Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi


Tôi và đứa con trong bụng đều tồn tại thần giao cách cảm giống nhau, tôi có thể dễ dàng nghe được suy nghĩ của nó. Khuôn mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ, thậm chí tôi có thể nhìn thấy đôi má ửng hồng của mình thông qua gương chiếu hậu.

Đứa bé mới được vài tháng lại có thể nói ra hai chữ động phòng.

Cái này... Cái này cũng phát triển quá sớm rồi, chẳng lẽ tất cả con của quỷ đều là như thế này sao?

Ngoài gương mặt đỏ bừng của tôi trong gương chiếu hậu ra, còn có một nửa khuôn mặt của người lái xe.

Cô ấy là một người phụ nữ có vẻ ngoài lạnh lùng, đôi lông mày và đôi mắt của cô ấy có chút gì đó quen thuộc, nhưng trên thế giới này có quá nhiều người trông giống nhau. Những người ở bên cạnh Lăng Vũ Dương có lẽ đều là người đến từ U Đô, cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều về điều đó.

Tôi vuốt ve bụng, thì thào trách móc: "Con, đứa nhỏ này chân ngoài dài hơn chân trong, sao lại đem bán mẹ đi rồi. Mẹ còn đang mang thai con đấy, con lại đi cấu kết với người khác gài bẫy mẹ."

Cục cưng ở trong bụng tôi dường như có chút không phục, lại từ trong bụng tôi chui ra biến thành một đứa bé to bằng nắm tay, thân hình phát sáng.

Tốc độ của thằng bé cực nhanh, thân ảnh lóe lên, cánh tay hoa sen tinh xảo ôm lấy Lăng Vũ Dương, giọng nói non nớt: "Ba không phải người khác, ba là người ba thân yêu nhất."

Điều tôi không thể chấp nhận được, chính là đứa con trong bụng này lúc nào nó cũng có thể tự chui ra ngoài, thậm chí không cần ở trong bụng tôi.

Tôi nhìn hai cha con bọn họ có chút bất lực, dường như Lăng Vũ Dương nhìn ra tâm tư của tôi, một tay ôm vai tôi, khóe miệng vẫn là nụ cười xấu xa ám muội đó: "Cô bé, đừng sợ. Con cái của người và quỷ là như vậy, linh hồn và xác thịt hợp nhất với nhau, lại có thể tùy tiện tách ra theo ý muốn. Chỉ là linh hồn nó chui ra thôi, cơ thể vẫn còn ở trong bụng của em."

Lời nói này hơi huyễn hoặc, tôi chỉ hiểu được một nửa.

Tôi vô thức sờ lên bụng dưới của mình, cảm thấy bụng dưới quả nhiên hơi nhô lên, cục cưng hình như vẫn còn ở trong bụng tôi. Vậy hiện tại đang nắm giữ siêu nhiên, linh hồn của nó rời khỏi thể xác sao?

Tạo hóa thật kỳ diệu, con người và yêu ma kết hợp lại sinh ra những đứa trẻ kỳ lạ.

Tôi chạm vào khuôn mặt mát lạnh của nó, tôi không cảm thấy sợ hãi chút nào. Tôi thậm chí cảm thấy mình không thể rời xa đứa trẻ dễ thương và đặc biệt này: "Em... em mới không sợ nó, nó là con trai của em."

Người phụ nữ đang lái xe đến ngã tư chờ đèn đỏ, bất ngờ nói: "Ông chủ, đi đâu vậy?"

Giọng người phụ nữ kia rất quen thuộc, mà tôi vẫn thường nghe thấy. Trong trí nhớ của tôi, giọng nói đó dường như phát ra từ một loại âm hưởng hoặc loa phóng thanh nào đó.

Cô ấy dường như là người ở bên cạnh tôi, nhưng tôi không thể nhớ ra cô ấy là ai.

Lăng Vũ Dương hôn lên trán tôi, nói: "Vì phu nhân nói kết hôn xong mới được động phòng, vậy thì chúng ta đến cục dân chính trước, kết hôn trước. Như vậy cô ấy sẽ không chạy được nữa, mãi mãi là người của tôi..."

"Đến cục dân chính?" Tôi hỏi ngược lại.

Lăng Vũ Dương nắm lấy tay tôi, chậm rãi nghịch ngợm, tôi không biết mình có nên chống cự hay không, nhưng tôi rất không có tiền đồ mà dựa vào anh. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, anh chiều chuộng tôi như thế này, tôi lại có cảm giác mình không thể rời xa anh.

Chỉ nghe thấy anh chậm rãi nói với giọng nói lạnh lùng như ánh trăng và mang theo chút uy nghiêm: "Chẳng lẽ em không muốn lấy anh sao? Vừa rồi ở trước mặt mọi người, chính em nói để anh đưa em đi."

Tôi không đồng ý sao?

Tim tôi đập rất nhanh, ý nghĩ đầu tiên của tôi lại là đồng ý?

Rốt cuộc thì tôi đang nghĩ cái gì?

Tôi thực sự thích một cương thi ngàn năm, thần không ra thần mà quỷ cũng không ra quỷ, lại còn không phân biệt đúng sai chiếm giữ tôi, phá vỡ cuộc sống của tôi này sao?

Tôi có chút rối loạn, viện cớ: "Em... nhưng ba mẹ em, ba mẹ... vẫn đang ở nhà họ Giản..."

"Bọn họ đã được anh sắp xếp ở khách sạn từ trước rồi, không đến dự hôn lễ, em đừng lo lắng. Chuyện ngày hôm nay, ai dám ở Ngọc Lan truyền ra, anh sẽ cắt lưỡi hắn. Hai người họ sẽ không bao giờ biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì." Hình như anh đang an ủi tôi, khi anh nói, giọng điệu của anh có chút độc địa, lời nói của anh lạnh như băng.

Tâm trạng lo lắng và hoảng sợ của tôi đã được thả lỏng một chút, Lăng Vũ Dương suy nghĩ thực sự rất chu đáo, cảnh tượng xấu hổ của tôi hôm nay, tốt xấu gì tôi cũng không muốn ba mẹ mình nhìn thấy.

Nhưng người đàn ông này không phải là một con người, anh uy nghiêm và tà dị.

Tôi thậm chí còn không biết anh đang nghĩ gì, tôi hơi chột dạ nói: "Nhưng đi đăng ký kết hôn cần có sổ hộ khẩu."

"Anh đã cho người mang túi đen của em theo rồi, sổ hộ khẩu của em chắc là ở trong đó đúng không? Sổ hộ khẩu của anh cũng mang theo rồi, đến cục dân chính là có thể lập tức kết hôn." Lăng Vũ Dương thản nhiên nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi.

Quả thật trong túi màu đen có sổ hộ khẩu của tôi, vốn dĩ đó là tôi dự định hôm nay đến cục dân chính để làm thủ tục kết hôn với Giản Dương.

"Sao anh biết?" Tôi cau mày, có chút căng thẳng.

Tôi không ngờ được Lăng Vũ Dương thực sự sẽ đăng ký kết hôn với tôi, lúc đầu tôi chỉ nghĩ anh giúp tôi giải vây. Không ngờ rằng anh là một con quỷ, hoặc là nói anh là một cương thi nghìn năm thực sự sẽ kết hôn với tôi.

Hơn nữa, anh cũng có một thẻ căn cước, sở hữu thân phận của một người sống khác.

Người phụ nữ đang lái xe đợi đến khi đèn xanh bật lên, sau đó bình tĩnh nhấn ga chạy xe: "Vâng, ông chủ."

Khi tôi nghe được lời nói này của cô ấy, trong đầu tôi đột nhiên loé lên một ánh sáng, tôi gần như chắc chắn người phụ nữ này là Tư Mã Thanh, chủ nhiệm khoa của trường chúng tôi.

Hay nói một cách chính xác, cô ấy là người đại diện của âm dương.

Sao cô ấy lại lái xe cho Lăng Vũ Dương?

Đầu óc của tôi đột nhiên có chút rối loạn, Lăng Vũ Dương này từ trước tới giờ vẫn luôn thần bí như vậy. Tôi không biết thân phận của anh, tôi không biết anh đang nghĩ gì.

"Cô bé, em xem thường anh?" Lăng Vũ Dương cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Chương 87: Mễ

Tôi và đứa con trong bụng đều tồn tại thần giao cách cảm giống nhau, tôi có thể dễ dàng nghe được suy nghĩ của nó. Khuôn mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ, thậm chí tôi có thể nhìn thấy đôi má ửng hồng của mình thông qua gương chiếu hậu.

Đứa bé mới được vài tháng lại có thể nói ra hai chữ động phòng.

Cái này... Cái này cũng phát triển quá sớm rồi, chẳng lẽ tất cả con của quỷ đều là như thế này sao?

Ngoài gương mặt đỏ bừng của tôi trong gương chiếu hậu ra, còn có một nửa khuôn mặt của người lái xe.

Cô ấy là một người phụ nữ có vẻ ngoài lạnh lùng, đôi lông mày và đôi mắt của cô ấy có chút gì đó quen thuộc, nhưng trên thế giới này có quá nhiều người trông giống nhau. Những người ở bên cạnh Lăng Vũ Dương có lẽ đều là người đến từ U Đô, cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều về điều đó.

Tôi vuốt ve bụng, thì thào trách móc: "Con, đứa nhỏ này chân ngoài dài hơn chân trong, sao lại đem bán mẹ đi rồi. Mẹ còn đang mang thai con đấy, con lại đi cấu kết với người khác gài bẫy mẹ."

Cục cưng ở trong bụng tôi dường như có chút không phục, lại từ trong bụng tôi chui ra biến thành một đứa bé to bằng nắm tay, thân hình phát sáng.

Tốc độ của thằng bé cực nhanh, thân ảnh lóe lên, cánh tay hoa sen tinh xảo ôm lấy Lăng Vũ Dương, giọng nói non nớt: "Ba không phải người khác, ba là người ba thân yêu nhất."

Điều tôi không thể chấp nhận được, chính là đứa con trong bụng này lúc nào nó cũng có thể tự chui ra ngoài, thậm chí không cần ở trong bụng tôi.

Tôi nhìn hai cha con bọn họ có chút bất lực, dường như Lăng Vũ Dương nhìn ra tâm tư của tôi, một tay ôm vai tôi, khóe miệng vẫn là nụ cười xấu xa ám muội đó: "Cô bé, đừng sợ. Con cái của người và quỷ là như vậy, linh hồn và xác thịt hợp nhất với nhau, lại có thể tùy tiện tách ra theo ý muốn. Chỉ là linh hồn nó chui ra thôi, cơ thể vẫn còn ở trong bụng của em."

Lời nói này hơi huyễn hoặc, tôi chỉ hiểu được một nửa.

Tôi vô thức sờ lên bụng dưới của mình, cảm thấy bụng dưới quả nhiên hơi nhô lên, cục cưng hình như vẫn còn ở trong bụng tôi. Vậy hiện tại đang nắm giữ siêu nhiên, linh hồn của nó rời khỏi thể xác sao?

Tạo hóa thật kỳ diệu, con người và yêu ma kết hợp lại sinh ra những đứa trẻ kỳ lạ.

Tôi chạm vào khuôn mặt mát lạnh của nó, tôi không cảm thấy sợ hãi chút nào. Tôi thậm chí cảm thấy mình không thể rời xa đứa trẻ dễ thương và đặc biệt này: "Em... em mới không sợ nó, nó là con trai của em."

Người phụ nữ đang lái xe đến ngã tư chờ đèn đỏ, bất ngờ nói: "Ông chủ, đi đâu vậy?"

Giọng người phụ nữ kia rất quen thuộc, mà tôi vẫn thường nghe thấy. Trong trí nhớ của tôi, giọng nói đó dường như phát ra từ một loại âm hưởng hoặc loa phóng thanh nào đó.

Cô ấy dường như là người ở bên cạnh tôi, nhưng tôi không thể nhớ ra cô ấy là ai.

Lăng Vũ Dương hôn lên trán tôi, nói: "Vì phu nhân nói kết hôn xong mới được động phòng, vậy thì chúng ta đến cục dân chính trước, kết hôn trước. Như vậy cô ấy sẽ không chạy được nữa, mãi mãi là người của tôi..."

"Đến cục dân chính?" Tôi hỏi ngược lại.

Lăng Vũ Dương nắm lấy tay tôi, chậm rãi nghịch ngợm, tôi không biết mình có nên chống cự hay không, nhưng tôi rất không có tiền đồ mà dựa vào anh. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, anh chiều chuộng tôi như thế này, tôi lại có cảm giác mình không thể rời xa anh.

Chỉ nghe thấy anh chậm rãi nói với giọng nói lạnh lùng như ánh trăng và mang theo chút uy nghiêm: "Chẳng lẽ em không muốn lấy anh sao? Vừa rồi ở trước mặt mọi người, chính em nói để anh đưa em đi."

Tôi không đồng ý sao?

Tim tôi đập rất nhanh, ý nghĩ đầu tiên của tôi lại là đồng ý?

Rốt cuộc thì tôi đang nghĩ cái gì?

Tôi thực sự thích một cương thi ngàn năm, thần không ra thần mà quỷ cũng không ra quỷ, lại còn không phân biệt đúng sai chiếm giữ tôi, phá vỡ cuộc sống của tôi này sao?

Tôi có chút rối loạn, viện cớ: "Em... nhưng ba mẹ em, ba mẹ... vẫn đang ở nhà họ Giản..."

"Bọn họ đã được anh sắp xếp ở khách sạn từ trước rồi, không đến dự hôn lễ, em đừng lo lắng. Chuyện ngày hôm nay, ai dám ở Ngọc Lan truyền ra, anh sẽ cắt lưỡi hắn. Hai người họ sẽ không bao giờ biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì." Hình như anh đang an ủi tôi, khi anh nói, giọng điệu của anh có chút độc địa, lời nói của anh lạnh như băng.

Tâm trạng lo lắng và hoảng sợ của tôi đã được thả lỏng một chút, Lăng Vũ Dương suy nghĩ thực sự rất chu đáo, cảnh tượng xấu hổ của tôi hôm nay, tốt xấu gì tôi cũng không muốn ba mẹ mình nhìn thấy.

Nhưng người đàn ông này không phải là một con người, anh uy nghiêm và tà dị.

Tôi thậm chí còn không biết anh đang nghĩ gì, tôi hơi chột dạ nói: "Nhưng đi đăng ký kết hôn cần có sổ hộ khẩu."

"Anh đã cho người mang túi đen của em theo rồi, sổ hộ khẩu của em chắc là ở trong đó đúng không? Sổ hộ khẩu của anh cũng mang theo rồi, đến cục dân chính là có thể lập tức kết hôn." Lăng Vũ Dương thản nhiên nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi.

Quả thật trong túi màu đen có sổ hộ khẩu của tôi, vốn dĩ đó là tôi dự định hôm nay đến cục dân chính để làm thủ tục kết hôn với Giản Dương.

"Sao anh biết?" Tôi cau mày, có chút căng thẳng.

Tôi không ngờ được Lăng Vũ Dương thực sự sẽ đăng ký kết hôn với tôi, lúc đầu tôi chỉ nghĩ anh giúp tôi giải vây. Không ngờ rằng anh là một con quỷ, hoặc là nói anh là một cương thi nghìn năm thực sự sẽ kết hôn với tôi.

Hơn nữa, anh cũng có một thẻ căn cước, sở hữu thân phận của một người sống khác.

Người phụ nữ đang lái xe đợi đến khi đèn xanh bật lên, sau đó bình tĩnh nhấn ga chạy xe: "Vâng, ông chủ."

Khi tôi nghe được lời nói này của cô ấy, trong đầu tôi đột nhiên loé lên một ánh sáng, tôi gần như chắc chắn người phụ nữ này là Tư Mã Thanh, chủ nhiệm khoa của trường chúng tôi.

Hay nói một cách chính xác, cô ấy là người đại diện của âm dương.

Sao cô ấy lại lái xe cho Lăng Vũ Dương?

Đầu óc của tôi đột nhiên có chút rối loạn, Lăng Vũ Dương này từ trước tới giờ vẫn luôn thần bí như vậy. Tôi không biết thân phận của anh, tôi không biết anh đang nghĩ gì.

"Cô bé, em xem thường anh?" Lăng Vũ Dương cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi sửng sốt một chút, liền coi như không nhìn thấy người đang lái xe, tôi muốn thử trước khi đến cục dân chính mình có thể tìm hiểu thêm về anh chàng Lăng Vũ Dương này: "Anh là một nhân vật lớn ở U Độ, đương nhiên là anh toàn năng, nhưng tại sao tại sao anh lại là Liên Quân Dương?"

Động tác anh đang nghịch ngón tay của tôi chợt dừng lại, xòe lòng bàn tay tôi ra, viết lên đó một nét chữ Hán phức tạp: "Trước thời Chiến Quốc, họ Liên cũng là họ Mễ, hiểu không? Cô bé."

Tim tôi rung động, mũi có chút chua xót, hình như có chất lỏng chảy ra từ mắt tôi.

Điều tôi nghĩ đến là sợi chỉ đỏ do chính tay tôi cắt, viên đá đen trên sợi chỉ đỏ có khắc chữ Mễ.

Hoá ra cái chữ đó có ý nghĩa này.

Mễ Lăng Vũ Dương.

Đây là họ của anh, tôi không biết tôi đã kết hôn với anh từ khi nào, chỉ là hiện tại tôi nghĩ mối liên hệ này không còn nữa, tôi liền cảm thấy trái tim mình đau đớn như có ai đó bóp chặt.

Tôi vô thức nhướng mày nhìn vào cổ tay mình, đường chỉ đỏ trên cổ tay tôi và Giản Dương vẫn luôn ở đó.

Đột nhiên, sợi chỉ đỏ ấy từ từ tan biến như hơi nước, tim tôi như bị ai đó nắm lấy, đau nhói.

Cổ họng ngứa ngáy, như có thứ gì đó trào ra.

Tôi vừa cúi đầu xuống, chất lỏng sền sệt có mùi tanh từ trong miệng trào ra mà không hề báo trước, tôi cảm thấy rõ ràng sinh mệnh của mình dường như đang lụi tàn từng chút một.

Giọng nói của Lăng Vũ Dương ở bên tai tôi trở nên có chút mờ mịt: "Cô bé... cô bé... anh không cho phép em xảy ra chuyện. Tư Mã Thanh đừng đến cục dân chính nữa, lái xe đến nhà tôi. Nhanh lên..."

Tôi sửng sốt một chút, liền coi như không nhìn thấy người đang lái xe, tôi muốn thử trước khi đến cục dân chính mình có thể tìm hiểu thêm về anh chàng Lăng Vũ Dương này: "Anh là một nhân vật lớn ở U Độ, đương nhiên là anh toàn năng, nhưng tại sao tại sao anh lại là Liên Quân Dương?"

Động tác anh đang nghịch ngón tay của tôi chợt dừng lại, xòe lòng bàn tay tôi ra, viết lên đó một nét chữ Hán phức tạp: "Trước thời Chiến Quốc, họ Liên cũng là họ Mễ, hiểu không? Cô bé."

Tim tôi rung động, mũi có chút chua xót, hình như có chất lỏng chảy ra từ mắt tôi.

Điều tôi nghĩ đến là sợi chỉ đỏ do chính tay tôi cắt, viên đá đen trên sợi chỉ đỏ có khắc chữ Mễ.

Hoá ra cái chữ đó có ý nghĩa này.

Mễ Lăng Vũ Dương.

Đây là họ của anh, tôi không biết tôi đã kết hôn với anh từ khi nào, chỉ là hiện tại tôi nghĩ mối liên hệ này không còn nữa, tôi liền cảm thấy trái tim mình đau đớn như có ai đó bóp chặt.

Tôi vô thức nhướng mày nhìn vào cổ tay mình, đường chỉ đỏ trên cổ tay tôi và Giản Dương vẫn luôn ở đó.

Đột nhiên, sợi chỉ đỏ ấy từ từ tan biến như hơi nước, tim tôi như bị ai đó nắm lấy, đau nhói.

Cổ họng ngứa ngáy, như có thứ gì đó trào ra.

Tôi vừa cúi đầu xuống, chất lỏng sền sệt có mùi tanh từ trong miệng trào ra mà không hề báo trước, tôi cảm thấy rõ ràng sinh mệnh của mình dường như đang lụi tàn từng chút một.

Giọng nói của Lăng Vũ Dương ở bên tai tôi trở nên có chút mờ mịt: "Cô bé... cô bé... anh không cho phép em xảy ra chuyện. Tư Mã Thanh đừng đến cục dân chính nữa, lái xe đến nhà tôi. Nhanh lên..."

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui