“Những vảy trắng, chúng đến từ ông ấy phải không?” A Lai nói rất chậm, cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường.
Los cứng đờ buông tay A Lai ra, chớp mắt, nước mắt từ trước giờ đọng ở khóe mắt bắt đầu lăn dài trên má, nhưng đáy mắt anh đã không còn những gợn sóng như trước, thay vào đó là sự bình yên trở lại.
“Đúng là ông ấy.”
Tổ tiên Ethan là con rồng màu trắng thuần khiết duy nhất trên lục địa này, ông cao quý và thiêng liêng, chỉ cần tiếp xúc với ông, dù chỉ là trong chốc lát, cũng được coi là vinh dự tột cùng.
Trong mắt gia tộc Oswald, dấu hiệu của phép màu trước khi lời tiên tri xuất hiện chính là dấu ấn mà Los mang trên người từ khi sinh ra - những vảy trắng không thuộc về anh.
“Không ai biết lời tiên tri sẽ đến khi nào,“ Los trở nên lạnh lùng đến lạ thường, trở thành một người hoàn toàn khác so với bản thân hốt hoảng trước đó, “Nhưng mỗi lần những vảy đó xuất hiện...!tôi lại thay đổi một chút...”
“Ban đầu tôi nghĩ đó là vì tôi đang lớn lên, sau đó tôi dần nhận ra, tôi trở nên giống ông ấy hơn...!đó là lý do tôi khác biệt so với những con rồng khác.”
“Thậm chí đôi khi...!tôi cảm thấy mình chính là ông ấy,“ giọng Los càng lúc càng thấp, như đang chìm vào ký ức, “Từ khi trưởng thành, trong đầu tôi thường xuyên xuất hiện những mảnh ký ức kỳ lạ.”
“Trong đó có chiến tranh, có cung điện từ hàng trăm thế kỷ trước, có giáp trắng...!và vì thế tôi không ngừng tìm kiếm lịch sử quá khứ, tôi dần phát hiện ra...”
“Những mảnh ký ức xa xôi ấy, thực ra là ký ức của Ethan.”
“Vì vậy khi tôi biết được điều này, tôi mới biết rằng lời tiên tri không phải là thứ sẽ đột nhiên xuất hiện vào một thời điểm nào đó,“ Los kể lại một cách thản nhiên, như thể đang nói về một người không liên quan, “Lời tiên tri trong truyền thuyết, đã bắt đầu từ giây phút tôi chào đời.”
Nếu một cơ thể được lấp đầy bởi ký ức của người khác, bên trong ẩn chứa một linh hồn hoàn toàn xa lạ, thì người đó còn là chính mình từ trước không?
Los có ký ức của Ethan còn là chính anh không?
Los hiểu rõ điều này hơn ai hết, anh đã từng hoảng loạn sợ hãi, đã nghĩ đến việc chống cự.
Nhưng tất cả mọi thứ đều trở nên buồn cười.
Anh không thể làm gì cả.
A Lai mới thực sự nhận ra, dù là dưới hình dạng rồng hay tính theo tuổi của con người, anh cũng chỉ là một chàng trai vừa mới trưởng thành.
Thời gian anh đến với thế giới này thậm chí còn không bằng cô.
“Thực ra tôi biết mà,“ Los nghiêng đầu, chiếc khuyên tai trong mái tóc đen lộ ra hoàn toàn, anh nói với ánh mắt trống rỗng: “Dù là Oswald hay lục địa này, so với tôi, họ cần Ethan hơn, tôi chỉ là...!không chịu thua mà thôi.”
Vì không chịu thua, vì cảm thấy chuyện này vô lý và bất công, nên anh mới đi hàng ngàn dặm đến thành phố nhỏ này, đề nghị A Lai một yêu cầu còn vô lý hơn.
Trong lòng Los, việc phá hủy cơ thể mình là sự phản kháng lớn nhất mà anh có thể làm.
Nhưng A Lai không nghĩ vậy.
“Vì sao.”
Cô cắt ngang lời Los, “Nếu lời tiên tri và truyền thuyết là thật, thì cây ở tận cùng lục địa cũng phải tồn tại, nếu sức mạnh của thần linh đến từ cây đó, thì chúng ta sẽ đi tìm nó.”
“Tìm nó...” Los lẩm bẩm theo lời A Lai.
“Sau khi tìm thấy nó,“ A Lai đặt tay lên vai Los, nhìn thẳng vào mắt anh, “chúng ta sẽ hỏi nó, giao dịch đó có thể hủy bỏ không.”
“Nếu cây không đồng ý thì sao?”
“Nếu không đồng ý thì chúng ta sẽ đốt nó.”
Lúc nói những lời này, A Lai oai phong như một hiệp sĩ trong truyện cổ tích, mặc giáp sáng loáng, vỗ ngực bảo đảm mình chắc chắn sẽ đến tận cùng lục địa xa xôi nhất.
Nhưng lần này không phải để đi giết rồng xấu xa, mà là để cứu một con rồng.
Los bị A Lai làm cho phải bật cười.
Anh hít một hơi, nước mắt trong mắt không còn dấu vết, anh chôn đầu vào ngực A Lai, tham lam cọ xát trên người cô, như thể đang làm nũng nói một tiếng “được“.
Câu chuyện cổ tích bắt đầu như vậy.
Hiệp sĩ đề ra một kế hoạch liều lĩnh và trẻ con, sau đó lên đường khởi hành.
A Lai nhớ lại lúc đi mua chất ức chế, người bán hàng đã nói rằng đã có một số người từ Bách Đô đến phía tây lục địa, rõ ràng mục tiêu của họ là Los.
“Đúng rồi, chất ức chế.” Cô đột nhiên nhớ ra sau khi về nhà vẫn chưa kịp tiêm cho Los.
Los ngẩng đầu khỏi lòng cô, giơ tay nói: “Đừng lo, tôi đã tự tiêm cho mình rồi.”
Mặc dù không biết thuốc ức chế có thể giữ được bao lâu, nhưng chắc chắn nó sẽ giúp chúng ta tồn tại thêm một thời gian nữa.
“Tôi sẽ đi mua một số thứ, anh ở nhà thu xếp hành lý,“ A Lai xoa xoa gáy Los, “Khi trở về tôi sẽ mua quần áo cho anh, nhớ mặc vào nhé.”
“Chúng ta sẽ khởi hành khi nào?”
“Đêm nay.”
Sau khi nói xong, A Lai định đứng dậy nhưng phát hiện Los ôm lấy eo mình không buông, cái đầu lông xù nhô lên, tựa vào vai và cổ cô.
Một nụ hôn ấm áp rơi xuống làn da trần của cô.
“Được.” Giọng nói của Los cuối cùng cũng mang theo vẻ vui mừng.
Khu chợ đêm đông đúc người qua lại.
A Lai vội vã bước vào một siêu thị mở cửa suốt đêm, liên tục lấy thức ăn từ kệ hàng bỏ vào xe đẩy, và khi thanh toán cô không hề nhìn vào số dư trong thẻ của mình.
Trong lúc trời còn chưa sáng, cô cần chuẩn bị mọi thứ thật nhanh, còn phải ghé qua trạm xăng nữa.
Cô có một chiếc xe cũ không hay sử dụng, rất cũ kỹ, nhưng nó có thể đưa cô và Los rời đi.
Khi cô mang theo đồ đạc lớn nhỏ trở về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy Los đã thu xếp xong hành lý cần thiết...!đang đứng nhìn chằm chằm vào một cái hộp carton.
“Los?” cô gọi tên anh một tiếng sau khi đặt túi xuống.
Los quay đầu lại một cách ngây người, vẻ mặt không giống như mọi khi, má anh ửng đỏ.
A Lai lo lắng tiến lại gần hỏi: “Anh sao vậy?”
“Tôi không sao...!chỉ là đang nghĩ, có nên mang theo những thứ này không?”
“Những thứ gì?”
A Lai theo dõi ánh mắt của Los, nhìn vào cái hộp carton và chợt lặng người.
Cô gần như quên mất sự tồn tại của đống đồ đó.
Tháng trước, trong ngày sinh nhật, Diane vì quan tâm đến nhân viên đã tặng cô một cái hộp carton lớn, đóng gói cẩn thận, khi đó cô đã vui vẻ ôm Diane và quay một vòng.
Nhưng khi trở về nhà, nụ cười nhanh chóng cứng đờ trên mặt cô khi mở hộp carton.
— Toàn là đồ chơi tình dục.
Cô không cam lòng xem xuống dưới, phía dưới là nội y quyến rũ, xuống chót nữa là các loại đĩa DVD phim gợi dục.
Giọng nói ôn nhu mà rõ ràng của Diane vang bên tai:“ Em yêu, lễ vật này ta tìm lâu lắm đó.”
“ Ngươi nhất định sẽ thích!”
Khi đó A Lai yên lặng mà khép lại thùng giấy, bình tĩnh mấy giờ sau lại mở ra nó, qua lại tìm kiếm vài lần, không nhìn thấy một đồng tiền nào.
Cô thực thất vọng, cực kỳ thất vọng, nhưng cô không dám chống đối Diane.
Trở lại trước mắt, A Lai nhìn thùng quà sinh nhật thật sâu, trầm mặc vài giây sau đột nhiên bừng tỉnh quay đầu nói với Los: “Mang theo chúng nó, chúng ta đến sau thành bán đi đổi tiền.”.