Nắng mai đến nhẹ nhàng. Những tia nắng buổi sớm làm căn phòng lạnh lẽo bỗng trở nên ấm lạ. Nó vươn vai và quay sang vỗ má cô bạn:
- Di ơi, dậy thôi!
- Ưm….ư…. – Con nhóc hãy còn ngái ngủ.
- Dậy đi mà, mình là con sâu ngủ mà xem ra có người còn ngủ nhiều hơn cả mình. – Nó trêu.
- Bạn đến trường luôn à? – Con nhóc hỏi.
- Ko, ghé qua nhà lấy sách vở và đồng phục, lúc tối mặc nguyên bộ đồ ngủ mà trốn đi. – Nó cười trừ.
Con nhóc chở nó về nhà lấy đồ.
- Nhà bạn? – Con nhóc trầm trồ.
- Umk! – Nó gật đầu. Là nhà chồng chứ?
Nó bước vào trong nhà, để lại mình con nhóc đứng ngẩn ngơ.
- Cô về rồi à? – Lâm Duy chạm mặt nó ở cửa phòng.
- Hì, ko về rồi sao đứng đây? – Nó bắt bẻ rồi chạy nhanh vào trong lấy cặp sách.
- Tôi đợi dưới xe. – Cậu toan bước đi thì đã bị nó gọi lại.
- Anh đi trước đi, tôi đi cùng bạn. Nhớ nha, đừng đợi đó. – Nó dặn dò.
- Biết rồi. Cô nghĩ mình là ai mà bảo tôi đợi cô cơ chứ?
- Thì lúc nãy ai đó bảo đợi tôi dưới nhà xe cơ mà. – Nó nhún vai rồi chạy.
Lâu rồi nó ko thử chạy chậm như thế này để ngắm nhìn quang cảnh trên đường đến trường.
- Bạn nặng thật. – Con nhóc than thở.
- Đã bảo đưa mình chở rồi mà ko chịu. – Nó chun mũi.
- Xin bạn, mình chưa muốn vào viện sớm đâu. – Con nhóc trêu rồi cười. Lại thêm một “thiên thần” nữa làm cô bạn cười.
Những tiết học trôi qua nhẹ nhàng và dễ vào. Nó và con nhóc trở nên thân thiết hơn, hay cười đùa vu vơ với những câu chuyện ko đầu ko cuối.
- Này, hai bạn, mình đói. – Nó xụ mặt rồi kéo cả Di và Hân Hân xuống canteen.
Canteen vẫn nhộn nhịp như thường. Cái bàn khuất gọi là “cấm địa” vẫn yên lặng như thường. Nhưng yên chí vì chính tụi nó sẽ là người khuấy đọng ko khí.
- Mọi người đông đủ quá. – Nó bắt chuyện và ngồi xuống bàn một cách vô tư.
- Có chuyện gì vui à? – Nguyên Hoàng hỏi.
- Hỏi làm gì? Cưới xong ngày nào chẳng vui nhỉ? – Jun nháy mắt làm đầu nó và ai đó bốc khói.
- Cưới? – Con nhóc và Hân Hân nhìn nhau rồi lại nhìn nó dò xét.
- Ko có gì đâu! Mấy người đó nói sảng ý mà. – Nó xua tay làm Jun và Nguyên Hoàng bụm miệng cười.
Tuy rất muốn hỏi thêm để lấy thông tin nhưng nhìn gương mặt khổ sở của nó, con nhóc và Hân hân cũng tạm lắng.
- Anh Key! – Nó kéo áo.
- Hả? À… ờ… – Key lơ đãng.
- Anh sao vậy? – Nó ngạc nhiên.
- Bám đuôi ngày nào đuổi ngày ấy, giờ hết rồi lại thấy nhớ thương ý mà. – Jun thở dài rồi như lần trước, cú cốc đầu được dành tặng riêng cho cậu.
- Cho em xin số điện thoại của cô bạn “bám đuôi” anh đi. – Nó trêu.
- Ko liên lạc được. – Key thở dài.
- Ơ..thế ra anh có liên lạc thử rồi à? Chà, đáng lo thật! – Nó ra vẻ ngạc nhiên rồi chậc lưỡi.
Biết mình bị hố, Key chỉ ngồi im thinh thích mà chịu đựng tràng cười vô duyên của những người “có duyên”.
Thực ra thì ko biết từ bao giờ, cái cô bé đáng yêu ấy lại cứ khiến Key nhớ mãi. Ko có tin nhắn và những lần đuổi theo cậu sát nút, cậu lại cảm thấy thiếu, rất thiếu. Cái cảm giác đó liệu có phải vị trí ai đó trong tim cậu đã đổi khác?
Điện thoại rung, Key giật mình nhìn người gửi rồi lại nhìn cô em gái yêu quý – Lam Bình – đang ngồi đối diện. Nó nở nụ cười thật tươi và nháy mắt đầy tinh nghịch.
“Đừng phủ nhận tình yêu của mình, đó là một việc làm thật ngốc. Mà em tin anh Key chẳng ngốc tẹo nào! Thú nhận với tình yêu dù chỉ một lần thôi, hãy thử làm điều đó anh ạ! Anh yêu cô ấy, là yêu chứ ko đơn giản chỉ là “thích nhìn””
*~*~*
Hân Hân bước lên xe và đập vào mắt nó là một bao ngổn ngang nằm ở chỗ ngồi quen thuộc.
Đưa tay ôm trọn gói đồ mặc cho Thiên Bảo đề nghị để ở hàng ghế sau, Hân Hân tò mò muốn xem bên trong là gì.
Mắt xoe tròn, cô nàng bay từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, miệng lẩm bẩm những thứ có trong gói hàng:
- Thuốc bổ trí nhớ, thuốc dành cho người suy giảm trí nhớ, thuốc tăng cường trí nhớ, thuốc bổ não bộ, thuốc phục hồi trí nhớ…. ở người cao tuổi , sách bí quyết giúp nhớ lâu, Thuật tái hiện ký ức, trứng, cá, rau…. – Hàng loạt những cái tên được kể ra nhưng chỉ là một trong số những gì Hân Hân nhìn thấy. Cô bạn quay ngoắt sang “tài xế” – Bạn có bị làm sao ko vậy?
- Mình muốn nhớ lại mọi thứ trước đây… về bạn. Đừng cản mình, chưa bao giờ mình khát khao được nhớ lại như bây giờ đâu. – Thiên Bảo nhún vai rồi đá lông nheo với nó.
- Ôi trời ơi! Bạn muốn đầu độc bằng thuốc và thức ăn à? Bạn có biết uống nhiều loại thuốc sẽ gây phản tác dụng ko? Rồi còn đây là thuốc dành cho người cao tuổi, bạn định uống nó à? Bạn bao nhiêu tuổi vậy? – Hân Hân lăm lăm trên tay vỉ thuốc.
- Ồ, cái đó mình chưa nhìn kỹ, thôi lát về nhà chọn lại rồi uống cũng được. – Cậu cười, ko uổng công cả buổi chiều tìm tòi tra cứu.
- Mình sắp chết vì cậu mất thôi. – Hân Hân kêu trời. Hậu quả của việc muốn trả đũa là vậy đây!!! Híc!!!
*~*~*
“Rầm” Tiếng đập bàn mạnh đến kinh người.
- Cô có biết mình đã tự ý làm gì ko? Sao lại rời xa hắn trong khi chưa có sự cho phép của tôi? – Người con gái trẻ nghiến răng ken két, nhìn Hoài An bằng ánh mắt sắc lạnh.
- Chị à…. anh ấy sẽ ko bao giờ yêu em đâu! Bởi vậy nên xin chị tha cho em và cả… anh ấy nữa được ko? – Hoài An quỳ xuống bên chân người con gái kia, nghe tiếng cười man rợn của cô ta mà sởn cả gai ốc.
- Cô đang cầu xin cho kẻ thù đấy à? Nếu biết hắn ko bao giờ phải lòng cô thì cớ gì cô phải rời xa hắn? – Cô ta hỏi móc và nhìn cô bé bằng ánh mắt xoi mói.
- Em… em… chị ơi! Híc! Em ko muốn ở bên cạnh anh ấy nữa. – Hoài An bật khóc nhưng dù có hay ko những giọt nước mắt kia thì trước mặt cô bé, con người mang trái tim sắt vẫn ko thay đổi.
- Hoài Anh, cô ấy đã chết như thế nào, nhớ cho rõ đi, khắc ghi cho kỹ đi cô bé. Tình yêu chỉ là một thứ hư vô mà thôi, tình máu mủ chị em mới là thật sự. Hiểu ko? Ta nghĩ ko cần nhắc lại với cô một lần nào nữa. Về đi, đến bên hắn và khiến hắn yêu cô rồi rời xa hắn như cách hắn phủ phàng với người chị đã khuất của cô. – Người con gái kia nâng cằm cô bé, bắt cô bé phải nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của mình dù cho cô bé có trốn tránh đi chăng nữa.
- Chị ơi…em.
- Nhìn lên trên trời đi, chị cô ở trên kia đang chờ cô trả thù đấy. Ko nói nhiều nữa, đứng lên và về trường BFM ngay đi. – Cô ta quay lưng đi, để lại cô bé ngồi ôm mặt khóc nức nở.
*~*~*
Key bị cảm. Ko hiểu sao dạo này cảm cúm cứ ghé thăm cậu thường xuyên như một người bạn. Nhưng ko giống lần trước, lần này chẳng có cô bé nào “tốt bụng như cô bé ấy” đưa thuốc cho cậu. Suy nghĩ vớ vẩn đó khiến Key mỉm cười và nghĩ vu vơ về tin nhắn của nó. Ít ra thì thử một lần chứ nhỉ? Nhưng bắt đầu từ đâu? Nghĩ đến đó, cậu buông tiếng thở dài.
- Anh lại cảm nữa rồi! Em đã bảo là cẩn thận bởi ko phải lúc nào cũng có người tốt như em rồi còn gì? – Một đôi chân nhỏ nhắn bước đến trước mặt cậu. Trong phút chốc, cậu hy vọng đó là thực và khi cậu ngẩng đầu lên sẽ lại nhìn thấy khuôn mặt ấy chứ ko phải là ảo ảnh mà thôi!
Vẫn cúi đầu. Tại sao lại ko đủ can đảm đối mặt cơ chứ?
- Anh Key! – Giọng nói quen thuộc lại một lần nữa cất lên. Người trước mặt cậu vẫn ko rời bước.
Cậu ngẩng mặt từ từ, mắt cậu sáng lên niềm hy vọng nhỏ nhoi.
Là Hoài An!
Cô bé đang đứng trước mặt cậu.
Cô bé đang nhìn cậu chăm chú và cười tươi như nắng mai.
- Ko cần phải ngạc nhiên vậy đâu! Cho anh nè! – Hoài An đưa vỉ kẹo ngậm trước mặt Key rồi xụ mặt như cún con – Em ko có mang theo thuốc như dạo trước, anh ngậm kẹo đỡ vậy ha?
Key nhìn cô bé trong yên lặng. Cậu muốn lưu giữ hình ảnh này bởi một nỗi sợ hãi nào đó cứ chợt sáng trong đầu cậu rằng cô bé sẽ biến mất như chị gái cô năm xưa.
- Sao anh ko nói gì? Anh ko vui à? Anh vẫn thấy em phiền lắm sao? Haizzz! Thôi, anh ăn kẹo đi. – Hoài An xuôi xị rồi đưa tay điều khiển tay Key bỏ kẹo vào miệng. Híc!
- Bye anh nha! Buổi tối ấm áp. – Hoài An vẫy tay tạm biệt. Cô bé ko cảm thấy buồn khi chỉ độc thoại một mình nãy giờ. Gặp lại Key nhưng sẽ ko lâu đâu… sẽ xa thôi mà!
- Hoài An! – Key kéo tay cô bé.
- Vâng! – Hoài An quay đầu đáp khẽ.
“Thú nhận… thử một lần thú nhận”
- Hình như… anh đã thích em rồi! – Key nói nhỏ.
- Vì em là em gái của chị Hoài Anh? – Hoài An hỏi lại.
“Làm ơn đi Key, xin anh đó, hãy gật đầu đi, hãy nói rằng vì em là em gái của chị Hoài Anh nên anh mới cảm thấy có tình cảm đặc biệt với em. Xin anh đấy! Xin đừng thích em mặc dù… em yêu anh!” – Hoài An van xin ngay cả trong suy nghĩ.
- Ko. Vì em là Hoài An. – Cậu lên tiếng khẳng định.
Nói ra được suy nghĩ của mình quả là một điều nhẹ nhõm. Cậu cảm thấy những điều cậu vừa nói là sự thật rằng cậu đã thích cô bé và bắt đầu yêu cô. Trong tim Key, Hoài Anh và Hoài An luôn ở hai nửa phân biệt mà ko biết từ bao giờ đã xuất hiện nên đường phân cách giữa hai con người tuy hai mà một này. Rồi cảm nhận hình bóng Hoài An cứ mãi lớn dần làm cậu nhức nhối và khó chịu vô cùng. Nói ra, đơn giản thế thôi nhưng lại khiến mình thoải mái. Thú nhận… phải, thú nhận, thử một lần để thấy rằng phủ nhận là một điều ngốc nghếch.
Riêng Hoài An, cô bé hạnh phúc ko? Có! Có hối hận ko? Có! Sự đấu tranh mạnh mẽ đang hình thành. Giờ thật là bối rối bởi cô bé chẳng biết phải làm gì? Tình yêu và hận thù? Có như đường và nước, trộn lẫn với nhau được ko?
- Cảm ơn anh! Vì đã thích em. – Hoài An cười rồi nhanh như cắt ôm chầm lấy Key. Chỉ có cách ấy mới ngăn ko để cho Key thấy sự xuất hiện của những giọt nước long lanh, ko cho Key nhìn vào mắt cô bé để dễ dàng nhận ra rằng cô ko chỉ khóc vì hạnh phúc mà là vì những cảm xúc hỗn độn trộn lẫn vào nhau….
==============================
- Lam Bình lát nữa có về nhà mình ngủ nữa ko? – Con nhóc chạy đến bên nó.
- Xem xét tình hình xem sao đã. –Nó cười trừ. Tối qua là ngoại lệ mà.
Về nhà, nó lao ngay lên phòng mình rồi chưa đầy 10s sau lại chạy ra như ma đuổi.
“Rầm” Nó va vào Lâm Duy đang leo lên cầu thang và cả hai đứa ngã nhào, đau ê ẩm. Lâm Duy lồm cồm bò dậy, quát tháo inh ỏi vì cái tội hậu đậu của nó:
- Mắt cô để ở đâu vậy hả?
- Ở… trên mặt, dưới lông mày. – Nó đưa tay chỉ chỉ nhưng rõ ràng là muốn chọc tức cậu.
- Đồ hậu đậu! Sau này lấy chồng ko biết cô sẽ thế nào. – Lâm Duy bực bội.
- Thì chẳng phải giờ tôi lấy chồng rồi sao? – Nó chun mũi cãi rồi sực nhớ đến chuyện gì đó, nó hốt hoảng chỉ lên trên lầu – Mà này, sao phòng tôi vừa nãy thấy có con gián chui ra, ông nội chưa kêu người tới diệt sao?
Cậu nghe nó nói rồi bật cười.
- Đồ ngốc! Cô tưởng ông nội “dễ dàng” gọi người tới diệt gián vậy sao?
- Ý anh là… – Nó há hốc mồm.
- Là tôi và cô sẽ dùng chung phòng cho đến khi lay động được lòng hảo tâm của ông nội. – Lâm Duy nghiêng đầu, nhếch mép khẽ cười rồi bước luôn lên phòng.
Nó cứng họng chẳng nói được gì cả. Làm gì có chuyện dễ dàng lay động được như vậy chứ?
- Ông ơi! Sao ông chưa gọi người đến diệt gián ạ? – Nó nhắc nhở trong lúc ăn cơm.
- Ờ… ông quên! Già rồi, trí nhớ kém. – Ông nội viện lý do. Mặc dù biết là ko lễ phép nhưng nó chỉ muốn đứng bật dậy mà phản bác cái lý do mà thoạt nghe đã biết là bịa đặt đó.
- Vậy giờ còn chiều nè ông! Ông gọi người ta đến nhanh đi. – Nó chỉ tay ra phía ngoài, trời chỉ nhá nhem tối.
- Ờ… lát ông gọi.
- Lát ông lại quên. – Nó dỗi.
- Thì ngày mai gọi là được mà. – Ông nội mồ hôi lấm tấm trên trán. Ông sợ phải đấu võ mồm tay đôi với nó.
- Ông… – Nó xụ mặt. Lâm Duy ngồi bên muốn cười nhưng cố nhìn để ko cười thành tiếng.
- Mà cháu ko hài lòng với cháu trai ông à? – Ông hỏi lại nó.
- Ơ… chỉ là phòng chật chội quá, ngủ ko quen. – Nó viện cớ như ông nội lúc đầu.
- Ko quen rồi sẽ quen. – Ông phán câu xanh rờn rồi rời khỏi bàn ăn trong khi nó chưa kịp nói câu nào nêu ý kiến của mình.
- Cô gan nhỉ? Làm vậy ko ích gì đâu. Cô sống với ông lâu vậy mà ko hiểu tính ông à? – Lâm Duy cười cười.
- Chưa thử sao biết được. – Nó cương quyết.
- Mà cô khó chịu khi dùng chung phòng đến vậy ư? – Cậu nhíu mày.
- Thì chẳng phải anh cũng vậy sao?
- Hả? À…ừ. – Lâm Duy đáp gọn rồi bước lên phòng trước. Chỉ còn lại mình nó, nó lại tiếp tục nghĩ cách làm “lay chuyển” ý chí sắt đá của ông nội.
“If you wanna off too far. My love will get you home….”
Ko hiểu sao lại “có duyên” đến vậy. Điện thoại nó reo và lần này lại là Lâm Duy bắt máy. Chỉ là vì tò mò bởi tên người gọi: Thiên Minh!!!
- Alo.
-
- Có chuyện gì ko? – Lâm Duy hỏi.
- – Thiên Minh thẳng thắn.
- Sao lại ko liên quan. – Bắt đầu có dấu hiệu bực vì bị đá ra rìa.
- – Thiên Minh nhấn mạnh từng chữ một trong câu nói.
Vừa lúc đó, nó lăng xăng chạy từ dưới nhà lên, suýt nữa đã ngã vì cái mặt hằm hằm sát khí của Lâm Duy. Cậu đưa cho nó cái điện thoại mà cứ như đưa nó con dao và bắt nó đi giết người ko bằng.
- Alo. – Nó bắt máy.
- – Thiên Minh tỏ vẻ quan tâm.
- Ổn. Dĩ nhiên là ổn. – Nó cười tươi.
- – Thiên Minh căn dặn một tràng dài. Nó tuy là cũng thuộc dạng trí nhớ tốt nhưng bất ngờ quá nên nghe tai này lọt tai kia à.
- Chưa. – Nó lắc đầu.
- – Thiên Minh ngạc nhiên vì những gì cậu nói ko phải là quá dài.
- À… ko! Hình như là rồi! Nhưng có chuyện gì à? – Nó nghi ngờ.
- – Thiên Minh nói cứ như đe dọa.
- Làm giống như có người muốn ám sát tôi ko bằng. Hì, gọi cho anh để đến hốt xác tôi về à? – Nó toe toét cười.
- – Thiên Minh hạ giọng.
- Thì tôi cũng đùa nghiêm túc mà. Thôi! Ko đùa nữa, tôi hứa sẽ gọi cho anh khi ko cần và cả khi cần nữa. – Nó nghiêm giọng.
- – Thiên Minh nói rồi cắt máy. Nó chẳng hỏi thêm được gì. Chẳng biết vì sao phải “đề phòng” như vậy. Dù sao cũng nghĩ mình chẳng dính líu đến ai nên cũng có chút hời hợt.
Quay lại với Lâm Duy, cậu nằm bên cạnh, trùm chăn kín mặt vờ ngủ nhưng tai thì nghe ko sót một câu những gì nó nói, cảm thấy hơi tức vì chồng nó là cậu cơ mà. Sao lại đi cười nói với tên khác như vậy?
- Này, hắn ta có vẻ quan tâm đến cô nhỉ? – Cậu ngồi bạt dậy và hỏi nó. Cảm giác như nếu ko hỏi thì đầu óc cậu sẽ nổ tung ra bởi mớ suy nghĩ rắc rối này mất.
- Đâu giống như anh. – Nó bĩu môi.
- Tôi sao? – Lâm Duy cáu.
- Cái đó anh tự hỏi mình chứ sao lại hỏi tôi? Nhìn anh cáu chẳng thích xíu nào. Anh mà nhẹ nhàng thì thế nào nhỉ? – Nó chống cằm suy nghĩ mà ko để ý mặt ai kia đã đỏ lên như gấc. – Mà… sao anh hỏi vậy? Đừng nói là anh ghen à nha?
- Cô mơ à? Cớ gì tôi phải ghen? – Cậu vội nằm xuống và trùm chăn kín mít.
- Sao mặt anh đỏ vậy nè? – Nó nhào tới dùng sức kéo tấm chăn ngụy trang ra vốn chỉ định chọc quên cậu nhưng hình như hơi quá đà.
Lâm Duy bực bội hất tấm chăn trắng muốt ra khỏi người rồi bật dậy khỏi giường làm nó hơi sợ. Trông cậu dữ thật!
- Đừng bắt người khác làm điều mà họ ko muốn. Thử xem khi tôi làm điều mà cô ko thích, cô sẽ cảm thấy sao? – Cậu nói rồi cúi người, hai tay đặt lên vai nó và kiss nhẹ vào má nó.
Mặt nó nóng ran, giờ chắc nó rất hối hận vì đã trêu cậu khi chính mặt nó cũng đang đỏ ko kém gì mặt cậu ban nãy.
Lâm Duy dừng lại một lát trên đôi mắt to tròn của nó rồi quay lưng đi ra khỏi phòng.
- Ai nói với anh là tôi ko thích? – Nó chẳng kịp suy nghĩ gì cả, buột miệng nói lớn.
Lâm Duy sững người, khựng lại một lúc rồi quay lại nhìn nó, ánh mắt ngạc nhiên cộng cái nhíu mày đầy nghi ngờ về những gì mình vừa nghe.
Nó bàng hoàng. Nó vừa nói cái gì vậy? Tại sao giờ nó mới hiểu thấu được câu “Đánh lưỡi bảy lần trước khi nói” cơ chứ? Nếu sàn nhà nứt làm hai thì nó tình nguyện là người đầu tiên chui xuống đó. Mặt mũi nào mà nhìn cậu bây giờ?
- Cô… vừa nói gì vậy? – Lâm Duy kiểm chứng lại tính xác thực của câu nói.
- Ơ…tôi!!! – Nó ấp úng – Tôi có nói gì đâu! Tôi bảo là…. thích… thích đi ngủ thôi mà! – Nó lấy cái cớ ngu ngốc nhất trên quả đất này rồi kéo chăn nằm xuống giường.
Trong chiếc chăn ấm, một cô nhóc đang tự cốc đầu mình và lẩm bẩm những lời nguyền rủa bản thân. Ngoài chiếc chăn, một tên con trai khẽ cười, tên đó thầm nghĩ người nằm cạnh mình đúng là… khùng thật!
- Cô lải nhải đủ chưa? – Lâm Duy cằn nhằn vì nghe nó… cằn nhằn.
- Sao anh biết? – Nó giật mình nhìn sang bên cạnh. – Mà sao anh nằm đây?
- Cái gì tôi chẳng biết. Tôi ko nằm đây ko lẽ nằm dưới đất?
- Lúc nãy ko phải anh đi ra khỏi phòng rồi sao? – Nó cố lục lại trí nhớ.
- Đó là lúc nãy. Bây giờ tôi ngủ ở phòng tôi, có vấn đề gì sao? – Cậu nhìn nó chằm chằm.
- Ko. À. Ko! Chuyện lúc nãy… lúc nãy tôi… – Nó lóng nga lóng ngóng giải thích.
- Lúc nãy cô chỉ bảo là muốn đi ngủ thôi chứ gì? – Cậu giải thích giùm.
- À…uk. Thế cũng được. – Nó gật đầu rồi để mặc cho sự căng thẳng cứ bao trùm lấy mình. Nếu cậu mà biết nó thích cậu thì sao nhỉ? Chắc sẽ shock lắm đây? Chắc sẽ châm dứt hợp đồng hay thậm chí còn hơn thế nữa là đuổi nó đi.
Đang mải suy nghĩ, chợt, một hơi thở ấm áp phả vào một bên má nó. Tim nó ngừng đập theo nhịp thở đều đều của người đó. Lâm Duy lại kiss vào mà nó lần thứ hai trong một buổi tối. Chắc đêm nay nó ko thể ngủ được mất.
- Dù cô có muốn hay ko thì tôi vẫn thích làm… theo ngẫu hứng và theo thái độ của cô. – Lâm Duy ko biết là đang “ngọt ngào” hay là đang “hăm he” nó nữa.
Chẳng nói gì cả. Nó chẳng thể nào mở miệng được. Cơ miệng cứng đơ. Dây thần kinh vận động ngôn ngữ bị ai đó làm tê liệt mất rồi.
- Sao vậy? Cảm động à? – Lâm Duy nhìn lo lắng khi thấy con nhóc bình thường luyên thuyên như sáo giờ lại im lặng như người mắc chứng trầm cảm.
- Ko. Ai nói? – Nó giật bắn mình. Câu hỏi của cậu kích thích lại giác quan và tim nó trở về hoạt động bình thường. – Kiểu này chắc tôi phát điên bị đánh ghen quá. – Nó đánh trống lảng.
- Thế sao? Tôi nghĩ cô phải phát điên vì… đi đánh ghen nhiều mới đúng. – Lâm Duy trêu.
- Anh làm như anh sáng giá lắm ko bằng. – Nó lườm cậu.
- Có đâu! Thôi ngủ đi, còn lấy sức mà… đi đánh ghen người ta chứ? – Lại trêu nhưng lần này lại khác, mặc cho nó la hét hay tra tấn lỗ tai, Lâm Duy lại chìm vào giấc ngủ ngon lành.