1.
Trước khi ở bên Diệp Ngọc Tinh, Tần Hạc Minh chưa từng nhận ra đám lãnh chúa đồng nghiệp với mình thế mà lại…… Vụng về như thế.
Đúng vậy, vụng về.
Bọn họ quả thực là ngu ngốc đến mức như bị người ta dùng búa đập vào đầu vậy.
Đầu tiên, không đề cập đến Percy thỉnh thoảng ăn mặc như cây thông Noel, xấu đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, hay Moore đầu óc vốn đã không thông minh sáng dạ, mà ngay cả Tả Khâu luôn luôn là người khôn khéo, giờ cũng trở nên ngốc nghếch như bị trúng độc do ăn quá nhiều thịt rồng vậy.
Sau một lúc tự hỏi, Tần Hạc Minh phát hiện nhận thức của mình về đám đồng nghiệp có lẽ là do khoảng cách tạo ra cái đẹp, anh thật sự không ngờ rằng đám lãnh chúa ác ma giống mình đó thế mà trên thực tế lại là những tên ngốc hết thuốc chữa như thế này.
2.
Nhưng so với đồng nghiệp vụng về, điều làm Tần Hạc Minh lo lắng hơn là: Liệu sự ngốc nghếch của mấy người này có ảnh hưởng đến Diệp Ngọc Tinh không?
Vốn dĩ, Diệp Ngọc Tinh đã không được thông minh lắm (đúng vậy, chỉ là không thông minh lắm mà thôi), nếu cứ ở bên cái bọn ngốc đó thì liệu có trở nên ngốc hơn không?
Tần Hạc Minh vốn không cần phải lo lắng về chuyện này, nhưng ai bảo ngoại trừ mình ra thì mấy người khác đều không đáng tin chứ?
Anh lo lắng sốt ruột nhìn Diệp Ngọc Tinh đang cười vui vẻ trước mặt mình, loại ánh mắt như có thực chất này khiến Diệp Ngọc Tinh không thể không ngập ngừng dừng hành động của mình, cậu nhìn Tần Hạc Minh:
“…… Sao vậy?”
Tần Hạc Minh dừng một chút:
“Ngọc Tinh, em nhất định phải đi chơi với Moore hả?”
Diệp Ngọc Tinh gật đầu như gà con mổ thóc:
“Đúng vậy, em và Moore đã hẹn đi chơi nhà ma.”
Tần Hạc Minh: “……”
Tuy anh không hiểu lắm tại sao Diệp Ngọc Tinh muốn đi dạo nhà ma với ác ma, nhưng anh vẫn kiềm lại không thắc mắc cách làm của Diệp Ngọc Tinh, anh chỉ khéo léo nói:
“Em biết đó, trên thế giới này không ma.”
Diệp Ngọc Tinh vui vẻ cười nói:
“Đúng rồi! Nếu biết có ma thì em cũng đâu dám đi đâu!”
Tần Hạc Minh không hiểu được mối liên hệ giữa hai điều gần như trái ngược nhau “trên thế giới không có ma” và “đi dạo nhà ma” này là như thế nào, nhưng anh không muốn làm Diệp Ngọc Tinh không vui, đành phải ám chỉ:
“Nhất định phải đi cùng Moore sao?”
Anh thật sự là không yên tâm…… Tuy rằng anh không có kỳ thị huyết thống, nhưng anh kỳ thị chỉ số thông minh của Moore.
Diệp Ngọc Tinh chớp chớp mắt, tự cho rằng mình hiểu đúng ý trong lời nói của Tần Hạc Minh:
“Nếu anh cũng muốn đi, vậy có thể đi vào lần sau không?”
Cậu nhỏ giọng nói:
“Lần này em đã hẹn trước với Moore rồi.”
Biểu cảm của Tần Hạc Minh có chút vặn vẹo, lần này anh không tiếp tục mở miệng khuyên can nữa, nếu không thì giống như anh đang ghen tị mới bảo cậu đừng đi vậy.
Diệp Ngọc Tinh nhìn Tần Hạc Minh, biểu cảm trở nên khó xử hơn, cậu chần chờ trong chốc lát: Theo lý thì cậu đã hẹn trước với Moore, nhưng Tần Hạc Minh rất ít khi yêu cầu mình cái gì, đây dường như là lần đầu tiên anh nói rõ rằng muốn ra ngoài với mình……
Cuối cùng, Diệp Ngọc Tinh kịch liệt giãy giụa trong lòng một chút, rồi giống như đã làm ra một quyết định quan trọng nào đó mà nói với Tần Hạc Minh:
“Được rồi, lần này em sẽ dẫn anh đi trước.”
Cậu khẽ thở dài:
“Thôi đành dẫn Moore đi vào lần sau vậy.”
3.
Tuy rằng quá trình có chút quanh co, nhưng kết quả vẫn miễn cưỡng đạt tới yêu cầu của Tần Hạc Minh: Diệp Ngọc Tinh không đưa Moore đến thế giới loài người một mình.
Nhưng chờ đến khi Tần Hạc Minh được Diệp Ngọc Tinh kéo tay đưa vào công viên giải trí, anh vẫn cảm thấy có chút không thích ứng.
—— anh chưa từng nhìn thấy trẻ con loài người nhiều như vậy cùng một lúc, bọn nhỏ ríu rít ồn ào đến mức như chim vỡ tổ vậy.
Nhưng cũng may, tình huống này đã được giải quyết sau khi vào nhà ma.
Tần Hạc Minh bị Diệp Ngọc Tinh nắm chặt cánh tay, nhìn bối cảnh trong nhà ma bằng ánh mắt vừa bắt bẻ vừa ghét bỏ: Giả dối, khoa trương, thật sự sẽ có người bị mấy thứ như thế này hù dọa à?
Vừa mới nghĩ như vậy, anh đã bị Diệp Ngọc Tinh kéo cánh tay làm cho lảo đảo một cái.
—— vốn dĩ với sức của con người thì không thể nào kéo được anh, nhưng người kéo cánh tay anh lại là Diệp Ngọc Tinh.
Lần đầu tiên Tần Hạc Minh cảm thấy may mà mình là ác ma, nếu không thì chắc lần này mình bị trật khớp lưng rồi.
Diệp Ngọc Tinh nhảy dựng lên, kinh ngạc xen lẫn sợ hãi kêu “wow” một tiếng trước sự xuất hiện đột ngột của cơ quan trong nhà ma.
Cậu vừa đẩy Tần Hạc Minh đi về phía trước, vừa ngoảnh lại nhìn sau lưng:
“Tần Hạc Minh, đi mau đi mau! Em cứ cảm thấy có ai đó ở sau lưng mình!”
Tần Hạc Minh cũng không sợ "ma quỷ" vốn không tồn tại, nhưng anh bị Diệp Ngọc Tinh nắm quần áo đẩy về phía trước, rồi lại bị cậu kéo cho ngửa ra sau.
Nụ cười trên mặt anh trở nên sượng trân, khi nhận ra Diệp Ngọc Tinh hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt của mình trong hoàn cảnh tối tăm, anh dứt khoát dập tắt nụ cười.
Lại thêm một lần Tần Hạc Minh bị đẩy cho hơi loạng choạng trong hoàn cảnh mờ tối, anh im lặng một lúc rồi cuối cùng cũng đã lên tiếng:
“Phía trước, bên trái, có một cơ quan nằm ở hướng 11 giờ.”
Quả nhiên, Tần Hạc Minh vừa dứt lời, một cái đầu lâu phát ra ánh sáng xanh đã vọt ra từ phía bên trái.
Diệp Ngọc Tinh trong bóng tối sửng sốt một chút, rồi nghe thấy Tần Hạc Minh nói tiếp:
“Sẽ có một thứ gì đó rơi xuống ngay phía trước.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một lá cờ màu vàng đã rơi xuống đầu cả hai.
Diệp Ngọc Tinh: “……”
Cậu rầu rĩ không vui, oán trách nói:
“Tần Hạc Minh, anh giống mấy tên ngốc chuyên đi tiết lộ ai là hung thủ trong truyện Conan vậy đó.”
Tần Hạc Minh là ác ma, sự hiểu biết của anh về văn hóa loài người không đủ để anh hiểu ý nghĩa trong lời nói của Diệp Ngọc Tinh, nhưng ít nhất anh nghe hiểu Diệp Ngọc Tinh đang mắng anh là “đồ ngốc”.
Tần Hạc Minh tận tình khuyên bảo nói:
“…… Ngọc Tinh, trên thế giới này không có ma.”
Cho nên chúng ta mau ra ngoài đi.
Diệp Ngọc Tinh cố gắng thuyết phục Tần Hạc Minh bằng lối suy nghĩ của con người:
“Tần Hạc Minh, con người sợ ma, bản chất là vì họ sợ những điều mình không biết.
Anh nhìn đi, em đâu còn sợ ác ma nữa đâu, đúng không?”
Tần Hạc Minh: “……”
Không phải là em không sợ ác ma, mà là do những ác ma sẽ làm em sợ vốn không được phép xuất hiện trước mặt em.
Nhưng Tần Hạc Minh khôn ngoan đã lựa chọn không tiếp tục tranh cãi với Diệp Ngọc Tinh, anh như đã bị Diệp Ngọc Tinh thuyết phục, trịnh trọng gật đầu trong bóng tối:
“Bé cưng, em nói rất đúng.
Vậy chúng ta chơi tiếp đi.”
4.
Sau khi Diệp Ngọc Tinh ra khỏi nhà ma, chân vẫn còn hơi nhũn ra, nhưng sau một lúc dựa vào vai Tần Hạc Minh để nghỉ ngơi, thì cậu lại bắt đầu phấn khích như được tiêm máu gà, kéo Tần Hạc Minh đi ngồi tàu lượn siêu tốc.
Tần Hạc Minh lắng nghe tiếng la hét như nước đang sôi của trẻ con loài người, lơ đãng nghĩ: May mà Diệp Ngọc Tinh là một người đàn ông không thể sinh con, mà bọn họ cũng không có ý định sử dụng ma dược để làm Diệp Ngọc Tinh sinh con.
Chứ nếu không thì……
Hóa ra đây là sự khác biệt về giống loài sao?
5.
Chờ đến khi Diệp Ngọc Tinh cảm thấy hài lòng bước ra khỏi công viên giải trí với cây kem ốc quế trên tay, thì Tần Hạc Minh lại đang hoảng hốt bị gió lạnh tạt vào người, cảm thấy như mình vừa trải qua một trận chiến cam go.
Anh thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải mình không nên cản trở Diệp Ngọc Tinh đưa Moore ra ngoài chơi một mình hay không.
Không, có lẽ anh nên quay ngược về thời điểm đó: Tại sao mình lại nói với Diệp Ngọc Tinh rằng trên thế giới này không có ma chứ?
Mình nên nói một cách chắc rằng trên thế giới này có rất nhiều ma cho Diệp Ngọc Tinh biết, như vậy em ấy sẽ không nói với mình rằng sẽ đưa mình đến nhà ma vào lần tới.
Bảo ác ma cấp thấp giả thành ma quỷ đến thế giới loài người truyền bá truyện ma đô thị có ổn không nhỉ?
6.
Sau khi trở về từ công viên giải trí, Tần Hạc Minh dựa theo giao ước đưa Diệp Ngọc Tinh đến Lapalisse —— lãnh địa của Adonis.
Vừa bước vào thành Lapalisse, mí mắt Tần Hạc Minh đã giật lên.
Anh chần chờ nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết rốt cuộc là không ổn chỗ nào.
Anh nhìn ác ma cấp thấp chắp tay trước ngực chào hỏi nhau bên đường, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái: Đây là một kiểu chào hỏi mới sao?
Khi đến gần lâu đài Lapalisse, đừng nói là Tần Hạc Minh, ngay cả Diệp Ngọc Tinh chậm hiểu cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn trong lâu đài.
Nhìn tượng Phật khổng lồ được dựng trong sảnh chính của lâu đài, một sự im lặng lạ lùng đã lan tràn giữa Tần Hạc Minh và Diệp Ngọc Tinh một lát, mãi đến khi Adonis đi ra mới phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến nghẹt thở này.
Diệp Ngọc Tinh nhìn cách ăn mặc của Adonis, gian nan nói:
“Adonis, anh…… Anh bị người ta truyền đạo hả?”
Truyền đạt tư tưởng Phật giáo cho ác ma thế mà lại thành công, việc này có khác gì tuyên truyền tẩy não bán hàng đa cấp không?
Adonis nở nụ cười vô tri, chắp tay trước ngực làm ra một thủ ấn Phật giáo khá chuẩn:
“Không có, anh chỉ nhận ra chân lý của thế giới thôi.”
Tần Hạc Minh:…… Mẹ nó, đồ điên!
Anh thật sự không nhịn được nữa, chửi ầm lên:
“Đầu óc cậu có vấn đề gì rồi à?!”
Rốt cuộc cái đám này bị gì vậy trời?!
Adonis chẳng những không tức giận, ngược lại còn nhìn Tần Hạc Minh bằng vẻ mặt bao dung:
“Cậu cũng có thể cầu phúc cho Ngọc Tinh giống tôi.”
Mặt y đầy vẻ thiết tha:
“Chúng sinh bình đẳng, tâm thành tắc linh, nghe nói ước nguyện của ác ma cũng sẽ được thực hiện đấy.”
Diệp Ngọc Tinh:
“…… Anh nghe ai nói vậy.”
Rốt cuộc là vị đại sư nào lại lợi hại như vậy, truyền giáo truyền đến tận Ma giới luôn.
Adonis đưa tay nắm lấy hai tay Diệp Ngọc Tinh, chậm rãi nhìn cậu bằng vẻ mặt gần như là ôn hòa lương thiện:
“Một người ở rất gần với Phật Tổ, ông ấy đã nói với anh rằng dù anh là ác ma, nhưng chúng sinh bình đẳng, tội lỗi của anh sẽ ảnh hưởng đến người gần gũi với anh.
Tương ứng, phước lành của anh cũng có thể được mang đến cho người thân thiết với anh.”
Đúng vậy, không sai, Adonis suy nghĩ kỹ rồi, y cảm thấy tuy rằng mình xác định thần ánh sáng đã biến mất khỏi thế giới này từ lâu, nhưng nếu nhiều người cùng tin vào thần phương Đông như vậy, mà tín ngưỡng dành cho thần ánh sáng cũng đã sớm giảm sút, thì nói không chừng đây là điềm báo về sự ra đời của một vị thần mới.
Rốt cuộc, các vị thần được sinh ra từ tín ngưỡng, mấy ngàn năm trước, không phải là tòa thánh Quang Minh chưa từng có thời khắc huy hoàng được thần linh che chở.
Y giống như một ác ma giả vậy, trong phút chốc, Diệp Ngọc Tinh như nhìn thấy ánh sáng thánh thiện thuộc về thiên sứ từ trên người y.
Adonis kết luận:
“Anh quyết định trở thành một người tốt.”
Chuyện Diệp Ngọc Tinh bị bắt đi lần trước đã để lại cho y một bóng đen tâm lý rất lớn, mặc dù y đã thay đổi sắc lệnh của Lapalisse, cấm săn bắt con người ở Lapalisse, nhưng những điều này không bao giờ tốt bằng thay đổi bản chất của một ác ma.
Mấy ngày trước, Lapalisse đã bắt được vài pháp sư không có tóc.
Lúc đó bọn họ đã nói “Phật quang chiếu khắp muôn nơi, cấm sát sinh”.
Thật là một ý kiến hay.
Diệp Ngọc Tinh há miệng thở dốc, muốn nói nhưng rồi lại không biết nên nói gì, cuối cùng không ngờ cậu lại giữ im lặng.
Mặc dù cậu nghi ngờ rằng Adonis đã bị người ta lừa…… Nhưng mà, ác ma có tín ngưỡng tôn giáo hình như cũng không phải là chuyện gì khiến người ta khó chấp nhận?
…… Chắc là vậy ha?
Diệp Ngọc Tinh có chút không chắc chắn, nhưng cuối cùng cậu quyết định ủng hộ tín ngưỡng mới của Adonis.
Cậu trở tay cầm lấy tay Adonis, nặng nề gật đầu:
“Anh có suy nghĩ như vậy là rất tốt!”
Tần Hạc Minh suýt nữa đã không giữ được biểu cảm trên khuôn mặt, anh nhìn ác ma và loài người đã đạt được nhận thức chung trước mặt mình, trong lòng đột nhiên nảy lên sự hoài nghi với bản thân: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi phải đi về đâu?
Nếu Tần Hạc Minh đọc nhiều tác phẩm của con người hơn, thì lúc này anh sẽ biết rằng mình đã giác ngộ được một thứ gọi là triết học.
Nhưng mà bây giờ, ác ma biết rất ít về văn minh nhân loại này chỉ có thể hoảng hốt mà nhìn người yêu và tình địch của mình, sau đó suy nghĩ về cuộc đời mình trong giây lát.
Đương nhiên anh cũng không tìm được câu trả lời.
7.
Tần Hạc Minh kéo tay Diệp Ngọc Tinh nhân lúc Adonis không chú ý:
“Ngọc Tinh, thôi em về với anh đi.”
Sau khi ở bên Adonis sẽ trở nên không bình thường.
Tần Hạc Minh giờ đã nhận ra một cách sâu sắc rằng sự ngu ngốc có thể lây lan, nhưng Diệp Ngọc Tinh chẳng cảm nhận được nỗi lo nằm sâu trong lòng anh một chút nào cả, cậu chần chờ một chút:
“Sao vậy?”
Cậu vui vẻ nói:
“Nếu Adonis cảm thấy trên thế giới này có thần linh, vậy là có thật đúng không?”
Trong nhận thức của Diệp Ngọc Tinh, ác ma luôn hiểu sâu biết rộng hơn con người rất nhiều, mà Adonis lại là người giỏi nhất trong số đó.
Tần Hạc Minh:
“…… Không, trừ phi thần ánh sáng đội mồ sống lại, chứ nếu không thì trên thế giới này không có thần đâu.”
“Hửm? Vậy tại sao Adonis lại đột nhiên tin Phật vậy?”
Tần Hạc Minh chết lặng trong lòng: Đúng vậy, rốt cuộc là tại sao chứ.
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Bổ sung phiên ngoại của Tần Hạc Minh.
-HOÀN-
____ ____ ____ ____ ____
Happy ending~.
Truyện Xuyên Nhanh
Chúc cả gia đình luôn luôn vui vẻ, nắm tay nhau hạnh phúc mãi mãi về sau~