Eugene vẽ một vòng tròn ma pháp trên mặt đất, ho khan vài tiếng:
“Chúng ta ở đây chờ những người khác đi.”
Diệp Ngọc Tinh gật đầu, nhưng một lát sau cậu lập tức nhận ra chờ đợi như thế này rất giày vò.
Vết thương của Percy dường như đã lành hẳn, y lại khôi phục vẻ ngoài bảnh bao như thường ngày, mỉm cười ôm eo Diệp Ngọc Tinh.
Nếu chỉ là ở riêng với một người nào đó, Diệp Ngọc Tinh cũng sẽ không cảm thấy như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than giống như bây giờ.
Cậu bị Percy ôm eo, nhưng tỉnh thoảng lại cảm nhận được Moore và Eugene liếc mắt nhìn sang đây, nhưng Percy lại như chẳng hề để ý, khi Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu nhìn y, y còn sẽ cúi đầu hôn bên mặt của cậu một cách trìu mến.
Diệp Ngọc Tinh hơi há miệng muốn bảo Percy buông tay, nhưng Percy lại nhìn cậu cười, đôi mắt đẹp dường như đang tỏa sáng:
“Ngọc Tinh, sao vậy?”
Do đó, Diệp Ngọc Tinh liền không thể nói gì nữa.
Diệp Ngọc Tinh cứng người chờ một hồi, cuối cùng cũng chờ được những người khác đến.
Cậu thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, rồi đối diện với ánh mắt nhìn sang đây của Tần Hạc Minh, ánh mắt của anh dừng trên mặt cậu trong chốc lát, ngay giây sau đã chuyển sang tay của Percy, bàn tay đang ôm eo cậu.
Cơ thể Diệp Ngọc Tinh lại trở nên cứng đờ.
Nhưng may mắn thay, Tần Hạc Minh không nói gì cả, anh liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Percy một cái rồi lập tức quay đi.
Lâm Chỉ đi ở phía sau vứt ra một thứ gì đó trong tay, Diệp Ngọc Tinh vừa cúi đầu đã nhìn thấy thứ đó thế mà lại là Maggie đang bị trói thành một cục.
Maggie nhìn Diệp Ngọc Tinh như một vị cứu tinh, cô lăn lộn vài vòng trên mặt đất:
“Diệp Ngọc Tinh! Cứu tôi!”
Diệp Ngọc Tinh hơi sững sờ, chưa kịp nói gì thì Maggie đã bị Adonis đá cho lăn hai vòng trên mặt đất, Diệp Ngọc Tinh vội vàng giữ chặt Adonis:
“Chờ một chút, đừng đánh con bé.
Con bé……”
Diệp Ngọc Tinh vốn định nói Maggie vẫn chỉ là trẻ con, nhưng khi cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Percy cũng đã từng là “trẻ con” thì lại ngập ngừng nói:
“Hay là hỏi cô ấy làm cách nào để chúng ta ra khỏi trò chơi trước đi?”
Maggie lăn trở về, thảm thương nói:
“Diệp Ngọc Tinh! Cậu không được phép ra ngoài! Cậu không thể ở bên ác ma được! Hu hu……”
Diệp Ngọc Tinh thấy Maggie khóc đáng thương đến như vậy, cậu ngồi xổm xuống:
“Này, đừng khóc……”
Tả Khâu túm tay Diệp Ngọc Tinh, kéo cậu lên, mỉm cười nói:
“Đừng hỏi cô ta, anh biết cách ra ngoài rồi.
Nhưng mà, trước lúc đó……”
Tả Khâu quay đầu nhìn thoáng qua Moore, Percy và Eugene:
“Có lẽ chúng ta nên nói chuyện trước nhỉ?”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy kỳ quái hỏi:
“Nói về chuyện gì vậy?”
Nhưng Tả Khâu không trả lời Diệp Ngọc Tinh, mà chỉ xoa đầu cậu.
Eugene ho khan, như đang mắc bệnh nặng trong người:
“Tôi biết cậu muốn nói gì, tôi đồng ý.”
Không biết Tần Hạc Minh và Tả Khâu muốn bàn chuyện gì với Percy và Moore mà bọn họ lại đi ra xa, Diệp Ngọc Tinh chỉ có thể nhìn thấy bóng đen nhỏ bé của họ từ phía xa, cậu cẩn thận kéo ống tay áo của Eugene:
“Eugene, bọn họ muốn nói chuyện gì thế?”
Eugene rũ mắt nhìn cậu một cái, nốt ruồi đen nhỏ nằm ở đuôi mắt khiến cho làn da trông nhợt nhạt lạ thường, y dùng ngón tay lành lạnh sờ môi Diệp Ngọc Tinh:
“Suỵt, đó là bí mật.”
Nói xong câu đó, Eugene quay đầu nhìn Maggie trên mặt đất, nhẹ giọng nói:
“Cô đem chiếc nhẫn đi đâu rồi?”
Maggie hơi co rúm lại, nhưng vẫn duỗi đầu nói lớn:
“Bị tôi ăn rồi!”
Eugene mặt không cảm xúc nhìn cô một hồi, Maggie sợ hãi mà nói nhỏ:
“Tôi ăn thật mà……”
Eugene gật đầu như đã hiểu, nhẹ nhàng nói:
“Không sao, tôi có thể đào nó ra khỏi bụng cô.”
Maggie sững sờ một chút, sau đó sợ tới mức hét lên một tiếng “a”, cô nhanh chóng lăn hai vòng về phía sau:
“Tôi lừa anh thôi! Lừa anh thôi mà! Tôi không có ăn!”
Vẻ mặt của Maggie rất không nỡ, nhưng vẫn cắn răng ném nhẫn ra khỏi tay.
Eugene cúi người nhặt chiếc nhẫn lên, lau khô rồi dùng dây xỏ qua, y đeo chiếc nhẫn vào cổ Diệp Ngọc Tinh:
“Lần này đừng làm mất nữa.”
- Hết chương 82-.