ngân Tiểu Tiểu thực hết chỗ nói rồi, thật không biết hàng này ăn cái gì mà to như thế! Lớn nhanh hơn các ấu xà khác rất nhiều a uy!

Sáng sớm, Ngân Tiểu Tiểu tỉnh lại từ trong mơ màng, phục hồi tinh thần nhìn chung quanh sơn động một vòng, tốt lắm, không thấy Mặc Lão Đại!

Tâm tình vốn không tồi của Ngân Tiểu Tiểu xem như đều bị hủy, thật sự chịu đủ rồi! Ngân Tiểu Tiểu oán hận trong lòng, từ khi có chín ấu xà, vừa mới đầu còn tốt, Hắc Thán không tốn bao nhiêu sức để bắt mồi cho mình và chúng ấu xà, nhưng từ khi chúng ấu xà dài ra, sức ăn của chúng nó lại không ngừng tăng lên. Vì không muốn xuất hiện hiện tượng chúng ấu xà bị đói chết, Hắc Thán còn phải cải biến thời gian ăn của chúng ấu xà. Sau đó mỗi ngày Hắc Thán đều phải đi săn! Mỗi lần cho ấu xà ăn no thì phải mất cả ngày trời! Tính ra đã bao lâu rồi Hắc Thán không ngây ngốc cả ngày với mình!

Ngân Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng bò ra khỏi sơn động, liếc mắt một cái liền thấy chín ấu xà nằm thành hàng phơi nắng trên mảnh đất trống trước cửa sơn động.

Bạch Gia Hắc là người đầu tiên phát hiện Ngân Tiểu Tiểu xuất hiện, thấy trên mặt Ngân Tiểu Tiểu dường như mang theo tức giận, Bạch Gia Hắc có chút khó hiểu, theo bản năng đứng lên, tám ấu xà còn lại cũng đã phát hiện sự tồn tại của Ngân Tiểu Tiểu, cũng đều lần lượt dựng lên.

“A cha, ngươi đã tỉnh rồi.” Mặc Tiểu Mãn bò đến trước mặt trước Ngân Tiểu Tiểu, cười hì hì nói.

Ngân Tiểu Tiểu nỗ lực thu hồi biểu cảm phẫn nộ của mình, bình phục nhịp thở một chút, mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Mãn à, ba ba ngươi đâu?”

“Ba ba đi bắt thức ăn rồi.” Mặc Tiểu Mãn nghiêng đầu trả lời, nhìn có vẻ thực đáng yêu, chỉ tiếc Ngân Tiểu Tiểu bây giờ làm sao còn nghĩ đến chuyện Mặc Tiểu Mãn có đáng yêu hay không.

Ngân Tiểu Tiểu chiếm được đáp án trong dự liệu thì càng thêm tức giận, nhãn cầu xoay vài vòng, ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía toàn bộ chúng ấu xà: “Bọn nhỏ, các ngươi biết đoàn kết là gì không?”

“Đoàn kết?” Chúng ấu xà nghĩ nghĩ, đồng loạt lắc đầu.

Ngân Tiểu Tiểu lại nói: “Hừm, các ngươi cảm thấy mình cường đại sao?”

Trừ Bạch Gia Hắc không hề động, những ấu xà khác đều lắc đầu.


Ngân Tiểu Tiểu tiếp tục dụ dỗ: “Vậy các ngươi có muốn trở nên càng cường đại không?”

Trừ Bạch Gia Hắc toàn bộ ấu xà đều dùng sức gật gật đầu.

“Tốt lắm!” Ngân Tiểu Tiểu đề cao âm lượng, “Nghe lời ta, phải đoàn kết, chỉ có vậy các ngươi mới có thể cường đại hơn! Cho dù dị xà muốn bắt nạt các ngươi cũng không được.” Dừng một chút, “Như Ngân Sương Hàn trong bốn ngân xà, tuy rằng một mình ngươi không thể chiến thắng độc xà cường đại hơn ngươi, nhưng chỉ cần các ngươi đoàn kết, các ngươi sẽ làm được!”

Ngân Tiểu Tiểu nói một hồi khiến chúng ấu xà đều nhiệt huyết sôi trào, cũng nhao nhao yêu cầu Ngân Tiểu Tiểu nói cho chúng nó biết phải làm như thế nào.

Ngân Tiểu Tiểu cười càng sáng lạn hơn, nói tiếp: “Ta hỏi các ngươi, ở độc xà bộ tộc chúng ta, trừ bầu bạn ra, có phải không có một con rắn nào du đãng chung quanh với xà khác hay không?”

Chúng ấu xà gật đầu.

“Một ngân xà đấu với một hồng xà, đương nhiên ngân xà sẽ không thắng, nhưng nếu bốn ngân xà đấu với một hồng xà, nếu bốn ngân xà phối hợp ăn ý, các ngươi cảm thấy ngân xà sẽ thắng hay hồng xà sẽ thắng?”

Chúng ấu xà nhìn nhau, trong lòng mơ hồ hiểu được gì đó.

“Đương nhiên, lực lượng này chỉ có thể áp dụng khi các ngươi không có bầu bạn hoặc được bầu bạn cho phép, dù sao giữa bầu bạn với nhau không hi vọng có con rắn thứ ba chen chân.” Ngân Tiểu Tiểu bổ sung nói, “Nhưng các ngươi phải biết rằng, không lâu trong tương lai, ta và ba ba các ngươi sẽ phải để các ngươi tự mình đi ra ngoài tìm kiếm bầu bạn tương lai, trong lúc này, các ngươi có thể lập tức tìm được đối tượng mình ngưỡng mộ sao? Có thể phải qua một năm hoặc thật nhiều năm mới tìm được, khi đó đoàn kết là điều càng quan trọng.”

Chúng ấu xà vô cùng nghiêm túc, đợi nghe xong Ngân Tiểu Tiểu thao thao bất tuyệt, Mặc Kinh Trập chần chờ hỏi: “Nhưng a cha, chúng độc xà luôn luôn thực thân thiết, vì sao ngân xà lại đối đầu với hồng xà?”

Bạch Gia Hắc ở bên cạnh cười trộm.

“…” Ngân Tiểu Tiểu quyết định đổi ví dụ, “Ta hỏi các ngươi, các ngươi thích ăn thịt động vật nào?”

Vừa nhắc tới đồ ăn, mắt chúng ấu xà sáng rực lên.


“Ta thích thịt sư tử!”

“Lão hổ !”

“Thịt tiểu báo ngon ăn!”

“Hươu cao cổ mới ngon nhất!”

Mỗi xà đều có thứ thịt mình thích, bởi vậy đáp án mỗi xà đều không giống nhau.

Ngân Tiểu Tiểu thầm than các bảo bảo xà thật đúng là hay nói, đợi chúng ấu xà phía sau tiếp phía trước nói xong, Ngân Tiểu Tiểu mới tiếp tục: “Vậy sau này lúc các ngươi sinh sống một mình, các ngươi có thể bắt được con mồi mình thích sao?”

Ngân Tiểu Tiểu vừa nói như thế, chúng ấu xà liền ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề .

Bây giờ đồ chúng nó ăn đều do ba ba bắt về, nhưng ba ba chúng nó là ai! Ba ba chúng nó là tộc trưởng độc xà bộ tộc, là độc xà lợi hại nhất! Ba ba có thể tự mình bắt được con mồi, nhưng chúng nó thì không được! Ừ, bên trong chúng nó có Mặc xà, nhưng không phải Mặc xà nào cũng có thể bắt được con mồi cỡ lớn.

Thấy trên mặt chúng ấu xà xuất hiện biểu cảm mình muốn, Ngân Tiểu Tiểu hài lòng, xem ra các bảo bảo xà trốn không thoát cái bẫy của mình: “Ta nghĩ các ngươi đều có đáp án rồi!” Sau đó Ngân Tiểu Tiểu lại nói, “Nhưng nếu các ngươi đoàn kết nhất trí, cùng đi săn thì sao? Chẳng lẽ chín xà cùng tiến công còn không bắt được con mồi mình muốn sao?”

“A cha, ngươi nói rất đúng!” Ngân Đại Hàn là xà đầu tiên tỏ thái độ.

“Chúng ta cần đoàn kết lại, như vậy mới có thể bắt được đồ ăn mình thích!” Mặc Thanh Minh theo sát phía sau.

Lúc sau trừ Bạch Gia Hắc, mỗi ấu xà đều quyết tâm phải cùng nhau đi săn con mồi.


Rốt cục Ngân Tiểu Tiểu cũng nói ra mục đích của mình: “Các ngươi đều đã quyết định phải cùng nhau đi săn mồi, vậy cứ làm từ bây giờ đi! Sự ăn ý cần phải mất rất nhiều thời gian luyện tập, chẳng lẽ các ngươi nghĩ đến lúc đó các ngươi có thể bắt được con mồi liền sao? Đó là điều không có khả năng, các ngươi nhất định phải luyện tập nhiều hơn mới được.”

“Chúng ta phải làm thế nào đây?” Mặc Bạch Lộ hỏi.

Ngân Tiểu Tiểu giả vờ suy nghĩ trong chốc lát, mới trả lời: “Như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai, ba ba các ngươi sẽ không đi săn cho các ngươi nữa, mà chính các ngươi phải tự đi săn, có luyện tập như vậy thì các ngươi mới hành động càng ngày càng ăn ý.”

Chúng ấu xà đều thực đồng ý biện pháp của Ngân Tiểu Tiểu, một đám hưng phấn đều ước gì bây giờ là ngày mai.

Bạch Gia Hắc nghe từ đầu tới đuôi, rốt cuộc hiểu rõ mục đích những lời a cha nói hôm nay, sắc mặt trầm xuống, chậm rãi nói: “Ta không đi.”

“Hửm? Vì sao?” Ngân Tiểu Tiểu hỏi.

“Bởi vì.” Lão Cửu cười như không cười nhìn Ngân Tiểu Tiểu nói, “Ta thích ăn nhất là thịt thỏ, vốn không cần đoàn kết với xà khác cùng đi bắt một con thỏ.”

Hả? Vậy chẳng lẽ Hắc Thán còn phải đi tìm đồ ăn cho lão Cửu sao? Ngân Tiểu Tiểu kêu thảm ở trong lòng, mình không muốn như vậy đâu!

“Nhưng mà, bây giờ ta đã đủ sức tự mình bắt được thỏ rồi sao, không cần… để ba ba giúp ta tìm thức ăn.” Bạch Gia Hắc bổ sung.

Ngân Tiểu Tiểu liền nhẹ nhàng thở ra.

—— ta nói, làm a cha kiểu như ngươi cũng không có mấy người được chứ!

“Tiểu Bạch Si, ngươi đã tỉnh?”

Ngân Tiểu Tiểu đang hốt hoảng đã bị Mặc Lão Đại trở về trộm hôn một cái, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thấy Mặc Lão Đại mang về sư tử, Ngân Tiểu Tiểu nghĩ thầm: “Hắc Thán, ngươi thật là chậm.”

“Được rồi.” Mặc Lão Đại buông con mồi, lại hôn Ngân Tiểu Tiểu vài cái, cười nói, “Ta còn mang mật về cho ngươi, nhưng tổ ong đặt ở trên người sư tử không quá vững, phải bò thật cẩn thận nếu không sẽ rơi xuống.”


“Í? Mật sao?” Ngân Tiểu Tiểu cực kỳ hứng thú vọt tới, từ lần Ngân Tiểu Tiểu sau răng, Mặc Lão Đại liền nghiêm khắc khống chế số lượng cùng số lần Ngân Tiểu Tiểu ăn mật, làm Ngân Tiểu Tiểu oán hận không thôi.

Mặc Lão Đại sủng nịch nhìn Ngân Tiểu Tiểu híp mắt hạnh phúc ăn mật, chúng ấu xà nhìn một màn trước mắt mà cười hì hì vài tiếng. A cha và ba ba đã sống chung nhiều năm vẫn dính như cháo, sau đó một tên tiếp một tên đi ra ngoài, nhường không gian cho Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu. Bạch Gia Hắc đi cuối cùng, trước khi đi còn “Hừ” hai tiếng về phía Mặc Lão Đại. Mặc Lão Đại không để ý nó, lão Cửu đứa nhỏ này từ khi sinh ra đến bây giờ không có lúc nào không giận dỗi mình!

Buổi tối, chờ chúng ấu xà ngủ ở chỗ sâu trong sơn động, Ngân Tiểu Tiểu luôn luôn gượng chống không đi ngủ chọc chọc Mặc Lão Đại.

“Hửm? Làm sao vậy?” Ngân Tiểu Tiểu vừa chọc, Mặc Lão Đại lập tức tỉnh lại.

Ngân Tiểu Tiểu cách Mặc Lão Đại càng gần, trộm nói ở bên tai Mặc Lão Đại: “Hắc Thán, bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần đi tìm đồ ăn cho bọn nhỏ nữa.”

“Vì sao?” Mặc Lão Đại nghi ngờ nói.

Vì thế Ngân Tiểu Tiểu kể lại chuyện ngày hôm nay cho Mặc Lão Đại nghe, cuối cùng tổng kết nói : “Sau này ngươi có thể ngủ cùng ta đến khi ta tỉnh dậy rồi.” Ngân Tiểu Tiểu hi vọng mỗi sáng sớm tỉnh lại ánh mắt đầu tiên đều nhìn thấy Mặc Lão Đại, buổi tối mỗi ngày cũng được ngủ trong lòng Mặc Lão Đại.

Mặc Lão Đại trầm mặc hồi lâu: “Thật xin lỗi.”

“Chuyện này đâu trách ngươi.”

“… Tiếp qua hai năm, đợi hai năm nữa, ta sẽ đuổi hết bọn nó đi ra, còn hai người chúng ta, chỉ còn hai người chúng ta thôi.”

“… ừ, chỉ hai người chúng ta.”

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, chúng ấu xà liền hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rời sơn động, Mặc Lão Đại thì quấn lấy Ngân Tiểu Tiểu mãi cho đến khi Ngân Tiểu Tiểu tỉnh lại.

Từ đó về sau, Mặc Lão Đại trở nên thoải mái hơn, không, thật là thoải mái, lại biến thành trạng huống như trước khi có chúng ấu xà. Ngân Tiểu Tiểu tương đối thỏa mãn, nhưng đối với chúng ấu xà mà nói, đây không phải là chuyện tốt gì. Dù sao chúng nó vẫn quá nhỏ, nọc độc đương nhiên lợi hại, nhưng hàm răng của chúng nó còn chưa đủ sức để cắn rách da động vật đâu.

Chúng ấu xà không phải không lùi bước, nhưng mỗi lần đều bị Ngân Tiểu Tiểu kích thích quay trở về, nói đùa! Ngân Tiểu Tiểuđã hưởng thụ thế giới hai xà thì làm sao có thể cho phép chúng ấu xà trở về phá hư cuộc sống của mình!

Vì thế chúng ấu xà chỉ có thể cắn răng kiên trì tới cùng. Nhưng rất nhanh, chúng nó liền nếm được ngon ngọt —— chúng nó đã có thể dựa vào lực lượng của mình bắt được con mồi! Cũng vì vậy mà chúng ấu xà càng dâng trào nhiệt huyết đi bắt mồi, điều này càng đúng tâm nguyện của Ngân Tiểu Tiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận