Moore nhìn cậu một lúc, rồi đột nhiên hỏi:
“Cậu đã bị người ta đánh à?”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút, sau đó theo ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn thấy vết đỏ trên khắp người mình.
Cậu không ngờ kiến thức về sinh lý học của Moore còn tệ hơn cả mình nữa.
Bất quá, ngay sau đó Moore nói tiếp:
“Không sao, bị đánh cũng không ảnh hưởng đến hương vị.”
Hắn cau mày:
“Thế nhưng, trên người cậu có một mùi rất nồng.”
Hắn do dự một chút:
“Cậu là con người, tại sao trên người lại có mùi ác ma nồng nặc như vậy.”
Hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Ngọc Tinh một hồi:
“Chẳng lẽ cậu là người chuyên ăn ác ma?”
Diệp Ngọc Tinh cái khó ló cái khôn:
“Đúng vậy, tôi ăn ác ma.
Anh không thể ăn tôi được!”
Moore mặt không cảm xúc nhìn cậu trong chốc lát:
“Tôi không quan tâm cậu ăn cái gì, đã đến địa bàn của tôi, cậu sẽ bị tôi ăn.”
Diệp Ngọc Tinh gấp muốn chết rồi, khi Moore đưa tay bắt lấy cánh tay mình, cậu đã tiến lên dùng miệng chặn miệng Moore, nhưng lần này Moore lại giống như gái nhà lành vậy, bị hành động đột ngột của cậu làm cho trở tay không kịp, nhanh chóng lùi lại vài bước.
Hắn dùng mu bàn tay xoa xoa miệng mình, liếc nhìn Diệp Ngọc Tinh bằng ánh mắt kỳ quái:
“Đừng nói cậu là succubus cải trang thành con người nha?”
Trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, hắn lôi cổ Diệp Ngọc Tinh ra ngoài:
“Tôi không ăn succubus, cậu đi đi.”
Nhưng còn chưa kịp đi ra ngoài, hắn đã túm cổ áo Diệp Ngọc Tinh kéo cậu đến trước mặt mình, do dự nói:
“Không được.”
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Ngọc Tinh, trước vẻ mặt căng thẳng của cậu, bảo rằng:
“Cắn một miếng rồi sẽ biết là cái gì thôi.”
Diệp Ngọc Tinh ôm chặt hắn:
“Không được! Anh không thể ăn tôi!”
Cậu sợ hãi nấc lên một tiếng:
“Tôi là succubus, anh không thể ăn tôi được!”
Moore kéo cậu lên khỏi người mình, đánh giá cậu một hồi:
“Cũng đúng, nếu cậu là con người, thì làm sao có thể sống đến bây giờ khi người cậu lại thơm như vậy chứ.”
Nhưng hắn cũng không muốn ném Diệp Ngọc Tinh ra ngoài nữa, mà là ném Diệp Ngọc Tinh lên cái giường đơn sơ của mình, hắn nhìn chằm chằm vào cậu một lúc:
“Này, cậu có làm chuyện bậy bạ với ác ma khác chưa?”
Một bên lẩm bẩm:
“Nếu chưa làm chuyện bậy bạ thì vẫn sạch sẽ, còn ăn được.”
Diệp Ngọc Tinh căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, lộ ra thần sắc nghiêm túc:
“Tôi đã làm chuyện bậy bạ rồi.”
Moore nhìn cậu một hồi, trong mắt không có chút cảm xúc nào:
“Succubus nào cũng thơm giống cậu sao?”
Diệp Ngọc Tinh làm gì biết succubus là thứ gì, cậu căng thẳng gật đầu:
“Đúng vậy.”
Sau đó cậu thấy Moore nhếch môi nở một nụ cười tàn nhẫn với mình:
“Cậu đang gạt tôi, có phải không?”
Diệp Ngọc Tinh sợ tới mức lùi lại vài bước, nhưng lại bị Moore túm lấy chân kéo trở về:
“Trên người succubus chỉ có mùi hương liệu ghê tởm, lúc bị vặn gãy cổ thì miệng sẽ chảy ra dòng máu tanh tưởi màu tím.”
Hắn nở nụ cười ác ý với Diệp Ngọc Tinh:
“Máu của cậu màu gì?”
Diệp Ngọc Tinh sợ hãi run lên, cậu nắm tay Moore:
“Xin, xin lỗi, đừng ăn tôi, đừng ăn tôi, hu hu……”
Moore hơi khựng lại, rồi đưa tay bịt miệng Diệp Ngọc Tinh:
“Đừng khóc, khóc làm tôi đau đầu.”
Hắn lau đi một chút nước mắt trên mặt Diệp Ngọc Tinh, dùng đầu lưỡi liếm liếm, cau mày nói:
“Tôi đã nói là sẽ trở nên mặn mà.”
Diệp Ngọc Tinh run rẩy nấc lên, miệng bị che lại phát ra tiếng ưm ưm đáng thương.
Moore nhìn cậu trong chốc lát, có chút đau đầu cau mày lại, hắn che lại lồng ngực đang đau ê ẩm của mình, cảm thấy kỳ quái hỏi:
“Cậu giết người bằng tiếng khóc à?”
Hắn nhìn Diệp Ngọc Tinh đang khóc đến vô cùng đáng thương, cảm giác đau đớn trong lồng ngực lấn át cơn thèm ăn, Moore ngồi xổm xuống, mặt không cảm xúc nhìn Diệp Ngọc Tinh chằm chằm, có chút bất lực nói:
“Không ăn cậu nữa đâu, cậu đừng khóc.”
Hắn đợi một hồi, mãi đến khi Diệp Ngọc Tinh mệt mõi ngừng khóc mới buông bàn tay đang bịt miệng cậu ra.
Diệp Ngọc Tinh cẩn thận nhìn thoáng qua Moore không có chút biểu cảm nào, không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, nhưng sau một hồi im lặng, Moore đã leo lên trên giường ôm Diệp Ngọc Tinh vào lòng mình, nói bằng giọng điệu không nghe ra được tâm trạng:
“Nếu biết trước như vậy thì đã mang đồ ăn hồi nãy về rồi.”
Nói xong câu đó, hắn liền nghe thấy bụng cậu phát ra tiếng “rột rột”.
Moore cúi đầu đối diện với ánh mắt của Diệp Ngọc Tinh.
Hai người trầm mặc nhìn nhau một hồi, sau đó Diệp Ngọc Tinh bị Moore đẩy vào trong giường:
“Đừng có chạy lung tung.”
Nói xong, hắn xoay người xuống giường đi ra ngoài.
Sau một hồi Diệp Ngọc Tinh cuộn tròn người nằm chờ trên giường, Moore đã quay trở lại.
Moore đưa miếng thịt dính đầy máu cho Diệp Ngọc Tinh, Diệp Ngọc Tinh nín thở chớp mắt, khéo léo bày tỏ mình cũng không đói lắm.
Moore nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Ngọc Tinh một hồi, sau đó vứt miếng thịt ra ngoài rồi leo lên giường, nhấn đầu cậu:
“Nhắm mắt ngủ đi.”
____ ____ ____
Moore thời trẻ: Nghe nói tất cả succubus đều thích làm chuyện bậy bạ, thịt hôi rình.
–
Đôi lời từ tác giả:
Moore xấu xa ghê, rõ ràng liếc mắt một cái đã nhìn ra Tinh Tinh là con người.
Tức thiệt chứ, lần này tôi phải để Moore leo lên giường cho bằng được, nếu không tôi sẽ viết ngược tên của mình!
- Hết chương 60-.