Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi


Hóa ra…
Hóa ra trong âm hồn trong Quỷ Vực, ngoài trừ Bạch Họa Chí là màu đen ra, vì tên hoàng đến chó má kia bị người ta thiêu thành đống than, chỉ có thể như bóng đen của một con chó.

Dẫn đến thái độ của Bạch Họa Chí thay đổi, biến tất cả âm hồn ở Quỷ Vực thành dáng vẻ như thế này.

Còn xây dựng thôn Huyền Đăng vô dụng gì đó, làm cho máy thứ này đều liên quan đến hình bóng đó, suy đi nghĩ lại người ta cảm thấy anh ta bị phạt cũng đáng.

Nghe thấy Đào Tử khóc lóc kể lể, như bị nó chạm đến nơi nhạy cảm nhất trong đáy lòng tôi, rất muốn trấn an Đào Tử bị thương.

Lăng Tử Dương dường như cũng giống như tôi, bị sự dơn thuần của Đào Tử làm cho cảm động, ấm áp nói: “Nhóc đó sẽ không đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, hơn nữa cậu ta không uống chắc bì cảm thấy hổ thẹn.

Cậu ra cảm thấy mình bói một quẻ hại đến cô gái nhỏ kia, cho nên nếu như cô gái nhỏ không tỉnh lại, cậu ta sẽ cứ áy náy về quẻ bói đó.

Thật ra trong lòng tôi, đã có thể hiểu được cách làm của Nam Cung Trường Mặc.

Tai nạn lần này, chúng tôi buộc phải trải qua, trốn tránh căn bản không thể nào giải quyết được vấn đề, càng không có cách nào kết thúc sạch sẽ với nơi Quỷ Vực đó.

Mặc dù tôi ở đó, lúc Nam Cung Trường Mặc nói ra, lại vô cùng không tán thành.

Ngược lại bây giờ đã phát hiện ra lại chẳng giúp được gì, cảm thấy mọi tính toán và quyết định sách lược lúc đó của Nam Cũng Trường Mặc đều đúng đắn.

Chỉ là tai nạn này, vừa khớp lại là một nạn sống chết.

Khiến tôi và Lăng Tử Dương, trải qua một lần đau khổ sinh li tử biệt.

Tôi cũng không biết mình có thể cố gắng qua hay không, chỉ cảm thấy mặc dù lồng ngực vẫn còn rất đau, nhưng ý thức trong đầu rất tỉnh táo.

Có lẽ không đế nổi phải chế, nói khôn chừng may mắn còn có thể còn chút hơi tàn mà sống tiếp.

“Anh ấy… anh ấy không quan tâm, nhưng em quan tâm.” Đào Tử khó chịu nói: “Em muốn ở bên cạnh anh ấy, là… mãi mãi như vậy.

Ông chủ, lúc trước em chưa gặp phải người em thích, nhưng… nhưng bây giờ đã khác rồi, Đào Tử đã biết yêu rồi, muốn ở bên cạnh anh ấy.”.

truyện teen hay
Lời nói này…
Thực sự quá thẳng thắn!
Đào Tử này hung hăng nói như vậy nhưng trong lòng lại đơn thuần hơn nhiều người khác.

Giọng điệu Lăng Vũ Dương mang theo chút trêu ghẹo: “Không định chơi chán rồi ăn cậu ta sao?”
“Không nỡ…” Đào Tử có chút tủi thân nói, giọng điệu rất đáng thương, khiến đáy lòng người khác cảm thấy rất dễ chịu, cũng rất ngưỡng mộ đoạn tình cảm này
Nhưng nó lại thay đổi cuộc trò chuyện nói: ‘Anh ấy không đánh giá con người qua vẻ bề ngoài nhưng em thì có.

Anh ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn sẽ không xứng với một con chim như em.

Thật là tức chết em mất! Em đi… em đi đến nhà tù Thất Bộ đây, lột da Bạch Họa Chí cho hả giận trước mới được.”
“Đủ rồi, Đào Tử, nghiệp trên người em còn chưa đủ sao?” Lăng Vũ Dương tức giận, anh trách Đào Tử một tiếng, rồi lại chậm rãi nói: “Đào Tử, em muốn tu nghiệp tích đức, thật ra đều theo quy luật của U Đô, em có cơ hội có thể biển trở về.”
“Thật sao?” Đào Tử gần như rất kích động.

Đầu ngón tay Lăng Vũ Dương chạm lên bụng tôi, rồi nhẹ nhàng xoay tròn, nhưng đứa bé trong bụng vẫn không có phản ứng gì.

Dáng vẻ rất yên tĩnh, như đã rời khỏi chúng tôi vậy.

Nhưng Lăng Vũ Dương vẫn ở bên cạnh, Lăng Vũ Dương là ba, yêu thương con cái cũng không thua gì tôi.

Nếu như còn xảy ra chuyện gì, có lẽ anh ấy sẽ không phản ứng như vậy.

Tôi hơi sợ, muốn nói ra, nhưng cảm giác được ngón tay của Lăng Vũ Dương đã ngừng lại, từ từ nói: “Đương nhiên, Tô Mộng cô ấy… lúc tôi không có ở đây không biết cô ấy đã ít được ít thiện duyên, nghiệp trên người đã giảm đi rất nhiều, tôi thật sự… có chút nể phục cô ấy…”
“Ha ha…” Đào Tử bật cười, có chút xấu hổ: “Em cũng phục cô ấy, chồng Nam Cung của em cũng khó hiểu nghiệp trên người cô ấy đã giảm đi một nửa, không biết sao có thể làm như vậy, những hồn ma bên cạnh có một hai món nợ phải bị dày vò sống dở chết dở mới được…”
Ít đi một nữa?
Tôi cũng không làm gì cả, tôi…
Khoảng thời gian này, tôi hình như đã cứu một linh hồn trẻ sơ sinh, còn có một số cảnh sát.

Có lẽ không còn cách nào để giảm đi nhiều như vậy?
Ngược lại lúc tôi làm cũng không có nghĩ nhiều như vậy, càng không nghĩ sẽ trả nợ gì.

Có người có thể nói tôi không biết tự lượng sức mình, nhưng đều là hành động theo bản năng.

Trong tiềm thức của mỗi người, có lẽ đều sẽ hành động để bảo về người trân quý nhất bên cạnh mình không phải sao?
Xem ra…
Sau này tôi phải là một người tốt làm nhiều chuyện tốt hơn nữa, nói không chừng, vài ngày nữa tôi sẽ giải quyết hết món nợ trên người tôi.

Sau này không cần phải dùng đến nữa, uống nước tắm nắng mà sống qua ngày.

Tôi đang suy nghĩ, đột nhiên lồng ngực và bụng dưới nóng lên như lửa đốt cực kỳ nghiêm trọng, đốt cháy ngọn lửa bên trong bùng lên, như muốn thiêu cháy tôi.

Tôi lập tức bị kích thích mà tỉnh lại, nôn đầy ra đất.

Trong miệng toàn là mùi thịt thối nát, dưới đất nôn ra cũng toàn là máu thịt lẫn lộn, khiến người khác nhìn thấy giống như là một đống phân đỏ.

Nhưng tôi lại hiểu rõ rằng, đó chính là nội tạng đã thối nát bên trong tôi.

Nó vẫn cứ đang ở trong bụng không chịu ra, dày vò như sông cuộn biển gầm, vừa nãy đã bị tôi nôn ra ngoài.

Sau này không còn nội tạng nữa, tôi có thể cảm nhận rất rõ ràng cả người yếu đi hẳn, chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng.

Tôi chết lặng, nhưng Lăng Vũ Dương lại ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của tôi, tức giận nói: “Không phải đã bảo đi mời bà ta rồi sao? Sao còn chưa đến… bây giờ rốt cuộc bà ta đang ở đâu?”
Lăng Tử Dương.

Đột nhiên vừa nãy còn bình chân như vại, sao bây giờ lại trở nên kích động như vậy, khiến tôi nhất không thời không có cách nào chấp nhận được.

“Ông chủ, đi mời rồi, đi mời rồi.

Đã phái người đến U Đô mời rồi, đã đi mời đến mấy lần.

Chỉ là… chỉ là không biết bà ta có đồng ý đến hay không.” Đào Tử cũng trở nên căng thẳng.

Sau khi Lăng Vũ Dương bị thương như trở thành một con dã thú, viền mắt đỏ ngầy, đau lòng nhìn tôi.

Lúc cúi đầu tóc dài của anh rơi xuống mặt tôi, giọng điệu vừa trầm lắng vừa đau khổ: “Cô gái nhỏ, em muốn anh phải làm gì đây? Anh không thể mất đi em, hết lần này đến lần khác bất chấp cả mạng sống của mình để cứu anh…”
Tôi muốn khóc, nhưng lại không thể nào kiềm chế được nước mắt của mình.

Chỉ cảm thấy cả người anh ấy đầy thống khổ mang theo chút lạnh lẽo, đột nhiên anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, dường như muốn hòa cùng vào cơ thể của tôi.

Cả cơ thể to lớn run lên, uy nghiêm nhưng rất quỷ dị, anh ấy không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.

Thế mà lại vì một cô gái, từ bỏ hết tất cả chỉ muốn ôm thật chặt, dường như muốn giữ lấy thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Sự nâng niu và trân quý ấy như kim châm đâm đến đau đớn cả linh hồn tôi.

Lúc này, một giọng nói của phụ nữ đầy dịu dàng vang lên: “Con cũng có lúc nóng ruột như này sao? Mẹ còn tưởng rằng con không hề có nhược điểm cơ chứ… cấp bách tìm đến mẹ như thế, là vì sợ cô gái này chết sao?”
“Đại nhân nói đùa rồi.” Lăng Vũ Dương nhìn thấy người phụ nữ này xuất hiện, đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Anh đặt thân thể tôi xuống lại sạp giường, nhìn thấy ánh mắt tan tác của tôi sau khi tỉnh lại, đã nở một nụ cười đầy dịu dàng với tôi.

Nụ cười đó dường như cố tình trấn an tôi, sau khi tôi và anh ấy nhìn nhau mới nhìn đến người phụ nữ đang ở bên ngoài đi vào.

Người phụ nữ này không nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng như băng giá truyền đến tại tôi: “Vì sao không gọi là mẹ?”
“Không sao trăng gì hết, không dám trèo cao.” Lăng Vũ Dương nhàn nhạt trả lời, dường như cản bản không phải là chuyện ghê gớm lắm.

Người phụ nữ là này là mẹ của Lăng Vũ Dương?
Là người mà sau này mình sẽ gọi là mẹ chồng sao…
Thái độc của Lăng Vũ Dương đối với bà ta không mặn không nhạt, dường như mối quan hệ của hai người hoàn toàn không hề thân mật.

Điều duy nhất khiến mọi người cảm thấy khác biệt đó chính là lúc Lăng Vũ Dương phát hiện ra sự xuất hiện của bà ta, đã thay đổi từ thái độ điên cuồng snag binh tỉnh ngay lập tức.

Người phụ nữ này có thể cứu được tối…
Tôi khó chịu đến mức sắp chết đi, nhưng vẫn nhịn không được mà chú ý đến chuyện này, cổ họng dường như đau đến mức sắp nứt ra đến nơi rồi.

Lấy tay chặn cổ họng, nhưng lại vẫn không sợ đến được vị trí đau đớn đó.

Trong bụng có thứ gì đó kỳ quái không ngừng quấy nhiễu, dường như lúc nào cũng sẽ ép tôi nôn ra một lần nữa.

Rõ rằng người phụ nữ này còn lạnh lùng cao ngạo hơn cả Lăng Vũ Dương nữa, bà ta đến trước sạp, từ trên cao quan sát tôi: “Trong bụng có phôi thai, cũng có thể chất tinh thông Phật pháp.

Chỉ là cơ thể hao tổn quá nghiêm trọng, nếu như mẹ không cứu cô ta, cô ta sẽ chết.”
Tôi nằm trên giường nôn đến choáng ván chỉ có thể nhìn thấy bãi nên dưới đất.

Còn bà ta thì đang xem tình hình của tôi, vẫn không thể nào nhìn rõ được chính xác người phụ nữ này trông như thế nào, hóa ta là mẹ của Lăng Vũ Dương, là mẹ chồng của mình.

“Xin Tư Lan đại nhân hãy cứu cô ấy.” Lăng Tử Dương nói ra một câu rất có chừng mực.

“Vì sao vẫn không gọi ta là mẹ? Lăng Vũ Dương, con…” Giọng điệu của người phụ nữ kia vô cùng tức giận, mang theo chút run rẩy và cầu tiết: “Được… được, con muốn cứu cô ta đứng không? Thế cầu xin mẹ đi?”
Tôi rùng mình, cả đời Lăng Vũ Dương chưa từng cầu xin ai.

Anh ấy kiêu ngạo như thế chưa phục tùng, thấp kém đi cầu xin bất kỳ người nào cả,
Như thế chả phải anh ấy bỏ lòng tự tôn của mình xuống, bỏ sự kiêu ngạo của mình đi sao?
Tôi cố ngắng đầu, hoảng hốt nhìn Lăng Vũ Dương, Lăng Vũ Dương lại nhìn tôi mà nở nụ cười đầy ẩm áp, cả người từ trên xuống dưới vẫn không ngăn được khi chất tà mị của mình.

Nghĩ lại cũng là anh ấy đang cầu xin mẹ của anh ấy.

Thử hỏi những người như bọn họ, nào có gia đình nào lại đi cầu xin ba mẹ của mình.

So với cuộc sống của người ở trần gian thì cũng không sao.

Anh ấy nhẹ nhàng cúi đầu, dường như không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, thấp giọng nói: “Tư Lan đại nhân, tôi là Lăng vũ Dương cầu xin bà, hay cứu lấy vợ tôi.”
“Quỳ xuống.” Người phụ nữ kia lớn tiếng quát lên.

Tư thế cao lớn của Lăng Vũ Dương vẫn như binh thường, bình tĩnh quỳ gối xuống.

Động tác rất uyển chuyển, đẩy tao nhã, dường như cảnh khom lưng khụy gối này căn bản không cần phải có bất kỳ đấu tranh tư tưởng nào cả.

Khoảnh khắc anh quỳ xuống đất, dường như không phải quỳ trên tảng đá xanh, mà là quỷ xuống trái tim của tôi.

Trong lòng không biết tại sao lại rỉ máu, trong đầu suy nghĩ.

Anh ấy là vì tôi mới bỏ hết mọi sự tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình xuống.

Người phụ nữ kia khí thế hung hãng nói: “Dập đầu!”
Tay tôi lập từ nắm chặt lấy chăn, trên đời này làm gì có người mẹ nào lại có thái độ như thế.

Bảo con minh cầu xin, hết quỳ xuống rồi lại dập đầu gây khó khăn.

Tôi cảm thấy người phụ nữ này đang cố ý làm khó Lăng Vũ Dương.

Nhưng người người phụ nữ này là người nhà của Lăng Vũ Dương, đương nhiên tôi không có tư cách để lên tiếng ngăn cản.

Đến ngay cả Đào Tử, nó là quỷ vật, nào phả người sống mà cũng biết được quan niệm trên dưới, hừ lạnh một tiếng nói “Người phụ này có ý gì vậy, bà nói ông chủ của chúng tôi dập đầu là dập đầu sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui