Diệp Ngọc Tinh sợ tới mức hồn vía lên mây, hét lên một tiếng như quỷ khóc sói gào rồi đẩy Lâm Chỉ ra, bò ra từ dưới móng vuốt sói.
Nhưng chưa bò được bao xa, cậu đã bị Lâm Chỉ dùng chân trước giẫm lên lưng:
“Cậu chạy làm gì?”
“Oa oa oa! Anh nói tôi chạy làm gì á! Anh buông tôi ra!”
Diệp Ngọc Tinh khóc vừa to vừa thảm thiết, rồi bị Lâm Chỉ không kiên nhẫn dùng móng vuốt ấn đầu xuống.
“Hu hu hu!”
“Tự cậu gây rắc rối, cậu còn muốn chạy đi đâu?”
Lâm Chỉ nhấc chân đặt lên mặt đất:
“Còn nữa, cậu nghĩ tôi muốn làm gì? Tôi chỉ biến thành sói, chứ đâu phải là súc sinh thật đâu.”
Nói xong, Lâm Chỉ bước sang một bên nhìn Diệp Ngọc Tinh chằm chằm bằng đôi mắt đỏ tươi.
Diệp Ngọc Tinh liếc mắt nhìn một cái, lại nhìn thấy dương v*t to lớn của Lâm Chỉ đang bị che khuất một nửa dưới lớp lông.
Diệp Ngọc Tinh: Trời ơi! Mắt tôi!
Diệp Ngọc Tinh muốn chạy, nhưng chỉ cần cậu có chút ý định rời khỏi, Lâm Chỉ liền nhe nanh phát ra vài tiếng gầm gừ, cuối cùng đương nhiên là Diệp Ngọc Tinh không dám rời đi.
Một người một sói giằng co với nhau một lúc, một bên không cho đi, một bên không dám chạy.
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy tình trạng của Lâm Chỉ dường như càng lúc càng không tệ, lúc đầu hắn còn coi như bình tĩnh, nhưng theo thời gian trôi đi, Diệp Ngọc Tinh nhận thấy đôi mắt đỏ của Lâm Chỉ càng lúc càng đậm màu, nhìn sơ như sắp chảy cả máu ra luôn vậy.
Lâm Chỉ hơi há miệng sói ra để hà hơi, nước miếng trào ra từ dưới răng nanh, nhỏ giọt xuống mặt đất.
Cuối cùng, Lâm Chỉ đã đột ngột lao về phía Diệp Ngọc Tinh, bóng dáng nhanh đến mức có cả dư ảnh.
Diệp Ngọc Tinh không tránh kịp, bị bổ nhào vào người rằm rạp xuống đất.
Lực va chạm quá lớn, Diệp Ngọc Tinh cảm thấy xương mình đau âm ỉ:
“A! Lâm Chỉ!”
Lúc này, Lâm Chỉ ngừng nói, hắn cúi đầu ngửi cổ Diệp Ngọc Tinh, hơi thở nóng hôi hổi khiến da đầu cậu tê dại.
Diệp Ngọc Tinh cảm giác được Lâm Chỉ vươn đầu lưỡi liếm cổ mình một cái, gai ngược trên lưỡi hơi hơi chạm vào người làm cậu thấy hơi ngứa.
Diệp Ngọc Tinh tìm kiếm sung sướng trong đau khổ mà nghĩ: May mà ổng không dựng đứng gai ngược lên liếm mình.
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Ngọc Tinh liền không còn lạc quan được nữa, bởi vì Lâm Chỉ đang dùng vuốt sói xé quần cậu xuống.
Diệp Ngọc Tinh bắt đầu giãy giụa kịch liệt:
“Lâm Chỉ! Anh làm gì vậy!”
Nhưng đối với Lâm Chỉ đang ở trong hình dạng sói mà nói, cái kiểu giãy giụa này chẳng khác gì trò đùa của trẻ con, hắn mở miệng đe dọa, cắn nhẹ vào cổ Diệp Ngọc Tinh.
Quả nhiên, Diệp Ngọc Tinh lập tức sợ tới mức không dám nhúc nhích nữa.
Ngay sau đó, Diệp Ngọc Tinh cảm nhận được một cây gậy vừa nóng vừa cứng chen vào giữa hai chân mình.
Diệp Ngọc Tinh vừa khóc vừa nấc:
“Lâm Chỉ……”
Cậu cảm nhận được động tác của Lâm Chỉ hơi dừng lại, hắn bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, đừng khóc.
Không có chịch cậu đâu, tôi chỉ cọ cọ thôi.”
Diệp Ngọc Tinh nghĩ tới câu nói nổi tiếng trên mạng: Anh chỉ cọ cọ không đi vào.
Cậu ấm a ấm ức nói:
“Tôi không muốn chơi trò này……”
Nhưng Lâm Chỉ không nói gì, cái bụng mềm mại đầy lông của hắn áp vào lưng Diệp Ngọc Tinh, vừa nóng vừa mềm, theo từng động tác thọc vào rút ra của thân dưới mà cứ trồi lên trượt xuống, làm cho lưng cậu hơi ngứa.
Nhưng so với cảm giác ngứa ngáy này, cái cảm giác ê ẩm đau rát ở đùi trong lại càng mãnh liệt hơn.
Lâm Chỉ vậy mà giữ trọn lời hứa, thật sự chỉ cọ cọ mà thôi, ngoại trừ thời gian cọ xát dài một chút thì cũng không có làm chuyện gì nóng bỏng hơn nữa.
Tinh dịch nhớp nháp bắn lên đầy chân đầy mông Diệp Ngọc Tinh.
Diệp Ngọc Tinh cảm giác được Lâm Chỉ thở hổn hển vài cái, rồi rút dương v*t đang chen vào giữa hai chân mình ra, sau đó cúi đầu nói:
“Không muốn chơi trò chơi, vậy phải giành chiến thắng để được ra ngoài.”
Nói câu đó xong, Lâm Chỉ đứng dậy khỏi người Diệp Ngọc Tinh, thân hình dần biến trở lại hình dáng loài người.
Cơ thể trần trụi của hắn hơi đỏ lên vì tình dục, cơ ngực màu sô cô la trắng phập phồng theo nhịp thở.
Lâm Chỉ đá văng mớ quần áo rách rưới trên mặt đất, xoay người mở tủ quần áo ra, ném quần áo sạch sẽ cho Diệp Ngọc Tinh:
“Đến phòng tắm thay đi.”
Vừa từ trên mặt đất ngồi dậy, Diệp Ngọc Tinh lập tức cảm thấy đùi trong đau nhói, gần như là cậu không thể đứng dậy nổi nữa.
Cậu nhặt quần áo dưới đất lên, im lặng bước qua Lâm Chỉ đi vào phòng tắm.
Lâm Chỉ kéo cánh tay cậu lại, do dự một chút:
“…… Sau này gặp phải phiền phức có thể tới tìm tôi.”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy vừa buồn vừa ấm ức, cậu hất tay Lâm Chỉ ra, đi vào phòng tắm.
____ ____ ____
Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:
[Hộp đen]: Nếu giết chết những người khác, chỉ có một phiếu bầu thì cũng là đa số phiếu.
–
Lâm Chỉ (ngoài mặt): Giả vờ thờ ơ lạnh nhạt.
Lâm Chỉ (trong tim): Em ấy đáng yêu quá, muốn sờ ghê luôn.
–
Đôi lời từ tác giả:
Ngày mai tôi sẽ thử mở phó bản game bắt buộc, cũng chưa có ai chơi cả, haiz.
Lâm Chỉ đúng là một quả hồ lô miệng cưa mà.
(aka ít nói, không giỏi ăn nói)
- Hết chương 14-.