Diệp Ngọc Tinh dùng chăn quấn lấy mình trong bóng tối, cậu không biết mình đã ở chỗ này của Tần Hạc Minh bao lâu rồi, bởi vì anh hoàn toàn không cho cậu ra khỏi phòng.
Sau lần chạy trốn thất bại đầu tiên, rồi bị Tần Hạc Minh đè trên giường chịch đến mức khóc lóc xin tha, cậu đã không dám trốn ra ngoài nữa.
Tần Hạc Minh không cho Diệp Ngọc Tinh ăn thứ gì cả, mà chỉ ép cậu uống máu của mình vào một thời gian cố định mỗi ngày, thế cho nên giờ chỉ cần cậu nhìn thấy anh thì sẽ lập tức sợ hãi mà trốn đi.
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy hơi sầu mà ôm chăn nhỏ của mình trốn trong góc phòng, không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
Có lẽ là bởi vì thái độ mà Tần Hạc Minh dành cho mình trước đây quá tốt, cũng chưa từng biểu lộ quá nhiều khía cạnh ác ma của anh, thế cho nên Diệp Ngọc Tinh căn bản không nhận thức được bản chất của ác ma và loài người đến tột cùng có cái gì khác nhau.
Tuy nhiên, thái độ xấu xa không hề che giấu của Tần Hạc Minh trong mấy ngày nay đã làm cho Diệp Ngọc Tinh có chút thấy rõ thói quen cướp đoạt và sự tàn ác ăn sâu vào xương ác ma —— muốn có thì phải có cho bằng được, có được rồi thì sẽ ăn vào bụng từng chút một.
Dù vậy, nhưng Diệp Ngọc Tinh vẫn cảm thấy thái độ của Tần Hạc Minh thay đổi quá đột ngột.
“Này, Diệp Ngọc Tinh.”
Diệp Ngọc Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên:
“Maggie?”
“Suỵt suỵt suỵt! Nói nhỏ thôi!”
Diệp Ngọc Tinh căng thẳng liếc nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Maggie:
“Maggie, em đang ở đâu vậy?”
“Tui không thể ra ngoài được, nếu không Tần Hạc Minh sẽ phát hiện ra tui.
Diệp Ngọc Tinh, anh nghe tui nói này, anh lãng phí thời gian ở chỗ Tần Hạc Minh hơi lâu rồi đó.”
Maggie tạm dừng một chút:
“Anh mau nhân cơ hội này để phong ấn Tần Hạc Minh đi! Anh ta đối xử với anh tệ quá rồi.”
Thanh âm của Maggie có chút không hài lòng:
“Tại sao trước đó anh không phong ấn đám Percy vậy?”
Diệp Ngọc Tinh có chút chột dạ:
“Tại anh không tìm được cơ hội thích hợp.”
Maggie thở dài một tiếng:
“Ôi chao, chuyện này không phải rất đơn giản sao.
Vầy đi, lát nữa khi Tần Hạc Minh lên giường, nhân lúc anh ta không đề phòng, anh lập tức đâm con dao vào tim anh ta.”
Diệp Ngọc Tinh nghe vậy nuốt một ngụm nước miếng, ngón tay hơi cuộn tròn.
—— cậu không muốn phong ấn Tần Hạc Minh, hơn nữa, cậu cảm thấy rằng phong ấn mà Maggie nói có khả năng sẽ giết chết Tần Hạc Minh.
Giọng Maggie có chút nôn nóng:
“Diệp Ngọc Tinh, thật sự không thể trì hoãn nữa đâu, chẳng lẽ anh không muốn hồi sinh cha mẹ mình sao? Mấy ngày nay Tần Hạc Minh cứ luôn đút máu mình cho anh uống, anh sẽ bị anh ta biến thành ác ma đó!”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút:
“Gì cơ?”
Giọng điệu của Maggie nghiêm túc mười phần:
“Những gì tôi nói đều là sự thật, con người không thể uống quá nhiều máu của ác ma.
Anh sẽ bị Tần Hạc Minh chuyển hóa, nếu như vậy, anh sẽ không thể trở lại xã hội loài người bình thường được.
Hơn nữa, con người mà bị ác ma chuyển hóa, thì chỉ có thể biến thành ác ma cấp thấp thôi.
Diệp Ngọc Tinh, chẳng lẽ anh muốn trở thành quái vật ăn thịt người sao?”
“Diệp Ngọc Tinh, anh đừng tin tưởng ác ma! Ác ma là sinh vật gian xảo, tàn nhẫn nhất trên thế giới này! Bọn họ nhất định sẽ nuốt chửng anh!”
Diệp Ngọc Tinh sững sờ khi nghe những lời này, ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, cùng lúc đó giọng nói của Maggie cũng lập tức biến mất trong không khí.
Diệp Ngọc Tinh lo lắng ngẩng đầu lên, tiếng giày của người mở cửa giẫm lên sàn nhà giống như đang giẫm lên trái tim cậu vậy, sau đó, cậu nhìn thấy Tần Hạc Minh dần dần đến gần.
Diệp Ngọc Tinh bất giác rụt cổ lại, bị Tần Hạc Minh bế lên đặt trên giường, anh sờ vào bàn chân lạnh cóng của cậu:
“Sao em lại ngồi dưới đất?”
Diệp Ngọc Tinh không nói gì, Tần Hạc Minh nở một nụ cười có phần ác ý:
“Lần sau lại để anh nhìn thấy em ngồi dưới đất, anh sẽ chịch em khắp sàn.”
Anh cúi đầu, giọng điệu mềm nhẹ:
“Được không?”
Diệp Ngọc Tinh che mông, hoảng sợ lắc đầu:
“Không ngồi nữa! Không ngồi nữa!”
Tần Hạc Minh nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, ngồi lên giường, kéo cách tay Diệp Ngọc Tinh lại gần mình, muốn đút máu cho cậu uống theo lệ thường:
“Há miệng.”
Diệp Ngọc Tinh nghĩ đến lời nói của Maggie, do dự một chút:
“Không uống được không?”
Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu vẫn nhìn thấy vẻ mặt không chút thay đổi của Tần Hạc Minh, đành phải không tình nguyện cúi đầu ngậm lấy ngón tay đang chảy máu của anh.
Mùi vị máu của ác ma rất khác với mùi vị máu của con người, có chút ngòn ngọt, nhưng dù là như vậy, Diệp Ngọc Tinh cũng không thích uống máu.
Vả lại, cậu không biết những gì Maggie nói có phải là thật hay không, cậu cảm thấy Maggie dường như không cần thiết phải lừa cậu về chuyện này.
Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu cẩn thận nhìn lén Tần Hạc Minh, cắn ngón tay anh chậm rãi liếm máu.
Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho cậu biết rằng sau khi uống máu no rồi thì sẽ bị chịch.
Mặc dù mông Diệp Ngọc Tinh không đau, nhưng ham muốn tình dục của Tần Hạc Minh cao khủng khiếp, thích đẩy Diệp Ngọc Tinh vào tình thế sốt ruột để nhìn thấy bộ dáng xấu hổ nhất của cậu trên giường.
Diệp Ngọc Tinh hoảng hốt trong giây lát, ngón tay trong miệng đã bị Tần Hạc Minh rút ra, cậu co người nhìn thoáng qua anh, nhưng lần này Tần Hạc Minh chỉ rũ mắt nhìn máu chảy ra từ ngón tay mình một hồi lâu, không đè Diệp Ngọc Tinh lên giường như thường lệ.
Tần Hạc Minh lấy ra một miếng vải bên cạnh lau máu trên tay, miệng vết thương lập tức lành lại, anh hơi quay đầu nhìn Diệp Ngọc Tinh một cách bình tĩnh:
“Em có ghét anh không?”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút, không có trả lời.
Cậu không biết cảm giác mình dành cho Tần Hạc Minh bây giờ là gì, nhưng cậu loáng thoáng cảm thấy đó không phải là chán ghét.
Diệp Ngọc Tinh cúi đầu sờ ngón tay mình:
“Tôi còn tưởng rằng anh sẽ giúp tôi.”
“Tại sao?”
“Anh đã nói, nếu có chuyện gì tôi có thể nhờ anh giúp đỡ.”
Tần Hạc Minh nhìn Diệp Ngọc Tinh một lúc với vẻ mặt khó tả, thấp giọng nói:
“Tại sao em không bao giờ xét đoán người khác với dụng ý xấu hết vậy? Diệp Ngọc Tinh, em đúng là quá ngây thơ rồi.”
Anh nghiêng người đè Diệp Ngọc Tinh xuống, đột nhiên hỏi:
“Em no chưa?”
Diệp Ngọc Tinh hoảng loạn nhìn anh, Tần Hạc Minh và cậu nhìn nhau một hồi, sau đó anh cắn cổ tay mình, ngậm một ngụm máu rồi cúi đầu chặn miệng cậu.
Máu tươi tanh ngọt tràn đầy miệng Diệp Ngọc Tinh, cậu cau mày bắt đầu giãy giụa:
“Ưm ưm ưm!”
Nhưng Tần Hạc Minh đã ghìm cậu lại, Diệp Ngọc Tinh giãy giụa trong chốc lát, tay phải giữa lúc hoảng loạn sờ trúng con dao găm mình giấu ở dưới gối.
Thật kỳ lạ, Diệp Ngọc Tinh đã có một phút chốc hoảng hốt, tay phải của cậu thoáng chốc như biến thành tay của người khác, không thể kiểm soát mà nắm chặt con dao đâm mạnh về phía Tần Hạc Minh, Dưới tình thế cấp bách, Diệp Ngọc Tinh đã dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải của mình, mới tránh cho nhát dao này đâm vào tim anh.
Nhưng cho dù là như vậy, lưỡi dao găm cũng đã cắm sâu vào bụng Tần Hạc Minh.
Diệp Ngọc Tinh trợn to hai mắt, tay phải khẽ run lên, đột nhiên buông con dao găm ra.
Tần Hạc Minh cau mày che bụng mình lại, dòng máu đỏ sậm chảy ra thấm ướt quần áo, nhỏ xuống men theo ngón tay.
Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Ngọc Tinh, nét mặt vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không có chút ý khiển trách nào.
Đầu óc Diệp Ngọc Tinh nhói lên một chút, khôi phục lại từ trong trạng thái kỳ lạ không thể kiểm soát ban nãy, cậu nhào lên trước:
“Tần Hạc Minh!”
Hai tay Diệp Ngọc Tinh chạm hờ vào dao găm, cậu gấp đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, không biết nên làm gì bây giờ, nhưng Tần Hạc Minh đã kéo cậu lại:
“Yên tâm đi, anh không chết được đâu.”
Anh ho khan vài cái, trái lại còn khẽ cười cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Diệp Ngọc Tinh:
“Bé cưng, lúc giết người thì đừng run tay.”
Diệp Ngọc Tinh gấp đến độ mồ hôi chảy đầm đìa, cậu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nhìn sang đây của Tần Hạc Minh:
“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Không phải tôi muốn đâm anh đâu!”
Giọng cậu có chút nghẹn ngào:
“Tần Hạc Minh, chúng ta không thể hợp tác với nhau để rời khỏi trò chơi sao?”
Tần Hạc Minh cười run ngực vài cái, sau đó ho khan rồi dừng lại:
“Thế nhưng, Diệp Ngọc Tinh, sau khi ra ngoài thì sao?”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút:
“Gì cơ?”
Tần Hạc Minh ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng:
“Em vẫn không hiểu sao? Cho dù đi ra ngoài, em cũng không thoát khỏi bọn anh được.
Cho nên, Diệp Ngọc Tinh, giết bọn anh rồi ra khỏi trò chơi này đi.”
Anh bao bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu:
“Bất cứ ai trong số họ cũng giống như anh vậy, chỉ cần có cơ hội thì sẽ lập tức nhốt em lại giống như bây giờ.
Diệp Ngọc Tinh, đây là cuộc sống mà em muốn sao?”
Môi Diệp Ngọc Tinh khẽ run lên:
“Không phải, bọn họ không có…… Trước đây, trước đây khi ở chung……”
Tần Hạc Minh lắc đầu, như thể đang cười nhạo sự ngây thơ của cậu:
“Đó là ngụy trang, em thích Percy nhất, vậy em có biết con người thật của Percy không?”
Nét mặt của anh lộ ra chút thương xót:
“Diệp Ngọc Tinh, vào cái đêm em chạy trốn khỏi Percy và gặp anh, em có biết dấu tay trên người mình đã biến thành màu xanh rồi không?”
Diệp Ngọc Tinh há miệng không nói, cậu không biết, nhưng cậu biết hành động của Percy rất hung ác, cậu rất sợ.
Cậu ngơ ngác đối diện với ánh mắt của anh, trông Tần Hạc Minh có chút đau khổ và tuyệt vọng:
“Nếu biết trước sẽ biến thành như hôm nay, thì lúc đầu anh nên giết em.
Anh không ngờ mình sẽ yêu em, anh không ngờ ác ma sẽ yêu con người, kẻ săn mồi lại yêu đồ ăn.”
Anh cười khẽ, đôi mắt lộ ra vẻ châm chọc không che giấu được:
“Thật nực cười.”
Tần Hạc Minh một tay nắm lấy con dao găm đang cắm vào bụng mình, rút nó ra, miệng vết thương không bị cản trở, máu chảy ra ồ ạt, Diệp Ngọc Tinh sợ tới mức đưa tay chặn lại, nhưng lại bị Tần Hạc Minh nắm lấy nhét con dao vào tay:
“Bảo bối, em hãy giết anh, rồi móc tròng mắt của anh ra đeo ở trên người, sẽ không ai có thể làm hại em được.”
Diệp Ngọc Tinh hoảng sợ rút tay về:
“Không, không.”
Tần Hạc Minh ho ra một búng máu, gân xanh hơi nổi lên trên trán:
“Anh không thể khống chế bản năng của mình, những người khác cũng không thể, em muốn biến thành chim hoàng yến bị ác ma nhốt trong lồng sắt sao?”
Anh thở dồn dập hai cái:
“Không, so với cái này còn đáng sợ hơn nữa.
Bọn anh có bảy người, em sẽ bị bọn anh đùa chết.
Thời điểm bọn anh giết hại lẫn nhau sẽ làm hại đến em.”
Diệp Ngọc Tinh cầm tay anh:
“Nhưng mà, anh muốn giúp tôi mà đúng không?”
Cậu vội vàng nhìn vào mắt Tần Hạc Minh:
“Trước đó anh đối xử với tôi như vậy, là vì muốn tôi giết anh đúng không?”
Cậu tiến lên, dùng khăn ấn lên vết thương của anh, thanh âm run run:
“Tần Hạc Minh, anh không có xấu xa như anh đã nói.
Percy, Percy…… Percy cũng không phải người xấu, anh ấy chưa từng làm hại tôi.”
Tần Hạc Minh im lặng một lúc, sau đó đưa tay ấn đầu Diệp Ngọc Tinh:
“Bé ngốc.”
____ ____ ____
Nhật ký của Maggie:
Maggie: Quả nhiên con người cũng không đáng tin.
Maggie: Thật đáng tiếc.
Maggie: Rõ ràng là tui thích anh nhiều đến như vậy.
Maggie: Anh cũng đi chết đi.
- Hết chương 66-.