Có Một Chú Heo Từ Bé Đã Muốn Ôm Tôi


Editor: AHy
“Vâng, vâng, vâng, đại ca nói vừa rồi không có chuyện gì xảy ra hết.

Cậu khoan hãy nói, chiếc áo khoác này của tớ rất hợp với cậu, màu hồng, kết hợp với bộ đồ thi đấu màu đỏ của cậu tạo nên một hơi thở ‘thời trang thịnh hành’ đập vào mặt!”
Tô Bạch vẻ mặt nghiêm túc, trong đầu cố gắng tìm từ hoa mỹ, có lẽ là hai người họ diễn quá chân thực, Văn Tín nghe hai người nói chuyện, kéo Tô Bạch qua, nhỏ giọng lại, không chắc chắn nói: “Vừa rồi? Không phải quần bị rách sao?
Lâm Túc Thần muốn nghẹt thở!
“Tín Tín, tớ đánh giá cao khiếu hài hước của cậu!” Mỉm cười, hơn nửa ngày mới nói ra câu này, ánh mắt nhìn về phía người ta giống như dao.

Lúc này Văn Tín mới ý thức được, cô có chút luống cuống xoa xoa tay, trong lòng nghĩ.

Đến cùng nên nói gì mới có thể cứu vãn chuyện vừa rồi, rốt cục cô cũng chỉ có thể luống cuống xoa xoa ngón tay.
Tô Bạch thấy thế, nhón chân lên sờ mặt đầy thịt của Văn Thư, có chút thương xót nói: “Tín Tín, đây là lý do tại sao lúc tiểu học, cấp 2, cấp 3 cậu đều không kết bạn được!”
EQ Đứa nhỏ này không thể nói thấp! -100 luôn đó!
Lúc này, ở phía xa có đám người tụ tập, có người kinh ngạc: “Nhìn kìa! Đó không phải là! Đó không phải là bạn học Thẩm Mục chuyên ngành hóa sinh của chúng ta sao?Wow, hôm nay rốt cục cũng gặp được người thật rồi.

Quả nhiên, so trên TV còn đẹp trai hơn.


Thẩm Mục!!
Hai chữ này lập tức khiến Tô Bạch theo phản xạ có điều kiện mà căng thẳng, cô xoay chiếc cổ như bị gỉ của mình nhìn sang, chàng trai cúi đầu, chiếc quai hàm đẹp mắt.
“Này, này, đó chính là Thẩm Mục tham gia cuộc thi cái gì mà giành được khoản đầu tư của dự án nghiên cứu khoa học quốc gia sao?” Lâm Cẩu có chút lơ đễnh.
“Đúng thế! Nghe nói ký túc xá bọn họ nghiên cứu trực tiếp luôn.” Văn Tín thán phục: “Wow! Người thật so trên TV còn đẹp trai hơn! Đi lại một chút, chúng ta cũng đi nhìn xem.” Lời còn chưa nói xong, đã kéo ống tay áo Tô Bạch, đi vào trong đám người.
“Cái gì! Chuyện xảy ra lúc nào! Cả ký túc xá đều được nghiên cứu! Tớ đi! Chúng ta cũng phải đi hỏi một chút rốt cục họ có đi cửa sau không vậy?” Lâm Cẩu bị tin tức này làm cho kích động, nghiêng đầu theo ánh mắt Tô Bạch nhìn sang, lại kéo tầm mắt về, thấy biểu cảm người nọ không đúng.
“Biết rồi?”
“Học trưởng, xin hỏi, hạng mục này của các ngươi còn cần người không?”

“Hạng mục gần kết thúc rồi, tạm thời không cần người.

Nếu như bạn có hứng thú, năm nay còn có cuộc thi, có thể đi thử xem.” đây là giọng nam mang theo chút khiêm tốn và ôn hòa dễ nghe mà khó thể hình dung.
“Học trưởng, học trưởng, nghe nói lúc cuối lớp mười anh trực tiếp thi đại học, làm sao anh làm được thế?”
“Bình thường học trưởng đọc sách gì thế?”, “Có thể chụp hình không? Học trưởng” Thẩm Mục nhíu mày, quá nhiều câu hỏi làm anh không ứng phó kịp: “Ặc, xin lỗi tôi còn có chút việc riêng, lần sau có cơ hội lại giải đáp cho các bạn.” nói xong khẽ khom người, chân dài bước đi, xuyên qua đám người.
Ánh mắt của mọi người dừng lại.
Anh kéo Tô Bạch đang chuẩn bị chuồng đi, dáng vẻ bất đắc dĩ, giọng nói xoáy vào ngực, đã lâu không gặp lại nóng vội.
“Tiểu Bạch!”
Ánh nắng chiều chiếu nghiêng trên đầu đầu, sợi tóc màu vàng kim đẹp mắt, ánh mắt Tô Bạch theo ngón tay thon dài kia, dừng lại trên mặt anh.
Hai năm không gặp, đường nét tên này hình như trở nên rõ ràng hơn.

Dưới lông mày gọn gàng, cặp mắt gần như to ra rất nhiều.

Cảm giác thiếu niên ngây ngô giảm đi hơn phân nửa, hòa lẫn vào hơi thở trưởng trành, tạo nên một cảm giác ổn trọng hiếm hoi của thiếu niên.
Tô Bạch ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt kia, chỉ thấy khóe môi đẹp mắt của anh kéo lên tạo thành một đường cong, trong mắt có ánh sao lấp lánh, anh nhìn cô có kinh hỉ cũng có ngạc nhiên.
Tô Bạch trầm mặc, trên mặt đầy vẻ cực kì không tình nguyện cười khổ, thẳng người lại, giãy dụa rút tay về, anh nắm rất chặt, làm cô cảm thấy hơi đau.
Anh nhìn lên nhìn xuống đánh giá một hồi, ánh mắt rơi xuống chiếc áo sơ mi màu trắng trên người Tô Bạch.

Sau đó dừng lại nhìn chiếc áo khoác màu hồng trên eo chàng trai bên cạnh, trong lòng hơi khó chịu.

Mặc dù vào tháng mười, thời tiết thành phố B cũng không tính là lạnh, nhưng nhiệt độ sáng tối chênh lệch, áo phông trắng mỏng như vậy vẫn dễ bị cảm lạnh.

Thế là anh tùy tiện cởi áo khoác thể thao màu trắng trên người, khoác lên người Tô Bạch!
“Làm gì vậy?!” Tô Bạch nhìn chiếc áo khoác màu trắng trên người, giọng điệu không tốt, nhưng Thẩm Mục lại trực tiếp coi nhẹ cô, quay đầu chào hỏi nam sinh bên cạnh, cười nói.
“Chào cậu, chắc hẳn cậu là Lâm Túc Thần!”

Lời chào hỏi bất ngờ này làm Lâm Túc Thần vốn đang mơ mồ càng thêm khó hiểu.

Cậu quay đầu nhìn Tô Bạch, mặt đầy nghi ngờ: “Hai người có quen biết?” Sau đó lại chuyển hướng ánh mắt sang Thẩm Mục: “Chúng ta quen nhau?!”
Người đối diện vẫn như cũ cười ôn hòa một tiếng, giọng điệu chính trực mà không lỗ mãng: “Đúng vậy, tôi thường xuyên nhìn thấy cậu trong vòng bạn bè của Tiểu Bạch.”
Đúng lúc này, Văn Tín xuyên qua đám người, kích động chạy tới, thì thầm nói với Tô Bạch: “Bạch Bạch! Thì ra cậu biết Thẩm Mục! Đây là hình mẫu lý tưởng của tớ, nhanh, tớ muốn có phương thức liên lạc!”
Tô Bạch trợn tròn mắt, nhịn không được phàn nàn: “Người phát minh ra loa thiếu cái giọng tốt của cậu đó!”
“Hả??” cô nàng không hiểu đây là ý gì.
“Nếu giọng anh ta to như của cậu, anh ta còn phát minh ra cái đồ chơi kia làm gì!”
Văn Tín: …
“Tiểu Bạch, đừng dữ như vậy!”
“Em hẵn là Văn Tín! Rất hân hạnh được biết em, vừa lúc tôi cũng rất muốn muốn biết phương thức liên lạc của em, nếu như thuận tiện chúng ta thêm Wechat nhau đi!”
“Thật??” cô nàng sợ ngây người: “Được! Được!”
Tô Bạch: …
Cứ như vậy, Thẩm Mục trong truyền thuyết kia lại một lần nữa xông vào cuộc sống Tô Bạch, hơn nữa còn đồng thời có được phương thức liên lạc hai người bạn thân nhất của cô, Tô Bạch cười lạnh.
Quả nhiên, quả nhiên, thơig gian mấy năm này thanh tịnh, là ông trời đùa giỡn cô! Cái bóng của cuộc đời – Thẩm Mục sao có thể dễ dàng rời đi như vậy!
Lúc Tô Bạch còn đang phàn nàn trong lòng, lại phát hiện phía xa có một đám người đang tụ tập, đánh giá, tò mò, dò xét.

Đủ loại ánh mắt tốt xấu đều tụ lại trên người cô.
“Hai người bọn họ có quan hệ gì, vậy mà Thẩm Mục lại cởi áo ra cho cô ấy?”
Xung quanh nói liên miên lải nhải lại bắt đầu đủ loại suy đoán.
Chà, cảnh quen thuộc đáng ghét này.
Đám người khác nhau, thế mà lại cho cô cùng cảm giác chán ghét.
Tô Bạch cúi đầu cười một tiếng, đến lúc biểu diễn rồi!
“Anh ơi!” chỉ thấy vẻ mặt cô thay đổi, vẻ mặt rất ngoan ngoãn và ôn hòa, cố ý nâng cao tông giọng, truyền làm cho hai chữ của anh ơi: “Anh ơi, người ta rất nhớ anh nha!” Nói xong, còn không đợi đám người phản ứng, xông lên, đối người trước mắt, một cái gấu ôm.

Đám người: “?? Là anh em?”
Cảm nhận được mùi hương quen thuộc trong vòng tay, sự gần gũi nhất thời này khiến người ta quyến luyến.

Nhưng anh cũng biết rõ cái thân mật này là giả, giống như cái ôm lúc này, theo bản năng kháng cự.
Đám người chung quanh thán phục làm Tô Bạch cảm thấy hài lòng.
Có người nhận ra cô.
“Thì ra Tô Bạch bên khoa Truyền Thông là em gái Thẩm Mục!”
“Tô Bạch là ai?”
“Người khác thì tôi không biết, nhưng tôi nhớ hình như là trạng nguyên tỉnh A lúc trước G Đại và D đại tranh nhau đó, được nhận học bổng toàn phần vào trường!”
Bên cạnh xì xào bàn tán, giống như tiếng trời tràn vào lỗ tai Tô Bạch, thế là càng cố gắng biểu diễn: “Anh, hạng mục nghiên cứu như vậy bị các ngươi cầm xuống thật lợi hại, không hổ là anh trai em!” Nói xong, chuẩn bị ôm thêm cái nữa.
Lâm Túc Thần đầu đầy dấu chấm hỏi, vội giữ chặt, Tô Bạch theo cậu biết, sẽ không khoa trương như vậy.
“Được rồi, được rồi, được rồi, là anh cậu sao? Tùy tiện ôm như vậy, hơi có vẻ khoa trương!”
“Khoa trương? Cậu đang nghi ngờ thực lực ảnh hậu Oscar của tớ?”
“Đầu năm nay ngay cả cún cũng có thể tự phong ảnh hậu Oscar rồi!”
“Cẩn thận tớ cắn cậu!” Tô Bạch chậc một tiếng, nhe răng, tức giận nói: “Miệng chó không thể mọc ngà voi”
Thấy cử chỉ hai người thân mật như vậy, Thẩm Mục nhắm hờ mắt, không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng giọng điệu lại có chút lạnh lùng: “Mẹ tôi nói có đồ gửi cho em, một cái bao rất lớn, bảo em đi lấy.”
“Đây là nói nhảm gì vậy?”
Một cái bao lớn, còn bảo một cái cô gái yếu đuối như cô đi lấy!
“Chuyển phát nhanh ở bên ngoài trường! Vừa mới gọi tới, bảo em mau mau đi lấy đi, thứ kia chiếm chỗ!” Lời còn chưa nói xong, đã bị Tô Bạch mãnh liệt từ chối: “Em không đi!”
Không muốn đi, nhưng đó là mẹ của Thẩm Mặc, dì Hương Tương của cô gửi đến… Cô lại có chút do dự.
Đúng lúc này, Văn Tín hình như thấy được cơ hội, xung phong nhận việc: “Bạch Bạch, nếu cậu nói không muốn đi, người ta giúp cậu và học trưởng Thẩm đi lấy cho!”
Tô Bạch giương mắt nhìn, giật mình! Chỉ thấy trên cơ bắp cường tráng, là bộ dáng Tín Tín thẹn thùng!
Một cơn ớn lạnh!
Văn Tín thực sự là phiên bản đời thực của King Kong Barbie, chín tuổi bắt đầu say mê tập thể dục, nhiều năm như vậy ngoài học tập là tập thể dục, luyện ra cơ bắp, khiến biết bao đàn ông cường tráng theo không kịp, thế nhưng người lớn lên lại mang một bộ khuôn mặt đáng yêu của Loli.
“Nghĩ gì thế?!” Cô vừa mở miệng, phát hiện giọng nói của mình hơi lạ lạ, lại đổi giọng nói: “Tín Tín, chuyên ngành tài chính của các cậu có phải còn có một bài tập phải không? Deadline là ngày mai? Tơ nhớ hình như cậu còn chưa bắt đầu làm!
Tín Tín tuyệt đối không thể tiếp cận Thẩm Mục, đây là người bạn tốt đầu tiên của cô.
“Đúng thế!” Văn Tín sững sờ, vẻ mặt buồn rầu, “Nếu lần này không giao, lần sau sẽ phải thi lại.” nói xong, nhìn Thẩm Mục, tuy rất không muốn, cũng chỉ có thể tiếc nuối rời sân.
Lâm Túc Thần thấy thế, mắt tối sầm lại, nói mình muốn trở về đổi quần cũng rời đi.
Hiện tại chỉ còn lại hai người, Tô Bạch ngẩng đầu, trông thấy khóe miệng ẩn ý cười kia, giống như là quả bóng xì hơi, mặt ủ mày chau!

“Để cho tôi xem nào” anh đi tới, sờ cái đầu vừa chạm đến vai: “Cao hơn chút rồi!”.

Nhưng vừa mới tới gần, đã bị né tránh, Thẩm Mục bắt đầu lo lắng, yên lặng thu tay lại không chạm nữa.
Chỉ thấy cô hơi rầu rĩ, kéo khoảng cách giữa hai người ra xa.
“Anh trở về đột ngột quá!”
“Đột ngột?” Trong lòng anh khó chịu, mở miệng châm chọc: “Chẳng lẽ trước đó mẹ tôi không nói cho em biết sao!”
“Là em vốn không quan tâm lúc nào tôi trở về!”
Tô Bạch: …
“Hai năm, thời gian dài như vậy không gặp, em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Tô Bạch nghi hoặc: “Có gì để nói?”
Thẩm mục: …
Bầu không khí trầm xuống, Thẩm Mục quay mặt đi, như Tô Bạch không nói lời nào, chỉ là bước chân tăng nhanh, dần dần Tô Bạch theo không kịp.
“Chạy đi đầu thai?”
Thẩm Mục dừng bước, rồi lại đi nhanh hơn!
Khi nhìn thấy gói hàng khổng lồ Thẩm Mục mang từ chỗ chuyển phát nhanh tới, không trải qua thở dài: “Dì Hương Tương gửi một căn nhà đến đây à!”
Mở ra xem, ánh mắt Tô Bạch phát sáng, bên trong rất nhiều mứt và dưa muối tự làm!!
Nhìn kỹ, phía trên dùng kiểu chữ xinh đẹp đánh dấu tên để phân biệt, đáng chú ý là những bình mứt hoa quả và dưa muối lớn đều của Tô Bạch, bình nhỏ mới là của Thẩm Mục.

Còn lại là một tấm chăn dày, cũng của Tô Bạch.
Cuối cùng để lại một tờ giấy viết: Mục Mục nhà ta phải chăm sóc bản thân và em gái Tiểu Bạch thật tốt.

—— by mẹ.
Để Thẩm Mặc lấy đồ đạc của mình đi, còn lại một đống đồ đạc đều là Tô Bạch, cô bọc bưu kiện chuyển phát nhanh này lại, nhìn về phía Thẩm Mục, chờ anh giúp mình lấy về.
Nhưng Thẩm Mục lại không có ý muốn giúp Tô Bạch xách đồ về, đi luôn.
Tô Bạch hận!!
Người này trước quân tử, sau tiểu nhân bại hoại!!
Nói đến Thẩm Mục, Tô Bạch vẫn luôn cho rằng đó là bóng ma cả đời cô không thể nào quên…
— Hết chương 2 —.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận