Nhấc đôi mi mắt, màu đầu tiên đập vào mắt nó chính là màu trắng và từ đầu tiên hiện lên trong đầu nó là “Mệt mỏi”.
Toàn thân nó ê ẩm, chẳng muốn gượng dậy tẹo nào.
- Tại sao lại ở đây? – Nó đánh mạnh vào đầu tóc rối bù.
Những mảng ký ức lại hiện về trong đầu nó. Cầu Thiên Bạch… và cái chết.
Nó à lên một tiếng.
- Thì ra Thiên Đàng là vậy. Màu trắng, đẹp tuyệt!
Bỗng, một vòng tay ai đó ôm chặt lấy nó.
Nước mắt nó khẽ rơi, không hiểu tại sao lại khóc, chỉ biết là nó muốn khóc… trong vòng tay đó, thế thôi.
- Tôi xin lỗi. – Lâm Duy nói nhỏ.
- Tôi hiểu. – Nó cười.
- Câu hỏi của em, tôi đã tìm ra được cậu trả lời của chính tôi rồi. – Lâm Duy thôi ôm nó và nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước của nó.
- Câu hỏi sao? – Nó nghi hoặc và cố nhớ lại câu hỏi của mình.
- Nếu cả em và Thiên Kỳ cùng rơi xuống sông, tôi sẽ cứu ai? – Lâm Duy nhắc lại.
- À – Nó nhếch mép cười – Anh đã trả lời rồi đấy thôi, từ cái lúc anh nhảy xuống sông và cứu cô ấy… – Giọng nó nghèn nghẹn, có vẻ như nó sắp khóc và nó không muốn thốt lên hết câu nói đó rằng: “… và anh đã bỏ rơi tôi”
- Umk. – Lâm Duy gật đầu.
Dù biết trước câu trả lời nhưng sao lòng nó lại nhói đau thế này. Nó thật là hết thuốc chữa mà.
- Anh sẽ cứu Thiên Kỳ? – Nó ngốc. Phải nó rất ngốc. Nó vẫn muốn khẳng định lại điều đó, khẳng định lại để làm gì cơ chứ? Chỉ khiến nó thêm đau khi nghe câu trả lời từ cậu mà thôi.
- Phải, tôi sẽ cứu Thiên Kỳ… – Lâm Duy nói chắc như đinh đóng cột.
Hai tai nó ù đi. Anh ác lắm Lâm Duy à! Không được rồi, nếu nó còn ở lại đây thêm một phút nào nữa, nó sẽ khóc mất nhưng nó không thể khóc, không được để cậu biết nó đang đau… vì cậu.
- Nhưng… sau đó tôi sẽ chết cùng em.
Câu nói vừa kết thúc, nó giật mình ngước đôi mắt xoe tròn long lanh nhìn cậu. Cậu… vừa nói điều gì?
- Anh… vừa nói gì cơ? – Đâu phải là nó không nghe rõ, nó có thể lặp lại từng chữ một trong câu nói đó nhưng… sự thật thường rất khó tin mà.
- Tôi nợ Thiên Kỳ một tấm ân tình vì chính cô ấy đã kéo tôi ra khỏi vỏ bọc lạnh lùng, cho tôi biết thế nào là cuộc sống. Tôi sẽ cứu cô ấy vì tôi mang ơn cô ấy. Rồi sau đó tôi sẽ chết cùng em vì… tôi yêu em, Lam Bình! – Lâm Duy nhẹ nhàng nói rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy nó.
Nó nhắm tịt mắt. Nó đang mơ sao?
Thì ra đâu phải cậu bỏ rơi nó? Thì ra đêm hôm qua, người đến cứu Thiên Kỳ, người làm nó đau là cậu. Thì ra sau khi mang được Thiên Kỳ thoát khỏi bàn tay tử thần, cậu đã gieo mình xuống sông cùng nó… khi mà chính cậu đã quá kiệt sức, không thể mang nó lên bờ. Thì ra hôm qua, tay nó bị kéo lại bởi một cái gì đó, hơi ấm truyền qua tay nó mà trong cơn mê man nó còn cảm nhận được chính là từ tay cậu. Thì ra… ông trời vẫn còn thương nó và cậu, muốn hai đứa nó cùng sống. Và thì ra trên đời, có nhiều chuyện chính mình cũng không thể ngờ đến. Hạnh phúc là một thứ gì đó thật mong manh. Nói yêu và đón nhận tình yêu khi mình còn có thể…
~oOo
~- Anh hai! – Thiên Kỳ reo lên rồi ôm chặt lấy cổ Thiên Minh.
- Gì nữa, cô em nhõng nhẽo. – Thiên Minh cốc đầu Thiên Kỳ.
- Em muốn giới thiệu với anh một người. – Thiên Kỳ nháy mắt rồi kéo một người con trai cao lớn đến trước mặt anh trai.
- Đây là… – Thiên Minh nhìn người con trai trước mặt, có vẻ là lớn tuổi hơn cậu.
- Người yêu em và cũng là người em yêu. – Thiên Kỳ cười tươi.
Người con trai tiến đến, đưa một bàn tay ra chờ bắt.
Đáp lại bằng một nụ cười và một cái bắt tay thật chặt, Thiên Minh nói, vẫn giữ giọng lạnh lùng:
- Tôi là Thiên Minh, anh trai Thiên Kỳ.
Người con trai có nụ cười tươi như nắng mai rực rỡ nhìn Thiên Minh, đáp gọn:
- Tôi là Tùng Kha, sinh viên năm nhất Học viện Báo chí và Tuyên truyền.
.
.
.
Cách đó một hôm….
Thiên Kỳ nhấc máy điện thoại.
- Alo.
-
- Có chuyện gì, tôi đang bận. – Thiên Kỳ chực tắt máy thì bị giọng nói khẩn thiết của nó níu lại.
-
- Nói đi. – Thiên Kỳ ra vẻ lạnh nhạt.
- – Nó nói, giọng nhỏ dần.
Thiên Kỳ sững người rồi chợt cười phá lên.
- Cô thấy tôi tội nghiệp lắm sao? Không có ai yêu tôi, tôi biết chứ, họ chỉ yêu mình cô mà thôi. Nhưng tôi không cần cô bố thí cho tôi cái lời nói đang nguyền rủa thế đâu.
-
Nó dập máy và thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng nó cũng làm được một điều gì đó và nó cảm thấy hạnh phúc. Nó muốn Tùng Kha vui, muốn thấy anh cười và cũng muốn thấy Thiên Kỳ cười bởi lúc đó, trông cô ấy thực sự giống như một thiên thần.
~oOo
~- Hai người sướng thật đấy! – Jun cười phá lên trong phòng BF hội.
- Bản hợp đồng thế mà cũng nghĩ ra được – Đến lượt Key cười thầm.
Chỉ có nó và Lâm Duy là tội nghiệp, bị bắt ngồi như vậy suốt từ sáng đến giờ. Không hiểu sao cả hai lại muốn kể cho những người bạn, những người anh nghe về bản hợp đồng đó, bản hợp đồng đã gắn kết hai con người.
- Oài, ước gì mình cũng có một bản như vậy nhỉ? – Nguyên Hoàng nhìn ngắm ra bầu trời ngoài kia và khẽ nguyện ước. Bốn cái miệng trong này cười thầm.
Tối hôm đó, tại biệt thự nhà Nguyên Hoàng.
- Cái gì cơ mẹ? Không thể như thế được. – Nguyên Hoàng hét lên.
- Sao lại không thể. Ba mẹ đã quyết rồi. Không bàn cãi gì nữa. – Mẹ cậu nhìn con trai trừng trừng.
- Nhưng con chưa quyết. – Nguyên Hoàng phản kháng kịch liệt.
- Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Mai con bé sẽ đến nhà mình. Liệu mà làm và đừng để ba mẹ thất vọng, con trai. – Sau khi để lại một mệnh lệnh bất khả kháng, mẹ cậu bước lên gác, để lại cậu một mình giữa phòng khách.
“Híc, có phải lúc chiều mình ước vậy nên giờ trời phạt không? Trời ơi con hối hận rồi!” Nguyên Hoàng than thầm và nghĩ đến việc lúc chiều ước mong có một bản hợp đồng như của Lam Bình và Lâm Duy. Đúng là quả báo mà!!!!
Sáng sớm hôm sau, cũng tại biệt thự nhà Nguyên Hoàng.
- Cháu chào hai bác. – Một đứa con gái nhỏ nhắn bước vào trong nhà, cúi đầu chào lễ phép.
- Umk, cháu vào đi, bác giới thiệu luôn. – Mẹ Nguyên Hoàng nhanh nhẹn kéo tay con bé bước vào trong phòng khách, nơi cậu chủ Nguyên Hoàng đang bị bắt phải ngồi đợi.
- Chào cậu. – Con bé cười tươi và khẽ nghiêng đầu.
Nguyên Hoàng hơi giật mình nhưng rồi lại lấy bình tĩnh, đáp hờ hững:
- Ờ…chào.
- Đây là con trai bác, Nguyên Hoàng. Còn đây là vợ tương lai của con, tên con bé là Tiểu Tiên. – Mẹ Nguyên Hoàng giới thiệu rồi kéo thằng con trai đang ngồi trên sofa dậy, đẩy cả hai lên gác – Dẫn Tiểu Tiên lên phòng nó đi con.
Thế là cậu đành phải tuân theo mệnh lệnh của “mẫu thân”
Cánh cửa phòng đóng rầm, ngăn cách hai con người khỏi cái thế giới ngoài kia.
- Tôi có chuyện cần nói. – Nguyên Hoàng cất lời.
- Chuyện gì cơ? – Tiểu Tiên dừng tia nhìn lên khuôn mặt điển trai của Nguyên Hoàng.
- Cô biết tôi và cô sẽ phải cưới nhau chứ?
- Tôi biết. – Tiểu Tiên cúi mặt.
- Tôi muốn giữa chúng ta cần rõ ràng. – Nguyên Hoàng nghiêm mặt.
- Sao? Anh không muốn… sống cùng với tôi à? – Tiểu Tiên nhếch mép cười.
- Không… ba mẹ tôi quyết định rồi! Tôi chỉ là… muốn giữa chúng ta sẽ có một bản hợp đồng. – Nguyên Hoàng chuyển hướng nhìn từ Tiểu Tiên ra phía ngoài kia.
- Hợp đồng? – Tiểu Tiên tròn mắt.
- Umk… hợp đồng tình yêu.
Tiểu Tiên cười khẩy:
- Anh lại muốn nói là tôi và anh giả yêu và giả vờ sống với nhau sao? Thời hạn là bao nhiêu?
Tự nhiên lại thấy nhục nhã vô cùng, không dưng lại thấy đau buồn vô cùng mà chính con bé cũng không hiểu được cảm xúc của mình nữa.
- Thời hạn là… suốt đời.
Bàng hoàng.
Sững sốt.
Một dòng điện chạy qua người.
Một niềm hạnh phúc lan tỏa trong tim.
Con bé có biết chăng đó chính là định mệnh.
Con bé có biết chăng vào 2 năm trước, có một tên con trai ngốc đã yêu con bé ngay từ lần gặp mặt đầu tiên…
Đó là một ngày nắng, cái nắng không quá chói chang, chỉ để sưởi ấm lòng người.
- Này bạn! – Một con bé có vẻ ngoài cà chớn bước lại gần một tên con trai có vẻ mặt buồn.
- Gì cơ? – Tên con trai ngước đôi mắt sầu não lên nhìn con bé.
- Kẹo, ăn đi! – Chìa cây kẹo mút hình trái tim cho con trai, con bé nháy mắt đầy tinh nghịch.
- Sao lại cho tôi?
- Chẳng phải bạn đang thấy đắng sao? Ăn kẹo đi, ngọt lắm đấy, nó sẽ làm bạn cười. – Con bé dúi cây kẹo vào tay con trai rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Mẹ tôi tái hôn. Tôi có cha dượng. Và tôi ghét điều đó. – Tên con trai thở dài não nề.
“Bốp”
- Á, đau. – Con trai hét lên khi con bé vỗ vai một cái thật đau.
- Bạn sướng thế! Tôi không có cha dượng giống bạn đâu.
- Bạn thích à?
- Umk. Mẹ tôi không chịu tái hôn…vì tôi đó. – Con bé cười tươi để lộ cái răng khểnh thật xinh.
Con trai sững người nhìn con bé như một sinh vật lạ.
Rồi lạ mà quen, cả hai cùng nhanh chóng hòa nhập, kể cho nhau nghe mọi chuyện trên đời, từ chuyện to như con voi đến chuyện nhỏ như con thỏ hay cả chuyện vừa như con lừa.
Nắng trên cao khẽ cười, đung đưa nhịp tim tên con trai mới lớn.
“Này kẹo mút, sau này bạn phải lấy tôi nhé. Tôi nhất định sẽ không để mất bạn đâu”
~oOo~ THE END ~oOo
~Truyện end rồi nè!
Có lẽ các bạn không hiểu vì sao Di lại vẽ ra một cái kết như vậy đối với Thiên Kỳ. Thật ra hình tượng lúc đầu Di muốn xây dựng cho cô nàng này là một tiểu thư kiêu kỳ nhưng tốt bụng, có một vẻ đẹp thiên thần và trái tim thiên sứ nhưng có lẽ do cái gọi là hoàn cảnh. Ai cũng nghĩ Thiên Kỳ là nhân vật phản diện nhưng đâu phải vậy. Cô nàng đáng yêu vậy cơ mà. Có trách cũng chỉ tại vai trong câu chuyện, cô đứng ngoài Lam Bình và Lâm Duy, có trách cũng chỉ là lòng đố kị mà là người ai cũng có chút ích kỷ riêng cho bản thân mình.
Có lẽ Di chưa đủ tuổi để mọi người nhìn nhận. Có lẽ khía cạnh cảm nhận về tình yêu của Di khác xa mọi người nhưng đó là cách nhìn của riêng Di. Dù sao cũng thấy rất hài lòng vì mình đã không bỏ lỡ fic giữa chừng. Cảm ơn mọi người nha vì đã ủng hộ và thông cảm cho Di suốt thời gian qua. Yêu mọi người nhiều lắm!