Cổ Mộ Kỳ Duyên

Viên Dã gật đầu nói: “Đó là bởi vì trước đấy Yêu Dĩ Quốc đã xảy ra nội chiến, ngay lúc đó quân chủ (vua) đã hướng tới nước ta cầu cứu, ngay sau đó ta đã suất lĩnh quân đội đi trợ giúp bọn họ san bằng phản loạn, cho nên vị quân chủ kia đưa ta lên thánh sơn, ở trước nguyệt tư mộc thề, từ đây về sau hai nước vĩnh viễn là hảo hữu thân thiết, không khơi dậy binh đao. Cho nên ta biết hình dáng nguyệt tư mộc, kỳ thật căn bản không cần nhìn, chỉ cần cỗ hương khí này, đã đủ để cho ngươi xác nhận .”

Bách Lý Giang cũng không lên tiếng, hắn hiện tại đối với thân phận người được trang hoàng rực rỡ trong quan tài này vô cùng cảm thấy hứng thú, chợt nghe Viên Dã lẩm bẩm nói: “Ân, để ta nghĩ xem, ta nhớ rõ trong sách sử, tư liệu từng đề cập qua trong thời kỳ của Đông Đế ít đến đáng thương, Đông Đế tựa hồ cũng trợ giúp qua Yêu Dĩ Quốc, ân, chẳng lẽ hắn đối với Yêu Dĩ Quốc đã có công giúp đỡ lớn, cho nên thần thú bảo hộ cũng hướng hắn tặng một đoạn nguyệt tư thần mộc sao? Nếu là như vậy, thì hắn lý ra phải dùng nguyệt tư mộc khâm liệm (đóng quan tài)cho mình a, quan tài thủy tinh tuy rằng đẹp đẽ quý giá vô cùng, nhưng sao có thể so sánh được với nguyệt tư mộc chứ.”

Bách Lý Giang gật đầu nói: “Viên Dã, ngươi nói đúng, cho dù Đông Đế không cần khâm liệm mình, hắn cũng có thể đem nguyệt tư mộc này dùng để khâm liệm hoàng hậu mà hắn yêu thương nhất, dù sao huyền châu hắn đều đã cho Ngũ Nguyệt ca ca không phải sao? Thế nhưng hiện tại thi thể Ngũ Nguyệt ca ca lại đặt trong mộ thất khác, thậm chí còn không cùng hắn hợp táng, lão Thiên gia (ông trời a), đây rốt cuộc là sự việc gì chứ?”

Thân hình Viên Dã chấn động, trong lời nói lơ đãng của Bách Lý Giang lại làm cho hắn như bị sét đánh, hắn nhìn về phía quan tài thủy tinh kia, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, hợp táng, sử sách đã ghi lại, hoàng hậu của Đông Đế đã ra đi trước hắn, Đông Đế thương nhớ không thôi, sau khi vì hoàng hậu mà tổ chức cho xong tang lễ, thì cũng quy về tây thiên. Đúng vậy, sự thật là như vậy, nếu Đông Đế tự mình chủ trì tang lễ, hắn lý ra phải đem hoàng hậu an táng nhập vào mộ thất của mình cho tốt . . . . .”

Hắn đột nhiên kéo Bách Lý Giang đi tới trước quan tài thủy tinh kia, hết sức chăm chú đánh giá quan tài này, qua thật lâu sau, hắn mới chuyển hướng sang Bách Lý Giang nói: “Bách Lý, ngươi không biết là quan tài này rất kỳ quái sao?” Bách Lý Giang gãi gãi đầu, gật gật cằm nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta cũng thấy rằng quan tài này rất kỳ quái, Viên Dã ngươi xem, quan tài này thật sự quá lớn, Đông Đế vậy mà cố ý không đặt ở chính giữa, mà là ở vị trí hơi gần về bên trái,

Tựa như. . . . . . tựa như một giường đôi cho hai người ngủ vậy, lúc này giống như chỉ có một người ngủ.”

Viên Dã lộ ra ánh mắt tán thưởng nhìn Bách Lý Giang: “Bách Lý, ngươi nói rất đúng, nếu quan tài này chỉ để khâm liệm một mình Đông Đế, đáng lý nên đưa đặt hắn vào vị trí chính giữa, vậy mà hiện tại Đông Đế lại nằm về bên trái, nói đúng ra, bên phải hắn, chắc hẳn là còn để hợp táng một người nữa, người này không hề nghi ngờ, đương nhiên chắc chắn là hoàng hậu Ngũ Nguyệt của hắn.”

Hắn vừa nói, một bên nhẹ nhàng gõ lên quan tài thủy tinh, trầm ngâm nói: “Quan tài thủy tinh, khác với quách (quan tài lớn chứa quan tài nhỏ thời xưa) làm bằng thủy tinh, nếu đây là Đông Đế, vậy thì hoàng hậu Ngũ Nguyệt, quách của hắn ở đâu chứ?” Ánh mắt hắn thình lình nhìn về phía quan tài nhỏ làm bằng nguyệt tư thần mộc kia, hoảng sợ nói: “Hay là. . . . . . Hay là kỳ thật đây là quách để khâm liệm hoàng hậu Ngũ Nguyệt sao? Nếu. . . . . . Nếu thật sự như vậy, là ai lớn mật đến thế, dám đem hoàng hậu chuyển ra, mà. . . . . . Mà trong quách này, rốt cuộc lại khâm liệm người nào?” Hắn nhìn về phía Bách Lý Giang, lại thấy đối phương cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình. Bên trong mộ thất nhất thời lại lâm vào yên lặng đáng sợ.

Viên Dã cùng Bách Lý Giang mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tuy rằng trong mộ thất này đèn đuốc sáng trưng, nhưng bọn hắn lại cảm thấy nơi này thế nhưng so với những nơi đã từng đi qua còn âm trầm đáng sợ hơn, mà bóng dáng Ngũ Nguyệt dường như cũng biến mất, đối với nghi vấn của Viên Dã cùng Bách Lý Giang , vậy mà không hề phát ra nửa điểm tiếng động, chỉ có thi thể băng lãnh đã trải qua ngàn năm, đang lẳng lặng bình thản nằm ở đấy.

Mồ hôi lạnh trong nháy mắt ướt đẫm quần áo hai người, cuối cùng Viên Dã đánh liều, dậm chân nói: “Mặc kệ, mở ra xem rồi nói sau, nếu ngày đó là người sống đem Ngũ Nguyệt chuyển ra, hắn hiện tại cũng đã sớm thành quỷ , nếu. . . . . . Nếu là yêu ma quỷ quái kiểu chim tước chiếm tổ chim gáy, vậy. . . . . . Chúng ta đây đơn giản liều mạng.” Hắn nói xong, nhìn về phía Bách Lý Giang, lấy ánh mắt trưng cầu ý kiến của hắn.

Bách Lý Giang hung hăng gật đầu một cái: “Đúng vậy, hôm nay chúng ta cũng chơi đùa một phen đập phá làm chìm thuyền.” Dứt lời, Viên Dã đưa tay đặt lên chiếc quan tài làm bằng nguyệt tư thần mộc kia, đột nhiên “A” rống to một tiếng, trên tay dùng sức tách, đẩy quan tài ra. Bách Lý Giang cùng Viên Dã vội vàng cúi đầu nhìn xuống, thật không ngờ, được an táng trong quan tài đều không phải yêu ma quỷ quái gì, mà là một nữ tử đương tuổi thanh xuân khuynh quốc khuynh thành, thần thái khoan thai bên môi còn lộ nét cười, tuy rằng người đã chết một ngàn năm trước, nhưng thoạt nhìn, vẫn là một tuyệt đại giai nhân, ngay cả dung mạo tuyệt trần của Ngũ Nguyệt, so với nữ tử này, cuối cùng vẫn khiêm nhường hơn một phần.

Viên Dã cùng Bách Lý Giang hai mắt nhìn nhau, bọn họ hôm nay đã gặp phải quá nhiều chuyện bất khả tư nghị, bỗng nhiên Bách Lý Giang “Di” một tiếng, từ bên cạnh chiếc quan tài nhấc lên một khối màu bạc long lanh tinh xảo nói: “Viên Dã, ngươi nhìn xem, đây có phải chính là yên vân khấu trừ không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui