Cổ Mộ Có Một Ổ Xà

“Hả?” Chu Phong nghi ngờ nói, “Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”

“Anh đừng quan tâm làm gì, nhanh trả lời vấn đề của tôi đi!”

“Ừm…” Chu Phong cau mày bắt đầu hồi tưởng, vấn đề này có rất ít người để ý, mọi người chỉ để ý vị trí cổ mộ thời Chu mà không mấy quan tâm gia tộc suy bại truyền ra tin tức này.

“À! Tôi nhớ rồi!” Chu Phong vỗ trán, “Họ Tề! gia tộc suy bại đó là họ Tề, Hả? Trùng hợp như thế? Cùng họ với người nhà họ Tề trong giới trộm mộ bây giờ.”

“Họ Tề sao?” Phùng Uyên lặp lại một lần, trong đầu có manh mối gì đó từ từ rõ ràng.

Tề Chiêu thay đổi bắt đầu từ khi xem qua một quyển bút ký ghi chép về nhà họ Tề.

Quyển bút ký đó đã được lưu truyền trong nhà họ Tề từ rất lâu nhưng không có bao nhiêu người đọc được, bao gồm cả người nhà họ Tề. Có lời đồn rằng, người có thể đọc được bản bút ký ghi chép về nhà họ Tề vốn chính là chủ nhân chân chính của quyển bút ký đó, mà lời đồn đãi còn nói, người đọc được bút ký đó có thể tìm được một đại cổ mộ.

Đúng vậy, tất cả đều là đồn đãi, thậm chí ngay cả khi người nhà họ Tề không thừa nhận lời đồn đãi đó nhưng Phùng Uyên xác định, quyển bút ký đó có tồn tại, bởi vì Tề Chiêu đã xem qua! Tề Chiêu xem qua bản bút ký này, trong lúc vô ý Tề Chiêu đã nhắc tới điều đó.

Trong lòng càng nghĩ, Phùng Uyên lại càng sợ hãi rùng mình, chỉ một manh mối như vậy dường như đã có thể làm rõ mọi việc.

Nhà họ Tề truyền ra tin tức “Cổ mộ thời Chu ở tây bắc bộ Hoa Quốc” chính là nhà họ Tề trong giới trộm mộ bây giờ! Nhưng mà Tề Chiêu là người của nhà họ Tề! Phùng Uyên không tin đây là trùng hợp, trên đời không thể xuất hiện sự trùng hợp như vậy!

Có thể đọc được bản bút ký thì chính là chủ nhân chân chính của bản bút ký, cũng có thể lý giải rằng, một quyển bút ký chỉ nhận một chủ nhân chân chính, cũng là người viết bản bút ký này, nói cách khác, từ đầu tới cuối, dù nhà họ Tề có bao nhiêu hậu nhân đọc được bản ghi chép thì thật ra cũng chỉ có một người xem qua, chính là chủ nhân thật sự của bản bút ký, hoặc là nói, là Tề Chiêu bây giờ!

Nếu như lời đồn là sự thật, người đọc được bản bút ký có thể tìm được một đại cổ mộ, mà cổ mộ đó là xà mộ hiện giờ mình đang đứng thì cũng có nghĩa tin tức “Có đại cổ mộ thời Chu ” lúc trước, thật ra cũng do nhà họ Tề truyền ra, tin tức “cổ mộ thời Chu ở tây bắc bộ Hoa Quốc ” sau này cũng do nhà họ Tề truyền ra, vài thập niên vốn không người nào tìm ra xà mộ, đột nhiên lập tức xuất hiện tám đội trộm mộ, Phùng Uyên không tin sau lưng không có nhà họ Tề động tay động chân!

Hoặc càng đơn giản, chúng ta có thể nói, từ tin tức tồn tại xà mộ xuất hiện mãi cho đến tám đội trộm mộ tiến vào xà mộ bây giờ, thật ra đều là do một tay Tề Chiêu trù tính.

Như vậy, rốt cuộc Tề Chiêu là ai? Nếu hắn thật sự biết được tin tức xà mộ từ bút ký, vì sao không trộm tập hợp người ngựa tiến vào mộ tầm bảo, mà cố ý rải tin tức khắp giới trộm mộ? Mục đích của hắn rốt cuộc là gì? Còn có, nếu cho tới bây giờ Tề Chiêu luôn là chủ nhân thật sự của bản bút ký, vậy thì Tề Chiêu cũng chính là mấy hậu nhân nhà họ Tề lần lượt đọc được bản bút ký đó, điều đó có phải thuyết minh chuyển kiếp đầu thai thật sự tồn tại hay không?

Ngươi hỏi vì sao không nói Tề Chiêu không già không chết sao, thật ra thì chuyển kiếp đầu thai càng làm cho người ta tin phục hơn nha. Phùng Uyên khẳng định Tề Chiêu sinh ra từ bụng của mẹ hắn, cũng xác định Tề Chiêu lớn lên từng ngày, càng xác định Tề Chiêu trước kia là người bình thường, sau khi xem xong bút ký mới không bình thường, ai bảo nhà họ Phùng và nhà họ Tề thường xuyên lui tới cơ chứ, Phùng Uyên đã gặp hắn vài lần lúc hai nhà tụ họp. Phùng Uyên và Tề Chiêu vốn không quen biết, nhưng gặp Tề Chiêu nhiều lần mới chậm rãi quen thuộc.

Hơn nữa, nếu Tề Chiêu luôn luôn sống thì cái gọi là kế hoạch sẽ không đứt quãng hơn một trăm năm vẫn chưa có thành quả! Nếu quả thật còn sống, có lẽ mục đích của Tề Chiêu đã đạt được cũng không chừng!

Phùng Uyên tập trung suy nghĩ một lần nữa suy đoán của mình, lại nói khẽ với Chu Phong: “Tôi biết anh cảm thấy hứng thú với mấy lời đồn từ thời lịch sử cổ đại, tôi hỏi anh, anh có biết lai lịch nhà họ Tề không?”

“Lai lịch nhà họ Tề thật ra trước đó tôi có tra qua.” Chu Phong gật gật đầu, “Nhưng thời gian quá lâu, nội dung tra được không nhiều, lại có rất nhiều cách nói khác nhau.” Dừng lại nói, “Muốn nói nhà họ Tề xuất hiện trong giới trộm mộ thì phải quay lại hơn một trăm năm trước, khi đó Hoa Quốc rất loạn, chỉ trong vòng vài ngày sẽ có thế lực mới dũng mãnh xuất hiện trong khi thế lực cũ biến mất, nhà họ Tề xuất hiện dưới tình huống đó, đoạn lịch sử kia thật sự rất rối loạn, cụ thể tôi cũng không quá rõ.”

“Không phải, tôi không nói điều này.” Phùng Uyên tổ chức ngôn ngữ cố gắng khiến Chu Phong hiểu được ý của mình, “Tôi nói lịch sử gia tộc nhà họ Tề trong giới trộm mộ bây giờ ấy.”

“Điều này à.” Chu Phong nghĩ nửa ngày, không xác định nói, “Hình như tôi có nghe người ta nói qua, nhưng nhớ không rõ. Hình như nhà họ Tề tồn tại một thời gian rất lâu rồi, là ở… ừ, xuất hiện thời Tây Chu. Những điều khác… a, đúng rồi, lúc đầu nhà họ Tề không phải họ Tề, có vẻ gia chủ đời thứ nhất họ Cơ, là quốc họ thời Tây Chu, nói thế thì lúc ấy ở Tây Chu cũng là một Vương tộc, nhưng vì sao sau này lại sửa thành họ Tề, tôi không biết .”

Chu Phong cung cấp thông tin tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để Phùng Uyên hiểu ra một chút, nếu suy đoán phía trước của mình đều đúng, chẳng lẽ —— chỗ ngồi này là mộ của Tề Chiêu, không đúng, là mộ Cơ Chiêu? Không, không đúng, không phải nói trong mộ có thứ làm cho người ta Trường Sinh sao? Nếu lúc trước Cơ Chiêu thật sự có thứ này, nói vậy sẽ không chết rồi, không, cũng không đúng, có lẽ đúng là vì thứ này tồn tại mới khiến Cơ Chiêu đổi họ Cơ sang họ Tề, càng làm cho Cơ Chiêu mất mạng, Trường Sinh chôn trong mộ Cơ Chiêu, cho nên bây giờ Tề Chiêu mới muốn tiến vào cổ mộ lấy thứ đó.

Nhưng nói như vậy dường như cũng có rất nhiều nơi không thông, Phùng Uyên lâm vào trầm tư nhíu nhíu mày, tự biết thông tin vẫn quá ít, không có cách nào suy nghĩ rõ mọi chuyện. Nhưng mà, cái tên Cơ Chiêu này có chút quen tai.

“Chu Phong, ở trong lịch sử có người tên Cơ Chiêu sao?”

Chu Phong hoàn toàn không biết lai lịch Tề Chiêu, đương nhiên sẽ không liên hệ Cơ Chiêu và Tề Chiêu với nhau, bởi vậy khi đối mặt với câu hỏi của Phùng Uyên, Chu Phong thành thành thật thật nói : “Có, hơn nữa còn là vị vương thứ ba thời Tây Chu – Chu Khang vương, tên của Chu Khang vương chính là Cơ Chiêu.”

Phùng Uyên ngây ngốc một chút, Cơ Chiêu từng là Chu vương? Điều này…

“Vậy giờ đã phát hiện ra mộ Chu Khang vương Cơ Chiêu chưa?”

Chu Phong gật gật đầu: “Đã sớm phát hiện ra. Mộ Chu Khang vương ở Thiểm Tây, đồng thời phát hiện còn có lăng mộ Chu Vũ Vương Chu Thành vương.”

Nói như vậy, ý tưởng vừa rồi của mình là sai lầm, xà mộ này không phải lăng mộ của Cơ Chiêu, vậy rốt cuộc là lăng mộ của ai? Không đúng, cũng có thể Cơ Chiêu này không phải Cơ Chiêu kia…

Phùng Uyên cảm thấy đầu mình sắp nổ đển nơi, quên đi, đợi khi có đủ thông tin đã, suy đoán không hề căn cứ thì thật quá làm khó mình rồi.

Tây Chu thời đại nhà Chu có tư liệu lưu truyền tới nay quả thật quá ít, muốn tìm được tin tức mình cần lại càng khó, cũng không thể trách Phùng Uyên nghĩ muốn nổ đầu vẫn không ra được.

Phùng Uyên cùng Chu Phong đi ở gần cuối đội vốn không phát hiện Tề Chiêu đi tuốt ở đàng trước luôn luôn lộ ra nụ cười âm trầm, dường như vừa rồi lời Phùng Uyên và Chu Phong nói, thậm chí cả suy nghĩ trong đầu Phùng Uyên đều bị Tề Chiêu biết được vậy.

Đột nhiên, Tề Chiêu dừng bước, người đứng phía sau cũng đứng lại. Tề Chiêu vốn đi tuốt ở đàng trước dẫn đường, lúc Tề Chiêu dừng lại người đứng phía sau dù có cảm thấy kỳ lạ cũng không thể đi tiếp.

Có người nói : “Tề Chiêu, làm sao vậy?”

Tề Chiêu quay đầu lại cho người nói chuyện một ánh mắt cảnh cáo, thuận tiện ra hiệu cho người nơi này không được phát ra tiếng. Tề Chiêu quay đầu lại, chậm rãi nhắm hai mắt, đầu hơi hơi nghiêng, dường như đang lắng nghe âm thanh gì đó. Qua chừng một phút đồng hồ, Tề Chiêu mới mở mắt.

Tề Chiêu hơi không cam lòng nhìn ngọn núi cao nhất, sau đó thấp giọng nói: “Đi từ nơi này!”

Người đứng phía sau tuy rằng kỳ quái vì sao rõ ràng luôn đi hướng chính Đông nhưng giờ lại đột nhiên đổi lộ tuyến thành hướng Đông Nam, nhưng ngại thân phận cùng tính nết của Tề Chiêu và không có người nào biết đường nên mọi người chỉ có thể im lặng đi theo sau Tề Chiêu.

Phùng Uyên đi sau cùng tinh thần hốt hoảng, không nghĩ nhiều về hành vi của Tề Chiêu, nhưng thật ra đồng tử của Chu Phong lại co rụt khi Tề Chiêu đột nhiên thay đổi phương hướng. Hành động kỳ lạ của Tề Chiêu khiến Chu Phong chú ý tới, không ai biết vì sao Tề Chiêu đột nhiên thay đổi lộ tuyến nhưng Chu Phong lại có cảm giác: Tề Chiêu nghe được hướng chính Đông có rắn mới thay đổi hướng đi!

Ở trong đội ngũ chỉ mình Chu Phong có suy nghĩ này, Chu Phong không nghĩ mình đoán sai, cho tới nay Tề Chiêu luôn có đủ chỗ không thích hợp càng khiến Chu Phong có cảm giác mình nghĩ chính xác. Chu Phong đi trộm mộ vài lần, mỗi một lần đều thực hung hiểm, mà lúc đó dự cảm của Chu Phong đều luôn cứu hắn, nếu hiện giờ Chu Phong đứng ở nơi này chỉ có thể nói lúc trước đại bộ phận dự cảm của hắn đều chính xác, như vậy có lý do gì Chu Phong không tin dự cảm của mình?

Chu Phong tùy ý nhìn Phùng Uyên hoảng hốt bên người, cái gì cũng không nói.

Từ lần đầu tiên Tề Chiêu chuyển lộ tuyến, kế tiếp chuyển thay đổi lộ tuyến liền trở nên bình thường, thậm chí còn rất thường xuyên, từ lúc đầu một ngày thay đổi lộ tuyến một lần đến hai lần, biến thành một ngày thay đổi năm đến sáu lần, hơn nữa theo thời gian trôi qua, số lần thay đổi lộ tuyến dường như càng không ngừng gia tăng.

Trong đội ngũ có người bắt đầu bất mãn. Hừ, Tề Chiêu cậu là người khởi xướng lần này, là gia chủ nhà họ Tề trong giới trộm mộ, nhưng cậu không thể ỷ vào điều đó mà đùa giỡn chúng tôi! Một lần hai lần thay đổi lộ tuyến không sao cả, ba lần bốn lần chúng tôi cũng nhịn, nhưng năm lần sáu lần bảy lần… rốt cuộc là muốn làm gì?

Nếu cậu không biết đường thì dừng lại để mọi người cùng bàn bạc nên đi như thế nào, muốn đi đâu, mọi người cũng không thể đi lung tung theo cậu như vậy! mục đích chúng tôi vào là để trộm mộ, không phải đến du lịch! Không có nhiều thời gian nhàn rỗi thoải mái đi loạn trong rừng xem cảnh đẹp!

Thật ra Tề Chiêu bây giờ càng nôn nóng hơn những người khác. Chu Phong hiểu đúng, Tề Chiêu đúng thật là đang tránh né độc xà, mỗi lần thay đổi lộ tuyến đều vì ở phía trước có độc xà. Tề Chiêu tuyệt không muốn đụng phải độc xà nên mỗi một lần chỉ có thể thay đổi lộ tuyến.

Nếu ở trên núi nhìn xuống liền phát hiện độc xà đã vây quanh nhân loại thành một vòng, nhân loại đều bị vây ở trong vòng này. Mỗi ngày chúng độc xà điều tra núi thì vòng vây sẽ dần dần thu hẹp lại, phạm vi nhân loại có thể hoạt động cũng càng ngày càng nhỏ, cho nên Tề Chiêu mới càng ngày càng thường xuyên đụng phải độc xà, đoàn người Chu Phong cũng không thể không đổi lộ tuyến thường xuyên.

——-

Đầm: Bạn Chiêu . . . đứng theo góc độ của Chu Phong và Phùng Uyên mà nhìn bạn Chiêu thì đúng là rùng mình thật ~.~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui