- Sao các cậu lại ở đây? – Lâm Duy ngạc nhiên nhìn ba tên bạn đang xông xả đi trên hành lang bệnh viện. Trên tay đầy những thứ. Bánh kem có, kem có, trái cây có và còn có cả…gấu bông nữa chứ.
- Thế sao cậu lại ở đây? – Jun cười cười.
- Tớ…đi thăm bệnh.
- Bọn tớ cũng giống cậu thôi. – Cả ba đồng thanh.
- Không phải các cậu định thăm…Thiên Kỳ chứ? – Lâm Duy há hốc mồm. Chưa bao giờ thấy ba tên này tử tế đến thăm bạn gái của cậu như vậy.
- Cái đó không cần quan tâm đâu. Chúng ta đi chung thang máy lên tầng ba rồi ai đi đường nấy nhé? – Nguyên Hoàng nháy mắt làm kích thích trí tò mò của Lâm Duy.
Rồi cậu bước vào phòng bệnh 303. Rồi ba chàng trai còn lại tiến đến phòng bệnh có cái biển 304.
- Tháo băng sao?
- Có nguy hiểm không?
- Sao lại gấp vậy?
Những câu hỏi dồn dập làm nó và cô y tá bên cạnh cứ như thể muốn nổ tung.
- Cô ấy bị thương ở đầu và gáy vì bị va đập mạnh. Đáng ra nên tháo băng từ trước nhưng bác sĩ bảo muốn theo dõi tiếp nên kéo dài. – Cô y tá giải thích.
- Vậy sao? Vậy thì tháo đi. – Jun đánh chậc. Dù sao thì vẫn muốn nhìn Lam Bình ngày thường hơn là trong bộ dạng “bệnh nhân” kia.
Dải băng trắng được tháo dần ra. Nó dường như đã khỏe hoàn toàn ngoại trừ việc có sự xuất hiện của một miếng băng dán cá nhân nơi trán bởi cú va chạm với thành bàn.
Khi cô y tá vừa đi khỏi, Key, Jun và Nguyên Hoàng lập tức ngồi bủa vây nó.
Khẽ đằng hắng, Key hỏi:
- Lam Bình này. Thực ra là đã có chuyện gì?
-…..
- Em có gây gỗ hay xô xát gì với Thiên Kỳ không? – Nguyên Hoàng gợi ý.
- Thiên Kỳ? – Nó nhíu mày.
- Umk. Hai người có chơi trò dao kéo gì không? – Jun bắt đầu đi thẳng vào vấn đề.
- Các anh đang nói gì vậy? Em có gặp Thiên Kỳ đâu mà xô xát? – Nó nghiêng đầu.
- Thế sao cái này lại có? – Key đưa cho nó một vài bức ảnh.
Mắt nó sáng lên rồi chùn xuống. Nó lắc đầu nguầy nguậy.
- Người cầm dao là em sao? – Nó như không tin vào những gì mình nhìn thấy.
- Umk. – Key trả lời thay nó.
- Và người đang khóc lóc thảm thiết kia là Thiên Kỳ? – Nó lại hỏi.
- Umk. – Key gật đầu.
- Không thể. Tại sao em lại không nhớ gì cả. – Nó ôm đầu đau đớn. Cứ càng cố nhớ thì đầu nó lại đau.
- Bọn anh tin là em không làm những chuyện đó mà. – Jun an ủi.
- Thế còn Lâm Duy, anh ta có tin không? – Nó buông tay khỏi đầu tóc rối bù, nhìn cả ba anh chàng chờ đợi câu trả lời.
Nhưng không ai đáp lại câu hỏi của nó cả và chính nó cũng đã tìm được câu trả lời cho chính mình qua cái sự im lặng đến ghê người kia.
- Em biết rồi. – Nó cười cay đắng rồi lấy lại vẻ vui tươi – Mấy anh cho em yên tĩnh một lát được không?
- Được. Em nghỉ đi, bọn anh về. Đừng nghĩ nhiều quá. Mọi chuyện sẽ qua thôi mà. – Nguyên Hoàng nháy mắt rồi vỗ vai nó.
Cả ba cùng kéo nhau ra về.
Nó bước lại phía cửa. Ánh sáng nhợt nhạt như sắc mặt nó lúc này.
Khẽ thở dài rồi nó bước ra vườn hoa hít thở khí trời.
- Thoải mái thật. – Nó cười tươi nhưng rồi nụ cười bỗng tắt phụt trên môi nó khi nhìn thấy Thiên Kỳ.
Cô ngồi đó, bên cạnh Lâm Duy.
Mọi thứ như sụp đổ trước mắt nó vậy. Dù biết cậu chưa bao giờ thuộc về riêng nó nhưng nó lại cảm thấy nhói trong tim.
Nó ôm lấy đầu cố nhớ một chuyện gì đó trong quá khứ. Nó cố xác nhận trong tiềm thức rằng mình chưa từng dùng dao gây nên vết thương trên mặt Thiên Kỳ nhưng càng nhớ thì búa lại cứ đập vào đầu nó đau buốt.
Rồi nó lịm đi sau khi thấy trời đất quay cuồng.
- Cô tỉnh rồi à? – Thiên Minh đặt tay lên trán nó.
- Tôi đã ngất đi sao? – Nó lấy sức ngồi dậy.
- Umk. Cô không bị sốt nhưng sao lại đi ra ngoài lúc đó. Còn đau không?
- Umk. – Nó mím môi.
- Nghỉ sớm đi, tôi phải ghé qua đây một lát. – Thiên Minh vừa bước ra đến cửa thì bị giọng nói của nó chặn lại.
- Thăm em gái anh phải không?
- Umk. – Cậu vừa gật đầu vừa đưa tay vặn tay nắm rồi biến mất sau cánh cửa.
Sao lúc nào nó cũng còn lại một mình thế này?