Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!


Chiều hôm đó tại bãi trống cũ…
- Bọn nó định đánh bài chuồn hay sao giờ này chưa đến vậy??? – Thiên Bảo nhìn đồng hồ.
- BỌN TAU ĐÂY! – BF xuất hiện nhưng lạ là chỉ có 4 thủ lĩnh còn tụi đàn em không biết biến đâu mất tiêu rồi.
Thiên Minh búng tay, ra hiệu ột thằng đi thăm dò xung quanh, đề phòng bọn BF dùng chiêu đánh lén, bởi chính cậu cũng sững sốt khi BF chỉ có 4 người trong khi hội FM của cậu có hơn 40 người là ít.
- Hôm nay sao chỉ có 4 đứa mày, bọn đàn em tụi mày đâu? Hừ! Cứ tưởng BF nhát như thỏ núp trong hang, ai ngờ cũng gan nhỉ? – Thiên Bảo nhếch mép.
- Thỏ núp trong hang? Câu đó chỉ dùng ấy người không biết gì mà cứ tưởng mình là nhất, cậy đông hiếp yếu. – Lâm Duy cười khẩy.
- Thôi đi, bọn mày không thiết sống nữa sao mà dám động vào đàn em của tau? – Thiên Minh nãy giờ mới lên tiếng.
- Tại bọn nó chọc ghẹo con gái nhà người ta chứ bộ! – Key biện minh.
- Liên quan gì đến bọn mày? – Thiên Bảo hếch mặt.
- Tau tưởng bét nhất bọn bây cũng biết được chút lí lẽ ở đời nhưng tau lầm rồi, bọn bây chẳng biết cái cóc khô gì cả! – Jun mỉa mai.
- Nói nhiều, bọn này không đến đây để đấu khẩu. Ngon thì vào! – Thiên Minh phẩy tay, lập tức cả bọn FM xông lên.
- Thích thì bọn này chiều! Ba thằng kia, Lâm Duy này có bỏ mạng thì cũng phải chết theo anh em nghe! – Lâm Duy nháy mắt với 3 tên bạn đang sẵn sàng vào trận.
Luận về võ thì BF hơn hẳn mấy đứa đàn em FM (Thiên Minh và Thiên Bảo chỉ đứng nhìn thôi, nếu ra trận chắc BF cũng mất hơi bị nhiều sức đấy!). Nhưng luận về số lượng thì BF làm sao địch nổi.
Sau một hồi mệt mỏi mà 4 chàng BF vẫn hiên ngang, bọn này bắt đầu dùng chiêu “hiểm” hơn. “Đồ nghề” sáng loáng đung đưa trên tay bọn kia.
- Nhục quá! – Key vuốt ngược tóc.
- Y như con cá nục! – Nguyên Hoàng tiếp lời.
- Bị nhốt trong nước đục. – Jun cười.
Xem ra tinh thần mấy chàng này cũng lạc quan gớm! FM không dùng chiêu tấn công lẻ nữa mà lần này xông lên tập thể. Vòng vây xiết chặt, không còn cách nào khác mấy anh chàng đành phải dùng tay thay kiếm vậy!
Sức lực đâu phải là vô hạn…. Sau khoảng 30’, bộ tứ đều thấm mệt mà bọn kia thì vẫn hăng tấn công.
- Ahhh! Thằng kia, ai ày đánh lén hả? – Một cây mã tấu dính vào người Jun.
- Này, không sao chứ? – Nguyên Hoàng lo lắng nhìn cánh tay đầy máu của Jun.
- Chưa chết được! – Jun cười rồi lại gượng dậy đánh tiếp.
Bọn này chơi toàn những chiêu “độc”. Key vẫn giữ được phong độ nhưng anh chàng không hề để ý đến một tay kiếm sau lưng mình….
- Key, cẩn thận. – Lâm Duy hét lên rồi nhanh chóng chạy đến, đỡ cho bạn một nhát kiếm.
- Đồ điên, muốn chết hả? – Key hét vào mặt Lâm Duy rồi nhanh chóng tiến đến xử lý tên vừa đánh lén mình, nghiến răng ken két – Về chầu mà cáo tội với Diêm Vương nghe con!
- Mày muốn chết hả Lâm Duy, đỡ cho tau làm gì? – Key hét vào mặt tên bạn.
- Tau không muốn mày chết trước tau. Sau khi tau chết mới được chết nghe chưa? – Lâm Duy cũng cười.
- Nghe! – Key đỡ Lâm Duy dậy rồi lấy lại dũng khí.
Bãi chiến trường bây giờ chỉ còn lại những máu là máu….. bốn cái xác người nằm nghiêng ngửa giữa vũng máu….
- Tau tha ày lần này bởi tau không muốn em gái tau trở thành quả phụ! – Thiên Minh đạp lên người Lâm Duy, nói rồi bước đi thật nhanh….
Bốn cái xác lần lượt ngồi dậy, tựa lưng vào nhau rồi…cười.
- Lâm Duy, tau tha ày vì tau không muốn em gái tau trở thành quả phụ….Hahahaha…… – Jun cười vang khi nhại lại lời Thiên Minh.
- Anh vợ của cậu…ghê thật! – Nguyên Hoàng tiếp lời.
Lâm Duy chỉ biết cười, làm sao cậu nỡ để Thiên Kỳ ở lại một mình được.
- Lâu lắm rồi chúng ta mới có cơ hội….tứ kiếm hợp biết nhỉ? – Key nhìn trời và phán.
- Uk! – Lâm Duy đáp – Các cậu sao rồi? Có lết về nhà nổi không?
- Cậu thử lết là biết bọn tớ có về nổi hay không. – Jun xoa xoa cánh tay.
- Nhìn bọn mình cứ y như là vừa mới tắm ý nhỉ? – Nguyên Hoàng đưa mắt nhìn cả bọn.
- Uk…tắm trong vũng máu đó! – Jun hùa theo.
- Giờ sao đây? – Key hỏi.
- Ngủ lại đây luôn chứ sao! – Jun nói là làm liền, anh chàng tựa vào vai Lâm Duy và ngủ.
“I’ll e running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you’ve got to do is call,
And I’ll be there, yes I will,
You’ve got a friend!”
Điện thoại Lâm Duy vang lên khúc câu ca quen thuộc (với tác giả mà lạ với mọi người! Hì!)
- Alo – Lâm Duy cố lấy hết sức để không phải thì thào như một tên sắp chết với Thiên Kỳ.
- – Thiên Kỳ nhẹ nhàng.
- Oáp….Tớ đang chuẩn bị đi ngủ nè! – Lâm Duy giả vờ.
- < Cậu không khỏe hả? Sao giọng cậu….>
- Tớ không sao, tớ ngủ đây! – Nói rồi, cậu tắt máy.
Còn Thiên Kỳ, cô nàng hụt hẫng vô cùng bởi….đây là lần đầu tiên Lâm Duy tắt máy trước cô…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui