Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi


“Anh ta có lẽ đã có kế hoạch của riêng mình.” Nam Cung Trường Mặc như có điều suy nghĩ nhìn Lăng Vũ Dương, như thể muốn thống trị mọi thứ trước mặt Đào Tử, hoàn toàn không khác gì với những lời mà Đào Tử nói ngày hôm đó, muốn bị bắt đi làm áp trại tướng công mấy ngày, chơi chán chê rồi thì ăn mất.

Trước khi bị ăn mất, Đào Tử đáng yêu cũng bị Nam Cung Trường Mặc ăn xong lau sạch nha.

Không chỉ có Đào Tử, mà cả những quỷ hồn định rời đi khỏi chỗ này cũng dừng lại nguyên tại chỗ, quay đầu nhìn Lăng Vũ Dương đờ đẫn như một cái máy.

Bọn họ dường như nhất thời không kịp phản ứng được rằng trong những lời nói của Lăng Vũ Dương còn mang theo một tầng hàm ý.

Khi đối mặt với những quỷ hồn này, trên người Lăng Vũ Dương sẽ không tự giác được mà phóng ra một luồng khí tức cao lạnh, khiến cho người ta có cảm giác muốn đầu hàng, không dám gây chuyện: “Quỷ vực bây giờ không có thủ lĩnh, nên rất dễ gây chuyện, nếu như Bạch Họa Chí là bị tôi giam lại, thì tôi liền sẽ ở lại đây trông coi Quỷ vực.”
“Thật… thật sao?” Những quỷ hồn kia chậm rãi ngẩng đầu, tất cả đều nhìn Lăng Vũ Dương với ánh mắt khó tin đó.

Trong sâu thẳm nơi đáy mắt, xuất hiện rất nhiều tia biết ơn.

“Không phải sự thật thì chẳng lẽ còn là giả chắc? Ông chủ của chúng ta đã nói rằng sẽ ở lại đây chăm sóc cho chúng ta, nên chúng ta không cần phải lo lắng… không cần phải lo lắng sẽ vĩnh viễn rằng sẽ vĩnh viễn phải sống trong cảnh tối đen như mực.

Ông chủ sẽ không mặc kệ chúng ta một mình, đúng không?” Đào Tử vòng tay ôm Nam Cung Trường Mặc, lại nhìn Lăng Vũ Dương với vẻ mặt ngưỡng mộ, cả đôi mắt như có thể biến thành hình trái tim vậy.

Bây giờ trên đầu Nam Cung Trường Mặc đã trần trụi xanh cả rồi, sắc mặt của anh ta cũng trở nên xanh mét, hung tợn nhìn Lăng Vũ Dương.

Nhưng anh ta cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt có chút lạnh lùng.

Xem ra có vẻ rất tức giận, ngay cả Đào Tử cũng khó có thể cưỡng lại được trước sự quyến rũ của Lănh Vũ Dương, tôn thờ mà nhìn Lăng Vũ Dương không thôi.

“Đào Tử nói cũng đúng.” Lăng Vũ Dương gật đầu với Đào Tử một cái, ở trước mặt những quỷ hồn này cho Đào Tử mặt mũi vô cùng lớn, khiến cho Đào Tử trong lúc nhất thời lòng hư vinh tăng vọt, trở nên vui vẻ ra mặt.

Đôi tay nhỏ bé của Nam Cung Trường Mặc đáng thương đều đã siết chặt lại thành nắm đấm, dáng vẻ ăn phải giấm của anh ta trông cực kỳ ngạo kiều, và vẻ mặt của anh ta thật sự như là hận không thể cắn chết Lăng Vũ Dương một phát.

Lăng Vũ Dương căn bản là không có chú ý tới bộ dạng này của Nam Cung Trường Mặc, ngạo nghễ đưa một tay ra phía sau và liếc mắt quét nhìn một vòng những quỷ hồn đang quay người lại.

Các quỷ hồn cũng rất thức thời, tất cả bọn họ đều quỳ xuống tại chỗ đang đứng: “Thỉnh… Thỉnh an hai vị đại nhân…”
“Gọi là ông chủ và bà chủ.” Đào Tử giống như một giám đốc điều hành của một công ty tư nhân nào đó đang nói với nhân viên của mình, bàn tay nhỏ bé màu đen vẫy lên một cái, một bộ dạng oai phong lẫm liêt.

“Chào ông chủ, bà chủ.” Bọn họ lần này ngược lại đều đồng loạt hô lên.

Mặc dù không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của họ, nhưng cũng nhận được rằng những quỷ hồn này hiện tại đang rất cao hứng.

Chỉ là ma và người lúc biểu hiện hạnh phúc là khác nhau, bọn họ lần lượt lè lưỡi ra, há hốc mồm vì kích động nhưng không dám kêu lên thành tiếng.

Chỉ thấy một quỷ hồn đột nhiên chạy đến quỳ rạp xuống bên chân Lăng Vũ Dương, xoa xoa hai tay nịnh nọt: “Không biết ông chủ… ở lại cho tới khi nào.

Chúng tôi… sẽ… đi theo thuần phục mọi lúc mọi nơi…”
“Tôi không muốn phải để cho các người phải đi theo thuần phục tôi mọi lúc mọi nơi, các người cứ ở lại trong Quỷ vực thật tốt là được.

Chỉ cần quỷ vực còn, tôi sẽ tiếp tục chăm sóc các người, sau khoảng thời gian này, tôi sẽ thu xếp ổn định các người lại.

Tôi sẽ trở lại U Đô một chuyến, giúp mọi người giải quyết thoả đáng chuyện đầu thai luân hồi…”
Đầu tôi khi đối mặt với cảnh tượng như vậy đều trở nên choáng váng, nhưng Lăng Vũ Dương dường như đã sớm quen với cảm giác như những ngôi sao được vây quanh này, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, nhưng sát khí trong mắt vẫn còn đó, tuy nhiên lại có cảm giác ưu nhã âm u.

Nghe thấy hai chữ U Đô, ánh sáng trong đôi mắt đỏ hoe của những quỷ hồn đều sáng lên, bọn hoh ngước cái cổ cứng ngắc lên nhìn Lăng Vũ Dương.

Thật giống như Lăng Vũ Dương là vị cứu tinh của trời, là người được đặc biệt để phái đến để giải cứu bọn họ.

Có lẽ…
Có lẽ là tất cả các linh hồn, miễn là họ không châos niệm quá sâu, đều hy vọng mong muốn sẽ được đầu thai làm người một lần nữa đúng không?
“Các người đều phải thành thật nghe lời cho tôi, tôi không thích lãng phí thời gian, cho nên đừng làm những chuyện khiến tôi phải buồn bực.

Chỉ cần tôi vui vẻ, muốn đi U Đô đầu thai, tôi đều sẽ cho cơ hội.” Trong mắt Lăng Vũ Dương xuất hiện một tia ranh mãnh, cuối cùng thì cục xương thịt đầu đó cũng bị đá văng ra ngoài.

Những quỷ hồn này đều rất muốn đầu thai, cho nên tất nhiên sẽ như chó thấy xương, đủ kiểu nịnh hót để lấy lòng Lăng Vũ Dương.

Lăng Vũ Dương ở trên mảnh đất Quỷ vực này không lãng phí chút thời gian nào đã có thể mua chuộc được lòng người, cũng không có thời gian rảnh để chiến đấu với nhóm người Bạch Họa Chí.

Chỉ là một cái cơ hội đầu thai chuyển thế làm người, đã có thể khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần.

“Nguyện đi theo ông chủ, bà chủ cho đến chết.

Chúng tôi nhất định sẽ… nghiêm khắc với bản thân, chỉ mong có cơ hội luân hồi chuyển thế.” Tất cả các quỷ hồn đều tự nguyện phục tùng, khiến cho bọn họ nói đi về phía Đông thì không dám đi hướng Tây.

Lăng Vũ Dương nhướng nhen đôi lông mày lên, thản nhiên nói: “Về nhà đi.”
Đám quỷ hồn vội vàng đứng dậy và bay vào các ngôi nhà ở khắp nơi, cũng có một số ngôi nhà gạch ngói đã bị đổ nát đến không chịu nổi Nhưng những quỷ hồn đó bây giờ trong lòng đang vui vẻ, cũng không quan tâm gì đến chuyện nhà có được lợp ngói che đầu hay không nữa.

Chỉ cần “ông chủ” nói bọn họ về nhà, bọn họ liền phải thành thành thật thật mà quay về.

Cần chi quan tâm đến việc ngôi nhà không có ngói để che đầu, cứ tiến đại vào trong một chiếc bình hoa nào đó trong phòng và ở lại là xong, cam chịu không hề phàn nàn oán giận một câu.

Lăng Vũ Dương liếc nhìn Bạch Họa Chí trong đống xương trắng lần cuối cùng, và nói với Đào Tử ở bên cạnh: “Đào Tử, truyện lệnh xuống dưới, từ nay về sau không được để cho bọn họ lại tiếp tục hành hạ Bạch Họa Chí nữa.”
“Tại sao? Ông chủ, ông không có lý do gì tại sao lại phải đi bảo vệ một tên khốn nạn như vậy, nếu không phải tại anh ta…” Đào Tử không cam lòng, tức giận giậm chân một hồi.

Sau đó lời nói của nó bị Lăng Vũ Dương cắt ngang, “Lệ khí vẫn còn nặng như vậy, chẳng lẽ em không muốn biến trở lại sao.”
“Muốn.” Nó cúi đầu xuống ủ rũ nói.

“Vậy thì hãy nhẹ nhàng và cố gắng kiềm chế tính khí của mình một chút đi.” Linh Vũ Dương nghiêm khắc nói, bộ dạng như vậy không giống như chủ nhân của Đào Tử, mà ngược lại có phần giống như một người ba đang trách móc con gái hơn.

Đào Tử gật đầu: “Bạch Họa Chí này đúng là được may mắn mà.”
“Tên này da mặt dày, sẽ không thèm đếm xỉa đến việc bị các người tra tấn đâu, ngược lại là em, mỗi lần tra tấn đều sẽ tổn hại âm đức của mình đó.” Lăng Vũ Dương cầm lấy ô từ trong tay tôi, cầm che cho tôi: “Cô gái nhỏ, đi thôi, cùng anh trở lại Đỉnh Phi Lai.”
“Vâng.” Tôi gật đầu đồng ý, trong lòng muốn hỏi anh ấy một câu, anh ấy ở trong Quỷ vực chủ trì tổng thể tình huống thế này.

Vậy Âm Phủ bên kia phải làm sao bây giờ?
Âm Phủ bên kia cũng đang vì rắn thiếu nất đầu trở nên hỗn loạn thành từng đoàn, và hiện tại ở trong Thành phố Ngọc Lan đang có một giếng máu có thể kết nối với U Đô.

Những thứ xấu xa tà ác trong sẽ chạy ra ngoài và làm điều xằng bậy bất cứ lúc nào.

“Gâu… gâu… gâu…”
Bây giờ chỉ cần nghe thấy tiếng chó sủa, tôi đã mẫn cảm đến mức cả người tôi nổi đầy lông trắng và mồ hôi đổ ra ngay lập tức.

Nhìn lại, hóa ra cái bóng đen nhỏ đang trốn trong một căn nhà hỏng cách đó không xa đang chạy tới chỗ bên người Bạch Họa Chí là một con chó nhỏ, nó dùng cái lưỡi đen không ngừng liếm lên mặt Bạch Họa Chí.

Chẳng phải con chó con giống bóng đen kia chính là con chó đứng đầu của con chó dữ suýt bị Nam Cung Trường Mặc tóm được đó sao?
Con chó nhỏ này đáng lẽ là em trai của con chó dữ kia của Bạch Họa Chí, cho nên bây giờ nó mới là sự tồn tại duy nhất bên người Bạch Họa Chí khi Bạch Họa Chí bị bắt giam.

Trời mưa, Bạch Họa Chí nhắm mắt lại.

Chú chó con ngồi xổm bên cạnh đầu của Bạch Họa Chí giống xác chết bị lộ ra mấy cái xương trắng, giống như một con vật cưng đang canh giữ bên người chủ nhân của mình, có đôi khi người ta còn nghĩ rằng chú chó đó thật đáng sợ.

Nhưng động lòng người xa còn không bằng chó trung thành, chứ đừng nói đến việc canh giữ bên cạnh đến mức tiều tụy như vậy.

Tôi cảm thấy có chút cảm khái, thầm nghĩ nếu không phải nhà họ Liên chủ động đi chọc giận huyệt mộ của con chó hoàng đế nhà người ta thì mọi chuyện đã không trở nên như thế này.

Đây chính là cái được gọi là hiệu ứng cánh bướm, trên thế giờ này, có nhân thì ắt sẽ có quả.

Vô tâm mất mát, cũng có thể dẫn đến thảm họa.

Khi tôi đang chìm đắm trong sự dịu dàng của chú cún con, Lăng Vũ Dương đột nhiên đưa tay ôm tôi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, mười ngón tay siết chặt lấy nhau: “Hôn lễ của chúng ta xem ra sẽ phải hoãn lại, cô gái nhỏ, anh phải ở lại chỗ này dọn dẹp tàn cuộc.

Em sẽ không oán trách anh chứ? “
“Em thì không có vấn đề gì, chẳng qua là nếu như vậy thì ai sẽ quản lý chuyện ở U Đô?” Tôi ngược lại không nghĩ chuyện này có gì đó không tốt đáng để phàn nàn cả, Quỷ vực bây giờ thiếu Bạch Họa Chí như rồng thiếu mất đầu, dù sao cũng phải có người đứng ra chủ trì đại cục, lúc này nếu như Lăng Vũ Dương còn không đứng ra.

Chẳng lẽ lại cứ để mặc Quỷ vực không có thủ lĩnh như thế, từ nay về sau đại loạn sao?
Đây là điều tuyệt đối không thể xảy ra, nếu Quỷ vực hỗn loạn sẽ lần lượt ảnh hưởng đến U Đô và cả nhân gian, nhất định phải có người ở lại ổn định lũ yêu quái và yêu ma trong Quỷ vực, và áp dụng những quy định đã có sẵn.

Vấn đề duy nhất chính là bây giờ U Đô cũng đang trong tình cảnh không có người lãnh đạo.

Lăng Vũ Dương nhún vai, cùng tôi bước lên trên bậc thang của Đỉnh Phi Lai: “Âm phủ từ thời xa xưa đã có trật tự, thỉnh thoảng có chút hỗn loạn, cũng sẽ có thủ vệ của U Đô theo dõi.

Nếu thực sự quá hỗn loạn, em có thể nhờ Tư Mã Thanh đến giúp đỡ.

Cô ấy là đặc vụ của Âm Dương, chuyên làm những việc mà thủ vệ U Đô không thể giải quyết được.”
Sự việc có bên nặng bên nhẹ, và điểm ấy Lăng Vũ Dương nói không sai.

U Đô có trật tự và quy tắc riêng từ thời cổ đại, dù có hỗn loạn thì cũng không thể hỗn loạn trong Quỷ vực.

Những hồn ma ở quỷ vực đều tổn tại giống nhau đó là bị lưu vong, bọn chúng hành động cực kỳ không có quy tắc, muốn khống chế chúng rất phiền phức.

Nhưng nghĩ lại cũng không sai, tôi hỏi: “Chờ đã, anh nói tôi đi tìm Tư Mã Thanh, tức là… anh để em qua về Dương gian làm những việc này, còn mình thì lại ở lại chỗ này sao?”
“Em sống ở đây lâu không tốt, dù sao hai bên cũng có chênh lệch nhau, em cứ đi qua đi lại như thế sẽ rất dễ làm tổn thương thân thể mình.” Lăng Vũ Dương chậm rãi nói, như muốn an ủi tôi.

Nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất khó chịu: “Vậy là chúng ta phải chia xa nhau thật lâu rồi.”
“Sẽ không đâu, ở Quỷ vực thời gian dài sẽ rất buồn chán.

Anh sẽ cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể để đến Dương gian thăm em, đợi đến lúc mọi việc ở Quỷ vực ổn định rồi, anh sẽ cho một vài người tâm phúc đến Quỷ vực để chủ tri đại cục.

Sau này anh cũng sẽ không cần phải thưởng xuyên ở lại đây nữa.” Lăng Vũ Dương đúng là người tài giỏi thì thật sự phải làm quá nhiều việc, bây giờ lại phải đi chăm sóc cho Quỷ vực.

Tôi nhất định muốn hỗ trợ công việc của anh ấy, không gây cản trở gì cho anh ấy, vì vậy trong đầu tôi cảm thấy có chút miễn cưỡng nhưng lại không nỡ bỏ.

Một chữ cũng không dám phàn nàn trước mặt anh.

Có thể như vấn đề của Tư Mã Thanh, tôi sẽ giữ nó ở trong lòng và không bao giờ nói ra.

Hiện tại, nếu tôi muốn đến Dương gian thỉnh Tư Mã Thanh đến giúp đỡ ra mặt xử lý chuyện của U Đô, như vậy thì tôi nhất định phải thận trọng hơn một chút.

Tôi phải hỏi vấn đề này với Lăng Vũ Dương thật tốt: “Thái Bạch đại nhân đa từng nói rằng Tư Mã Thanh… có vẻ như đã từng ở cùng Chí Nguyệt.

Bởi vì không có cách nào gửi gắm chuyện của Quỷ vực cho Tư Mã Thanh, cho nên mới tìm đến em và Nam Cung Trường Mặc thì không.

Nhưng… nhưng có lẽ đó là một kế hoạch tốt mà anh đã sắp xếp, em chỉ là hỏi anh một chút để phòng ngừa vạn nhất”
Lăng Vũ Dương nắm chặt lấy tay tôi, tiếp tục bước từng bước, chỉ là lông mày có chút cau lại: “Anh chưa từng truyền mệnh lệnh này ra, một con cáo già như Chỉ Nguyệt, xếp cho Tư Mã Thanh đến đó, là đang tự đưa dễ vào miệng cọp.

Anh và Tư Mã Thanh nói rất đúng, là yêu cầu cô ấy đi theo nhà họ Giản để điều tra tung tích của gia đình em.”
Tôi im lặng, trong chuyện này, tôi như thế nào cũng không thể ngờ được rằng Tư Mã Thanh vậy mà lại phản bội Lăng Vũ Dương.

Trước hết chưa nói về lòng trung thành của Tư Mã Thanh, mà nói về tình yêu của Tư Mã Thanh dành cho Lăng Vũ Dương, đó chắc chắn là yêu đến tận xương tủy.

Nếu không, cô ấy chắc chắn sẽ không có khả năng vi Lăng Vũ Dương mà phó mặc minh cho loại người tiểu nhân đáng khinh bỉ như Giản Dương.

Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của Giản Dương, tôi liền cảm thấy buồn nôn.

Có lẽ Tư Mã Thanh giống tôi cũng biết Giản Dương là loại người như thế nào, cô ấy ở cùng với Giản Dương Ye cả ngày lẫn đêm, có lẽ cô ấy sẽ càng buồn nôn hơn tôi nhiều.

Chậm rãi đi lên con đường núi, một bước một cầu thang, tôi và Lăng Vũ Dương hai tay đan chặt mười ngón tay vào nhau, như thể trái tim được nổi với trái tim, cách nói này tuyệt đối không hề cường điệu chút nào, có lẽ chỉ có những người đã từng năm ngón đan chặt năm ngón với người khác mới có loại nhận thức này.

Rõ ràng chỉ là sự tiếp xúc giữa ngón tay và ngón tay, thế nhưng chúng tôi dường như cảm nhận được nhịp đập của đối phương, mới có cảm giác nhói lên, nhưng sâu trong lòng lại là một cảm giác vô cùng ấm áp.

“Nắm lấy tay anh, cùng anh già đi.” Tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nói ra những lời buồn nôn như vậy, trong đêm mưa u ám này, tôi đã không tự chủ được mà nói ra những lời như vậy.

Lăng Vũ Dương nắm chặt tay tôi hơn, anh mập mở nói: “Anh không nghe rõ, em có thể nói lại lần nữa được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui